Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 10: Ai cũng biết sợ hãi




"Chúng ta kiếm lời rồi, hơn 358 viên tinh thạch cùng 2 kết tinh dị năng giả hahahaha."
Đường Nghiên vừa đếm xong liền hô lên vui mừng, hai đứa nhóc ở một mình từ trưa tới tận đêm, thấy các nàng liền ùa ra đón. May cho bọn nhóc hai cái đầu người đã bị Lăng Tú moi ra kết tinh nếu không sẽ sợ hãi mất ngủ cả đêm.
Bây giờ đã là tối muộn, tất cả đều rất đói bụng, Đường Thi hôm nay chỉ nấu những món đơn giản. Vì bọn họ đều biết dị năng không gian, Lăng Tú liền thu hết đồ ăn vào trong, Đường Thi cần gì nàng sẽ đưa ra.
Cả 5 người ngồi quây quần bên bữa ăn, lúc này Lăng Tú mới từ tốn hỏi.
"Hai nhóc, các ngươi tên gì? Cha mẹ là ai?"
"Ta là Hoắc Thụy Đông, muội muội là Hoắc Như Ngọc. Cha ta là Hoắc Thục Minh, mẹ ta Chu Gia Châu."
"A? Hoắc Thục Minh sao? Ta biết ông ấy đang ở đâu!"
Đường Thi nhớ rõ hôm đó có một bàn đặt khách ở chỗ ăn của nàng, tên khách Hoắc Thục Minh, nàng phục vụ thì nghe hắn nói đêm nay sẽ ở khách sạn A để đổi gió với em gái sinh viên mới. Tất nhiên nàng cũng không nói cho hai đứa trẻ biết rằng cha bọn chúng ngoại tình.
"Hoắc Thục Minh chủ tịch công ty Tường Phát, hãng hàng không Tường Phát chính là của ông ta. Ngược lại Chu Gia Châu, nàng hơn mười năm trước cũng là một mỹ nhân có sức hút trên màn ảnh, sau đó nàng đột nhiên thối lui khỏi showbiz hóa ra là đi lấy chồng."
Với cái này Lăng Tú cũng biết một hai, Chu Gia Châu tình cờ lại là diễn viên nàng thích hồi nhỏ nên tới giờ nàng còn nhớ. Bảo sao khi nhìn bức ảnh gia đình của bọn họ luôn cảm giác nữ chủ nhân rất quen thuộc.
"Có thể Chu Gia Châu là trùng tên thôi."
Đường Nghiên nói, dù sao Hoắc Thục Minh có thể đúng nhưng Chu Gia Châu thì chưa chắc.
"Không, ta đã nhìn qua ảnh chụp gia đình. Chắc chắn không thể nhầm lẫn."
Tiểu nam hài cũng gật đầu như để xác định lời Lăng Tú là đúng. Tiểu nữ hài ăn xong đã quá buồn ngủ, dù sao nàng mới chỉ ba tuổi, mặc kệ mọi người còn đang nói chuyện nàng trước tiên vào phòng ngủ.
"Ngươi biết Hoắc Thục Minh ở đâu?"
"Đêm trước tận thế hắn nói sẽ đi khách sạn A ngủ một đêm."
"A? Vậy sao? Thụy Đông, ngươi nói xem mẹ ngươi tại sao lại không ở nhà với ngươi đêm đó?"
Lăng Tú cũng chỉ a một tiếng nhạt nhẽo, khách sạn A nàng biết, nổi tiếng xa hoa nhất ở thành phố này, có đến 8-9 phần Hoắc Thục Minh là ở ngoài ăn vụng chút gì đó.
"Mẹ ta nói qua nhà tiểu di dạy nàng diễn xuất."
"Tiểu di ngươi là ai?"
"Nàng là Chu Mộng Dao."
Nghe đến đây cả Đường Thi cũng như Đường Nghiên con mắt đều sáng lên. Chu Mộng Dao là một diễn viên trẻ tuổi đang nổi gần đây, nàng được mệnh danh là tiểu tiên nữ. Dung mạo xuất trần tựa như tiên tử, giọng nói thánh thót, hơn nữa còn thiện lương trong sáng.
"Các ngươi biết nàng?"
Lăng Tú nhìn biểu cảm của các nàng liền hỏi lại.
"Không chỉ biết, ta cùng tỷ tỷ đều là fan hâm mộ của nàng."
"Nhìn các ngươi hào hứng chưa kìa, quên rằng tận thế xảy ra sao, rất có thể Chu Mộng Dao đã biến thành xác sống."
"Hừ, nàng nhất định sẽ là xác sống xinh đẹp."
Đường Nghiên phụng phịu cãi tay đôi với Lăng Tú mà Thụy Đông lại oa một tiếng khóc lên.
"Tiểu di mới không có thành xấu xí vậy đâu."
"Hảo hảo được rồi, xin lỗi tiểu bằng hữu, Lăng tỷ cùng muội muội ta chỉ là vô tâm. Tiểu di của ngươi chắc chắn vẫn còn sống."
Thụy Đông sau một hồi được Đường Thi dỗ dàng mới sụt xịt nín khóc.
"Thụy Đông, ngươi đi theo ta."
Lăng Tú dẫn Thụy Đông tới kho lạnh chỉ vào kho lạnh trống rỗng.
"Chúng ta đã hết đồ ăn, không thể tiếp tục nuôi ngươi cùng muội muội. Bây giờ ngươi lựa chọn đi tìm mẫu thân hoặc phụ thân, chúng ta sẽ đưa hai ngươi đi."
Thụy Đông rất hiểu chuyện, hắn nhìn kho lạnh trống rỗng ngơ ngác một lúc, biết rằng bên ngoài toàn xác sống các tỷ tỷ cũng không dễ dàng, huống chi mấy hôm đều được các nàng cho ăn đồ ngon nhất.
"Ta lựa chọn tới chỗ mẫu thân."
Vậy hảo, ngươi trở về đi ngủ, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi."
Thụy Đông gật đầu trở về phòng, Đường Thi cùng Đường Nghiên khó hiểu nhìn nàng.
"Ân công, ta không hiểu ngươi làm vậy là có ý gì. Thụy Đông hắn chỉ là tiểu hài."
"Hắn chính xác là tiểu hài nhưng đầu óc hắn thông minh hơn những đứa trẻ bằng tuổi nhiều. Ta cho hắn biết rằng chúng ta đã không còn đồ ăn để sau này nếu đưa hắn được về với gia đình cũng không lo hắn tiết lộ gì."
"Nhưng là..."
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Nếu hắn nói cho người nhà hắn biết chúng ta còn đồ ăn, ai biết bọn họ có thương nhớ vật tư của chúng ta không? Lòng người lúc nào cũng là thứ khó đoán nhất."
Lăng Tú nghiêm túc nói, Đường Nghiên giống một đứa trẻ làm sai chuyện bị phụ huynh giáo huấn cúi mặt xuống dưới đất.
"Ta sẽ luôn trung thành với Lăng tỷ."
Đường Thi chân thành nói, nàng biết nếu không có Lăng Tú hẳn các nàng sẽ không sống đến tốt đẹp như bây giờ. Hơn nữa sau này càng lúc sẽ càng khó khăn, chỉ có Lăng Tú mới có thể bảo vệ được các nàng.
"Ta cũng vậy."
Đường Nghiên không nghĩ quá sâu xa, nàng chỉ cảm thấy Lăng Tú có ân với hai tỷ muội nàng thì nàng sẽ theo Lăng Tú. Huống hồ Lăng Tú đối với các nàng cũng thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.