Phòng Linh Xu dũng cảm đồng thời ngăn chặn được sự hỗn loạn tại Bệnh viện Tần Đô đây là chuyện tốt, nhưng trong vụ việc gây rối này cậu cũng không thoát được trách nhiệm —— Bắt tội phạm là đúng nhưng trên hết vẫn là giữ vững được sự ổn định —— Giờ thì hay rồi, tự đưa mình vào còn tặng luôn cho người ta một khẩu súng.
Đứa con trai này ông không quan tâm được nhiều nhưng lại hiểu rất rõ tính khí, máu nóng đã xông lên đầu thì dù là miệng hổ cũng dám vươn tay vào. Ngày hôm nay chính là bài học lớn nhất cho Phòng Linh Xu, sờ lưỡi hổ và để hổ ngậm trong miệng.
Vụ gây rối ngày càng lớn, đoán chừng tối nay Lý Thành Lập sẽ phải lên Văn phòng tỉnh để báo cáo. Còn ở bên này ông đang chỉ huy sắp xếp thì lại có một người Mỹ chẳng hiểu ở đâu ra tới tận nơi chỉ đích danh muốn tìm “Ông Phòng, Phòng Chính Quân”.
Phòng Chính Quân cho rằng người đó là người dân tới báo án: “Bảo Tiểu Lục dẫn anh ta đi lập biên bản.”
“Không phải ạ, anh ta nói chỉ gặp một mình chú thôi.”
Phòng Chính Quân suy nghĩ một lát cảm thấy cách xưng hô của đối phương hơi kỳ lạ, không giống cách nói của người dân tới tìm công an hơn nữa còn là người nước ngoài.
Ông gặp Trâu Dung Trạch trong phòng làm việc —— Ông cẩn thận đề phòng sắp xếp gặp mặt trong phòng của mình bởi vì nghe nói đối phương là người Mỹ, lại biết được tên của mình —— Phòng Chính Quân thoáng cảm thấy có thể người này là bạn của Linh Xu.
Có một cảm giác rất không ổn.
Trâu Dung Trạch đến đây nhẹ nhàng đơn giản thậm chí hành lý anh cũng không mang, vừa xuống xe đã vội vàng chạy vào Cục Công an.Tài xế ở trên xe hô to “Vali của anh” thì chỉ nhận lại một câu “Tặng anh!” từ Trâu Dung Trạch.
Anh ngồi trên sô pha chờ Phòng Chính Quân, vừa trông thấy ông bước vào thì lập tức lễ phép đứng lên.
“Ông Phòng, rất vui được gặp ông. Tôi là Kevin Trâu, Trâu Dung Trạch, bạn của Linh Xu. Đây là hộ chiếu của tôi.”
Phòng Chính Quân hơi ngơ ngác, ông quan sát Trâu Dung Trạch từ trên xuống dưới —— Mũi thẳng hàm vuông lại thêm mày kiếm mắt sáng, khá có dáng dấp của đàn ông Quan Trung. Cậu ta là kiểu đàn ông đẹp theo phong cách dân tộc được ưa chuộng trong Kinh kịch truyền thống, nếu có áo choàng trắng và mũ đội thì có thể đóng vai Triệu Tử Long bảy lần ra vào chiến trường, nếu như vẽ mặt đỏ rồi mang một bộ râu thì đóng vai Quan Công cũng chẳng xấu.
(*)Triệu Tử Long bảy lần ra vào chiến trường ý chỉ việc Triệu Tử Long bảy lần muốn thoát khỏi chiến trường nhưng bảy lần đều bị chặn rồi quay trở lại chiến trường. Xuất xứ từ vở Kinh Kịch “Sườn núi Trường Bản” nói về cuộc chiến Tào Tháo truy kích Lưu Bị tại sườn núi Trường Bản vào năm Kiến An thứ 13 triều đại Đông Hán.
Chỉ là gương mặt của cậu ta không đỏ không trắng mà trái lại màu da có chút thiên về đen, vóc người cao to cường tráng điều này lại bất ngờ tạo nên sự tương phản với thái độ nho nhã lễ độ của cậu ta.
Phòng Chính Quân chú ý tới cơ bắp khỏe mạnh của cậu ta thì thầm nghĩ đây là một người có trải qua huấn luyện. Nhưng thái độ nhẹ nhàng lịch sự của cậu ta, có thể nhìn ra đang vô cùng sốt ruột lại vẫn còn có thể giữ được sự lễ phép và bình tĩnh, nếu không nhìn vẻ ngoài thì giống như một giáo sư đại học.
Đối phương khách sáo nên tự nhiên Phòng Chính Quân cũng khách sáo, ông không có thời gian để rót nước pha trà mà chỉ đưa một chai nước khoáng qua: “Có chuyện gì thì cậu cứ nói đi.”
“Tôi biết Linh Xu xảy ra chuyện.” Trâu Dung Trạch lấy điện thoại ra: “Trước khi cậu ấy gặp chuyện thì cuộc điện thoại cuối cùng là gọi cho tôi, tôi nghĩ chắc hẳn tôi có thể cung cấp chút hỗ trợ.”
Phòng Chính Quân thoáng nhìn anh nhưng không nghe ghi âm cuộc điện thoại kia, ông suy nghĩ trong chốc lát rồi dứt khoát hỏi thẳng: “Cậu với con tôi có quan hệ gì?”
“Người yêu ạ.” Trâu Dung Trạch cũng thoải mái thẳng thắn: “Cháu đã cầu hôn em ấy nhưng vì phải trở về giải quyết vụ án nên em ấy đã từ chối cháu. Chúng cháu bây giờ —— bây giờ —— Cháu tin là em ấy vẫn yêu cháu.”
… Yêu cái đầu cậu, giờ là lúc nào mà cậu còn ở đây thổ lộ tình cảm?! Có biết đứng trước mặt cậu chính là bố đẻ của Phòng Linh Xu không?!
Đương nhiên Trâu Dung Trạch nhìn thấy gương mặt Phòng Chính Quân tái xanh ngay tức khắc, anh vội vàng bổ sung: “Xin hãy tin cháu, quả thật cháu không phải người ngoài không liên quan. Trong khoảng một tuần trước khi xảy ra chuyện cháu vẫn luôn liên lạc với Linh Xu.”
Sự việc khẩn cấp nên cũng chẳng thể quan tâm được những cảm xúc vụn vặt của Phòng Chính Quân, hiện tại Trâu Dung Trạch chỉ muốn biết tình hình của Phòng Linh Xu ngay lập tức, có thể giúp được chút nào thì hay chút ấy —— Cho dù Phòng Chính Quân cảm thấy anh hấp tấp đường đột thì những điều đó cũng tính sau, trước tiên cứu Linh Xu mới là chuyện quan trọng nhất.
Anh dứt khoát mở toàn bộ ví của mình ra rồi tự giới thiệu bản thân bằng giọng điệu điềm tĩnh nhưng nhanh chóng:
“Cháu là đặc vụ đang hoạt động của Cục Điều tra Liên bang chịu trách nhiệm điều tra hình sự. Thông cảm cho cháu vì không thể báo cáo phân cục ở đâu nhưng chú có thể tự xem trong giấy chứng nhận của cháu. Cháu tốt nghiệp tại MIT với bằng Tiến sĩ Hóa Sinh đồng thời có bằng bác sĩ, cháu cũng có thể hướng dẫn kỹ thuật về phá dỡ và xử lý bom mìn. Ở FBI cháu phụ trách điều tra và lập hồ sơ tâm lý tội phạm.”
(*)MIT (Viện Công nghệ Massachusetts) là một viện đại học nghiên cứu tư thục ở thành phố Cambridge, bang Massachusetts, Hoa Kỳ. MIT nổi tiếng nhờ hoạt động nghiên cứu và giáo dục trong các ngành khoa học vật lý, kỹ thuật, cũng như trong các ngành sinh học, kinh tế học, ngôn ngữ học, và quản lý.
Nói xong anh nhanh chóng để lộ chút cơ bắp của mình: “Mặc dù không có súng nhưng với con mắt chuyên nghiệp của chú chắc hẳn cũng nhìn ra được về mặt chiến đấu tay đôi cháu không cần cảnh sát bảo vệ.”
“…”
Có câu thép tốt dùng ở lưỡi dao, tài năng thể hiện trong chuyện quan trọng, bình thường Trâu Khải Văn không ra vẻ nhưng lúc cần khoe lý lịch thì cũng khoe rất quyết đoán. Một loạt hành động này rất phô trương quả nhiên khiến Phòng Chính Quân sững người, thái độ của đối phương lập tức dịu đi.
“Linh Linh tự mình lên xe.” Ông thở dài: “Cũng vì nó nằm trên nóc xe nên cảnh sát Lâm Đồng không dám bắn, cuối cùng bị tóm vào trong xe.”
Lời này hoàn toàn không phải sự thật —— Quả đúng là Phòng Linh Xu trèo lên xe nhưng cảnh sát Lâm Đồng cũng không phải đồ ăn hại, ngay lúc đó đã dứt khoát nổ súng bắn chỉ là không thể ngăn được việc bỏ trốn của nghi phạm.
Là do Phòng Chính Quân nghĩ tới việc con trai ông không cần mạng, truy bắt tội phạm bị thương lại giải cứu không thành đương nhiên là ông vừa lo vừa đau lòng, quả thật tức muốn nổ phổi —— Hiển nhiên cơn giận của ông không thể trút lên đầu đồng đội cho nên chẳng còn cách nào khác là lôi Phòng Linh Xu không có ở đây ra mắng.
Ông càng nói càng điên tiết: “Nói với nó bao nhiêu lần rồi, không được làm liều không được làm liều, ăn hai dao của người ta là máu nóng đã xông lên đầu, chủ nghĩa anh hùng cá nhân!”
Trâu Khải Văn lại không đồng tình: “Chú Phòng à, đó là con trai duy nhất của chú, hiện tại sống chết của cậu ấy còn chưa rõ.”
Hai người đàn ông nhìn thẳng vào nhau tóe ra tia lửa.
Vẫn là Trâu Khải Văn lùi một bước trước: “Xin lỗi, quan tâm sẽ bị rối loạn, tha lỗi cho cháu hiện tại rất sốt ruột. Nghe giọng điệu của chú thì hình như Linh Xu không nguy hiểm lắm ạ?”
“Nguy hiểm cũng là nó tự tìm!” Phòng Chính Quân tức giận: “Chủ nghĩa anh hùng cá nhân làm ảnh hưởng tới đại cục —— Cậu nghĩ tôi không sốt ruột?”
Thật sự thì Trâu Khải Văn không có tâm trạng để cãi nhau với người bố vợ tương lai này nữa nên buộc lòng phải kéo lại chủ đề: “Có video hiện trường không ạ, cháu muốn xem qua. Ít nhất để cháu xác nhận một chút tình trạng cơ thể của cậu ấy trước khi bị bắt làm con tin.”
“Cho dù cậu là FBI thì vụ án này cũng không phải hợp tác xuyên quốc gia.” Phòng Chính Quân cũng tắt cơn giận: “Công an Trung Quốc không mất mặt đến mức phá án còn cần đặc vụ của Mỹ nhúng tay. Không phải tôi nổi chủ nghĩa dân tộc —— Trâu —— Cậu Trâu, cậu cũng nên đứng trên lập trường của chúng tôi mà suy nghĩ thử. Nếu như cậu là Interpol thì còn dễ bàn nhưng cậu chỉ là FBI thì xem là thân phận gì? Không thể cho cậu vào tổ chuyên án được.”
“Không cần, không cần.” Trâu Dung Trạch ứng biến cực nhanh: “Thế này đi, chúng ta đổi góc độ để xem xét. Mặc dù Linh Xu là cảnh sát nhưng cậu ấy cũng là công dân bình thường, cháu là bạn trai của cậu ấy, công dân bị bắt làm con tin thì cháu có thể tham gia với tư cách là người nhà, vậy được chứ ạ?”
Phòng Chính Quân bị hai chữ “bạn trai” làm cho tức trợn trắng mắt —— nhưng đây cũng không phải là lúc để tức giận vì chuyện này. Từ tận đáy lòng mà nói thì chỉ cần Phòng Linh Xu có thể trở về nguyên vẹn thì cậu có muốn chuyển giới Phòng Chính Quân cũng không quan tâm.
“Thôi.” Ông nắm lấy điện thoại của Trâu Dung Trạch: “Để tôi nghe thử đoạn ghi âm, cậu đi theo tôi. Bên phía tôi còn đang bố trí tình hình, tôi sẽ bảo Mẫn Văn Quân phát lại video đã khóa trên mạng cho cậu.”
Bên này bọn họ đang khẩn cấp bố trí còn Phòng Linh Xu thì nằm trong chiếc xe biển Tần A48852 rung lắc tỉnh lại.
Vết thương đau nhói lên, có ai đó nhẹ nhàng đè cậu lại: “Đừng động đậy. Anh ơi, anh nằm đi.”
Phòng Linh Xu biết là Lương Húc đã băng bó qua cho cậu. Cái tên bi3n thái chó chết này tước súng của cậu lại còn có thể nhanh chóng chỉ huy Bé Thỏ Trắng giúp hắn tiến hành sơ cứu tạm thời.
Mạng của cậu không mất được, sức của Bé Thỏ Trắng kia thì được bao nhiêu, có đâm cũng chẳng đâm vào những nơi hiểm yếu.
Đương nhiên nếu đổi lại là người bình thường thì có lẽ lúc này đã nằm trong phòng ICU của Bệnh viện Tần Đô rồi.
“Mạng của anh rất lớn, bẩm sinh nội tạng nằm sai chỗ.” Lương Húc nói: “Cũng do sức của cậu ấy yếu, nếu như đâm tới phổi thì dù chỉ là tràn khí màng phổi tôi cũng không cứu được.”
“… Đấy là vì cơ ngực của tôi to.” Phòng Linh Xu nằm trên thảm bông nghiến răng tức tối.
Trong giọng nói của Lương Húc ẩn chứa sự tức giận: “Anh có biết làm thế rất nguy hiểm không?”
Phòng Linh Xu nhắm hai mắt: “Cậu nguy hiểm hơn.”
Đúng vậy, tình huống lúc đó cho dù là Lương Húc hay Phòng Linh Xu nhớ lại thì cũng chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ “chấn động lòng người”.
Lúc đó cậu bị đâm ba nhát dao liên tiếp rồi ngã xuống đất, La Hiểu Ninh thấy cậu ngã xuống thì hoảng sợ đến ngây người. Có lẽ vì nóng lòng quan tâm nên cậu ta vẫn còn biết hét lên với Lương Húc “Anh mau đi đi!”
Lương Húc liếc mắt nhìn đám đông trên tầng rồi kéo La Hiểu Ninh lại vứt vào ghế sau, còn bản thân thì nhanh chóng nhảy lên ngồi vào ghế điều khiển.
Chẳng ai ngờ được Phòng Linh Xu vừa lảo đảo ngã xuống đã bò dậy khỏi mặt đất!
Khắp các tầng đều vang lên tiếng hét kinh hãi.
Cửa xe từ từ đóng lại, tất cả mọi người trơ mắt nhìn người cảnh sát bê bết máu toàn thân ấy đang từ trạng thái loạng choạng yếu ớt bỗng nhiên bắt đầu chạy. Anh ta đột ngột dồn sức, khi chỉ còn cách chiếc xe đã khởi động một đoạn thì anh ta đột nhiên nhảy lên tựa như mũi tên bắn khỏi dây, một tay nắm lấy cửa xe bám ở bên ngoài chiếc xe!
Tiếng la hét giội xuống từ các tầng, tất cả mọi người cùng kêu: “Xuống đi! Xuống đi!”
Tại hiện trường có người phát sóng trực tiếp, phần bình luận chạy ngang màn hình cũng dày đặc lời kêu gào: “Lên rồi! Lên rồi!”
Trước khi toàn internet kịp phản ứng thì vụ bắt cóc ở Lâm Đồng đã nhanh chóng chiếm giữ các tiêu đề tin tức nóng hổi, vô số người dõi theo màn chiến đấu đẫm máu, tập kích đơn độc của người cảnh sát trẻ này. Không biết từ đâu có người nhắn một tin: “Hình như là anh Nguyện Vọng Nhỏ tick V!”
Weibo của Phòng Linh Xu tên là “Có chút nguyện vọng nhỏ”.
Nói cho cùng thì Lương Húc vẫn còn có lương tâm không nổ súng bắn, cũng chính vì hắn không bắn nên Phòng Linh Xu bám vào cánh cửa xe đóng chặt, cứ thế treo người trên xe!
—— Không thể buông tay, Phòng Linh Xu chẳng suy nghĩ gì nữa mà chỉ nghiến răng leo lên nóc xe. Ý nghĩ phải bắt bằng được chiếm trọn tâm trí cậu, hiện tại thả người đi chính là thả hổ về rừng, họ có súng có dao không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Cậu không còn thời gian rảnh để suy nghĩ bất cứ vấn đề nào khác, thân thể cậu trúng ba nhát dao nên cơn đau dữ dội bao trùm lấy cậu, máu nhỏ xuống đường từng giọt từng giọt.
Lương Húc lái xe như bay cả đường đâm ngang rẽ dọc, kỹ thuật lái xe của hắn quả thật quá tốt, chiếc xe cứu thương dã chiến to lớn được hắn bật thao tác rắn trườn.
Lực lượng cảnh sát Lâm Đồng đã nhanh chóng tới nơi, bọn họ đến nhanh hơn so với dự đoán của Phòng Linh Xu nhưng không ai ngờ được còn có một đồng đội đang nằm sấp trên nóc xe! Bốn chiếc xe cảnh sát ở hướng tây còn biển số Tần A48852 ở hướng đông bị ngăn cách bởi một hàng rào sắt, bọn họ còn chưa kịp giương súng bắn thì bỗng nhiên Lương Húc húc văng rào bảo vệ, xe rẽ theo hình chữ S từ phía đông ngoặt về hướng ngược lại xông thẳng vào trận địa của địch, hai chiếc xe cảnh sát không tránh kịp bị tông vào đuôi xe. Xe cảnh sát phản ứng thần tốc, chiếc xe bị tông vào đuôi lập tức quay đầu, bốn chiếc xe dần dần vây kín lại rồi từ trên xe cảnh sát liên tục phát ra những tiếng nổ súng. Nhưng hiện trường hỗn loạn, bụi đất bay mù mịt hơn nữa lốp xe cứu thương lại có vòng bảo vệ nên đạn không có cách nào bắn trúng lốp và những bộ phận hữu hiệu.
Giữa những phát súng hỗn loạn chiếc xe cứu thương khổng lồ quay đầu tại chỗ rồi mượn lực lao thẳng vào hai chiếc xe cảnh sát ở trước mặt, xe cảnh sát bị đụng văng sang hai bên rồi chiếc xe cứu thương cứ thế chở Phòng Linh Xu xông ra ngoài!
Cảnh sát Lâm Đồng không phải vô dụng, nhận thấy bao vây không được thì chẳng cần chỉ huy họ đã lập tức tản bốn chiếc xe ra rồi bám sát theo đuôi. Bốn chiếc loa công suất lớn đồng thời hô vang: “Dừng xe bên đường! Thả con tin xuống! Biển số Tần A48852! Dừng xe bên đường! Thả con tin xuống!”
Chỉ trong một thoáng đó xe cứu thương đã áp sát hàng rào bảo vệ đi ngược chiều trên đường nhanh như chớp, vô số thanh lan can sắt cong gãy lao thẳng về phía xe cảnh sát. Khi đến một ngã tư có hàng xe ô tô đỗ dọc ven đường thì xe cứu thương tông vào hàng rào bảo vệ rồi đột ngột lùi nhanh, một chiếc xe van to bị hắn đụng cho lật ngửa dưới đất, bốn, năm chiếc xe đằng sau cũng lập tức đổ nghiêng ngả —— Đang lúc giữa hè nên chỉ trong tích tắc chiếc xe bị lật đã phát nổ rồi bốc cháy.
Chính vào giây phút đó xe cứu thương đã thoát ra ngoài, quay về đường cũ rồi lao vụt đi.
Phòng Linh Xu dán người trên nóc xe ý thức đã mơ màng nên đương nhiên không thấy rõ Lương Húc cố ý chọn cách đâm vào hàng rào bảo vệ —— Vừa không gây hại đến tính mạng con người vừa có thể ngăn chặn sự truy đuổi của cảnh sát rất hiệu quả, chẳng mấy chốc một hàng dài xe cộ ùn tắc xếp phía sau bọn họ. Bốn chiếc xe cảnh sát bị chặn cứng đằng sau chiếc xe van đang phát nổ.
Quân cứu viện bị ngăn cản chỉ còn đơn độc một mình Phòng Linh Xu treo người trên nóc xe, cậu cố sống cố chết bám vào giá đỡ của nóc xe rồi khó nhọc bò về phía trước, trên nóc xe cứu thương để lại một vệt máu ngắt quãng từng đoạn.
Lương Húc ở trong xe hô to:
“Tôi cho anh thời gian, dừng xe rồi anh trèo xuống!”
Phòng Linh Xu không nghe gì hết tiếp tục bò lên trước, cậu nghĩ thầm thêm một đoạn nữa thôi là có thể chạm tới kính chắn gió.
Không chút do dự, trong cơn gió mạnh thổi vù vù cậu nắm một tay vào giá đỡ của nóc xe còn một tay thì nổ súng vào phía trong khoang xe —— Liên tiếp ba phát súng nhắm ngay vào đầu Lương Húc ngồi trên ghế lái, cậu nheo mắt lại, giây phút này cậu tự tin độ chính xác cao hơn bao giờ hết, theo lời của Trâu Khải Văn thì là adrenaline đã được kích hoạt hoàn toàn.
Hai người xa trong gang tấc, chỉ cách một tấm kính chắn gió gần như có thể thấy được viên đạn b ắn ra đầy phẫn nộ.
—— Lại là kính chống đạn, bắn không vỡ!
Trong lòng Phòng Linh Xu đã chửi Bệnh viện Tần Đô nát nước, có mấy đồng tiền rách ra với chả vẻ, mẹ kiếp lại còn lắp kính chống đạn!
Dù vậy cũng bởi vì cậu nổ súng mà Lương Húc đột ngột thay đổi phương hướng. Ba phát súng đinh tai nhức óc khiến hắn theo bản năng nghiêng đầu né đạn, kính chắn gió bị đạn bắn nứt một mảng, chiếc xe phanh gấp lại rung lắc đôi chút rồi lập tức khôi phục tốc độ phi như bay.
Phát súng cuối cùng Phòng Linh Xu phải thực hiện một pha liều mình, cậu xoay người trượt khỏi nóc xe một lần nữa rồi vươn tay bắn chếch về phía lốp xe. Khi Lương Húc thấy cậu rời khỏi kính chắn gió thì đã dự đoán được cậu sẽ bắn nổ lốp xe, chiếc xe đảo thật mạnh trên đường khiến Phòng Linh Xu suýt chút nữa bị hất văng xuống.
Chiếc xe bị cậu làm cho phải giảm tốc độ lần thứ hai, cùng lúc đó cửa sổ xe cũng mở ra!
Có tấm bao lốp xe nên không bắn trúng.
Lần này Phòng Linh Xu đã cạn kiệt sức lực, cậu không thể nắm được giá đỡ nữa, cậu lắc lư nhớ tới Trâu Khải Văn, nhớ tới Phòng Chính Quân rồi cảm thấy bản thân không nên chết ở nơi này.
Thế nhưng nếu phải chết thì chết ở nơi này cũng không hối hận, cảnh sát nhân dân trừ hại cho dân, hi sinh vì nhiệm vụ là vinh quang.
Lời thề khi đối mặt với quốc huy và phù hiệu cảnh sát lúc trước, cậu xứng đáng và cũng đã hoàn thành rồi.
Xin lỗi Trâu Khải Văn, Phòng Linh Xu nghĩ, kiếp sau sẽ đầu thai làm một cô gái rồi gả cho anh.
Cậu ngã từ trên nóc xe xuống, bỗng nhiên xe dừng lại, cửa xe đột ngột mở ra, một cánh tay mạnh mẽ túm cậu kéo vào.
_________________
Tôi xin tuyên thệ: Tôi tình nguyện trở thành một Cảnh sát nhân dân của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Tôi xin hứa trung thành với Đảng Cộng sản Trung Quốc, trung thành với Tổ quốc, trung thành với nhân dân, trung thành với pháp luật; chấp hành mệnh lệnh, nghe theo chỉ huy; nghiêm chỉnh kỷ luật, giữ gìn bí mật; chấp pháp công bằng, vô tư liêm khiết; nghiêm túc làm tròn bổn phận không ngại hi sinh; hết lòng phục vụ nhân dân. Tôi xin cống hiến hết mình vì sự nghiệp công an nhân dân cao cả và nỗ lực phấn đấu thực hiện lời thề của mình!
—— Lời thề của Cảnh sát nhân dân Trung Quốc.
Hết chương 22.
_________________
5 LỜI THỀ DANH DỰ CỦA CÔNG AN NHÂN DÂN VIỆT NAM:
- Tuyệt đối trung thành với Tổ quốc và nhân dân Việt Nam, với Đảng Cộng sản Việt Nam, với Nhà nước Cộng hoà XHCN Việt Nam, suốt đời phấn đấu, hy sinh vì độc lập, tự do, chủ quyền, thống nhất và toàn vẹn lãnh thổ, vì an ninh Tổ quốc.
- Nghiêm chỉnh chấp hành chủ trương, đường lối, chính sách của Đảng, pháp luật của Nhà nước, nghị quyết, chỉ thị và Điều lệnh CAND; sẵn sàng đi bất cứ đâu, làm bất cứ việc gì khi Tổ quốc, Đảng và nhân dân cần đến.
- Kính trọng, lễ phép với nhân dân. Sẵn sàng bảo vệ tính mạng, tài sản, quyền và lợi ích hợp pháp của nhân dân. Suốt đời tận tuỵ phục vụ nhân dân, vì cuộc sống bình yên và hạnh phúc của nhân dân.
- Đề cao cảnh giác, kiên quyết, mưu trí, dũng cảm đấu tranh phòng, chống các thế lực thù địch, các loại tội phạm và các hành vi vi phạm pháp luật.
- Ra sức học tập, thực hiện nghiêm túc 6 điều Chủ tịch Hồ Chí Minh dạy Công an nhân dân, luôn xứng đáng với danh dự và truyền thống của Công an nhân dân Việt Nam.