Tận Thế: Sống Lại Một Kiếp, Ăn Một Trảm Của Ta

Chương 14: Còn sót lại tôn nghiêm lão Bát




Đêm lạnh, nhiệt độ hạ thấp chưa đầy mười độ. Vì căn phòng này đồ đạc đều lộn xộn ngoại trừ một cái giường miễn cưỡng nằm được nên bốn người chen chúc với nhau trên một cái giường. Nhờ ngủ chung còn có chăn bông sẵn từ không gian, không khí trong phòng phá lệ ấm áp trái ngược hẳn với bên ngoài. Lăng Tú vẫn không muốn để lộ chuyện có dị năng không gian cho hai đứa nhóc biết nên giả bộ lấy một chiếc chăn bông từ trong tủ quần áo ra.
Hôm nay Đường Thi đã quá mệt mỏi, Đường Nghiên cả ngày bị kinh hãi, cặp đôi tỷ muội giờ đang nằm dựa vào nhau ngủ tới thơm ngọt, hai đứa nhóc kia cũng nằm cạnh, nghe được tiếng ngáy nhỏ phát ra.
Lăng Tú vẫn thức nhìn ra ngoài màn mưa, cơn mưa này thoang thoảng mùi máu tanh khiến đám xác sống gầm rú. Đã là 3h rạng sáng, mưa vẫn chưa tạnh. Nếu cứ tình huống này, ngày mai sẽ không thể tới Chu gia, Lăng Tú thầm thấy may mắn vì hôm qua đã cùng Đường Thi diệt đi xác sống ở khu này.
Tuy đợt mưa này khiến bọn chúng mạnh hơn, thậm chí sinh ra biến dị nhưng nàng Đường Thi cũng đã tăng cấp. Hôm nay phải nhanh chóng giết và đào tinh thạch thật nhiều.
“Không biết Liễu Nguyệt Vân có ổn?”
Tình cảnh đổi tới trại giam, đám người sống sót cả cảnh sát lẫn tội phạm đều cảnh giới nghiêm ngắt. Cơn mưa axit lần trước đã có 5 người bị chết, cơn mưa dị thường lần này khiến họ cảnh giác hơn bao giờ hết. Như Lăng Tú đã nói, thức ăn rồi sẽ cạn, tuy người chết bớt cũng tiết kiệm được kha khá đồ nhưng nó không phải cách hay. Vẫn phải đi lục soát vật tư.
Toàn đội chia làm 2 nhóm, nhóm ra ngoài bao gồm 3 cảnh sát dẫn đầu là Liễu Nguyệt Vân và 7 tên tội phạm, còn lại nhóm kia sẽ ở lại trông căn cứ. Ngặt nỗi quanh đây khu trại giam, xây cách xa khu dân cư, tiện ích cũng rất ít. Liễu Nguyệt Vân tổ đội phải mất đi một quãng xa mới có thể tìm thấy siêu thị mini, may cho bọn hắn xác sống đã bị Lăng Tú diệt không thiếu nên cũng dễ thở. Khi tới nơi thu lại vật tư, phát hiện trời đã tối còn có thể có mưa nên Liễu Nguyệt Vân ra hiệu ở tạm siêu thị trú lại một đêm, tiện ngày mai sẽ lục soát nhà dân lân cận. Chỉ là nàng không ngờ đêm nay sẽ có cơn mưa kì lạ tới vậy.
Nhiệt độ càng lúc càng thấp, đám lính không dám đốt lửa sợ thu hút xác sống tới, mọi người phân chia canh gác. Mưa mùi máu ngai ngái khiến tâm trạng cả đội càng thêm bất an. Trong một hoàn cảnh xa lạ, thiếu bớt đồng đội cùng tiếng gầm gừ của xác sống vang vọng, không ai có thể tập trung nghỉ ngơi. Liễu Nguyệt Vân khuôn mặt cũng trở nên trầm trọng. Chỉ mong mưa mau tạnh, trời mau sáng. Cả đội sẽ hành động ngay tức khắc để còn có thể trở về căn cứ.
Cũng tại lúc này ở khách sạn A, Hoắc Thục Minh đang kính cẩn nịnh nọt một tên choai choai tóc vàng.
“Đại ca, cậu thật tài giỏi, chúng tôi phải rất may mắn mới được đi theo cậu. Ta nói đúng chứ lão Bát, lão Sở.”
“Phải phải! Đại ca, không đúng, đại thiếu gia, ngài từ nay chính là đại thiếu gia của chúng ta, ngài bảo chúng ta làm gì chúng ta làm đó. Ngài muốn chúng ta đi hướng đông ta tuyệt không dám đi hướng tây.”
Tên choai choai là Đoàn Dần, hắn vốn là một tên du côn cắc ké, ngày tận thế đến may mắn tránh thoát một kiếp. Hơn nữa còn thức tỉnh dị năng cường hoá thân thể. Hắn một vả cũng khiến đầu xác sống nổ tung như trái dưa hấu.
Đoàn Dần tụ tập lại đám choai choai giống mình chưa hoá thành xác sống, tuy cảm đám không có sức mạnh dị năng giống Đoàn Dần nhưng có máu liều cao. Gặp nam muốn quy thuận phải tự thiến, gặp nữ nhân? Haha, trở thành đồ chơi của bọn hắn đi thôi.
Đoàn Dần muốn lập một căn cứ, hắn nhớ tới bản thân từng bị bạn gái cũ sỉ nhục trước cửa khách sạn A, nói hắn là tên đầu trộm đuôi cướp suốt ngày chỉ biết đánh đấm. Đoàn Dần hận tới bây giờ, hắn quyết định chọn khách sạn A làm căn cứ của hắn. Hơn nữa nghe tiểu đệ tình báo, quanh khách sạn A rất nhiều khu vực có đồ ăn cùng đồ cao cấp.
Trong quá trình di chuyển, đám đàn em của hắn chết mất 5 người cuối cùng cũng tới được đây. Hắn lên tầng 14 gặp Hoắc Thục Minh đám người. Hắn sử dụng dị năng gây ấn tượng mạnh với đám lão Hoắc, bọn họ liền hết lòng ca ngợi hắn, muốn được làm đàn em, chân chạy cho Đoàn Dần.
“Đám lão già các ngươi không phải thường ngày oai phong lẫm liệt lắm sao? Thế này đi, ta đang thấy vui vẻ, các ngươi chỉ cần bò dưới đất sửa gâu gâu như chó ta sẽ không bắt các ngươi cắt bỏ nam nhân tự tôn, thế nào?”
Hoắc Thục Minh cúi đầu xuống, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, nhưng hắn cũng biết bản thân không thể làm gì khác ngoài nghe theo.
“Hừ, sống nhục nhã vậy, giết ta còn hơn.”
Lão Bát còn lại chút tôn nghiêm cuối, hắn từng là thương nhân nổi tiếng, là cự long của giới nhà giàu. Hắn không muốn bản thân giống con chó bị người khác trêu đùa.
Đoàn Dần hứng thú nhìn lão Bát, hắn đi xuống một tay đặt lên vai lão Bát.
“Rất tốt, rất có cốt khí, rất uy nghiêm…”
Nghe được Đoàn Dần lời nói, lão Bát đầu nào xoay chuyển, chẳng lẽ tên choai choai này đang chỉ thử bọn hắn.
“Có điều ta rất ghét những tên như vậy.”
Đoàn Dần ánh mắt sắc lạnh, hắn cầm lấy tay lão Bát giật mạnh, cánh tay đứt lìa khỏi người, máu bắn thẳng vào Hoắc Thuỵ Minh cùng tên họ Sở đang quỳ dưới đất.
“Aaaa, tay của ta,…”
Lão Bát gầm lên, Đoàn Dần vẫn chưa thoả mãn, hắn tiếp tục kéo một cánh tay nữa lìa khỏi người lão Bát, máu chảy lênh láng, hai cánh tay bị vứt dưới đất.
“Nếu có tôn nghiêm cũng đừng gào lên như đàn bà nữa.”
Lão Bát quá đau không thể nghe được gì, Đoàn Dần đá hắn ngã xuống đất, đạp lên đầu gối, chỉ nghe một tiếng “rắc”. Xương chân hắn đã gãy, chiếc chân hắn cong queo.
“Hai cánh tay hắn nấu lên ăn, còn người thì đem đóng đinh lên tường.”
Bọn đàn em của hắn cũng sợ hãi nên cung kính đi làm, lão Hoắc cùng tên Sở cả hai vẫn quỳ gối, trên trán bọn họ đầy mồ hôi sợ mình sẽ là nạn nhân tiếp theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.