-A Phúc, ngươi có nói quá…
Tào Chân nói khẽ với Tào Bằng nhưng hắn lắc đầu:
-Đại ca, rồi ngươi xem. Nếu như không diệt trừ Lưu Bị, sớm muộn gã cũng trở thành địch thủ lớn nhất của thúc phụ.
-Gọi Tử Hòa tới đây.
Tào Tháo chợt nói, khiến Tào Chân và Tào Phi không khỏi ngẩn ra.
Tử Hòa hay chính là Tào Thuần, hiện là chủ tướng của Hổ Báo kỵ.
Tào Tháo giờ lại tìm gã đến chẳng lẽ là…Mọi người không nói tiếng nào, Hạ Hầu Chân cũng lặng im chỉ lặng lẽ châm rượu cho bọn họ. Khoảng chừng một nén nhang, Tào Thuần đội mưa vội vã đi tới.
-Lập tức dẫn Hổ Báo kỵ truy kích Lưu Bị. Bất luận sống chết, chỉ cần nhìn thấy gã, lập tức giết.
-Tuân lệnh!
Tào Thuần tuy không hiểu rõ lý do vì sao Tào Tháo lại lệnh cho Hổ Báo kỵ truy sát Lưu Bị nhưng quân lệnh như sơn, Tào Thuần tuyệt không cần hỏi nguyên nhân.
-Tử Đan, ngươi cũng ra quân luôn.
Tào Chân nghe thấy thế đứng bật dậy, chắp tay tuân lệnh.
Tào Bằng nói một hồi cuối cùng có thể khiến Tào Tháo kiên quyết giết chết Lưu Bị. Nếu như nói trước đây y còn chút ít do dự, như vậy một câu "Cá vàng là vật trong hồ, gặp được phong vân ắt hóa rồng" của Tào Bằng khiến cảm giác thấy mối nguy hiểm trong lòng Tào Tháo chợt tăng mạnh.
Nuôi hổ ắt có họa!
-A Phúc, trận đánh ở Từ Châu ngươi đã lập đại công.
Nhưng ta không phong thưởng, ngươi có oán hận không?
-Không oán!
-Có thật không?
Tào Bằng ra sức gật đầu:
-Điệt nhi công tư bất phân, khiến cả nhà Lã Bố chạy thoát, vốn đây là tội mất đầu. Thúc phụ chưa từng hỏi tội ta, còn phong ta chức kỵ đô úy. Điệt nhi cảm kích còn không hết. Có công ắt có thưởng, có tội ắt phải phạt. Đó là lẽ thường. Ta muốn nói thúc phụ đã thưởng không phạt, quả thực có phần bất công.
Hạ Hầu Chân liên tục nháy mắt, nào có người nào lại như vậy?
Xưa nay mới nghe chuyện tranh công đòi thưởng, nào có người nào tự xin chịu phạt đâu?
Tào Phi kinh ngạc nhìn Tào Bằng, chợt cảm thấy tôn kính hắn.
Tào Tháo vỗ vỗ vai Tào Bằng.
-A Phúc, nói cho cùng có công ắt có thưởng, có tội ắt phải phạt. Đây đúng là lẽ thường. Thật ra, ta đã từng phạt ngươi, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Vốn dĩ, ta định phong cho ngươi chứng nông đô úy Quảng Lăng, nhưng vì chuyện đó ta đã đổi ý, phong cho ngươi một chức chỉ có hư danh. Ngươi khá lắm! A Phúc, nếu dưới trước ta thực sự có được mấy người khá như ngươi, thì mối lo thiên hạ há còn phải nghĩ sao?
Dông tố tới cũng nhanh đi cũng nhanh.
Trong chớp mắt, mây tan ra, sắc trời trong xanh.
Tảng đá đè nặng trong lòng Tào Bằng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Kể từ khi trận chiến Từ Châu kết thúc, Tào Tháo không hề nói gì, khiến Tào Bằng càng thêm thấp thỏm.
Nhưng hiện tại, Tào Tháo không hề trách hắn.
-A đại, đến giờ học rồi.
-A, hài nhi đi ngay.
Tào Phi vội vã đáp lời, rồi chào từ biệt Tào Bằng, vội vã rời đi.
-A Chân, ngươi cũng xuống dưới đi.
-Dạ!
Hạ Hầu Chân đứng dậy, khẽ cúi người, lặng lẽ rời khỏi đình.
-A Phúc, trước từng có người tiến cử với ta, để ngươi làm Bạch Mã úy. A, ngươi không cần phải đoán, là Văn Viễn tiến cử ngươi. Ta vẫn luôn do dự. Nhưng hiện tại, ta đã quyết định rồi.
-Xin nghe theo sự sắp xếp của thúc phụ.
-Trước tiên cứ ở lại Hứa Đô đã.
-A?
Tào Bằng vốn tưởng rằng Tào Tháo sẽ phong cho hắn là Bạch Mã úy.
Thật không ngờ y lại quyết định như vậy? Lẽ nào muốn nói y không tin ta sao? Hay có lẽ y còn có cách sắp xếp khác?
-Theo ta đi một chút.
Tào Tháo đứng dậy, ra khỏi đình.
Tào Bằng không dám chậm trễ, vội vã đi theo Tào Tháo.
Hai người một trước một sau đi trong vườn, Tào Tháo nói:
-Trước đây, Hưu Nhược từng có ý để ngươi bái sư Tuân Trọng Dự nhưng ta không đồng ý.
Tuân Trọng Dự?
Tào Bằng hơi sửng sốt, không nói gì.
-Có phải mất hứng hay không?
-A, không có!
Tào Tháo dừng chân, quay đầu nhìn Tào Bằng:
-Vì sao? Chuyện này nếu là bất cứ kẻ nào nhất định cũng sẽ không vui. Vì sao ngươi lại không như thế?
Tào Bằng gãi gãi đầu, cười thật thà.
-Trọng Dự tiên sinh là người đại tài, ta cũng từng nghe qua tiếng tăm của y. Chỉ là thứ nhất, y đang biên soạn "Hán kỷ", không có thời gian. Thứ hai, tiên sinh vốn là tộc nhân của Tuân thị ở Dĩnh Xuyên, vị tất đã để ý tới ta. Mặc dù là có Hưu Nhược tiên sinh đề cử, Trọng Dự tiên sinh có thể nhận ta, trong lòng chưa chắc đã vui. Thứ ba là…
-A?
-Thật ra, khi ta từng ở Cức Dương, có từng kính nể một người, luôn mong muốn được bái người này làm vi sư.
-Ai?
Tào Bằng không khỏi do dự, cúi đầu, ấp a ấp úng không chịu nói ra.
Tào Tháo cười mắng:
-Đại trượng phu sống phải thẳng thắn, phóng khoáng, cớ gì có thái độ như của nữ nhi như thế? Ngươi cứ nói xem là ai? Ta sẽ không tức giận đâu. Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn
-Giả Hủ!
Tào Tháo nhất thời ho khan dữ dội.
Thật ra y đoán được người mà Tào Bằng muốn nói đến rất có thể là người có khúc mắc với y.
Thế nhưng y thật không ngờ Tào Bằng lại nói ra cái tên Giả Hủ.
-Giả Hủ? Giả Văn Hòa?
-Đúng!
-Là quân sư dưới trướng của Trương Tú, Giả Văn Hòa ư?
Tào Bằng lần nữa gật đầu.
-Người này thì ta không giúp được ngươi rồi. Ta làm sao có thể khiến Giả Hủ đến đây để ngươi bái sư đây? Nhưng trong thành Hứa Đô hiện tại có vô số danh sĩ, vì sao ngươi không chọn mà cứ nhất định phải là Giả Hủ?
-Thành Hứa Đô tuy nhiều danh sĩ, nhưng người này để ý người kia, người kia lại gai mắt người nọ, soi mói người khác. Ta thật chướng mắt.
-Ví như ai?
-A, Khổng Văn Cử chăng?
Tào Tháo càng nghĩ càng cảm thấy thú vị!
Tào Bằng khiến y có cảm giác hắn là người rất có phép tắc. Thế nhưng hiện tại, y lại cảm thấy người đứng trước mặt y rõ ràng vẫn còn là một hài tử.
-Thật ra, hắn cũng ghét ta.
Tào Tháo giả vờ thần bí, hạ giọng nói:
-Nhưng chuyện ta cũng ghét hắn là bí mật, ngươi không được nói với bất cứ kẻ nào đâu đấy.
Nhìn dáng dấp của lão thiên chân kia khiến Tào Bằng cũng không nhịn nổi cười.
Lúc này, một mỹ phụ nhân đi tới từ phía xa, trong lòng còn ôm một hài tử. hài tử này chừng ba tuổi, mặt hoa da phấn, nhìn hết sức khả ái. Từ rất xa, vừa thấy Tào Tháo, hài tử đã lập tức mừng rỡ, dang rộng cánh tay, liều lĩnh đòi giãy ra khỏi lòng của mỹ phụ nhân, miệng bi bô gọi:
-Cha!
-Thương Thư!
Tào Tháo vừa thấy hài tử này, nét tươi cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Mỹ phụ nhân đành chịu, buông hài tử xuống. Tào Tháo ngồi xổm xuống, dang rộng cánh tay. Chỉ thấy nhoáng một cái, hài tử chạy chân nam đá chân chiêu về phía y. Nhìn thằng bé có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào, Tào Bằng thấy sốt cả ruột.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, hài nhi đã lảo đảo, ngã uỵch xuống đất.
Tào Bằng vội chạy tới, còn chưa đợi hài nhi kịp khóc thành tiếng, đã nâng nó dậy.
-Thương thư, không đau, không đau.
Tào Tháo và mỹ phụ nhân vừa chạy tới đã thấy hài nhi trừng đôi tròng mắt đen lúng liếng đang chăm chú nhìnTào Bằng. Một ngón tay của nó cho vào mồm ngậm ngậm, rồi nhếch môi, nở nụ cười. Tào Bằng không kìm được, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt thằng bé. Lúc này, Tào Tháo đã tới. Tào Bằng vội đứng dậy, định lui xuống, không ngờ bàn tay của hài nhi đã nắm chặt lấy tay áo của hắn.
-A, Thương Thư có vẻ rất thích ngươi a.
Hài tử này tên là Thương Thư ư?
Đây không phải là tên của Tào Xung vang danh cho đến tận thời hậu thế sao? Tào Bằng có chút xấu hổ nhìn Tào Tháo, không biết nên giải thích thế nào.
Mỹ phụ nhân cười nói:
-Thương Thư vốn không hay thân thiết với người khác, ngoài Tư Không ra, chỉ có ta và Chân là tương đối thân được với nó. Ngay đến mấy vị huynh trưởng của nó, nó cũng không thân thiết lắm, thật không ngờ lại hợp với công tử đến thế. Tướng quân, vị công tử này là ai thế?
Tào Bằng nhận ra mỹ phụ nhân này chính là nữ nhân ngồi trong xe bên ngoài phủ Hổ Bôn lúc trước.
Nhưng rõ ràng mỹ phụ nhân không nhận ra hắn là ai.
Tào Bằng vội vàng nói:
-Ty chức là Tào Bằng.
-A, ngươi chính là Tào Bằng, người đánh Trương Phi, còn cướp ngựa cưỡi của gã sao?
Ai, là kẻ nào dám ở trước mặt phu nhân làm ô danh của ta như thế? Sao dám nói ta như loài thổ phỉ, ác bá thế chứ? Cái gì là cướp ngựa cưỡi của Trương Phi?
Ta van ngươi nói rõ ràng đấy là chiến lợi phẩm có được hay không hả?!
Hắn ngẩng đầu nhìn, chợt thấy Hạ Hầu Chân đi phía sau Hoàn phu nhân đang bưng miệng cười trộm.
Tào Bằng nhất thời minh bạch.
-Phu nhân, không phải là cướp, đó là chiến lợi phẩm.
Tào Tháo thấy dáng điệu xấu hổ của Tào Bằng, nhịn không được cười ha hả.
Y ngồi xổm xuống, vươnt ay:
-Thương Thư, lại đây.
Tào Xung nhìn Tào Bằng một chút, lại nhìn Tào Tháo. Ngón tay đặt trong miệng, tròng mắt đảo tròn quanh. Một lát sau, thằng bé lảo đảo đi về phía Tào Tháo, gọi không rõ tiếng:
-A cha…
Tào Tháo thấy thế lại cười to sảng khoái.
-Được rồi, nghe nói võ nghệ của ngươi không tồi?
-A, cũng tàm tạm ạ.
-Chỉ tàm tạm thôi sao?
Tào Tháo cười nói:
-Nghe Quân Minh nói võ nghệ của ngươi không tầm thường, hơn nữa thủ hạ còn có một viên đại tướng có thể đánh ngang ngửa với Trương Phi.
-A, thúc phụ muốn nói đến Cam Ninh sao?
Tào Tháo cười ha ha, nói:
-Xem ra Quân Minh nói không sai. Đúng, ngươi đã có một thân hảo võ nghệ, cũng đến lúc tặng ngươi một món lễ vật rồi.