Nhìn Lữ Lam cười ngây thơ, Tào Nam cũng chợt xúc động. Một nữ nhi tốt như thế, sao lại có một phụ thân đáng giận như vậy chứ? Đến Hải Tây được vài ngày, Tào Nam rốt cuộc đã biết được chuyện của Lữ Bố. Nàng không ác cảm lắm với gã, chỉ thầm nghĩ phẩm cách của người này dường như cũng không tốt lắm. Hơn nữa, bởi mối quan hệ giữa Lữ Bố, Đặng Tắc đối với Lữ Lam cũng không quá quan tâm nữa. Ngay cả Trần Quần thường ngày hay đến huyện nha cũng bởi vì có quan hệ đến Lữ Lam mà không thường tới chơi.
Hôm qua, Trần Quần đã trở về Hạ Bì. Thời điểm cuối năm sắp đến, y phải đi cùng với cha y. Có điều, trước khi đi, y đã hẹn với Tào Bằng, ngày mười lăm y sẽ lại đến, cùng hắn đi Quảng Lăng tìm Trần Đăng.
Tào Bằng cũng không giữ lại. Dù sao đoàn tụ với người nhà cũng là chuyện hết sức quan trọng. Hắn nghĩ Trần Quần đi khắp chốn quanh năm suốt tháng, cũng đã lâu lắm không ở nhà. Giai đoạn cuối năm nay, y chăm sóc cho phụ thân cũng là chuyện nên làm.
Vì vậy, sau khi tiễn Trần Quần, Tào Bằng bắt đầu luyện tập cho Đặng Phạm.
Tiểu Đặng Ngải rất tham ngủ! Nhưng khi tỉnh lại, nó sẽ mở tròn mắt, hiếu kỳ nhìn cậu và thúc thúc cùng luyện võ. Hơn nữa, nó cũng có thể ngồi trên cái đệm da hổ, khoa tay múa chân, hình như đang học các động tác của Tào Bằng.
Chỉ thấy Lữ Lam cười khanh khách liên tục, đôi mắt nàng khi cười khiến cho khuôn mặt giống như trăng rằm, trông rất đẹp mắt.
-A Phúc, ngươi thấy Lữ tiểu thư thế nào?
Cơm tối xong, Đặng Tắc vẫn chưa trở về. Tào Nam kéo tay Tào Bằng, cười hì hì dò hỏi.
-Lữ tiểu thư?
Tào Bằng hơi sửng sốt, nhíu mày trầm ngâm một lúc:
-Rất tốt.
-Đúng vậy không?
Tào Nam chợt nói:
-A Phúc, tuổi tác ngươi cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc nghĩ đến chuyện cưới xin rồi.
-Cưới xin?
-Đúng vậy. Trước đây không lâu, nương còn bàn bạc với ta làm sao để quyết định hôn sự cho ngươi.
Tào Bằng vừa nghe đã ngây người! "Ta mới mười bốn a, tuy sắp mười lăm thật nhưng vẫn không đến nỗi thành thân sớm như thế chứ…"
-Tỷ, chuyện này vẫn còn sớm mà.
-Đâu còn sớm nữa? Theo ta thấy, không sớm chút nào đâu. Điều kiện của chúng ta hiện tại cũng tốt, cha nương thấy được tiền đồ của ngươi cũng vui vẻ. Hai người đều mong ngươi sớm thành thân, bọn họ sớm có cháu bế. Ngươi cũng biết, nhà chúng ta ít người, cha nương cũng chỉ có mình ngươi là người nối dõi. Ngươi có thành thân thì cha nương mới trút được nỗi niềm tâm sự này. Đương nhiên, nương cũng không bắt ngươi phải thành thân ngay. Nếu tìm được người thích hợp cứ đính hôn trước là được.
Dưới ánh đèn, Tào Nam kéo tay Tào Bằng, kiên trì khuyên bảo.
-Chuyện đó có liên quan gì đến Lữ tiểu muội?
-Ta thấy Lữ tiểu thư rất tốt, hay là ngươi cầu hôn nàng đi…
-Tỷ, tỷ đừng bận tâm nữa!
Tào Bằng vội vã xua tay. Hắn thật không ngờ tỷ tỷ lại để mắt đến Lữ Lam. Lữ Lam là ai đây? Cha nàng chính là Lữ Bố a! Chưa nói đến chuyện Tào Bằng vốn không có tình ý với nàng, kể cả có, hắn còn e ngại Lữ Bố sẽ tìm hắn gây chuyện phiền hà. Tào Bằng không thể nói là ác cảm với Lữ Bố nhưng cũng chưa thể nói là hảo cảm. Đối với tính tình của người này, hắn rất tán thưởng nhưng còn phẩm cách của gã thì sao? Vấn đề không phải ở chỗ ba đời nhà Lữ Bố là gia nô, mà là con người này quá ham công danh lợi lộc, mới trước còn đánh nhau với Viên Thuật, sau lại đã kết thân với lão. Người này thật sự…
Phàm là một người như thế lại càng thích làm chính trị. Huống hồ Lữ Bố lại có một thân võ nghệ!
Tào Bằng gãi gãi đầu:
-Tỷ, tỷ đừng nói lung tung nữa. Lữ tiểu thư đã đính hôn rồi…
-Nhưng thật tiếc quá!
Tào Nam thở dài:
-Ta cảm giác cô bé đó rất tốt. Nhưng ta nghe nói cô ấy đã từng giúp ngươi thì phải?
-Ách, đúng là có chuyện này.
-Đại trượng phu có ân phải báo đáp, sau này nếu có thể, ngươi nhớ giúp nàng đấy…
-Ách, đệ nhớ rồi.
Thật ra, không cần Tào Nam nói, Tào Bằng cũng sẽ nhớ kỹ. Hắn không chỉ nợ Lữ Lam nhân tình mà còn nợ ân tình của Điêu Thuyền.
Chuyện Bạch Môn lâu ngày sau, Lữ Lam sẽ có kết cục như thế nào? Trong Tam quốc diễn nghĩa chỉ nói Lữ Bố bị giết ở Bạch Môn lâu, nhưng không nhắc gì tới người nhà của gã. Số phận của Lữ Lam sẽ ra sao? Tào Bằng thật sự không biết được.
Nhưng chung quy, hắn có thể đoán được số phận nàng cũng không tốt đẹp gì.
"Ta nên làm gì để giúp các nàng đây?"
"Cứu Lữ Bố, có lẽ…"
Tào Bằng không khỏi cười khổ.
Lữ Bố là nhân vật như thế nào đây? Gã chính là cao thủ đệ nhất thiên hạ, đến lân Tào Bằng đi cứu sao? Cho dù là hắn có năng lực đó thật, thì làm thế nào để thay đổi Lữ Bố đây? Hơn nữa, đối thủ của gã lại chính là Tào Tháo a! Tào Bằng thật sự không có bản lĩnh đó. Hắn chỉ biết giương mắt nhìn Lữ Lam - Điêu Thuyền gặp nạn sao?
-A Phúc!
-A?
Tào Bằng mải suy nghĩ đến xuất thần, không nghe thấy tiếng gọi của Tào Nam. Nàng gọi được một hồi, Tào Bằng mới bừng tỉnh.
-Tỷ tỷ, tỷ vừa nói gì thế?
-Cái tên gia hỏa này, ta đang nói chuyện tử tế với ngươi, sao ngươi đã ngây người ra rồi? truyện được lấy tại TrumTruyen.vn
Tào Nam lắc đầu, hơi trách cứ. Tào Bằng xấu hổ cười cười:
-Tỷ, tỷ vừa nói gì thế?
-Ta nói ngươi thấy nha đầu Quách Hoàn thế nào?
-Quách Hoàn?
Trong đầu Tào Bằng xuất hiện một gương mặt xinh xắn. Không thể phủ nhận, Quách Hoàn lớn lên sẽ rất đẹp, hơn nữa còn rất hấp dẫn! Nhưng chung quy lại, tiểu nha đầu này quá toan tính, có đôi khi nói năng luôn ra vẻ, có vẻ không thật thà lắm.
Tào Nam nói:
-Nương có vẻ thích nàng.
Tào Bằng tức thì cảnh giác, nói:
-Thế thì sao?
-Hì hì, nương định nếu ngươi thấy nha đầu này tốt thì đưa nàng về ở đi.
-Tỷ, tỷ nói cái gì thế?
Tào Bằng nhất thời đỏ mặt, nhẹ giọng nói:
-Bọn ta không quen nhau, hơn nữa từ đầu tới cuối cũng chưa nói được mấy câu, làm sao có thể…
-Suy nghĩ nhiều như thế làm gì? Lập gia đình rồi sinh một đứa con là được.
Tào Nam đùa đùa, nói:
-Có điều, xuất thân của nha đầu này không tốt. Lấy làm chính thất thì không được, nhưng nếu làm thiếp thì cũng không tồi. Hơn nữa, nha đầu này rất thông minh, lại hiểu chuyện nữa. Nếu ngươi thích, để ta bảo nương nói tốt cho ngươi một chút. Quách thúc thúc hiện đi theo phụ thân cũng là người tốt. Ta thấy các ngươi cũng hợp nhau nữa.
-Chỉ cần nàng là xử nữ, các ngươi thấy hợp nhau là được.
Tào Bằng tức giận mắng thầm.
Cổ nhân thật là…! Lão bà hắn còn không có hứng thú thì nạp thiếp để làm gì đây? Huống chi, hắn vẫn còn nhỏ a…
-Tỷ, không còn sớm nữa, ta phải trở về đọc sách.
Tào Bằng biết hắn không thể nào bàn tiếp được nữa. Xem Tào Nam thế này thì nếu hai người còn nói tiếp, hắn sẽ có cả bầy thiêu thân mất. Mới chớp mắt, nàng đã có thể lôi ra hai nữ tử rồi! Hơn nữa, hắn lại không thể nói đạo lý với nàng.
Theo phong tục của thời đại này, mười bốn tuổi thành thân cũng đã là muộn rồi.
Tào Bằng bối rối cáo từ. Vừa ra khỏi gian phòng, hắn đã thấy Quách Hoàn đi tới trước mặt. Tiểu nha đầu vừa thấy hắn mặt đã ửng hồng, cúi mặt xuống, bộ dáng kiều mị.
Tiểu nương này mới có bao nhiêu tuổi mà đã mị người như thế?!
Tào Bằng xấu hổ chào hỏi Quách Hoàn rồi ngại ngùng rời khỏi huyện nha.
Bởi các nàng Lữ Lam đến, Tào Bằng đành ra biệt viện ở. Hắn đến chỗ Tào Duyện Thự ở cùng Vương Mãi và Đặng Phạm. Dọc đường đi, tâm trí Tào Bằng rối bời. Hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. Đối với chuyện Tào Nam vừa nói, Tào Bằng thật không biết nên làm sao. Hắn vốn tưởng rằng mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Vậy mà sáng sớm ngày thứ hai, Đặng Tắc đã phái người đến bảo Tào Bằng qua.
-Đi, đến Đôi Câu Tập.
-Để làm gì?
-Qua bên kia xem một chút. Ngày hôm nay là ngày hai mươi chín, là ngày cuối cùng dân biển tới đồn điền. Ngày mai là đêm ba mươi, rốt cuộc chúng ta cũng có thể hiểu làm xong một chuyện.
Ba vạn dân biển cùng nhập đồn điền cũng là một chuyện lớn. Thời gian nháy mắt trôi đi, chỉ trong một tháng chạp, bọn họ đã có thể thu xếp mọi chuyện ổn thỏa cũng coi như là một kỳ tích đáng kể rồi.
Tào Bằng hoàn toàn không nhúng tay vào chuyện này, toàn bộ đều do Đặng Tắc phụ trách. Hôm nay, nghe nói dân đồn điền đã gần như được thu xếp xong, hắn cũng hiếu kỳ, muốn đi xem thế nào. Dù sao, tất cả những chuyện này cũng có thể coi như là kết quả do hắn thao túng mà ra. Tuy rằng cho đến khi công việc được hoàn thành, Tào Bằng chưa từng hỏi qua, nhưng khi mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa, hắn vẫn muốn đi xem kết quả thế nào.
Vì vậy, hắn liền cùng Đặng Tắc ngồi lên lưng ngựa, thẳng hướng phía Đôi Câu Tập.
Đôi Câu Tập là thị trấn ở phía đông Hải Tây, tiếp giáp với biển. Vì nguyên nhân địa lý, nơi này được dùng làm bến cảng tự nhiên.
Gió hiu hiu thổi trên biển, nhẹ nhàng, khoan khoái.
Tào Bằng và Đặng Tắc cùng phóng ngựa đến một chỗ đất cao, có thể nhìn xuống toàn bộ Đôi Câu Tập.
Cảng biển rộng mênh mông đông nghịt đầu người. Hai người thấy Đái Càn dẫn theo người sắp xếp cho hải dân rời khỏi cảng.
Bên ngoài cảng còn có một đội nhân mã do Phùng Siêu, Phan Chương thống lĩnh, phụ trách đưa dân biển đến những doanh trại bên trong cảng biển trước. Chu Thương cũng dẫn một nhóm người phụ trách an ninh trong cảng…