Tay Chơi

Chương 8:




Đã hơn nửa đêm, ngoài phố chớ nói là cửa hàng, người cũng chẳng thấy bóng. Yến Vũ có suy nghĩ đổi đồ cho Văn Diên, nhưng không tìm thấy chỗ nào mua đồ đổi, đành ái ngại để anh ta mặc bộ đồ ẩm ướt lái xe chở anh đến bệnh viện. Đến bệnh viện lân cận rồi, đáng nhẽ có thể ngồi chờ trong xe, song Văn Diên vẫn đưa anh vào bệnh viện, mặc bộ đồ không giống ai, kệ thây ánh mắt của bác sĩ trực ban. May mà nhờ khuôn mặt đẹp như tài tử vớt vát, cho dù ăn mặc dị hợm cách mấy vẫn giống đồ diện trên sàn catwalk.
Kiểm tra xong, nhiệt độ đo được 39 độ C, có thể châm điếu thuốc được luôn. Văn Diên đưa anh lên giường nằm, rồi cầm toa thuốc tự rút hầu bao đi mua. Yến Vũ không từ chối, chỉ khép hờ mắt nghỉ một chốc. Thân là đàn ông trưởng thành, lại sống một mình một cõi, cho dù là ăn uống hay bệnh hoạn gì thì cũng chỉ một mình giải quyết. Hôm nay được người ta đưa đến bệnh viện, rồi trông nom, trái lại có hơi lạ lẫm.
Đợi cắm kim xong rồi, đủ hai chai lớn một chai nhỏ, lại ngó đồng hồ, bốn giờ hai mươi phút, coi bộ phải truyền nước đến sáng rồi. Văn Diên rót cho anh ly nước ấm, đợi anh uống xong rồi thì kiếm một cái ghế, ngồi bên cạnh.
Yến Vũ mở lời, “Anh về trước đi, không là đi thâu đêm đấy.”
Văn Diên nhìn anh, “Muộn vậy rồi khó bắt xe, tôi chờ anh truyền nước xong, theo tôi đi ăn sáng.”
Yến Vũ mỉm cười, vừa cười vừa lật chăn lên nói, “Cũng được, đừng ngồi, anh lên giường ngủ nhé?”
Văn Diên từ chối thẳng thừng, “Khỏi đâu, cái giường này chật lắm, chịu không nổi.”
Thời gian trôi qua cũng chóng, thoáng cái đã truyền nước xong, quần của Văn Diên cũng được nhiệt độ cơ thể hong khô. Hơn sáu giờ sáng, ngoài đường lạnh như cắt. Vừa mới ra khỏi bệnh viện, Yến Vũ lạnh run lên một cái, lé mắt nhìn Văn Diên bên cạnh chỉ khoác mỗi cái áo tắm, quả là phục sát đất thể chất kiện khang của người này.
Lái xe lòng vòng trên đường, kiếm một quán ăn đã mở cửa, Văn Diên cầm thực đơn xem, hỏi anh có món nào kiêng kị không, Yến Vũ uể oải lắc đầu, Văn Diên bèn tự quyết định luôn, chốt xong rồi kêu ông chủ gọi món. Hồi sau đồ ăn bưng lên bàn, cháo xương hầm nóng hôi hổi kèm theo mấy món ăn nhẹ, Yến Vũ vốn dĩ chỉ định ăn lấy hương lấy hoa, rồi trở về đánh một giấc, nhưng lại bị mùi hương kích thích. Húp xong hai bát lớn, người cũng ấm lên.
Anh ăn no rồi, Văn Diên vẫn còn đang ăn, động tác nhanh nhẹn mà vẫn sang nhã. Yến Vũ nghĩ, nếu ngay cả việc ăn uống người này cũng khiến anh thấy thuận mắt, tức là anh khá vừa mắt đối phương đấy.
Chống cằm quan sát Văn Diên, di động reo lên. Anh bắt máy, người gọi là Trình Sở giọng còn có hơi say ke. Trình Sở hỏi anh đêm qua đi đâu, chưa chào hỏi tiếng nào người đã sủi mất tăm, gọi điện thoại không bắt máy. Yến Vũ ngấc mắt lên nhìn Văn Diên đối diện, Văn Diên đáp bằng ánh mắt nghi hoặc, anh lắc đầu, trả lời, “Tối qua bị sốt cao, vừa mới từ bệnh viện ra đây.”
Trình Sở bên kia rú chói lói, Yến Vũ còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe Trình Sở run giọng hỏi, “Yến Yến, anh bị Văn Diên làm đến mức vô viện sao?”
Yến Vũ dở khóc dở cười, giờ anh có thể xác định, Trình Sở biết tối qua anh và Văn Diên chung một phòng, bây giờ gọi điện chẳng qua chỉ để thăm dò thực hư.
Anh nghĩ một thoáng, có lẽ anh nên giải thích. Nhưng nên trình bày thế nào, mới không có vẻ càng giải thích càng lòi đuôi, giờ anh nghĩ chưa thông. Thế nên lười đáp, bèn cúp máy.
Văn Diên buông đũa xuống, rút khăn giấy lau miệng. Yến Vũ nhìn di động một chốc, rồi đưa mắt hỏi Văn Diên, “Tối qua sao anh lại vào phòng tôi?”
Văn Diên dường như cũng không rõ, chỉ bảo là uống say, nửa đêm tỉnh lại thì phát hiện Yến Vũ đang nằm bên cạnh.
Yến Vũ thở dài, đau nhức tưng tức, anh nói, “Hẳn có người cố ý đưa anh vào, có lẽ sẽ có vài kẻ đến đa sự, anh đừng bận tâm.”
Bên Văn Diên điện thoại cũng reo, anh ta không buồn nhìn tắt máy luôn, “Mấy chuyện đó không quan trọng, tôi đưa anh về.”
Tình trạng Yến Vũ không khỏe lắm, lấy di động bật chỉ đường lên cho Văn Diên xong, thì ngủ ngay trên ghế phó lái. Không rõ ngủ bao lâu, anh lại chiêm bao. Vẫn là giấc mơ ấy, mưa to như trút, hoen mùi rỉ sét, tivi mất tín hiệu kêu ren rét gai người, tiếng kêu ù ù đập vào tai ép anh thở không muốn nổi, cho đến khi một đường sấm giáng xuống, Yến Vũ mở choàng mắt.
Trong xe rất mực yên tĩnh, song ngoài xe lại nổi gió, hạt châu tung tóe ngoài song thủy tinh xô lệch cảnh sắc, từng hạt nối đuôi trụt xuống. Cái hơi hám tuyệt vọng trong cơn chiêm bao tại khoảnh khắc bừng tỉnh, vẫn chưa hoàn toàn phai tán. Tựa như mùi hương thấu qua màn mưa, cái mịt mờ trong xe tối tăm, đem ảo ảnh và thực tại trập trùng làm một.
Cho đến khi mùi nicotin đốt lên bảng lảng phiêu đến cánh mũi, Yến Vũ mới định thần lại. Anh nhận ra xe đã dừng, nhưng không phải ở dưới lầu nhà anh. Thấy anh tỉnh giấc, Văn Diên đưa điếu thuốc đã ngậm ươn ướt đến bên môi anh, Yến Vũ kề sát vào tay anh ta hít sâu một hơi, cơ thể căng cứng từng chút từng chút một thả lỏng, theo làn thuốc ngấm.
Đến chừng mở miệng, Yến Vũ mới phát hiện mình tắc tiếng, mãi một lúc lâu, mới miễn cưỡng nói ra được, “Đây là đâu?”
Văn Diên mở cửa sổ, cơn gió ẩm ướt quật tán loạn hắt nước vào trong xe, anh ló đầu ra ngoài nhìn một cái, “Đằng trước có tai nạn giao thông, chúng ta bị tắc ngay giữa đường.”
Yến Vũ day day khóe mắt nhức xót, thở dài. Tiếng thở trĩu nặng, tâm trạng sa sút. Văn Diên đưa nửa điếu cháy dở cho anh, nói xin lỗi, mưa lớn quá, không có cách nào mở cửa sổ, lại muốn rít một điếu đặng lên tinh thần.
Yến Vũ mãi mới phản ứng được, Văn Diên đang nói về chuyện hút thuốc trong xe. Thực ra anh có thể thông cảm, Văn Diên dẫu sao cũng chẳng phải superman, quậy banh cả tối sinh nhật, còn gồng lên trông coi anh một đêm, giờ lại gặp kẹt xe, nhất định đã mệt lử.
Thế nhưng vì vậy mà đặc biệt xin lỗi, anh có hơi ngạc nhiên. Văn Diên được xưng là Văn gia, anh cứ ngỡ rằng tác phong con người này rất ngang tàng bất chấp, kết quả là tiếp xúc rồi, hóa ra cũng là một gã đàn ông tinh tế. Nghĩ đoạn anh thấy thắc mắc, bèn hỏi, “Tại sao ai cũng gọi anh là Văn gia?”
Văn Diên gác một tay lên vô lăng, tay kia cầm chai nước lên uống, hầu kết nhô lên rồi lại trượt xuống. Gần vị trí chuyển động còn có dấu đỏ ái muội, chắc là tác phẩm của anh rồi, có mấy chỗ còn lấm chấm máu. Đang ngó cái cổ đến say sưa, chợt nghe Văn Diên trả lời, “Có một lần chơi trò chủ nô, nô đó gọi tôi Văn gia, sau này đám bọn họ đùa giỡn, đều gọi như vậy.”
Yến Vũ cảm thấy thật mới mẻ, nhưng cũng không ngạc nhiên. Với hình thể và khí chất của Văn Diên, chơi trò đó cũng không có gì lạ. Nhưng anh phân tích đoạn vừa rồi, có thể thấy Văn Diên chỉ chơi đúng một lần, coi bộ không thích. Tuy ở trên giường Yến Vũ cũng thích chơi đa thể loại, nhưng chủ yếu là để kích thích vậy thôi. Chứ BDSM chân chính, anh vẫn chưa thử bao giờ.
Thấy vẻ mặt tò mò của Yến Vũ, Văn Diên vươn tay qua sờ mặt anh. Đồng tử Yến Vũ khẽ run lên, tựu trung không né tránh. Mặc cho bàn tay vấn vít mùi thuốc lá, rơi lên gáy anh. Nơi mạch đang đập dồn, bị ngón tay gã đàn ông kia ép xuống. Xuôi theo dòng máu chảy, ngón tay thoáng ướt át lưu luyến để lại vệt ẩm vô hình trên bề mặt, hệt như nhiễm mùi của chủ nhân, ngấm vào trong lỗ chân lông, cuối cùng, nhiệt độ ngưng lại trên vành tai mong mỏng của anh.
Anh nghe Văn Diên lặp lại câu nói kia, “Bấm lỗ tai đi, tôi sẽ chọn cho anh một cái bông tai thật ngon nghẻ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.