Edit: Susumy
Đích thân Quảng Tuấn Vương đưa mọi người trong Nghiêu phủ bước vào, Ngọc Châu mới phát hiện lần này Quảng Tuấn Vương mời không ít khách quý đến buổi trà yến. Ngoài Ông lão và những khách quen thi họa của những buổi trà yến khác ra, Bạch Thuỷ Lưu cũng dẫn theo em trai mình đến dự tiệc mà Phạm đại nhân cũng đang ngồi cạnh cùng đàm luận.
Thấy Nghiêu Mộ Dã đến, Bạch Thuỷ Lưu cười nói: "Còn tưởng rằng hôm nay ngươi không đến, còn đangtiếc cho ngươi đã bỏ qua lần trưng bày Ngọc phẩm cao cấp này". Mà Phạm Thanh Vân theo quy tắc đang đứng sau Bạch Thuỷ Lưu có chút kinh ngạc nhìn Ngọc Châu đang mỉm cười với ông ta, trong lòng đang suy đoán về mối quan hệ giữa nàng và Nghiêu Mộ Dã.
Trong khi mọi người đang nói chuyện, Ngọc Châu bước đến bên trong Đình viện lẳng lặng đứng bên cạnh một cột đình ngắm nhìn tòa Ngọc sơn.
Nó là nhân vật chính trong buổi tiệc trà lần này được Quảng Tuấn Vương sai người dùng gỗ tử đàn chạm trỗ tinh xảo đặt ở ngay giữa đình viện để cho toàn bộ ánh sáng có thể chiếu xuyên qua nó, hiệnra đầy đủ nét bóng bẩy ấm áp của ngọc.
Tạo hình của Ngọc Sơn có điểm rất đáng chú ý: "Văn sơn xích thụ, thốn mã phân nhân” (*) Thí dụ mộttrượng cao tiên. Cây nên cao một thước, ngựa cao một tấc thì người cao phải hơn một phần. Cả ngọn núi từ cây cối, con con người, dòng suối chảy và những hòn đá cuội bên bờ suối đều có tỉ lệ chuẩn xác và được phối hợp thỏa đáng nhất là bố cục tạo hình người. Cho nên những núi nhỏ tại đây đều được làm từ Ngọc cao cấp. Quả thực Phạm Thanh Vân đã chạm khắc lên được cảnh núi non trùng điệp quả thực hiếm có. Có lẽ bởi vì tòa ngọc sơn này chế tác một ngọn núi đang vào mùa thu, nên Phạm Thanh Vân quả thật đã khoe khoang được kỹ thuật, vận dụng chạm nổi cùng điêu khắc giao nhau, núi giả, phía trên rừng trúc thấp thoáng lá xanh tạo cảm giác thông thoáng.
Ngọc Châu im lặng đứng nhìn, nhưng trong lòng lại không giấu được cảm giác lo lắng mơ hồ, nếu nóichiếc dược trạc kia làm cho Ngọc Châu tự ý thức được kỹ thuật chạm ngọc của mình còn kém xa Phạm Thanh Vân, nhưng với tòa Ngọc Sơn trước mắt này, chỉ dựa vào bố cục toàn bộ và thiết kế thì Phạm Thanh bVaan đã vượt xa gấp ba lần nàng rồi!
Cứ xem như trong cuộc thi nàng thắng được tất cả những học trò xuất sắc nhất của Phạm Thanh Vân đo chăng nữa, cũng không đủ chứng minh Phạm Thanh Vân là một tên tiểu nhân vô sỉ bán đứng sư phụ lấy trộm tác phẩm của cha nàng để mua danh chuộc tiếng!
Phải biết rằng toà Ngọc Sơn này đều thiết kế theo bức tranh do chính tay Quảng Tuấn Vương vừa vẽ: Hoàng sơn kỳ tung đồ, hơn nữa Quảng Tuấn Vương thậm chí còn giảng giải từng chi tiết trụ cột nhất trên bức họa đó để người chạm khắc hiểu được ý mà y muốn thể hiện, vì thế nét chạm khắc trên ngọc sơn hoàn toàn đặc biệt hơn bức tranh khá nhiều.
Nếu lúc trước Ngọc Châu nói Phạm Thanh Vân dùng danh tiếng của phụ thân đi lừa dối mọi người nhưng bây giờ với tác phẩm vĩ đại mới hoàn thành trước mắt đã đủ để chứng minh Phạm Thanh Vân đãvượt xa đại sư Viên Trung Việt năm xưa, hoàn toàn xứng đáng là nhất đại tông sư!
Nghĩ đến đây Ngọc Châu khó tránh khỏi cảm giác bất lực và đau thương…
“Sao thế? Chẳng lẽ tòa ngọc sơn này vẫn còn chỗ khiếm khuyết? Vì sao trên mặt của tiểu thư lại mang theo vẻ đau lòng?” Thanh âm của Phạm Thanh Vân đột nhiên vang lên từ phía sau lung của Ngọc Châu.
Ngọc Châu quay đầu nhìn lại chỉ thấy Phạm Thanh Vân đang nở nụ cười ấm áp đứng sau lung của nàng.
Ngọc Châu im lặng một lúc rồi nói:" không phải, la do tác phẩm của Phạm đại nhân quá đẹp vượt ngoài sức tưởng tượng làm mọi người kính phục nên Ngọc Châu cảm thấy hơi thương cảm…”
Phạm Thanh Vân có chút nghi hoặc, cười hỏi: “Xin hãy chỉ giáo?”
Ngọc Châu nhẹ giọng nói: " Ngọc Châu mặc dù yêu thích chạm ngọc nhưng ngoại trừ hồi nhỏ được tổ phụ đích thân chỉ điểm, nhưng lại không được danh sư nào chỉ điểm lỗi sai, chẳng qua chỉ là tự mình dò dẫm, trận thi đấu chạm ngọc vừa rồi đã làm cho Ngọc Châu luôn cảm thấy mình thực sự chẳng đủ tài sức, cảm thấy sự khác biệt quá xa giữa bản thân và cao đồ của ngài. Bây giờ nhìn toà Ngọc sơn này của ngài Ngọc Châu đã hiểu vì sao học trò của ngài lại giỏi giang đến thế.”
Lời này khi nói ra đúng là đem nghệ thuật nịnh hót thể hiện thuần thục sinh động lưu loát, sinh động vừa kín đáo khen ngợi ma không quá lộ liễu. Phạm Thanh Vân nghe xong thì cảm thấy sảng khoái liền cười to nói: "Nếu ngươi đã có ý này thì có khó gì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử chỉ không biết Nghiêu Thái uý liệu có đồng ý hay không thôi?"
Ngọc Châu tỏ vẻ vui mừng, lấy tay nhẹ che ngực nói: "Mặc dù tiểu nữ sống nhờ ở phủ Thái Úy, lại được Nghiêu tiểu thư ưu ái mời làm phu tử dạy nàng ấy điêu khắc con dấu. Nhưng nếu Phạm đại nhân chịu nhận tiểu nữ làm đệ tử, tiểu nữ sẽ xin ngừng dạy ở chỗ Nghiêu tiểu thư và đợi lúc ngài rảnh rỗi sẽ đăng môn nhờ dạy bảo.”
Đúng lúc này Quảng Tuấn vương cũng đã đi tới, nghe xong lời này, không khỏi cười nói: “Trà yến hôm nay đúng là có việc vui liên tục, bổn vương hiện tai chúc mừng Phạm đại nhân thu một đệ tử Huệ chất lan tâm"
Tức thì y liền sai người mang trà đến đưa cho Ngọc Châu để nàng dâng trà bái sư. Nhưng Ông lão đứng ở bên cạnh lại hừ lạnh nói:"Tuy rằng kỹ thuật chạm ngọc của tiểu thư không lão luyện bằng Phạm đại nhân nhưng tác phẩ cho dù chạm trỗ có tinh vi đi chăng nữa cũng chỉ là một Viên Trung Việt của năm xưa.”
Trong lúc người ta sắp sửa nhận học trò, lại tạt một gáo nước lạnh như thế cũng chỉ có ông lão độc miệng, không kiêng nể bất cứ ai như Ông lão mới có thể nói ra khỏi miệng.
Lời này vừa nói ra khiến cho mọi người ở đây cảm thấy xấu hổ gần như không lời nào có thể chống đỡ nổi.
Phạm Thanh Vân là người đầu tiên hồi hồn, cười nói:" không biết Ông lão nói lời này là có ý gì"
Từ lần tranh cãi ở vòng loại lần đó, Ông lão liền xem vị Phạm đại nhân này không vừa mắt chỉ cảm thấy người này chỉ khéo đưa đẩy một cách ma mãnh, tác phong làm việc quan liêu, một người chỉ mưu cầu danh lợi cho bản thân, vì thế lập tức nói không hề khách sáo: " Phạm đại nhân chạm khắc tinh thông, lão hủ không có gì để nói, nhưng lão hủ cảm thấy chạm ngọc giống như thi họa, ngoại trừ tài nghệ ra thì bên trong phải có vài phần khí chất và nét độc đáo riêng của mỗi cá nhân. Nhìn tác phẩm ngọc sơn này của Phạm đại nhân lại tràn đầy phong cách và khí chất của Viên đại sư năm xưa, nếu không phải là mới được chạm trỗ gần đây, thực sự cứ nghĩ đây là tác phẩm của Viên trung Việt sống lại để chạm thành.”
Lời này vừa nói ra, đó chính là chỉ thẳng vào mặt Phạm Thanh Vân chẳng qua chỉ biết bắt chước mà không hề có phong cách riêng của chính mình, nên chỉ có thể là một chạm ngọc bình thường mà thôi. Hoàn toàn không xứng với hai từ: Đại sư!
Cuộc đời này Phạm Thanh Vân hận nhất là có người nói tài nghệ của gã không bằng Viên Trung Việt. Nhưng Ông lão lại nói thẳng trước mặt mọi người rằng cho dù gã có tiến bộ đến mức nào đi nữa thìcũng chỉ là một Viên Trung Việt khác mà thôi. Sắc mặt lập tức xanh mét, nếu không phải ở nơi này khách quý thật nhiều nói không chừng gã sẽ quật ngược lại tìm cách làm khó dễ với Ông lão.
Nhưng ý nghĩ trong đầu gã xoay chuyển một vòng, Phạm Thanh Vân liền cười lạnh đáp trả: " Phạm mỗ cũng chưa bao giờ tự xưng mình là ‘Đại Sư’, chỉ mong mang tài nghệ của mình ra truyền dạy cho mọi người vì vậy thu nhân đệ tử, dốc lòng chỉ dạy. Ông lão trước giờ tính tình cao ngạo, không ai dám so sánh, nhưng không hiểu vì sao lại luôn có người không ngừng chỉ trích ngài chèn ép người tài, là ngài sợ có người hơn phong cách lạ thường của ngài chăng?”
“Ngươi… Ngươi nói bậy!” Ông lão tức đến mức đỏ ửng cả mặt đang muốn nổi giận. Đúng lúc này Nghiêu Thái uý đi tới nói: "không phải nói Quảng Tuấn Vương có một tác phẩm mới cần đánh giá sao, tại sao lai tập trung hết ở chỗ này?".
Nghe Nghiêu Mộ Dã nói như vậy Quảng Tuấn Vương lập tức hoàn hồn, bước đến mang mọi người đến phòng thi hoạ để chiêm ngưỡng hoạ phẩm, tự động bỏ qua tình huống tranh cãi đầy xấu hổ này.
Ông lão sau khi cùng Phạm Thanh Vân tranh luận như thế cảm thấy khó có thể cùng nhau tham gia buổi trà yến nên liền cáo từ Quảng Tuấn Vương ra về.
Phạm Thanh Vân hiện nay là một vị quan thăng chức đều đặn và vững vàng nhất trong triều đình, lại thêm khéo đưa đẩy nên được nhiều người yêu thích. đã vậy những tác phẩm của ông ta tinh tế sắc sảo nên ở trong giới thi họa có nhiều người kính trọng. Ông lão tuy rằng là lão sư dạy học của các hoàng tử trong cung nhưng cũng chỉ là chức quan nhàn tản, lại thêm ngày thương miệng lưỡi sắc bén, đắc tội với rất nhiều người nên khi Ông lão phất tay áo bỏ đi gần như không có mấy ai đến tiễn ông.
Ngọc Châu lại là một trong số đó, khi Ông lão bỏ đi, Ngọc Châu nhẹ giọng nói với Nghiêu Mộ Dã là muốn đi tiễn Ông lão, sau khi được Nghiêu nhị thiếu gật đầu, mới cùng Giác nhi bước ra khỏi phủ.
Trước khi lên kiệu, Ông lão xoay đầu thở dài một tiếng nhưng cũng bước về phía Ngọc Châu nói nhỏ vài câu: “Tiểu thư nên nhớ nhân phẩm xấu sẽ làm ngọc phẩm xấu theo, Ngọc phẩm như người, chuyện bái sư nên thận trọng, nếu ngươi muốn nâng cao tài nghệ thì có thể tìm đến lão hủ, lão hủ có một vị bằng hữu có thể chỉ dạy cho tiểu thư, đương nhiên...nếu như ngươi một mực ham mê danh tiếng, nhất quyết muốn bái người kia làm sư phụ thì về sau lão hủ chỉ đành coi như không từng quen biết ngươi.”
Ngọc Châu nghe xong liền cười khổ, vốn dĩ nàng định nhận kẻ thù làm sư phụ để xem có thể học hỏi được kĩ năng mà mình muốn hay không. Nhưng hiện tại bị Ông lão chen ngang như thế, thì cho dù có muốn bái sư cũng không dễ nữa rồi.
Nhưng những lời này Ông lão thay phụ thân nói ra, Ngọc Châu thấy cảm động trong lòng. Phụ thân đãqua đời nhiều năm, ngay cả hoàng thượng cũng đã đổi người, liệu có mấy ai nhớ đến đại sư Viên Trung Việt năm xưa? Chỉ cần những lời vừa rồi của Ông lão cũng đã đủ để nàng đến tận cửa để bái tạ rồi.
Nghĩ vậy Ngọc Châu xoay người chuẩn bị trở về, lại thấy người đến đưa tiền Ông lão còn có cả Bạch thiếu gia. Vì thế liền hướng về phía y hơi cúi đầu chào hỏi.
Bạch Thuỷ Lưu cười nói:" Vương phủ của Quảng Tuấn Vương quá rộng, hãy cho phép tại hạ được làm người dẫn đường cho tiểu thư.”
Được nhất đẳng công hầu như người này làm người dẫn đường cho mình, Ngọc Châu cảm thấy hoảng sợ liên tục nói không dám làm phiền đại nhân.
Nhưng Bạch Thuỷ Lưu chỉ làm động tác ‘Mời’, ra hiệu cho Ngọc mang theo nha hoàn đi trước.
Ngọc Châu không tiện từ chối chỉ có thể đi về phía trước, nhưng cảm giác bị Bạch thiếu nhìn từ trênxuống dưới từ phía sau thật sự không dễ chịu. hiện tại Ngọc Châu có thể hiểu được cảm nhận của Nghiêu tiểu thư. Vị bạch thiếu gia này chính xác là bạn thân của Nghiêu Mộ Dã, luôn làm chuyện mình muốn mà không thèm nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Mỗi khi đến chỗ rẽ, Bạch Thuỷ Lưu đều nhắc nhở Ngọc Châu nên di chuyển về hướng nào. Ngọc Châu bước nhanh hơn chỉ mong nhanh chóng quay về đình viện vừa rồi.
đi được vài bước liền muốn đi tắt qua hoa viên, phía trước là một sơn động yên tĩnh nhưng khi Ngọc Châu chuẩn bị bước đến phía trước đột nhiên thấy Nghiêu tiêu thư vẻ mặt hoảng loạn đi ra từ hòn núi giả mà phía sau là đệ đệ của Bạch Thuỷ Lưu: Bạch Thuỷ Thanh.
Xem ra có lẽ họ cũng nghe thấy tiếng bước chân có người đi tới nên nhất thời có chút hoảng sợ đikhông nhìn đường. Lúc Nghiêu Xu Đình nhìn thấy Ngọc Châu thì tâm trạng kích động muốn khóc.
thì ra nhân lúc trong đình viện xảy ra tranh cãi, những ma ma nha hoàn khác chen nhau đi xem, nàng nhân cơ hội chạy trộm đến nơi này, nhưng còn chưa nói được mấy câu đột nhiên nghe Bạch thiếu cất cao giọng nói: “Viên tiểu thư, mời rẽ phải.”
Chưa từng có kinh nghiệm lén làm qua chuyện xấu, Nghiêu tiểu thư sợ tới mức muốn bỏ chạy, vừa vặn đụng phải Ngọc Châu.
Mắt thấy Bạch thiếu cũng xoay người định đi về hướng này, Ngọc Châu vội vã đi ngược trở lại suýt chút nữa ngã vào trong lòng Bạch thiếu.
Bạch Thủy Lưu mỉm cười duỗi tay nắm giữ cánh tay của nàng nói:" Sao thế? Xảy ra chuyện gì khiến Viên tiểu thư kích động như vậy?".
Ngọc Châu trấn định tinh thần, lui về phía sau nửa bước nói: “Đột nhiên phát hiện làm rơi vòng ngọc muốn quay lại để tìm thử".