Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 11: Bên trong thành phố




Bữa sáng hôm nay ăn nui bò bằm sốt phomai, thật giống như chưa từng tận thế xảy ra, các nàng ăn thật thoải mái. Tiểu nam hài càng thấy có lỗi cùng cảm kích Lăng Tú, dù đồ ăn đã hết nhưng vẫn cho hắn cùng muội muội hắn ăn ngon chứ không hề bỏ đói. Trong lúc 5 người đang ăn bữa sáng thì ở khách sạn A, nhà kho chứa đồ xảy tình cảnh tương phản.
"Ngươi nữ nhân chết bầm, nếu không phải tại ngươi hẹn ta thì ta đã không gặp tình cảnh thế này."
Nam nhân trung niên liên tục đấm đá vào nữ nhân bên dưới, nàng ta chỉ dám ôm đầu chịu trận. Lúc này một nam nhân khác liền đứng ra can ngăn, đừng nghĩ hắn là người tốt, sự thật khác xa lắm.
"Này lão Hoắc, ít nhiều nàng ta cũng là chỗ duy nhất để chúng ta có thể xả, đừng đánh chết nàng."
Dưới ánh sáng yếu ớt từ lỗ thông hơi trên nóc nhà, lờ mờ có thể thấy một đám người, bao gồm 3 nam một nữ.
Bọn hắn là may mắn trong ngày tận thế không hóa thành xác sống, vốn dĩ bọn họ đều nghĩ cố thủ trong phòng nhưng không đồ ăn thật sự khó chịu. Trước đó còn có hai người phụ nữ nữa nhưng đều bị bọn họ ném ra cản đường xác sống mới có thể chạy tới kho hàng này.
Những người này bên ngoài đều là tinh anh của xã hội, thuộc tầng lớp cao hơn tự cho bản thân mình là siêu việt người khác. Tận thế tới giống một con chuột sống chui sống nhủi.
"Bây giờ chúng ta cần đi xuống được nhà hàng tại tầng 3, khốn kiếp phòng tổng thống của khách sạn này trên tận tầng 20, thang máy mất điện, thang bộ nhiều xác sống."
"Ít nhất nhà kho tầng này cũng có chút đồ ăn cùng rượu vang, nhưng cố lắm chỉ được hai ngày nữa."
Nhà kho này vốn là kho chứa đồ, nhưng vì đề phòng nếu khách có yêu cầu đột xuất cần gì đó liền để sẵn vài chai rượu vang và có chút pate đông lạnh, éo le cũng ở chỗ đã mất điện pate không để được lâu.
"Chúng ta cũng không thể ở đây chờ chết được. Phải có cách nào đó chứ."
Không gian tràn ngập mùi cứt đái hôi thối, dù sao cũng hơn một ngày bọn hắn ở trong đây, không thể tránh khỏi việc đi vệ sinh. Ba nam nhân cau mày bàn bạc để nữ tử nằm dưới đất thoi thóp.
"Hay chúng ta đem nàng làm mồi nhử?"
"Nàng sẽ không cản được quá lâu, hơn nữa lão Hoắc ngươi đánh nàng què chân, nàng không thể di chuyển được."
"Thật vô dụng."
Hoắc Thục Minh thẳng chân đá vào người nàng, có lẽ vì trong kho ánh sáng không đủ khiến hắn sút vào đầu nàng ta, nữ nhân rên lên một tiếng rồi im bặt, ba tên nam nhân cũng chẳng để tâm. Một hồi sau không còn nghe tiếng nàng thở, ba nam nhân ngó tới, nàng ta cũng đã chết.
"Ngươi tên óc heo Hoắc Thục Minh, nàng là đường sống duy nhất của chúng ta mà ngươi lại đem nàng giết chết."
"Cái gì đổ lỗi lên ta, ngươi cũng đấm đá nàng đâu chỉ riêng ta."
"Phần lớn đều do ngươi đánh nàng, tên khốn ngu ngốc."
Hoắc Thục Minh cùng tên đàn ông kia lao vào đánh nhau, tên còn lại đứng nhìn không ra mặt, không ngăn cản, chỉ im lặng chứng kiến tất cả.
"Lão Bát, ngươi mau giúp ta đem Hoắc Thục Minh đập chết, sau đó chúng ta sẽ lấy hắn cùng cô ả kia làm mồi nhử chạy thoát thân."
"Lão Bát chúng ta quen nhau nhiều năm, ngươi đừng nên nghe tên họ Sở này. Hắn ta chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để chạy thoát một mình."
Người tên lão Bát nhìn hai người rồi thở dài, hắn vốn muốn làm ngư ông đắc lợi. Nhưng ở trên thương trường đã lâu, ai không phải cáo già, hắn từ tốn khuyên can.
"Hai vị đại ca, bây giờ chúng ta chỉ có ba người, chúng ta cần đoàn kết tỉ lệ thành công sống sót sẽ cao hơn. Thêm một người là thêm một phần sức lực, dù sao người sống thì vẫn cống hiến nhiều hơn người chết."
Hai người kia suy nghĩ một lúc liền bỏ ra cổ áo đối phương, lão Bát biết bọn hắn đều mong muốn đối phương bị xác sống giết chết trước, nếu có chạy cả hai sẽ nghĩ cách làm khó nhau, bản thân mình chỉ cần ung dung là được.
Quay lại với nhóm người Lăng Tú, lúc này bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ ôm theo hai đứa bé tiến hành xuất phát.
Không như trại giam ít nhiều thuộc vùng ngoại ô thành phố sẽ ít xác sống hơn. Nhà của Chu Mộng Dao ở giữa trung tâm phồn hoa tráng lệ, xác sống hẳn sẽ gấp rất nhiều lần.
Cả đám di chuyển nhanh chóng, nhược điểm của Đường Thi rất rõ ràng, nàng chỉ có thể mang theo đồ vật, vì nếu mang theo người khác có thể khiến người đó bị chết. Giải thích đơn giản cho vấn đề này, một vị giáo sư vật lý đã từng nói: "Lực gia tốc quá lớn có thể làm đau, thậm chí giết chết chúng ta. Phần lớn con người có thể chịu được các lực gia tốc ở khoảng 4 đến 6 lần trọng lực trong một thời gian ngắn (tức là từ 4 đến 6 G). Khi lực G tăng lên, khả năng lưu thông máu của cơ thể từ chân lên đầu sẽ bị hạn chế. Khi máu bắt đầu dồn lại, bạn sẽ bất tỉnh và nếu lực G không giảm hay ngừng lại thì cuối cùng bạn sẽ chết vì cơ thể thiếu oxy vốn được máu đưa đi khắp cơ thể." Vậy nên Đường Nghiên cùng Lăng Tú mỗi người bế một đứa trẻ.
Xác sống lẻ tẻ đều bị Đường Thi xử lý, gặp đám đông Lăng Tú sẽ dùng lôi đình giật cháy đen, ngược lại Đường Nghiên lúc này có thể nói là vô dụng nhất.
Đường phố trong thành phố ngổn ngang xe cộ cùng xác chết, khắp nơi lộ ra một cỗ tiêu điều.
"Ngừng lại, mau tìm chỗ nấp. Nhanh chạy lên tòa nhà cao tầng kia."
Lăng Tú ra lệnh, mọi người nhanh chóng di chuyển, vài xác sống trong khu vực tòa nhà này đều bị chém giết móc lấy tinh thạch.
Tòa nhà này hiển nhiên vẫn có người sống sót, Đường Nghiên có thể thấy được cảm xúc của bọn họ, đây là dị năng của nàng tiến hóa lên. Đường Nghiên là dị năng hệ tinh thần, lúc trước nàng chỉ có thể cảm nhận được đối phương có địch ý hay không còn giờ có thể đọc được cảm xúc của người khác.
"Tòa nhà này chỉ có chưa đầy 10 người, không có dị năng giả. Phần lớn đều sống trong trạng thái lo sợ."
Lăng Tú nghe Đường Nghiên báo cáo gật đầu, tình báo là một điều rất quan trọng, chưa kể dị năng của Đường Nghiên thật sự hữu ích trong những trường hợp thế này.
Nhóm người rất nhanh lên được tầng thượng, bên dưới xác sống ngập tràn, ít phải hơn nghìn con.
"Đây là quảng trường thành phố, bảo sao nhiều xác sống tới vậy. Chúng ta không thể một lúc giết hết cả nghìn con."
Đường Thi có chút khó khăn nói, Lăng Tú cũng nheo mắt suy nghĩ.
"Biệt thự Chu gia cách từ quảng trường 3km, nếu không chúng ta tìm cách đi vòng, tuy xa hơn nhưng an toàn?"
"Không. Ta có một ý như này, nhưng sẽ khó khăn, các ngươi có muốn thử?"
Lăng Tú nhếch môi cười, trong nụ cười hiện lên sự tính toán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.