Tất Cả Mọi Người Đều Đang Chờ Họ Ly Hôn

Chương 6:




Trong thang máy.
Lục Tuyển cau mày buông điện thoại ra, bấm vào Weibo, nhìn chằm chằm vào màn hình mấy giây, sắc mặt trong chốc lát tối sầm lại.
Anh bấm một dãy số điện thoại.
“Alo giám đốc Lục à?” Trợ lý Giản cảm thấy kỳ lạ vì đã lâu không nghe thấy giọng nói này.
“Xoá đi.”
Trợ lý Giản, người vừa mới nói với nhóm PR rằng ông chủ nói không cần phải xử lý hotsearch: …
Bây giờ hotsearch từ một đến mười cơ bản đều xoay quanh Thẩm Yên và tập đoàn nhà họ Lục. Độ nón quá cao, nếu áp xuống cái này thì cái jhacs lại lên ngay. Không phải là tổng giám đốc Lục cảm thấy việc lần này không thể triệ tiêu sạch sẽ nên mới nói không cần xử lý?
Trợ lý Giản không nghĩ tới việc giám đốc luôn kiên định nói một là một của mình lại có lúc thất thường như thế này.
Chắc chắn những hành động giám đốc làm vờ như không quan tâm đến vợ mình là giả vờ.
Người ngoài lạnh trong nóng mà còn không sợ vợ mình dỗi bỏ đi.
“Vâng tổng giám đốc Lục.”
Tiếng đánh bàn phím vang lên.
Lục Tuyển ngồi vào bàn ăn, đang định cúp máy thì tiếng bàn phím dừng lại.
“Tổng giám đốc Lục, vừa rồi tập đoàn nhà họ Cố đã cho giải quyết hotsearch rồi.”
“Không chỉ giải quết sạch sẽ, mà keyword tìm kiếm cũng chẳng thấy đâu.” Trợ lý Giản trầm trồ, “Xem ra đại thiếu gia nhà họ Cố không chỉ tốn một lượng lớn phí quan hệ công chúng, còn tìm được người xoá nhanh như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy hotsearch biến mất sạch sẽ chỉ trong nháy mắt.”
_
Khi Cố Phán xuống tầng, Lục Tuyển đã đi ra ngoài, cô mím môi, quay người đi về phía phòng làm việc ở tầng một.
Thường ngày thì ông nội Lục hay ngồi ở đó.
“Phu nhân”, Dì Trần đột nhiên gọi cô lại, “Buổi sáng ông Lục đi ra ngoài rồi, vẫn chưa về đâu.”
Cố Phán sửng sốt, nhìn thấy dì Trần bê một cái khay có bánh souffle cùng một cốc trà sữa nóng, liền ngồi xuống bàn ăn.
“Cảm ơn dì Trần.” Cô nói, “Con chỉ ăn từng này thôi, dì không cần chuẩn bị gì cho bữa trưa đâu.”
Hai món này là món ăn Cố Phán thích ăn từ nhỏ nhất, mặc dù co rất ít khi đụng đến đồ ngọt, nhưng mỗi lần về nhà, thím Trương đều sẽ chuẩn bị cho cô.
Chắc hẳn là do mẹ Lục phân phó, dì Trần chỉ mới đến làm ở nhà họ Lục có ba năm, không biết từ nhỏ cô thích ăn gì.
Trên mặt Cố Phán hiện lên một chút ý cười, “Dì Trần, phiền dì bảo chú Lý chuẩn bị xe, lát nữa ăn xong cháu muốn đi bệnh viện.”
Dì Trần gật đầu, “Phu nhân muốn đón bà Lục xuất viện sao? Bà Lục không có chuyện gì đáng lo cả.”
Cố Phán mơ hồ ừ một tiếng không rõ.
Hôm qua cô chưa kịp nhìn mẹ Lục thì đã bị Lục Tuyển khiêng về nhà.
“Phu nhân chỉ ăn trưa có thể thì không no được, phu nhân uống thêm bát canh gà này đi?” Dì Trần mới đi ra từ phòng bếp thì chuông cửa đã bị ấn vang.
“À, có thể là cậu chủ quên thứ gì đó, bảo trợ lý Giản qua lấy.”
Cố Phán cầm dĩa dừng lại mt chút.
Dì Trần đi ra, nhìn trên màn hình có khuôn mặt rất tuấn tú.
“Tôi gặp Phán Phán, dì Trần mở cửa cho tôi.” Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Dì Trần đã già rồi nhưng khi thấy ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, dì cũng không khỏi đỏ mặt.
“Cậu khách khí quá.”
Khoảng cách giữa cửa nhà và phòng ăn không xa, Cố Phán không nghe rõ được tiếng nói chuyện, nhưng cô có thể nghe được tiếng mở cửa và tiếng bước chân rất rõ ràng.
Dù là Lục Tuyển hay trợ lý Giản, cô cũng không muốn nhìn thấy họ trong lúc này.
Cố Phán lơ đãng đặt dao dĩa xuống, đang muốn đứng dậy thì bị một đôi bàn tay to nhẹ nhàng đè lại bả vai của cô, sau đó một nụ cười nhàn nhạt rơi xuống từ trên đỉnh đầu của cô, “Em đang làm gì thế? Là anh mà.”
Cố Phán giật mình, mang theo ánh nhìn áy náy nhìn về phía anh, “Anh hai, sao anh lại đến đây?”
Cố Vọng đã thấy rõ đôi mắt đã khóc của cô, không vui mà chậc một tiếng, cong lưng, một tay nắm lấy bàn tay cô, tay còn lại đặt trên gương mặt cô.
“Em nói xem.” Giọng điệu Cố Vọng lành lạnh, “Sớm muộn gì anh cũng bị em chọc đến tức chết.”
Gương mặt nhỏ nhắn không tì vết của Cố Phán bị anh sờ đến méo mó.
Cô sửng sốt một lúc, sau đó cũng không nhường nhịn mà véo lại anh, “Cố Vọng Vọng anh là đứa bé tám tuổi à?”
“Nói bao nhiêu lần rồi mà vẫn gọi anh như vậy.” Cố Vọng lạnh lùng híp mắt giống như còn nhỏ vậy, duỗi tay búng vào chóp mũi của anh.
Cố Phán tức giận đến mức đôi mắt trợ tròn lên, giơ tay búng tai anh một cái.
Dì Trần lúc này mới chầm chậm vào lại phòng ăn, hai anh em plastic còn chưa kịp định thần lại, Cố Vọng đã kịp buông tay ra, nhanh chóng đổi sắc mặt.
Cố Vọng thương hại xoa mắt em gái, bất đắc dĩ nói, “Anh gọi hơn chục cuộc điện thoại cho em nhưng em không bắt máy, anh còn tưởng em làm chuyện ngu ngốc gì nữa chứ.”
Dì Trần kinh ngạc nói, “Phu nhân vẫn đang sống tốt mà, sao lại làm chuyện ngu ngốc được chứ.”
Cố Vọng quay đầu đi, hướng mặt về phía dì Trần, nhẹ nhàng cười, “Vậy phải hỏi đến—”
Cố Phán nhanh chóng che lại miệng anh trai mình, “Dì Trần, anh trai cháu chỉ đang đùa thôi, dì đừng nghĩ đấy là thật.”
Ánh mắt dì Trần hoài nghi.
May mà đến lúc rời nhà họ Lục, Cố Vọng cũng không nói thêm gì nữa.
Lái xe ra khỏi khu nhà, Cố Phán nói, “Em đến bệnh viện thăm dì Lục.”
“Được.” Ngón tay Cố Vọng gõ nhẹ tay lái, giọng nói tuỳ ý, “Cho nên em vẫn quyết định tiếp tục làm bà Lục vô danh?”
“Em đã lãnh chứng với Lục Tuyển từ lâu rồi.”
“Anh biết, nhưng cuộc hôn nhân này không được công khai”, Cố Vọng nở nụ cười, “Lúc trước em thừa lúc anh cả không chú ý, lén lãnh chứng, xong vụ phát hiện hợp đồng hôn nhân suýt làm anh cả và bố tức chết.”
Cố Phán, “Nhưng ông nội đã đồng ý em kết hôn với Lục Tuyển rồi cơ mà.”
“Ồ, và rồi thằng kia công bố với cả thế giới rằng nó chưa kết hôn và độc thân, còn ông nội và em thì công khai ủng hộ Thẩm Yên?”
Trái tim của Cố Phán co rút dữ dội, thậm chí cô còn nínn thở một vài giây trước khi trả lời anh, “Ủng hộ cái gì, anh đừng nói linh tinh.”
Đến đè đỏ, xe dừng lại, Cố Vọng lạnh nhạt nhìn cô một cái.
Cố Phán quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Nhưng cảm xúc tồi tệ vốn đã khó khăn lắm mới kìm nén được lại trào dâng, chèn ép lồng ngực cô.
Cố Phán tập trung nhìn vào điện thoại, có một cảm xúc nhẹ nhõm khó hiểu trong òng cô khi thấy hotsearch về Thẩm Yên và tập đoàn nhà họ Lục biến mất.
“Anh ấy không phải là loại người như vậy.” Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng giọng điệu lại rất kiên định, tựa như người chết đuối vớ được cọc.
Cố Vọng thật sự là hết chỗ nói nổi, “Anh biết mù quáng trong tình yêu là chuyện bình thường, nhưng em đã mê muội vào thứu tình yêu này nhiều năm rồi, em không nghĩ bây giờ em cần tỉnh ngộ sao? Thằng Lục Tuyển không còn là người mà chúng ta từng biết nữa. Bây giờ em mở Weibo ra đi, cả thế giới đều biết thằng đấy và Thẩm Yên là một đôi, chẳng lẽ em phải bắt được đôi gian phu trên giường mới chịu thua hay sao?”
Anh không muốn nói những lời tàn nhẫn hơn nữa với em gái mình.
Chừng nào Lục Tuyển còn quan tâm đến Cố Phán, thì Hoa Duyệt không thể đưa ra lời tuyên bố như vậy.
Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, Cố Vọng không còn cách nào khác ngoài việc nhìn thẳng và đạp ga.
“Anh biết em coi dì Lục như là người thân ruột thịt, nhưng một khi phát sinh sai lầm, thì chẳng còn cơ hội cứu vãn nữa, em không thể đùa với cả nửa đời sau của mình đâu.”
Cố Phán nhìn cảnh vật đang di chuyển rất nhanh bên ngoài, không nói thêm một câu.
Đến bãi đậu xe thì xe ô tô dừng lại, cô mới đeo kính râm, mặc áo chống nắng lên, giọng điệu không cảm xúc, “Em biết mình đang làm gì.”
Biết cái đ** gì.
Cố Vọng thuyết phục mãi cũng mệt, cũng không nói thêm nữa, “Em cứ lên trước với dì Lục đi, anh hút xong điếu thuốc rồi lên ngay.”
Hút xong điếu thuốc, Cố Vọng lên tầng, nhìn thấy Cố Phán àng hoàng đứng ở trước vệ sĩ, đầu óc đột nhiên nhảy dựng lên.
Chẳng lẽ là dì Lục xảy ra chuyện ư?
Cố Vọng nhanh chóng đi đến phía trước, sau khi biết rõ ràng có chuyện gì xảy ra, anh không khỏi chửi thề trong lòng một cái.
Vài phút sau, hai người vào lại trong xe, Cố Phán rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lấy điện thoại ra.
Cố Phán: Thẩm Yên đưa mẹ đi rồi.
Cô dùng rất nhiều sức bóp chặt điện thoại.
Cố Phán: Anh có nói với mẹ là em sẽ đến bệnh viện đón mẹ không???
Sau khi Lục Tuyển về nước, đều là Cố Phán tự gửi tin nhắn cho anh mà không có tin nhắn trả lời lại, lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Lúc vừa mới lãnh chứng và ở với nhau một thời gian, Cố Phán phát hiện Lục Tuyển sinh hoạt nghỉ ngơi không khác gì một lão cán bộ, thậm chí là bì bận rộn, dường như 24 tiếng một ngày là không đủ cho nên Lục Tuyển cũng không vào Wechat, cho nên cô cũng không bao giờ nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ, Cố Phán thấy khung chat không có động tĩnh gì, đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Trái tim cô dường bị bị mất đi từng mảnh một, đau đớn không có gì tả nổi như bị ai bóp chặt.
Cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện trên khung chat, đầu ngón tay mảnh khảnh khẽ nhúc nhích, suy nghĩ muốn thu hồi lại tin nhắn, dù sao từ trước đến giờ Lục Tuyển đều chưa trả lời tin nhắn cô.
Dù sao anh cũng chẳng thèm xem ti. nhắn.
Và không bao giờ để cô vào trong tim.
Khi trên xe gần về đến nhà họ Lục, Cố Phán quyết định đổi nickname “Bé yêu của em” thành “Lục Tuyển”.
Cô hút sâu một cái, đang định huỷ bỏ đính ghim và dấu sao thì điện thoại trên tay đột nhiên rung lên.
Tiếng tin nhắn vang lên.
Rung hai lần.
Lục Tuyển:?
Lục Tuyển: Mẹ biết, anh nói với mẹ rồi.
Cố Phán sửng sốt nhìn vào màn hình điện thoại thật lâu,, nhưng không thể phản ứng lại.
Lục Tuyển… Thực sự đã trả lời tin nhắn WeChat của cô?
“Em thích thằng đó đến vậy sao? Em như cái đuôi nhỏ đi theo nó từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày đều cố gắng theo đuổi, chỉ vì một hành động nhắn tin trả lời WeChat, đáng để làm em mỉm cười sao?” Anh vươn tay muốn lấy điện thoại, “Đưa đây cho anh, hôm nay anh sẽ dạy em cách dụ dỗ đàn ông.”
Tính cách và sự giáo dục Cố Vọng có rất tốt, có nhan sắc có tiền tài có quan hệ, từ nhỏ không thiếu phụ nữ thích, là thiếu gia có tiếng phong lưu ở Giang Thành, dịu dành đa tình lại lãng mạn, quả thực không ai biết rõ hơn anh cách nào để chơi đùa với con tim người ta.
“Em không cười, cũng không cần anh dạy.” Cố Phán tránh tay anh, cất điện thoại đi, xách túi xuống xe, đóng cửa lại, cô bỗng nhiên cong lưng, cười ngọt ngào với Cố Vọng, “Cảm ơn anh hai đã đưa em về, mai em mời anh ăn cơm nhé.”
Cố Vọng xua xua tay rồi đi.
Việc Lục Tuyển trả lời tin nhắn của cô khiến cô vui vẻ rất lâu, thậm chí cả ngày cứ đọc đi đọc lại hai tin nhắn vô nghĩa này.
Nhưng cái lúc tin nhắn được gửi đến, cô lại không có cảm xúc gì, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ.
Vừa mới vào cửa, Cố Phán đã nghe thấy tiếng của mẹ Lục.
“Cái gì? Phán Phán đến bệnh viện đón mẹ ư? Sao con lại không nói với mẹ một tiếng, con định đến lúc nào mới nói hả?”
Cố Phán đang khom lưng cởi giày bất ngờ khựng lại.
“Không phải, Phán Phán diễn phim rất mệt mỏi, vất vả lắm mới có một ngày nghỉ ngơi, sao con không cho con bé ngủ nhiều hơn một chút, còn vật lộn với con bé như thế?” Giọng nói mẹ Lục nhã. nhặn tràn ngập sự ảo não và bất mãn.
“Đúng vậy anh Lục Tuyển, nếu em biết Phán Phán đến đón mẹ em thì em sẽ không để cho cô ấy chờ không ở đó.”
Đó là giọng của Thẩm Yên.
Cố Phán đã đổi xong đôi dép lê, nhưng vẫn đứng không nhúc nhích ở cửa, lông mi đen nhánh cong vút nhẹ nhàng rung động.
Mẹ em.
Nghe thấy xưng hô như vậy, không biết như thế nào cô lại có loại ảo giác Thẩm Yên và Lục Tuyển mới là một nhà ba người.
Mà cô và bọn họ lại không hợp nhau.
_
Gần rạng sáng Lục Tuyển mới về đến nhà, mẹ Lục đã ngủ, còn dì Trần đang quét nhà, Lục Tuyển lên thang máy một mình.
Đến tầng năm, Lục Tuyển cởi bộ vest, mở cửa bước vào phòng ngủ chính, tuỳ ý nới lỏng cà vạt để lộ ra cổ, “Tiêu Khởi mở một câu lạc bộ sức khoẻ suối nước nóng ở thành phố…”
Anh vừa nói vừa cởi quần áo, theo thói quen đưa quần áo.
Trong phòng không một bóng người cũng chẳng có tiếng động, bộ vest không có người cầm lấy.
Lục Tuyển ngẩng đầu, nhìn xung quanh phòng một lượt.
Trong phòng không có một bóng người, Cố Phán không biết đi đâu.
Lông mày Lục Tuyển bất giác nhíu chặt.
Sau khi treo bộ vest lên, anh tháo đồng hồ trên tay và ném lên trên bàn cà phê, sau đó vừa đi vào phòng tắm vừa cởi cúc khuy măng sét.
Cửa phòng tắm mở ra, bên trong trống rỗng.
Biệt thự nhà họ Lục rất rộng, Cố Phán có thể xem phim trong phòng giải trí, hoặc tập yoga trong phòng yoga, hoặc luyện piano trong phòng piano, nhưng Lục Tuyển không quan tâm, đi vào phòng tắ.
Nửa giờ sau, Lục Tuyển đi xuống cầu thang.
Tầng bốn là tầng của ông Lục, trong phòng sinh hoạt chung tối om, hiểu nhiên ông đã ngủ, tầng ba cũng tối, mẹ Lục vẫn đang ngủ, còn tầng hai sáng đèn nhưng phòng yoga và piano lại đóng cửa.
Khi đến tầng một, dì Trần đã lau xong sàn, đang kiểm tra xem đã khoá cẩn thận chưa, đang định tắt đèn đi ngủ thì thấy Lục Tuyển đi xuống làm dì hơi ngạc nhiên, thường sau khi tắm xong thì Lục Tuyển không hay xuống tầng.
Dì Trần ngập ngừng nói, “Thiếu gia, cậu có đói không? Để tôi nấu cho cậu bữa tối.”
“Nấu cho cháu một bát canh giải rượu là được rồi.”
Lục Tuyển thân cao chân dài, khí chất vẫn thanh cao lạnh lùng, có một cảm giác “chớ lại gần”, thoạt nhìn không giống vừa uống rượu, dì Trần cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chạy nhanh vào bếp nấu một bát canh giải rượu mang ra bàn.
Canh giải rượu đặt trên bàn, Lục Tuyển nhìn chằm chằm chỗ khói bống lên nghi ngút, mới đẩy gọng kính mày vàng, thản nhiên hỏi, “Phu nhân đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.