Sau sự việc đấy, bao nhiêu lâu sau tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào dãy cửa hàng bán bia mộ âm u đấy nữa. Tôi cứ trằn trọc suốt cả tuần trời không biết có nên nói với mẹ tôi hay không. Liệu mẹ tôi có tin lời tôi nói?
Thời gian qua đi khiến tâm lý tôi ổn định dần lại. Thế nhưng rồi thêm một lần nữa trót dại ở dãy nhà đó khiến tôi cạch đến già.
Sân khu tập thể tôi có nhiều cây, nhưng ngặt một nỗi chỉ cây bàng ở góc sân cuối là có tán rộng nhất, lại chỉ mỗi ở đó có bệ cây rộng cho lũ trẻ con chúng tôi ngồi. Cây bàng ấy lại nằm gần dãy nhà bán bia mộ kia.
Trưa chủ nhật hôm ấy trời nắng to quá, tôi với mấy đứa bạn chơi xong mệt quá đành phải ngồi xuống gốc bàng đó nghỉ. Tôi cố gắng hết sức để không phải nhìn về phía dãy nhà bán bia mộ. Lúc ấy cũng tầm 12 giờ trưa.
Đang ngồi chơi bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng xì xào rất ồn như có đám đông nào ở gần đấy đang nói chuyện.
Thế rồi tôi nghe thấy tiếng người gọi tên tôi rất khẽ, gọi rất kì cục:
"Lililililililililililililili ơi lilililililili...."
"Gì thể nhỉ?" tôi lẩm bẩm, rồi bất giác quay đầu về hướng tiếng nói.
Đập thẳng vào mắt tôi là một dãy bia mộ xếp dưới chân cửa. Bức ảnh của một người phụ nữ phông xanh đang nhìn chằm chằm vào tôi. Dường như tất cả những bức ảnh trên bia mộ đều nhìn về hướng tôi. Tiếng xì xào vừa nãy tôi nghe giờ im bặt.
Tôi như chết lặng. Những ánh mắt đó như đang kẹp chặt lấy tôi.
Thế rồi bất chợt bức ảnh người phụ nữ bỗng nhoẻn miệng cười, tiếng nói lại phát ra:
"Lililililililililililililili ơi....."
Tôi hét toáng lên bật khỏi chỗ ngồi và chạy thẳng về nhà. Đêm ấy tôi lên cơn sốt cao vì quá hoảng sợ.
Dường như mỗi bia mộ đều ẩn chứa những câu chuyện. Mỗi bia mộ đều có một linh hồn. Hay vì thế mà những cửa hàng bán bia mộ luôn mang vẻ âm u khó hiểu và chẳng ai dám ngồi trông cửa hàng?
Có phải tất cả những cửa hàng bán bia mộ đều như thế không? Hay chỉ do nó nằm gần khu tập thể của tôi mà thôi?
Theo tôi, giả thuyết thứ hai mới là đúng. Dãy nhà C6 của tôi còn nhiều điều kinh dị hơn thế.
Sau hôm đấy, tôi đã thử nói với mẹ tôi về việc tôi nhìn thấy người phụ nữ ma. Đương nhiên lúc đó tôi vẫn còn chưa nhận thức được rằng cậu bé dẫn tôi đi vào trong con ngõ khiến tôi bị lạc ấy là ma, tôi chỉ suy nghĩ đơn giản rằng nó chạy về nhà mà không đợi tôi mà thôi. Thế nên tôi không nói với mẹ về nó, chỉ nói về sự việc gần đây.
Trong lúc ngồi xem mẹ nhặt rau ở hành lang trước cửa phòng, tôi thì thầm với mẹ: "Mẹ ơi...con nói cái này nhé..."
"Ừ ừ..." Mẹ tôi tập trung nhặt rau nên cũng chỉ ậm ừ.
"Cái vụ nhà bác Lân ấy! Có thật đấy mẹ ạ..."
"Làm sao con biết được. Lại nghe đứa nào nói luyên thuyên à?"
"Không mẹ...hôm đó...con cũng nhìn thấy người phụ nữ đấy...Chính con...là người dẫn cô ấy đi vào mà..."
Lúc này mẹ tôi mới ngẩng đầu lên nhìn tôi đăm đăm.
"Thế là sao?"
"Nghĩa là con gặp ma hả mẹ. Con sợ lắm. Hôm trước con cũng nghe thấy mấy bia mộ nói."
"Nói gì? Hôm ấy con sốt xong kêu sợ đấy á. Không phải đâu, do con mệt nên bị quáng gà đấy thôi...Còn cái vụ người phụ nữ ấy, con đừng sợ gì cả, có khi là chiêu trò gì đó thôi. Mọi người bảo thế. Làm gì có ma giữa ban ngày ban mặt."
"Nhưng mà mẹ ơi...từ khi con bị ngã xong ấy..con cứ thấy xui xui thế nào ý, bị lạc này, rồi gặp ma này, cả cái cô gì ở cây phượng nữa...Người con cứ lạ lạ..."
"Mẹ đã bảo là không phải còn gì!" Mẹ tôi quát.
Nói vậy chứ sau đó mẹ tôi vẫn dẫn tôi vào bệnh viện lớn gần nhà để kiểm tra lại vết thương sau lần ngã xe đạp. Bác sĩ kết luận vết tụ máu đã tan gần hết, không còn thương tích nào đáng ngại cả. sau đỉnh đầu tôi giờ vết thương đó đã thành sẹo, tóc chẳng mọc được lên. Mẹ tôi cũng trình bày với bác sĩ về việc tôi hay gặp ảo giác thời gian gần đây. Bác sĩ nói rằng sau chấn thương não bộ, nhất là khu vực phía sau đầu, có thể vẫn còn mất cân bằng hoặc sinh ảo giác, đợi 1 thời gian nữa sẽ đỡ, rồi kê thuốc cho tôi.
Đối với mẹ tôi, những lời luyên thuyên của tôi chấm dứt từ đấy.
Thế nhưng những điều kì lạ vẫn tiếp tục xảy ra với tôi.
Thời ngày xưa, điều kiện sinh sống của chúng tôi không sung sướng được như bọn trẻ con bây giờ, bước 2 bước là có máy móc đưa lên đưa xuống. Muốn đi lên đi xuống phải leo cầu thang, mà cầu thang ngày xưa còn ẩm mốc, cũ kĩ, đen thùi lùi, có chỗ còn nhẵn thín vì bị dẫm lên nhiều quá. Nhà tôi ở trên tận tầng 4 nên mỗi lúc leo lên cũng hết cả hơi. Thế nhưng được cái là có cầu thang chung cho cả tòa nhà, đi đâu cũng gặp người đi lại tấp nập vui vẻ.
Trừ mỗi khi trời tối xuống.
Thời đấy mỗi chiếu nghỉ của cầu thang khu tập thể chỉ có một bóng đèn vàng leo lét để soi đường. Nhiều lúc ban quản lí còn cắt cả điện đèn cầu thang để tiết kiệm chi phí, cả 4 tầng cầu thang chìm trong một màu tối om, chỉ có đèn hành lang của các tầng hắt ra le lói. Người lớn thì chẳng cảm thấy vấn đề gì, chỉ có bọn trẻ con như chúng tôi là sợ chết khiếp. Vì thế nên mỗi khi trời tối xuống chẳng đứa trẻ con nào dám chạy xuống các tầng khác chơi hay la cà đâu xa, chỉ chơi trong tầng với nhau. Muốn xuống sân thì phải cầm theo chiếc đèn pin rồi túm tụm cả lũ đi xuống.
Có một buổi tối, tôi với 2 đứa Tôm và Miu bấu chặt tay nhau, đi từng bước dò dẫm vào những bậc cầu thang tối om để xuống sân chơi. Vừa qua chiếu nghỉ cuối cùng, 3 đứa mừng húm chạy lạch bạch xuống thật nhanh.
Rầm!!!!
Cả ba người chúng tôi lảo đảo suýt ngã vì đâm phải một vật thể lạ vừa ở đâu nhảy ra chắn đường.
Bóng tối nhập nhoạng khiến tôi không nhìn rõ vật đó là gì cho đến khi thằng Tôm lên tiếng.
"Ây da! Thằng Lộc điên, tự nhiên!!"
Tôi nheo nheo mắt để quen dần với bóng tối thì mới nhận ra bóng của một thằng bé đang đứng im lìm ở phía trước. Nó cứ nắm hai tay vào nhau và xoa xoa, mặt cúi gằm và ánh mắt đang lảng sang chỗ khác. Tôi chẳng hiểu tự nhiên nó lao ở đâu ra.
Nó là thằng Lộc điên của khu nhà tôi. Nhà nó ở tầng 3, ngay dưới tầng nhà tôi nhưng tôi chẳng bao giờ đến nhà nó cả. Ba mẹ nó làm nghề bán chè, họ hoàn toàn bình thường thế nhưng thằng Lộc đẻ ra lại mãi chẳng biết nói, chẳng biết cười. Từ hồi vừa đẻ thằng Lộc, bố mẹ nó trúng thầu được chỗ bán chè ngay trước cửa sân khu tập thể, vừa gần nhà, sát trường tiểu học của khu xong lại còn ở mặt đường, buôn may bán đắt kinh khủng. Đến tôi còn nghiện món chè ngô cốm của bố mẹ nó, ngày hè được ăn một cốc ngô cốm cốt dừa thì hết sảy, chẳng còn gì bằng. Thế là nó được đặt tên là Lộc. Bố mẹ nó chạy chữa bao nhiêu năm mới đẻ ra được nó, lại là một thằng cu nên cưng chiều lắm, kể cả nó có chậm nói cũng chẳng sao. Bố nó còn toàn gọi nó là Thánh Gióng.
Thằng Lộc không biết nói cho đến tận 3 tuổi. Mọi người cứ giục bố mẹ nó cho nó đi khám xem sao, thế nhưng chẳng ra bệnh gì. Các giác quan của nó hoàn toàn bình thường, chỉ mỗi tội không chịu nói. Nó cũng không mắc bệnh tự kỉ, nó hay thích chơi một mình nhưng vẫn rất tình cảm với bố mẹ, vẫn hiểu lời mọi người nói và rất ngoan. 2 năm sau nó bắt đầu nói được, nhưng mỗi tội nó toàn nói những điều kì lạ mà chẳng ai hiểu, ví như nó nhìn cô Thư tầng dưới và bảo: "Chào ông, chào ông!" hay bà Xoan vừa đi chợ về gặp nó thì nó bảo: "Cái ô màu đỏ nhé, cái ô màu đỏ!". Chẳng ai hiểu nó nói gì, mọi người còn rợn rợn. Cũng vì thế nên bọn trẻ con mới bảo nó là thằng Lộc điên, chẳng ai thích chơi với nó cả. Nó bằng tuổi thằng Tôm, tức là kém tôi 2 tuổi.
Mấy năm nay thằng Lộc bớt nói luyên thuyên hơn, nghe nói như nó đang đi điều trị ở một thầy nào đó, không phải bác sĩ mà là thầy pháp. Bố mẹ tôi bảo mẹ nó tìm đâu một ông thầy pháp về gặp nó, nói chuyện rất lâu, rồi từ đó nó theo học thầy. Bố mẹ nó dân buôn bán nên tín mấy cái đó lắm, chứ bố mẹ tôi thì chẳng tin.
"Mày đứng đấy làm gì! Lui ra!" Thằng Tôm gắt.
Thằng Lộc nói: "Từ từ, nhường đường đã."
"Nhường đường cái gì! Thôi đi thôi!" Thằng Tôm lách qua người thằng Lộc và kéo tôi cùng con Miu đi theo.
"Liệu đấy liệu đấy...Khi về nhớ đếm đủ!" Thằng Lộc nói với theo chúng tôi. Nó lại nói linh tinh nữa.
Tôi vừa đi vừa ngoái lại hiếu kì. Thằng Lộc vẫn đứng lặng im dưới chân cầu thang, ánh mắt nó hướng vào gầm cầu thang tầng 1. Ở dưới chân tầng 1 của các khu tập thể lúc nào cũng có một cái gầm cầu thang, khi thấp khi cao, chỉ để cất trữ mấy đồ đạc linh tinh của khu nhà, có khu còn có cả cái cổng sắt khóa vào vì sợ trộm. Những ai có đồ hỏng đồ bỏ đi cũng thường mang từ trên tầng xuống rồi vứt ở đó đợi đồng nát đến lấy đi. Hình như vừa rồi thằng Lộc nhảy ra từ cái gầm cầu thang đó.
Rồi đến một buổi tối, mẹ tôi sai tôi ra đầu phố mua mấy cục pin con thỏ về thay cho mấy thứ đồ trong nhà. Lâu lắm tôi không xuống sân buổi tối, không phát hiện ra cái đèn pin của nhà tôi cũng yếu pin rồi, bật lên thấy yếu rề rề, xoay thế nào cũng không sáng lên nữa. Nhưng méo mó còn hơn không, tôi dù thầm sợ trong lòng cũng không dám cãi lời mẹ, ôm chiếc đèn pin cùng đống tiền lẻ bước ra khỏi nhà. Bố tôi còn gọi với theo bảo mua cho ông một cây thuốc lá. Đúng là tiện thật!
Tôi chạy ù thật nhanh xuống dưới sân để đi mua đồ. Thật may lúc đó mới 8 giờ kém, còn khá sớm nên đèn cầu thang vẫn còn, chỉ tắt mỗi tầng 1 và tầng 4 nhà tôi. Tôi đi dạo ra cửa hàng tạp hóa gần đó mua đồ cho bố mẹ rồi quay về.
Tôi vừa đi vừa la cà chơi nên cũng mất già nửa tiếng mới về dưới chân nhà C6. Xui xẻo thay cho tôi, lúc bước vào thì đèn cầu thang đã tắt tối om. Cây đèn pin của tôi cũng đã gần cạn pin, lúc lên lúc không. Tôi luống cuống tính tự thay pin nhưng tay yếu quá vặn nắp chiếc đèn pin mãi không ra nên không thay được. Tôi sợ quá không dám bước vào nhưng không còn cách nào khác. Giờ gọi bố mẹ xuống cũng kì, kiểu gì tôi cũng bị mắng. Dù sao ngày xưa cũng khối lần tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy lên cầu thang nên lần này chắc cũng không sao.
Nghĩ vậy nên tôi đành liều. Thế nhưng tôi đã nhầm.
Tôi ôm túi đồ, vừa chạy lên được một lượt cầu thang thì tôi bỗng nghe thấy một tiếng động lạ. Tiếng bước chân tôi vọng ra rõ ràng trong không gian, thế nhưng ngay sau tiếng bước chân của tôi còn vọng lại một tiếng bước chân khác. Ngay ở phía sau. Kèm theo đó là một tiếng thì thầm: "Một..hai...ba..."
Tôi quay ngoắt lại nhìn, thế nhưng đằng sau chỉ là bóng tối mênh mông. Tôi bủn rủn hết cả chân tay. Lấy hết sức tôi cố chạy lên tiếp. Vừa lên đến tầng 2, chợt có ánh điện lóe lên.
Đó chính là chiếc bóng đèn điện trên chiếu nghỉ tầng 2. Có vẻ như nó đang chớp tắt chớp tắt, bị cháy bóng thì phải. Dù sao vẫn còn một ít ánh sáng, tôi thấy đỡ sợ hơn mới mạnh dạn chạy lên tiếp. Bất chợt dưới ánh sáng nhập nhòe ấy, tôi nhìn thấy trên bậc thang đằng trước, dần dần xuất hiện những dấu chân màu đen. Tôi còn suýt dẫm vào một dấu chân. tôi bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ánh sáng chớp tắt ấy bỗng nhiên loang lổ rung lắc mạnh. Tôi hoảng hồn nhìn lên phía trước thì nhận ra, ở trên chiếc đèn treo ấy, có bóng dáng một đứa trẻ con đang ngồi. Tay nó bám chặt vào dây và chân thì đu đu làm chiếc đèn lắc lư sang hai bên.
Nó nhìn tôi và cười khanh khách. Nó nói: "Đua không? Đua không?"
Tôi khóc thét lên, chạy ngược xuống dưới. Vừa tới chiếu nghỉ tầng 1 thì một bàn tay kéo lấy tôi làm tôi càng thét to hơn.
Trái tim tôi như ngừng đập.