*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dờ
Con tin nhìn thấy Reto thì mắt sáng lên, nhưng anh ta rất nhạy bén, không gọi tên Reto ngay lúc đó, chỉ ra hiệu bằng mắt cho thượng tá.
Reto bình tĩnh: "Thưa ngài, xin ngài đừng hoảng loạn, tôi chỉ muốn nhắc nhở rằng đừng đứng quá gần những chiếc xe, vừa xảy ra một vụ nổ mạnh. Xe của ngài đã bị phá hủy, nếu bình xăng bị rò rồi bắt lửa, ngài sẽ tan xương nát thịt mất."
Tên lính vận chuyển hoảng sợ, vội vàng tránh xa mấy bước. Gã ta nhận ra Reto là người cầm đầu đám "bộ đội an ninh": "Mày lùi xuống! Bảo chúng dừng tay lại thì tao sẽ không giết người, bằng không tao sẽ lập tức nổ súng."
Reto lắc đầu thở dài: "Mục đích của chúng tôi là cướp hàng, có lẽ với các ngài thì đám con tin rất quý báu, nhưng trong mắt tôi thì không hề có giá trị."
Tên lính vận chuyển nghe hắn dọa như vậy thì sửng sốt. Thực ra gã không có quyền giết chết con tin trong tay, đây là con tin mà tổng thống Serbia từng coi trọng, không tới lượt một tên lính vận chuyển thấp cổ bé họng như gã được quyết định. Lúc này gã hơi do dự, không biết có nên bỏ lại con tin rồi chạy trốn hay không.
Chỉ trong một khoảnh khắc do dự ấy, Reto đã giơ súng lên. Từ lúc nâng súng lên lúc khai hỏa không hề gián đoạn, như thể hắn đã làm như vậy vô số lần, tia lửa lóe lên trước mắt tên lính vận chuyển, viên đạn bắn trúng tay gã, gã rống lên rồi lùi lại hai bước, con tin giãy ra khỏi tay gã.
Reto còn định bồi thêm một phát, chợt thấy vành tai nóng rực như lửa, viên đạn sượt qua tóc mai của hắn rồi găm vào cổ tên lính vận chuyển. Đầu đạn kim loại xé rách động mạch, máu phun ra như một thác nước theo hình quạt. Tên lính vận chuyển ngã trên vũng máu, khuôn mặt tái xanh ngay lập tức bị nhuộm đỏ, giống như một con gia súc vừa mới bị rút sạch tiết.
Reto quay đầu lại, tay bắn tỉa của Serbia đứng cách hắn khoảng 200 mét, đang chớp mắt nhìn hắn.
"Ôi, cảm ơn cậu, Reto." Con tin ôm lấy thượng tá, "Chúa phù hộ chúng ta, tôi không ngờ còn có thể nhìn thấy cậu, anh bạn của tôi."
Thượng tá nở nụ cười vui mừng, "Định mệnh cho chúng ta gặp lại nhau, Eric."
"Người kia có phải..." Eric Bronravo nhìn lính bắn tỉa phía sau hai người.
Thượng tá chỉ giới thiệu đơn giản: "Đó là Linne Lev."
"Nhìn không giống người phe ta, lính của cậu ư?"
"Không, cậu ấy là người Serb."
Eric rất kinh ngạc. Thượng tá không kịp giải thích: "Cứ đi khỏi đây đã, không nên ở lại đây lâu."
Giải cứu con tin thành công, Reto cũng không ham chiến, triệu tập lính vũ trang rồi rút lui. Bọn họ xếp vật tư cướp được lên xe, cho nổ hết những chiếc xe còn lại rồi rời đi. Ánh lửa từ lựu đạn nhiệt nhôm [1] chiếu sáng cả khu rừng, kết hợp với những ngọn đèn mừng ngày lễ của tộc Serb ở phía xa. Lúc này không khí ngày lễ đang tưng bừng, ít nhất phải đến nửa đêm thì tin tức đoàn xe vận chuyển bị cướp mới được truyền đi.
[1] Lựu đạn nhiệt nhôm: Vũ khí phản ứng nhiệt nhôm, nguyên lý là sau khi thuốc nổ nhiệt nhôm được đốt cháy, dưới tác dụng oxy hóa thì nhôm và sắt đơn chất sẽ sinh ra một lượng nhiệt lớn, nhiệt độ cao nhất có thể đạt tới 3000°C, có thể làm sắt thép nóng chảy cực nhanh. Cho nên lựu đạn nhiệt nhôm là vũ khí quan trọng thường dùng để phá hủy xe, máy bay, pháo đài và các công trình lớn của địch trong chiến tranh hiện đại.
Trên đường quay về bộ chỉ huy nơi quân đội đóng quân, hai người bạn rốt cuộc cũng có cơ hội ngồi tán gẫu.
"Tôi đã liên lạc với mẹ cậu, bà ấy biết cậu còn sống khỏe mạnh thì rất vui. Nhưng hôm nay chưa thể đưa cậu về nhà được, gần như cả dòng họ nhà Bronravo đã chuyển tới vùng Zagorje. Với tình hình này, đừng nói là xuất ngoại, đi khỏi Sarajevo thôi cũng rất phiền phức. Đành phải giữ cậu ở lại đây một thời gian, chờ nguy hiểm đi qua, tôi sẽ nghĩ cách đưa cậu về Croatia." Reto giải thích đơn giản.
Eric tỏ vẻ thông cảm: "Được, nghe theo cậu hết... Cậu cứ sắp xếp đi."
Anh ta nói rất ít, hơn nữa còn nói lắp, nhìn mặt không có vẻ gì là vui sướng khi được cứu, chỉ thấy ngón tay trên đầu gối run rẩy cho thấy anh ta đang căng thẳng. Linne đã từng thấy người như thế, sau khi chịu sự ngược đãi trong tù một thời gian dài, tố chất thần kinh của họ trở nên nhạy cảm, cẩn thận và quen với sự sợ hãi, giống như chim sợ cành cong, đây là tác dụng phụ sau khi linh hồn nhận được nụ hôn từ Judas.
Anh chàng Croatia này chỉ đưa ra một yêu cầu là viết thư cho người nhà: "Mẹ có khỏe không? Louisa của tôi (em gái Eric) đã lấy chồng chưa? Tôi thật sự có rất nhiều chuyện muốn nói với họ, cũng là để họ an tâm."
"Đây không phải chuyện gì khó," Reto đồng ý, "Bảo lính thông tin tiện thể mang thư theo là được. Bọn họ đều rất khỏe, Louisa chuẩn bị đính hôn, cậu sẽ thích chồng chưa cưới của con bé thôi, cậu ta là một phụ tế rất đứng đắn [2], một người lạc quan và lương thiện."
[2] Phụ tế: một chức vụ phụ trong Chính thống giáo Đông phương, chỉ do nam giới đảm nhiệm, được phép kết hôn lập gia đình.
"Vậy thì tốt... Vậy thì tốt rồi..." Eric thì thào gật đầu.
Bầu không khí hơi im lặng. Không biết có phải vì Linne ở trên xe hay không, anh chàng Croatia kia tỏ ra rất cẩn thận, đánh giá tay bắn tỉa bằng ánh mắt bình tĩnh nhưng rất khắc nghiệt. Điều thú vị là, trong không gian xe nhỏ hẹp hiện giờ có một người Serb, một người Bosniak, một người Croat, còn có một tín đồ Hồi giáo (Valter), coi như đầy đủ sự đa nguyên hóa về dân tộc và tín ngưỡng, cũng tái hiện sinh động cục diện bế tắc của bán đảo Balkan trong cả thế kỷ này.
Reto có lòng đánh vỡ bầu không khí khó xử: "Eric, Linne không phải địch. Cậu ấy đã tham gia việc lên kế hoạch và chấp hành nhiệm vụ giải cứu lần này, nếu không có cậu ấy, chúng ta bó tay với đám bắn tỉa trên núi mất."
Ánh mắt của anh chàng Croatia dần thả lỏng. Nhưng Linne còn lâu mới tin, lạnh lùng ngồi rụt vào trong bóng tối.
"Chẳng lẽ chính là..." Eric dường như nhớ ra chuyện gì đó.
Reto gật đầu: "Đúng vậy. Đúng là người đó."
Linne hơi mất kiên nhẫn. Cậu không rõ hai người kia đang chơi trò bí hiểm gì.
Nhưng thái độ của Eric hòa hoãn thấy rõ: "Chào...chào cậu, Eric Bronravo." Anh ta bắt tay Linne, tỏ vẻ cảm tạ: "Nói thật, người Serb các cậu khiến tôi...chịu khổ rất nhiều, cũng không ngờ, cuối cùng chính người Serb lại cứu tôi. Đây có lẽ là sự an bài của Chúa. Bất kể thế nào, mong Chúa phù hộ cậu."
Anh ta là một con chiên ngoan đạo của Chính thống giáo, cả nhà Bronravo đều vậy. Nhưng Linne không hề quan tâm tới tín ngưỡng của anh ta: "Tốt nhất là mong Chúa của anh phù hộ cho anh về Croatia an toàn, chuyện khác thì không cần ông ta quan tâm."
Eric thấy cậu lạnh lùng như vậy thì hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng.
Reto nhìn Linne với ánh mắt trách cứ: "Em yêu, người bạn của chúng ta đã chịu đủ sự đau khổ trong ngục tù, em đối xử với cậu ấy hòa hoãn một chút."
Linne mặc xác hắn. Thượng tá nắm tay anh bạn thân: "Cậu đã an toàn rồi, Eric."
"Đây giống như một giấc mơ vậy..." Anh chàng Croatia vẫn không thích ứng được với sự thật.
"Vậy cứ coi như là một cơn ác mộng đi, bây giờ cậu đã thức dậy."
"Bọn chúng sẽ không dễ dàng tha cho tôi..."
"Lần này Quân đội Nhân dân chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Không một ai biết tối nay họ có nhiệm vụ chuyển hàng, cho dù họ thừa nhận hôm nay có nhiệm vụ thì cũng không có chứng cứ gì cho thấy có quân chính phủ tham gia bắt cóc. Chúng ta chỉ cướp hàng, cùng lắm cũng chỉ coi là lính an ninh làm loạn. Về chuyện cậu mất tích, chỉ có thể giải thích là cậu đào tẩu nhân lúc rối loạn, chẳng chứng minh được điều gì. Tất cả những người đi cùng cậu tối nay đều đã chết, không ai mở miệng nói cậu bị bắt cóc được."
"Cậu...cậu có chắc không?"
Reto thậm chí hơi ngạo mạn: "Chuyện không có chứng cứ thì họ không dám đổ tội lên đầu người khác một cách dễ dàng. Cho dù là Milošević, ông ta cũng không thể vô cớ buộc tội quân chính phủ bắt cóc con tin được, ông ta muốn thành trò cười sao."
Anh chàng Croatia gật đầu, thở phào nhẹ nhõm. Vẻ mặt của anh ta như rơi vào mông lung và lạc lối, không nhịn được mà nhớ về mấy năm vừa qua: "Lúc...lúc bắt đầu, tôi không thể liên lạc với bên ngoài, thậm chí tôi còn không biết mình ở đâu, sau khi bị bắt hơn một năm thì lòng dần bình tĩnh lại. Bọn chúng nói với tôi...nói với tôi tình hình bên ngoài, nói cha mẹ tôi ngày càng sa sút, còn bảo đã bắt cóc em gái tôi, thật giả lẫn lộn không phân biệt được, tôi rất sợ, lòng luôn thấy bất an, thật sự là chỉ muốn...muốn tự sát cho xong. Nếu không được mấy ông già cùng bị giam khuyên giải, có lẽ bây giờ cậu chẳng nhìn thấy tôi."
Đó là lẽ thường, Reto thông cảm: "Sau đó tình hình có tốt hơn không?"
"Sau khi chuyển đến Tuzla thì tốt...hơn nhiều, quản lý chỗ này lỏng lẻo hơn, nếu đám lính nhận được chút lợi lộc thì chúng cũng bằng lòng chăm sóc tôi..."
"Cậu nên truyền tin ra ngoài sớm hơn, như vậy thì tôi có thể nghĩ cách cứu cậu sớm hơn một chút."
"Tôi...tôi không nghĩ nhiều đến thế."
Reto biết hiện giờ cảm xúc của anh ta không ổn định, cũng không ép hỏi gì nữa. Sau lúc đó, bọn họ ít nói chuyện hơn, Eric giống như loài động vật nhỏ cuối cùng cũng được trở về hang động của mình, thỉnh thoảng anh ta tò mò nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đôi khi lại tỏ ra mất hứng thú với mọi thứ, hai cánh tay vẫn ôm trước ngực. Reto và Linne đều hiểu, không phải anh ta thấy lạnh, chỉ là sợ hãi có người đến gần mà thôi.
Sau khi trở lại bộ chỉ huy, Reto bảo cậu lính cần vụ đưa anh chàng Croatia đi gặp quân y. Linne theo hắn về văn phòng dưới hầm trú ẩn, hai người đều hiểu ý nhau mà giữ im lặng. Cho đến khi cửa văn phòng đóng lại, Reto mới hỏi, "Đang nghĩ gì, cứ nói đi."
Linne liếc nhìn hắn, "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, theo quy trình an toàn quốc gia bình thường thì sau khi cứu 'tù binh' ra khỏi doanh trại địch, phải đưa đi thẩm vấn lấy lời khai riêng, bảo đảm người đó không bị tẩy não hoặc giấu bí mật khác. Đành rằng đó là bạn của anh, nhưng hiện giờ không phải là lúc bàn chuyện bạn bè, nếu anh không muốn một ngày nào đó bị quy chụp tội danh làm tổn hại an ninh quốc gia thì mau đưa anh ta đến cục an ninh quốc gia để xử lý đi."
Reto nhíu mày: "Ý em muốn nói cậu ấy có thể là gián điệp của Serbia?"
"Anh ta đã ở trong quân doanh của Serbia những ba năm." Linne nói ra sự thật.
"Cậu ấy vừa ra khỏi ngục giam, bây giờ không phải lúc. Tôi hiểu điều em muốn nói, nhưng nếu giao cậu ấy cho cục an ninh quốc gia ngay bây giờ, cậu ấy sẽ không chịu được quá trình thẩm vấn lấy lời khai ấy."
"Vậy nếu sau này các đơn vị liên quan hỏi anh vì sao không giao tù binh ra trước thì tốt nhất là anh nên có câu trả lời hợp lý."
Reto chau mày, hỏi Linne bằng giọng rất hiếu kỳ: "Linne, em có bạn bè không?"
Linne không hiểu ra sao.
"Nếu Roman Makovetsky, chiến hữu của em bị bắt vào trại địch ba năm, em sẽ giao cậu ta cho cục an ninh quốc gia ngay khi vừa cứu được cậu ta?" Reto hỏi lại.
Linne kiên định nói: "Roman sẽ tự xin tới đó trước."
Reto không hề bất ngờ với đáp án này: "Em chẳng giống một quân nhân lão luyện chút nào, Linne, đôi khi tôi cảm thấy em cứ như lính mới vậy." Hắn cười nói: "Em biết vì sao mọi người không thích lính lão luyện không? Bởi vì họ đã biết sự tàn khốc của chiến tranh, đã biết nỗi đau khổ của chết chóc, bọn họ bắt đầu có cảm xúc, có lương tâm, có phán đoán của riêng mình, sau đó họ bắt đầu nghi ngờ quân lệnh, thậm chí hành động một mình theo tinh thần và chính nghĩa của bản thân. Tất cả hành vi và ý nghĩ không thể khống chế được là những thứ mà các cơ quan quốc gia không thích nhất, không cần nhất. Bọn tôi chỉ cần những vũ khí nghe lời."
Linne hiểu ý hắn: "Tôi chỉ đang nói về quy tắc."
"Phải, tôi hiểu, em không sai." Reto lại gần Linne, vuốt ve má cậu: "Chỉ là, em khiến tôi cảm thấy rằng bất kể ra sao thì em luôn nghĩ tới sự an toàn của quốc gia trước tiên. Trái lại, dường như em rất khó có tình cảm với những người xung quanh em. Linne, một người có tình cảm sẽ không bao giờ nghĩ tới kỷ luật an toàn quốc gia khi bạn thân của mình vừa ra khỏi nhà giam."
"Tùy anh quyết định thế nào cũng được, tôi chỉ nhắc thôi."
"Vậy vì sao phải nhắc nhở tôi?"
"Ý anh là sao?"
Ngón tay Reto chạm vào tóc mai của cậu: "Nếu tôi bị quy chụp cho tội danh đó, người vui nhất chẳng phải là em sao? Em lo lắng cho tôi?"
Linne biết hắn muốn nói gì. Cậu khẽ cười: "Anh đừng có tưởng ai cũng mê mình."
"Dù sao đi nữa, hôm nay em đã cứu tôi một mạng." Thượng tá nói tới việc Linne bắn phát đạn cuối cùng đó, "Tôi nên cảm ơn em thế nào đây?"
Khoảng cách giữa họ không tới 5cm. Linne rũ mắt nhìn môi hắn: "Làm cho tôi một phần tư liệu cá nhân hợp pháp, sau đó bảo lính của anh lái xe đưa tôi ra khỏi Sarajevo, tạm thời tôi sẽ đón nhận ý tốt của anh."
"Vội vàng vậy sao?" Giọng nói của Reto rất trầm: "Tiết mục một mất một còn giữa chúng ta đâu?"
"Chỉ anh chết thôi, tôi chưa muốn chết. Vả lại, ai mà chẳng sốt ruột khi bên cạnh mình có một tên biến thái." Linne hất khóe mắt, vẻ mặt vô cùng gợi cảm.
Hai người gần nhau tới mức lông mi như cọ vào mặt đối phương, Linne cảm nhận được hơi thở của Reto: "Linne, em phải biết rằng, đối với rất nhiều người, dáng vẻ của em, cá tính của em, nghề nghiệp của em có một sức hấp dẫn chí mạng."
Linne không từ chối thái độ tán tỉnh của hắn. Reto nâng cằm cậu lên: "Hôm nay, từ lúc em bắn phát súng đó, tôi đã nghĩ rằng, em đẹp lắm."
Sau đó hắn cúi đầu hôn. Một chiếc hôn mút mát ngắn ngủi nhưng đầy thân thiết.
Vẻ mặt Linne không thay đổi. Reto hài lòng nhìn đôi môi ướt sũng của cậu, đứng lên nói: "Giấy tờ phải đợi mấy ngày nữa, hôm nay em cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm thì hơn. Ngủ ngon."
Hắn về phòng nghỉ tắm rửa. Cửa đóng lại, Linne mới hạ đôi mi xuống, lấy tay sờ lên nơi vừa được hôn.
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người hãy nhớ kỹ người Croatia này, tạm thời thoạt nhìn anh ta không có tác dụng gì nhưng sau sẽ là một nhân vật quan trọng.
-----------------
Không ai cả:
Chú Tô: