�N TUYẾN
Edit: Chrysanthemum
Diệp Tử Linh tự biết đuối lý, tùy ý để cho Hình Duệ Tư lôi cậu đi.
Nếu sớm biết Clare và Lâm Diễm hai người này ở bên cạnh xem kịch vui thì cậu cũng không kích động mà nhảy xuống cứu người làm gì.
Ai, sống trên đời khó mà biết trước được gì a!
May mắn mà Hình Duệ Tư cũng không trách cứ cậu cái gì. Hắn cũng đã biết Diệp Tử Linh đồng tình với ngay cả tang thi một lòng hướng về loài người kia, như vậy nhịn không được muốn bảo vệ luôn cả hai người cũng không ngoài ý muốn.
Sau khi bàn bạc cùng những người khác, Hình Duệ Tư nói nhanh tình hình về Clare và Lâm Diễm một chút, lập tức quyết định không tiếp tục dừng lại ở trấn Thiên Như nữa mà rời đi ngay.
Nếu như hiện tại ly khai thì ít nhất bên tang thi còn chưa xử lý xong sự tình về hai anh em Phương gia, nhân lúc này bọn họ có thể tranh thủ một phần thời gian.
Về phần chuyện hôm nay, dẫu cho phát sinh chuyện gì thì đều là do bọn họ tự chọc phải phiền toái, không liên quan đến những người không vốn sống ở nơi này, tin chắc chỉ cần không quá ngu xuẩn thì căn bản là ai cũng sẽ lựa chọn rời đi càng sớm càng tốt, việc tang thi trả thù không phải ai cũng sống qua được.
Hiện tại trưởng trấn đang sợ hãi trước khả năng tang thi đến báo thù, căn bản không có thời gian cũng như tâm trạng để mà quản những người khác, đoàn người phi thường thuận lợi mà rời khỏi trấn Thiên Như, lần nữa cùng đi chung đường.
***
Nhưng mà việc Clare xuất hiện cũng đồng nghĩa với Lâm Diễm không thể cố ý kéo dài thời gian một cách bất thường như trước để cho bọn Diệp Tử Linh động thủ nữa. Tang thi rất cố chấp về Tuyết Lỵ, từ việc Clare tự mình ra tay, không tiếc xâm nhập vào nội lục cũng đã có thể thấy được, về phần thành Hắc Thạch bị công phá trước kia chỉ có thể nói là vật bồi táng đánh lừa dư luận.
Ngày kế sau khi rời khỏi trấn Thiên Như, tang thi lại một lần nữa xuất hiện trước đám người Diệp Tử Linh, bao vây bọn họ lại, cầm đầu đúng là Clare đã từng xuất hiện ở trấn Thiên Như, phía sau hắn ngoại trừ Lâm Diễm thì còn có hai an hem Phương gia ngày đó được cứu. Phương Nhạc thế nhưng trong một ngày ngắn ngủi mà đã biến thành tang thi, xem ra hành động của những người dân trong trấn lúc trước khiến cậu đã chết tâm đối với loài người, hơn nữa lại bị Clare mê hoặc nên chủ động trở thành tang thi.
“Ở trấn Thiên Như nhìn thấy bạn cũ mà không chào hỏi đã bỏ chạy, thật là khiến cho ta cảm thấy thương tâm, các người hẳn là nên trả giá một chút vì đã gây ra vết thương lòng này của ta chứ nhỉ?” Ngôn hành cử chỉ của Clare có chứa một chút yếu tố biểu diễn khoa trương, chung quy khiến cho người ta có một loại cảm giác đang xem kịch vui, Diệp Tử Linh phi thường rõ ràng người bạn tang thi này của cậu trên thực tế khi tình cảm dao động tuyệt đối cũng không biểu diễn đến khoa trương như vậy, ngược lại thường xuyên dùng diễn xuất khoa trương ấy để mê hoặc lòng người, hắn biểu diễn càng khoa trương, độ nguy hiểm lại càng cao.
Suy nghĩ này cũng chỉ có đảo hai vòng trong đầu của Diệp Tử Linh rồi sau đó biến mất sạch sẽ, không có khả năng mở miệng nhắc nhở những người khác bảo trì cảnh giác, cậu vô pháp giải thích vì sao cậu lại quen thuộc đối với Clare như vậy.
“Ngài Clare đây cần gì phải đi vòng vèo như vậy, mục đích cuối cùng của tang thi các ngươi không phải chính là Tuyết Lỵ sao, việc gì mà phải che che lấp lấp như thế.” Vu Nhất Hàn thấy Lancelot không có ý tứ mở miệng, chủ động đứng ra đảm nhiệm vai trò của quân sư mà cãi lại. Dù cho Clare Clomann được gọi là sát thủ săn dị năng giả, phần lớn dị năng của bọn họ ở trước mặt hắn đều không có tác dụng, thế nhưng việc này cũng không gây trở ngại đến trận giao chiến ngôn ngữ, nếu ngay cả đấu võ mồm còn thua thì về sau càng thêm bị yếu thế.
“Đã biết mục đích của ta nhưng nhóm các ngươi đâu chịu ngoan ngoãn giao người ra, vẫn là ta trước hết xử lý hơn phân nửa nhóm các người rồi bắt người mang đi nhỉ?” Clare tựa hồ phi thường tin tưởng hôm nay có thể thành công bắt Tuyết Lỵ đi, hiện tại chính là đang dùng tâm tình mèo vờn chuột mà đối xử với cả đám người đang bị tang thi vây quanh.
“Xem ra chuyện ngày hôm nay không thể dùng cách thân thiện để giải quyết.” Hình Duệ Tư không chút do dự trích một giọt máu lên băng thương, chuyển hóa thành dị năng giả hệ vật lý, phần lớn dị năng đều không thể dùng được trước mặt Clare, dị năng hệ băng của hắn cũng vậy, chỉ có cách chuyển hóa thành dị năng giả hệ vật lý thì mới có phần thắng, băng thương đã được thêm vào máu huyết sẽ không dễ dàng bị phá hư như vậy.
Đó cũng là biện pháp do không còn cách nào, dưới lực áp chế của Clare, độ khó của việc phá vây nếu so với tình huống bình thường còn khó hơn gấp ba lần, nếu hắn không chủ động chống lại Clare, những dị năng giả khác căn bản không phải là đối thủ của Clare, đây là trách nhiệm của người làm đội trưởng như hắn!
Hành động trực tiếp của Hình Duệ Tư triệt để châm ngòi cho chiến cuộc vốn hết sức căng thẳng, Clare đối với hành động của Hình Duệ Tư chỉ là kéo lên một nụ cười hứng thú như thể mong muốn Hình Duệ Tư chống lại, Lâm Diễm vòng qua Lâm Lâm và Lancelot, tướng lĩnh tang thi dùng trường thương bên người Lâm Diễm đấu với hai an hem Vu gia, những tang thi khác cũng đều đi tìm đối thủ thuận mắt mình, không chút do dự khai chiến.
Toàn bộ chiến trường nhất thời lâm vào trạng thái cực độ hỗn loạn, chỉ có Tuyết Lỵ là được vài dị năng giả chặt chẽ bảo hộ bên trong phòng tuyến không cho bất cứ tang thi nào tới gần.
Đứng trước mặt Diệp Tử Linh đúng chính là hai anh em Phương gia mà cậu mới hảo tâm giúp đỡ trước đó không lâu. Người mà cậu muốn ra tay cứu giúp ngày hôm qua thì ngày hôm nay lại quay đầu vung đao với cậu, thật đúng là lấy oán trả ân mà.
Diệp Tử Linh một bên ở trong lòng cảm thán nhưng động tác trên tay lại không hề nhượng bộ chút nào, cậu cũng sẽ không trông cậy vào việc hai an hem này vì hành động hôm qua của cậu mà thả cho cậu một nước, mặc kệ hai anh em này ngày hôm qua có bao nhiêu chật vật, ngày hôm nay là kẻ địch thì cậu tuyệt đối sẽ không bởi vì vậy mà xem thường.
Dưới tình huống chưa biết rõ năng lực của hai anh em Phương gia, Diệp Tử Linh theo bản năng kéo dãn khoảng cách với bọn họ, lựa chọn phương thức công kích từ xa mà mình am hiểu nhất.
Đột nhiên trước mắt cậu nhoáng lên một cái, cảnh sắc chung quanh nhất thời phát sinh thay đổi, Phương Nhạc đứng đối diện cậu đột nhiên phun ra một búng máu, suy yếu mà ngã vào lòng anh trai.
Vị trí của Diệp Tử Linh và hai anh em Phương gia đã sớm không còn là nơi chiến trường giữa dị năng giả và tang thi nữa mà là một nơi cách chiến trường khoảng chừng hơn một trăm thước, bị tầng tầng cây cối ngăn cách với chiến trường bên ngoài.
Vậy nên hiện tại đây là tình huống gì?
Diệp Tử Linh nhìn thoáng qua vừa thấy chính là Phương Nhạc đã sử dụng dị năng quá giới hạn mà bị phản phệ phải hộc máu, đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ. Clare không có khả năng tùy tiện nói ra thân phận của cậu cho hai tang thi vừa mới gia nhận được, như vậy mục đích hai anh em Phương gia đưa cậu rời khỏi chiến trường chỉ có thể là để hồi báo cho hành động đứng ra của cậu ngày hôm qua.
“Dù cho cậu có là con người giống với đám người không biết phân biệt tốt xấu muốn giết chết tang thi một lòng hướng về loài người, chúng tôi cũng không muốn đối địch với cậu.” Anh trai tang thi có chút lo lắng mà nhìn Phương Nhạc đang còn không ngừng hộc máu, mở miệng nói, “Tên của tôi là Phương Nham, ngày hôm qua xin cám ơn cậu vì đã đứng ra giúp Tiểu Nhạc.”
Diệp Tử Linh hết cách mà lắc đầu nhẹ một chút, nói thật cậu cũng không muốn khó xử hai anh em Phương gia, tang thi tội gì làm khó xử tang thi, chẳng qua là cậu quyết không thể tùy ý để Clare mang Tuyết Lỵ đi.
Đã có rất nhiều người bởi vì biến thành tang thi hoặc là người thân, người yêu biến thành tang thi mà lâm vào trong tuyệt cảnh thống khổ, cậu, Lâm Lâm và Lâm Diễm đều như vậy, trước mắt là hai anh em Phương gia cũng như thế. Tuyết Lỵ kia vốn đã bị tang thi cắn nhưng thân thể không biến thành tang thi nên phải chịu rất nhiều kỳ vọng, nếu thật sự có thể khai thác từ trên người cô bé bí mật ngăn chặn biến thành tang thi, đối với mọi người mà nói đều là một chuyện may mắn cực lớn. Dù cho Diệp Tử Linh biết Tuyết Lỵ một khi bị đưa đến thành Thủy Tinh, chờ đợi cô bé nhìn qua rất ôn nhu yếu ớt này chính là vô số thực nghiệm cực kỳ thống khổ, vì tương lai của loài người nên cậu chỉ đành ích kỷ mà cắn cắn răng xem nhẹ điểm này.
Cho nên cậu không thể tiếp tục ở trong này để cho hai anh em Phương gia ngăn trở bước tiến của cậu, nếu hai người họ nghe xong lời giải thích của cậu sẽ càng không thể cho đi, cậu cũng chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề. Hơn nữa, đáy mắt Diệp Tử Linh hiện lên một tia quyết tuyệt, nếu muốn tốc chiến tốc thắng giải quyết hai anh em Phương gia cũng chỉ có thể dựa vào tang thi hóa, mà cái giá của tang thi hóa chính là giết chết đối phương không chừa một ai.
“Đây không phải là vấn đề có muốn hay không mà là lập trường của chúng ta vốn đối địch nhau.” Diệp Tử Linh không buông súng nhưng mà không có ý tứ lập tức triển khai công kích, “Vì tương lai của loài người, cũng vì để sau này không còn xuất hiện tang thi thống khổ giống như hai người, tôi hy vọng cả hai có thể để tôi đi. Tôi không thể để cho Clare thành công mang Tuyết Lỵ đi.”
“Nghĩa là thế nào?” Sắc mặt Phương Nhan khẽ biến, tuy rằng biết đây có thể là cái bẫy đánh lừa của đối phương nhưng mà vẫn không nhịn được phải đặt câu hỏi.
“Tuyết Lỵ là người duy nhất đến hiện tại mà tôi biết đã bị tang thi cắn nhưng không có biến thành tang thi, nói không chừng chúng ta có thể tìm được từ trên người cô bé bí mật để ngăn biến thành tang thi, tuy rằng hiện tại các người cũng đã biến thành tang thi nhưng tôi nghĩ hai người cũng không hy vọng thêm càng nhiều người lâm vào tuyệt cảnh mà hai người đã từng trải qua, chỉ vì bị tang thi cắn một hơi mà bị biến thành tang thi, rồi sau đó bị bạn bè xa lánh, chuyện như vậy thật sự quá mức tàn khốc không phải sao?”
Hai anh em Phương gia rõ ràng bị chấn động trước lời nói của Diệp Tử Linh, trên mặt Phương Nham xuất hiện rõ ràng biểu tình đấu tranh.
Đúng vậy, nếu như có thể tiếp tục làm con người, ai lại nguyện ý biến thành tang thi người không ra người quỷ không ra quỷ, phải dựa vào cắn nuốt máu thịt của những người vốn là đồng loại mới có thể tồn tại? Cho dù là Phương Nhạc tự nguyện biến thành tang thi cũng chỉ là bởi vì những con người muốn hãm hại anh trai làm cậu chết tâm nên mới có thể đưa ra lựa chọn như vậy, nếu như Phương Nham chưa hề biến thành tang thi thì cũng đâu xuất hiện lựa chọn thống khổ như thế này?
“Mặc kệ lập trường giữa tang thi và loài người có bao nhiêu bất đồng, ít nhất trên phương diện này tôi hy vọng chúng ta có thể đứng trên cùng một chiến tuyến.” Diệp Tử Linh phi thường thành khẩn mà thu súng lại, vươn tay ra với hai anh em Phương gia, “Tôi biết Clare khẳng định đã ngầm chuẩn bị vẹn toàn hết tất thảy, các người cũng vì tôi nên mới đưa tôi đi khỏi chiến trường, nhưng mà dù cho liều mất cái mạng này tôi nhất định cũng phải ngăn cản Clare, quyết không thể để cho hắn mang đi hy vọng cuối cùng của loài người.”
“…” Phương Nham đột nhiên tự đâm bàn tay vào bụng của mình, tạo ra một vết thương không tính là nhẹ, ôm Phương Nhạc ngồi dựa vào một gốc cây đại thụ, phất phất tay về phía Diệp Tử Linh, “Đi nhanh đi, thừa dịp tôi còn chưa đổi ý.”
“Cám ơn.” Diệp Tử Linh cúi chào hai anh em Phương gia một cái thật thấp rồi tức tốc chạy đến chỗ chiến trường.