Tận Thế Lưu Vong

Chương 3: Kì quái




Tận Thế Lưu Vong
_ Thiên Đường Phóng Trục Giả_
Edior: Chu aka CTDg
Tóm tắt: Lục Địch: "Tôi nói nghiêm túc đấy".
- -----------------------
Một con khủng long xuất hiện trong ga tàu điện ngầm của thành phố vệ tinh* Thương Đô!
(*Thành phố vệ tinh: nằm trên địa bàn nhất định, xung quanh những thành phố lớn và chịu ảnh hưởng của thành phố trung tâm. Xuất hiện do quá trình đô thị hóa.)
Sống sờ sờ, không phải mấy người mặc đồ thú giả mạo trên đường phố!
Tin tức này khiến mạng internet xôn xao, không ai biết khủng long xuất hiện như thế nào. Nghe đâu con quái vật hung dữ này xông vào đoàn người chuẩn bị trắng trợn giết chóc, người trên sân ga sợ hãi hốt hoảng bỏ chạy. Mấy phút sau lại có một nhóm người xui xẻo theo tàu vào ga đối diện trực tiếp với sự tấn công của khủng long.
Vỡ kính, cửa toa gần như mở tung, sân ga đầy đồ vật, cách cửa sổ là thân ảnh khủng long...
Từng bức ảnh được chuyền nhau nhanh chóng, thậm chí còn có video của hành khách xuống xe. Đoạn video ghi lại cảnh người quay đến gần con khủng long đùa giỡn, đợi đến khi phát hiện đây không phải là hình chiếu ảo liền kêu sợ hãi liên tục.
Cái miệng như chậu máu của khủng long được nhìn thấy rõ ràng, màn hình đang kịch liệt chuyển động biến thành đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng sợ hãi và tiếng bước chân chạy nhanh trên cầu thang của người đó.
Cư dân mạng lo lắng hỏi nguồn gốc video, muốn biết người quay còn sống hay không.
May mắn thay, ngoại trừ thời điểm bỏ chạy bị té xuống cống gãy chiếc răng thì người quay không có vấn đề gì lớn lao. Do trước sau đều cầm chặt chiếc điện thoại, đoạn video này cũng may mắn được bảo lưu, là video được đăng lên mạng sớm nhất.
Bởi vì tin tức quá hoang đường, nên nó cũng đã bị xóa nhiều lần trên các trang mạng xã hội khác, bị cư dân mạng chế giễu không ít lần.
Với ngày càng nhiều ảnh, người chú ý tin tức cũng nhiều, làm kèm theo một số kẻ chế ảnh giả để tham gia cuộc vui.
Vào khoảng 22 giờ, cảnh sát Thượng Hải đã đưa ra một thông cáo. Trong đó nói ngắn gọn có một vụ tấn công ngoài sức tưởng tượng xảy ra ở ga tàu điện ngầm, khiến một nhân viên nhà ga thiệt mạng, 23 người bị thương khi xô đẩy chạy trốn. Nguồn gốc của vụ việc đã bị bắn chết, hiện sự việc đang được điều tra thêm.
Thông cáo chính thức dùng từ luôn rất nghiêm cẩn, thế mà lại có bốn chữ "Ngoài sức tưởng tượng".
Không tới nửa giờ, phía dưới cái thông cáo kia đã có hơn chục nghìn bình luận.
"Nguồn gốc của vụ việc? Nói thẳng khủng long luôn đi, che che giấu giấu làm gì!"
"Lầu trên, không ai biết con khủng long này chui ra bằng cách nào, tất cả mọi người cứ như đang mơ đây, thế nào cũng phải tra cho rõ chân tướng."
" Ờm, nói không chừng đó là con robot khủng long..."
Không thể nào là robot được, trái tim của nó đập, có thể tự chủ được hành vi, tự chủ được suy nghĩ như một sinh vật sống.
Lục Địch bỏ điện thoại xuống.
Lấy tư cách là người chứng kiến, anh chắc chắn một số bức ảnh máu me chân thực đã bị xóa bỏ, một số bài phát biểu hoảng loạn quá mức cũng đã trực tiếp biến mất trên mạng.
Thay vì kiểm soát dư luận, thừa nhận rằng thật sự có việc này đồng thời nhanh chóng triển khai điều tra, đợi đến khi có kết quả thì mô tả chi tiết mới là điều bình thường nhất.
Đây là Hoa Hạ.
Lục Địch bước đến bên cửa sổ, nhìn ánh đèn neon đỏ nhấp nháy phía xa,
Thương Đô là một thành phố lớn trên bờ biển phía Đông Nam, chỉ dùng 20 năm để phát triển đến hưng thịnh.
Nhiều năm trước nơi này chỉ là một thành thị bình thường, dân số cũng không nhiều, được bao quanh bởi núi.
Theo sự phát triển mạnh mẽ của khoa học kỹ thuật và các chính sách trong thế kỉ mới, Thương Đô dùng một loại tốc độ làm người trố mắt ngoác mồm, chỉ 20 năm đã đi xong con đường mà các thành phố khác cần đi 100 năm. Lắc mình trở thành một trong những danh thiếp đối ngoại* của Hoa Hạ.
(*Danh thiếp đối ngoại: là danh thiếp dùng để ngoại giao với các nước khác, thường phải in Quốc huy. -- Trong bài có lẽ ý chỉ Thương Đô là một trong các thành phố phía chính phủ Hoa Hạ dùng để ngoại giao với các nước ngoài, các cuộc ngoại giao có thể diễn ra ở Thương Đô.)
Đặc biệt, việc thành lập Liên Bang Địa Cầu ( Tác giả: dù sao một người bình thường cũng không hiểu tại sao lại có, mọi người có thể hiểu nó giống như Liên hợp quốc) khiến các nguồn năng lượng toàn cầu và các ngành hàng không đều nhanh chóng phát triển.
Thương Đô là thành phố đầu tiên ở Hoa Hạ sử dụng nguồn năng lượng hoàn toàn thanh khiết(sạch sẽ). Chủ yếu sử dụng kỹ thuật Graphene* và năng lượng mặt trời. Đối với Lục Địch người không nhà không xe chỉ có thể thuê phòng ở thành phố vệ tinh mà nói, thứ thay đổi lớn nhất chính là điện thoại di động, sạc 1 lần dùng 7 ngày, còn bếp gas đổi thành nguồn năng lượng mới gì đó thì...hắn cũng sẽ không nấu cơm.
(*Graphene: là 1 loại vất liệu mới, xuất hiện năm 2004, rất bền chắc - gấp 200 lần so với thép. Được ứng dựng rất nhiều các thiết bị điện tử ngày nay như điện thoại, máy tính, laptop, cả phủ lên bề mặt xe hơi..)
Thành phố vệ tinh là một từ thông dụng, không phải thuật ngữ chính thức. Dùng kinh thành(kinh đô) làm ví dụ, sẽ có 6 vùng thoại thành xung quanh, giá phòng thấp, thích hợp với người làm công.
Lục Địch giờ phút này đang ở trong một tòa nhà 36 tầng, mỗi tầng 10 căn, căn lớn nhất diện tích cũng chưa tới 50m2,
Mặc dù vậy, giá phòng ở đây cũng là con số trên trời.
Một người trẻ tuổi không có trình độ học vấn cao, có thể có một công việc ổn định cộng thêm nơi ở độc lập đã được coi là thành công ban đầu, tuy nhiên cũng rất bình thường, không có gì đáng chú ý.
Lý tưởng không có, mong muốn lớn nhất của Lục Địch là làm cá mắm, sở thích là ngủ, anh là cái quần chúng ăn dưa không có bất kì giá trị gì đối với xã hội ha ha ha.
Nhưng mà cá mặn không dễ làm, bởi vì ——
" Sẽ luôn có tai nạn, bất ngờ, đây chính là cuộc sống."
" Phi!" (tiếng giống nhổ nước bọt)
Lục Địch xoay người.
Rèm cửa sổ tự động đóng lại, trong phòng đột nhiên tối sầm, Lục Địch ôm cánh tay nhìn về phía ghế sô pha, " Mấy người xem chuyện khủng long tấn công ga tàu điện ngầm là tai nạn, bất ngờ của cuộc sống?"
Nếu như đây là tai nạn hay bất ngờ bình thường, thì thất nghiệp có thể được xem là sự kiện thiên thạch va vào Trái Đất.
Trên chiếc sô pha chật hẹp có hai người, một nam một nữ.
Nam mặc âu phục đeo cà vạt, nữ thoạt nhìn trông giống giáo viên, đeo kính một thân phong độ của người trí thức.
" Lục Địch, anh nhỏ giọng một chút." Nữ giáo viên có vẻ mặt rất bất đắc dĩ, " Lần gặp mặt trước làm cho hàng xóm đều đi khiếu nại, phòng lớn như vậy, mỗi người ầm ĩ một câu rung trời không à?"
Lục Địch hít một hơi thật sâu, anh biết mình có một chút cảm xúc giận chó đánh mèo quấy phá.
" Tôi biết các người lo lắng cái gì, tình huống lúc đó rất khẩn cấp, tôi không lo được quá nhiều, chỉ có thể đảm bảo không lưu lại vết tích..."
" Thương Đô khẳng định lại thêm một cái ' Truyền thuyết u linh'." (Chuyện về ma quỷ)
Sắc mặt người đàn ông mặc âu phục rất khó nhìn, Lục Địch mặc kệ anh ta.
Nữ giáo viên trừng mắt nhìn nhìn đồng bạn, điều đình*: " Thôi, khoản nợ nhiều không lo, ngày hôm nay tình hình như thế ai cũng không thể làm tốt hơn."
(*điều đình: bàn bạc để đạt đến một sự thoả thuận nhằm giải quyết cuộc xung đột hay tranh chấp giữa các bên)
Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, tâm tình của mọi người đều rất nặng nề.
Tại thành thị phồn hoa, những người có cuộc sống bình thường đều không thích "Bất ngờ" hay " Tai nạn".
Điều này sẽ thu hút sự chú ý không cần thiết, rủi ro, nguy hiểm.
"... Những lời đồn người sói, gấu anh nghe thấy hôm nay tôi vừa đi tra mạng, quả thật có gì đó không đúng, không giống bài báo bịa đặt dọa người. Chỉ là tin tức thật thật giả giả lẫn lộn quá nhiều, rất khó nói được sự tình chân chính." Người đàn ông mặc âu phục xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, sau đó thấp giọng nói, " Lục Địch, e rằng sắp tới anh sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, chúng tôi cần anh."
Lục Địch phản ứng rất bình thản, chỉ khẽ cau mày, không hé răng.
Màu da anh tái nhợt, ánh trăng xuyên thấu qua tấm rèm rẻ tiền làm mờ đi thân hình quá gầy, thoạt nhìn như một học sinh cấp ba.
Nhưng vẻ mặt anh quá mức trầm ổn, đáy mắt như giấu rất nhiều thứ, hoàn toàn không có vẻ một tiểu tử táo bạo vắt mũi chưa sạch.
Nếu như lấy một điếu thuốc, nhấp vài hơi với tư thế này bên cửa sổ, đảo mắt liền như một kẻ cô độc mệt mỏi, sinh sống trong tòa nhà sắt thép lạnh băng của thành thị, không nhìn thấy tương lai, cũng không có tương lai,
" Chúng ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng."
Lục Địch rất bình tĩnh mà nói, sau đó nghiêng đầu nhìn về ánh đèn neon mờ ảo ngoài cửa sổ.
Với Lục Địch mà nói, đây là một nơi vừa quen vừa xa lạ, quen thì nhắm mắt cũng có thể kể ra từng cửa hàng dưới quảng trường, xa lạ vì đây không phải cố hương của anh.
Thương Đô, thành phố phồn hoa dân số đông đúc, mỗi tòa nhà đều có người tha hương sinh sống.
"... Tháng 11, trấn nhỏ vào lúc này đã có tuyết rơi rồi đi?" Lục Địch như có điều suy nghĩ hỏi.
Người đàn ông mặc âu phục và nữ giáo viên đầu tiên là sững sờ, sau đó bầu không khí trong phòng hòa hoãn đi nhiều.
" Ừ, con đường sau tuyết khó đi vô cùng, gió lạnh đến buốt cả tai." Nữ giáo viên nhẹ giọng hồi ức.
Người đàn ông mặc âu phục mấp máy miệng không nói gì, bởi vì y yêu thích Thương Đô hơn. Một thị trấn nhỏ hẻo lánh không rõ nơi đâu, với thành phố tài chính mới ở vùng duyên hải Đông Nam, nơi nào sống tốt hơn chẳng phải rất rõ ràng sao?
Lục Địch lấy ngón tay gõ lên mặt bàn, không biểu cảm nói: " Đừng nhúng tay vào chuyện khủng long, chúng ta đều là người bình thường, không có năng lực đi quản. Mặt khác mấy ngày nay không nên tùy tiện ra ngoài, đừng làm chuyện dư thừa, chú ý mấy chỗ xung quanh là được."
" Anh lo lắng cảnh sát điều tra đến đây?" Người đàn ông mặc âu phục có chút khó thể tin hỏi, " Không thể nào?"
"Lo trước khỏi hoạ."
Lục Địch dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói, " Hôm nay lúc ở ga tàu điện ngầm, tôi thấy một người rất kì lạ."
"Cái gì?"
Người đàn ông mặc âu phục cùng nữ giáo viên liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc.
Dù sao dưới cái nhìn của bọn họ, bản thân đã đủ kì lạ, làm sao còn có người cạnh tranh danh hiệu này?
"... Hắn hình như là cảnh sát, đúng rồi, chính hắn là người giết con khủng long, đạn bắn rất chuẩn."
Lục Địch một bên nhớ lại, một bên suy tư.
Tuy rằng từ lúc sinh ra tới giờ anh chưa từng nhìn thấy mấy người bắn bia, thế nhưng dưới tình huống nguy cấp kia, người đó trấn định bất loạn, lợi dụng đầy đủ địa hình và ưu thế, mỗi phát đạn đều không trượt, nhân tài a.
"Hắn thấy được anh?" Nữ giáo viên vội vàng hỏi.
"Có khả năng? Tôi không xác định."
Dù sao cách một cái cửa, còn có khủng long đang bẻ cửa toa.
Sau đó đạn làm khủng long bị thương, nó quay đầu vồ tới, lúc này chắc không còn thời gian để nhìn những người trên tàu.
" Chẳng nhẽ hắn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ?" Người đàn ông mặc âu phục trước sau không rõ Lục Địch muốn nói cái gì. Rốt cuộc "Gặp gỡ" trong hoàn cảnh đấy căn bản không thể gặp lại, y thắc mắc hỏi, " Vậy thì sao? Người này sử dụng phương pháp gì kì lạ à?"
Lục Địch suy nghĩ một chút, sau đó nói: " Rất khó hình dung... Chủ yếu là hắn cách tôi quá xa, trốn ở đằng sau cộng sự, thực sự thấy không rõ. Tôi cho mấy người hình dung một chút, hắn như là một cái lỗ đen, mấy người cầm kính viễn vọng cũng không nhìn thấy hắn, hắn như hòa cùng bóng tối, như không có sinh mệnh tồn tại. Đợi đến thời điểm mấy người thấy ra hắn, liền phát hiện cảm giác tồn tại của hắn quá mạnh mẽ, tất cả màu sắc và tia sáng đều tìm đến cái lỗ đen không đáy kia."
Đoạn đối thoại này nói tới lung ta lung tung, chẳng có gì ăn khớp.
Nữ giáo viên và người đàn ông mặc âu phục hai mặt nhìn nhau.
" Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, tôi đã nói tôi không thấy rõ."
Biểu tình người đàn ông mặc âu phục trở nên vi diệu.
Nữ giáo viên muốn nói lại thôi,
"... Nói chung, hắn khác với những người tôi từng thấy, đây không kì lạ à?" Lục Địch hỏi ngược lại.
- ------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Địch: Cảm ơn đã mời, tôi là cái người kì lạ.
Hôm nay tôi phát hiện một người càng kì lạ, thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.