Mọi người vốn luôn cảm thấy Quách gia là người đa tài, nhưng thường ngang ngạnh, không chịu đi theo khuôn phép nào cả.
Thế nhưng nay y lại nói chuyện nghiêm túc như thế, khiến cho tất cả mọi người đều thấy căng thẳng.
Ngay cả Quách Gia cũng nói như vậy, chứng tỏ Lưu Bị nhất định là một kẻ vô cùng rắc rối.
Hạ Hầu Uyên chắp tay nói:
-Chủ công, xin hãy để Uyên này dâng thủ cấp của Lưu Bị cho chủ công.
-Lần này hành động cần phải mau lẹ, không thể chần chừ được. Ta đã sai người thông báo cho Mãn Bá Ninh. Chậm nhất cuối tháng bảy này, quân sở bộ của Ngụy Diên sẽ vượt qua Thục Sơn, đánh chiếm Lang Lăng. Đến lúc đó, ta hy vọng mọi người đều đã vào vị trí của mình.
Đám người Hạ Hầu Uyên lại tuân lệnh.
Tào Tháo dường như rất mỏi mệt, khoát tay áo, ra hiệu cho mọi người lui ra.
-Phụng Hiếu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thế?
Vừa ra cửa đại môn phủ Tư Không, Tào Hồng liền vội vàng kéo tay Quách Gia lại, hỏi.
Quách Gia nhìn xung quanh một chút:
-Các vị tướng quân, ở đây không tiện nói chuyện, chi bằng đến nhà của ta đi.
-Được.
Trước cửa đại môn của phủ Tư Không, rất nhiều nhân vật lớn cùng tập trung lại, thật khiến mọi người được mở rộng tầm mắt.
Hạ Hầu Uyên và Tào Thuần không đi cùng, bèn cáo từ Tào Nhân và Tào Hồng, vội vàng rời đi chuẩn bị cho việc xuất chinh.
Tào Hồng và Tào Nhân đi theo Quách Gia vào Quách phủ. Ba người đi thẳng vào thư phòng. Quách Gia lại sai người đứng ngoài cửa canh gác.
-Hai ngày trước, Trọng Đức và Trường Văn cùng tấu lên, nói vụ án ở Tuy Dương đã chấm dứt.
-Ngươi muốn nói đến chuyện Chu lão tứ?
-Tử Liêm nói không sai, đúng là chuyện này. Theo như tấu chương của Trọng Đức, ở Hứa Đô có người lén lút chuyển binh giới của Hà Nhất Xưởng đến Nhữ Nam. Lưu Huyền Đức lại đang ở Nhữ Nam, đang tuyển quân mua ngựa. Không cần nói cũng biết sau khi nhận được tin tức, chủ công phẫn nộ đến thế nào rồi. Chủ công một lòng muốn phục hưng Hán thất, nào ngờ lại có kẻ âm thầm đối nghịch. Chính vì thế, chủ công mới hạ quyết tâm hoàn toàn tiêu diệt quân sở bộ của Lưu Huyền Đức.
-Con bà nó chứ, rốt cuộc là kẻ nào dám đối đầu với chủ công?
-Tử Liêm.
Tào Nhân lớn tiếng quát, Tào Hồng tức thì xấu hổ.
Quách Gia cười:
-Vốn dĩ chủ công muốn đích thân đốc quân, giải quyết mối họa Lưu Bị này. Là ta đã khuyên chủ công. Khi mọi người khởi binh ở Nhữ Nam, đó chính là thời điểm chủ công ra tay giải quyết kẻ thù từ bên trong. Chuyện này có liên lụy rất lớn. Các ngươi đừng hỏi nhiều, cứ đánh tốt ở Nhữ Nam là được rồi.
Tào Hồng và Tào Nhân nhìn nhau, cùng gật gật đầu.
Nếu Quách Gia đã nói như thế, vậy vấn đề cũng không lớn lắm, mọi chuyện vẫn đang trong tầm khống chế của Tào Tháo.
Ba người nói thêm chút nữa, Tào Nhân và Tào Hồng đứng dậy cáo từ.
Sau khi đưa hai người rời đi, Quách Gia trở lại thư phòng, vừa định xem sách đã thấy một vị phu nhân bưng bát thuốc đi vào.
-Phụng Hiếu, tới giờ uống thuốc rồi!
Tướng mạo của vị phu nhân này không cho là xinh đẹp lắm.
Nếu rộng rãi lắm, nàng cũng chỉ được chừng bảy tám phần xinh đẹp.
Tuy nhiên, nàng lại có khí chất cao quý, khí độ ung dung, rất có phong thái của tiểu thư con nhà khuê các.
Vị phu nhân này họ Chung, là con gái của Chung thị ở Dĩnh Xuyên, cháu của Chung Diêu. Quách Gia tuy không phải là con cháu thế tộc, nhưng dù sao ở Dĩnh Xuyên cũng có vị thế nhất định. Thêm nữa, y lại có tài học hơn người, đương nhiên sẽ được coi trọng. Chung thị mang thuốc nhẹ nhàng đặt trước mặt Quách Gia.
Quách Gia cau mày, vẻ đau khổ.
-Không phải đã uống xong rồi sao? Sao giờ vẫn phải uống nữa?
Chung thị nữ ngồi xuống bên cạnh y, cười hì hì, bưng chén thuốc lên.
-Đổng tiên sinh nói thuốc lúc trước là để trừ tà, còn thuốc này là thuốc bổ. Lúc trước, chàng từng bị trúng ngũ thạch tán, ăn uống lại không đều, cho nên tà khí rất nặng. Giờ tà khí đã được giải trừ nhưng vẫn cần phải bồi bổ thêm.
-Nhưng đắng lắm.
-Ngoan, chờ chàng khỏe rồi sẽ không phải uống nữa đâu. Đổng tiên sinh nói để giúp giải trừ tà khí chàng phải cố gắng uống. Không phải chàng muốn giúp chủ công làm thành đại sự sao? Nếu không khỏe thì làm sao có thể làm được đây? Thiếp đã pha thêm mật ong rồi, không đắng đâu. Nghe lời thiếp, uống ngay lúc thuốc còn nóng đi.
Có lẽ chẳng ai có thể ngờ được Quách Gia ở ngoài uy phong lẫm liệt, về nhà, ở trước mặt Chung thị nữ lại chẳng khác nào một hài tử cả.
Quách gia đau khổ nuốt lấy bát thuốc xong, Chung thị nữ mới hài lòng rời đi.
Còn nói không đắng nữa!
Ngay đến hơi thở còn cảm thấy đắng theo. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn
Pha thêm mật ong mà còn đắng như thế, nếu không có mật thì sẽ thành cái vị gì đây?
Quách Gia lắc đầu, ngồi trước bàn, nhìn sách một lát, cảm thấy phiền muộn, liền đi ra ngoài, ngồi trước cửa hiên.
Trời hơi âm u. Quách Gia khẽ thở dài, quả đúng là "Sơn vũ dục lai phong mãn lâu", chẳng biết sẽ có bao người rơi đầu nữa đây.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã tới cuối tháng bảy.
Tuy Dương sau lần rung chuyển không lớn không nhỏ đó, dần trở lại yên bình.
Dù sao cũng là nơi nối liền Quan Trung và Sơn Đông, là điểm nối liền với tám con đường lớn, Tuy Dương có tầm quan trọng nhất định. Việc kinh doanh lại trở lại bình thường như cũ. Chỉ trong một thời gian ngắn, mọi người dường như đã quên đi chuyện của Tô gia, càng không còn ai nhắc tới Cúc Hoa am ở chân núi Bắc Đặng nữa. Nhạc Quan như người đã bốc hơi khỏi mặt đất này, không có chút tin tức nào cả. Dường như nàng chưa từng tồn tại trên đời này, chưa từng ở Cúc Hoa am kia.
Đổ phường Thịnh Thế vẫn làm ăn thịnh vượng như trước. Sử A nhờ vào hành động của bản thân mà có được sự ủng hộ của Trần Quần, nhờ thế uy danh của gã ở Tuy Dương càng vang xa hơn.
Thông qua Sử A, Trần Quần đã liên hệ được với những nhân vật tai to mặt lớn ở các chợ Tuy Dương.
Tham khảo cách làm phường hội ở Hải Tây, Tuy Dương bắt đầu xây dựng phường hội riêng của mình.
Xét về quy mô, phường hội của Tuy Dương lớn hơn Hải Tây không ít. Chính vì thế, tất cả các điều lệ ở Hải Tây không thể hoàn toàn áp dụng cho Tuy Dương, mà phải được sửa đổi, mới có thể dùng được. Tuy nhiên, nhờ có mối quan hệ của Tào Bằng, Tuy Dương và Hải Tây cũng lập được mối liên kết với nhau. Hải Tây có muối, lương thực và vật tư mà Tuy Dương thiếu, còn Tuy Dương cũng có những ưu thế mà Hải Tây không thể sánh bằng được.
Nói theo cách của Tào Bằng, đây chính là ưu thế bù cho nhau.
Còn cụ thể hai vùng đất này hợp tác như thế nào, cũng không phải bàn bạc một lần là xong.
Đặng Tắc và Trần Quần đã phải bàn bạc vô số lần, thậm chí còn phải báo lên Trình Dục, báo cáo đầy đủ cho Hứa Đô, rồi giao cho Thượng thư lệnh Tuân Úc phê chuẩn. Tóm lại, nếu hai vùng đất này thật sự có thể hợp tác được, e rằng cũng phải mất ít nhất một, hai năm tranh luận mới xong.
Tuy nhiên, chuyện này không quan hệ lớn lắm đến Tào Bằng.
Sau khi giải quyết xong vụ án Tô gia, hắn tức thì trở nên ung dung, nhàn nhã.
Hắn thường hoặc cùng mẫu thân và Hoàng Nguyệt Anh đi Tây Sơn, Hương Sơn ngắm cảnh, hoặc là dẫn Hắc Mạo đi săn. Ngày thường khi ở nhà, nếu không đọc sách, luyện chữ, hắn đều luyện võ với Cam Ninh. Đồng thời, Tào Bằng vẫn vài lần qua lại thư từ với Hồ Chiêu, hỏi han chút ít bài vở và bài tập với ông.
Biết được Tào Bằng chuyên tâm học "Luận", Hồ Chiêu rất cao hứng.
Ông cho rằng "Luận" dễ hiểu thật nhưng đó là tinh hoa học vấn cả đời của Trọng Ni.
Tào Bằng muốn tìm hiểu về tinh hoa của thánh nhân, đương nhiên là rất tốt. Với hắn mà nói, "Luận" mang lại mối lợi không nhỏ.
Đồng thời, Hồ Chiêu còn nói cho Tào Bằng biết ông chuẩn bị đem "Bát bách tự văn" dạy rộng rãi ở thư viện đầm Ngọa Long, làm sách học vỡ lòng.
Có thể thấy được, Hồ Chiêu một lòng muốn chuyên tâm vào việc giáo dục ở nơi này, e rằng cả đời này ông cũng sẽ không nhập sĩ làm quan. Trong lịch sử, Hồ Chiêu quả thật như thế. Nhưng cũng vì nguyên nhân như vậy mà tiếng tăm của Hồ Chiêu trong lịch sử mới mờ nhạt như thế. Người ta nói "Khổng Minh" là nói đến Gia Cát Lượng mà không biết ở đầu thời Kiến An, khi Gia Cát Lượng còn đang ở Thủy Kính sơn trang khổ học, cái tên Ngọa Long Khổng Minh chỉ có mình Hồ Chiêu.
-Muốn ta áp giải binh giới của Tuy Dương ư?
Tào Bằng mở to mắt, không tin nổi nhìn Trần Quần.
Trần Quần cười khổ:
-Ngươi đừng nhìn ta, ta cũng không còn cách nào khác. Lúc trước, khi ta đề cử ngươi với Tào Công, Tào Công cũng nói rõ là ngươi chỉ tạm làm cùng ta thôi. Giờ việc ở Tuy Dương đã khá bình ổn, Tào Công muốn ngươi trở về tất nhiên là có nhiệm vụ quan trọng rồi. Hữu Học, lần này đi Hứa Đô, chắc chắn chẳng mấy chốc ngươi sẽ được thăng chức, là chuyện vui đáng được chúc mừng.
Ngoài mặt nói là chúc mừng, nhưng trên mặt Trần Quần không có lấy nửa điểm muốn chúc mừng, mà chỉ có nụ cười nham hiểm.