Tây Du Nhất Mộng

Chương 2: Lục Nhĩ Phi Phong




Dịch & Biên: †Ares†

oOo

‘Danh nhân’ Đại Nhiệt giờ này còn đang bận ngồm ngoàm đầy một mồm.
Trong Tây Du Nhất Mộng, hệ thống đã biến việc ăn uống mỗi ngày thành cố định, một ngày nhịn tương đương với một ngày bỏ qua việc thu ngộ tính. Hiện tại, hệ thống ẩm thực đã trở thành một nơi ‘cày’ ngộ tính rất quan trọng cho người chơi, một ngày ba bữa thường thường cũng có thể đạt được mấy ngàn ngộ tính, rất là khả quan, thoải mái hơn nhiều so với việc đi ra ngoài đánh đánh giết giết — đương nhiên, quan trọng là bạn phải đủ tiền!
Từ khi trò chơi mở thêm hệ thống hối đoái tiền mặt, đã không còn xuất hiện thêm cảnh không nộp nổi phí vào thành như Đại Nhiệt và Yến Cuồng Đồ trước kia nữa. Hơn nữa, cho dù bạn không muốn tiêu tiền thật thì hạng mục có thể kiếm tiền trong game vẫn rất nhiều, không nói đến cách quen thuộc là đánh quái kiếm trang bị thì những người có đầu óc linh hoạt cùng ánh mắt buôn bán đều có thể ở trong chợ đảm nhận vai trò "Thương nhân"!
Đây là một công việc nhàn nhã tương đối có "tiền đồ", nhiều khi bạn chỉ cần một lần kỳ ngộ, một lần “mát tay” là đã có thể kiếm được hơn vạn đồng, thậm chí là càng nhiều đồng.
Ở những game trước kia, Đại Nhiệt cũng thường xuyên làm loại mua bán này, hơn nữa còn kiếm không tệ. Nguyên tắc kinh doanh của hắn là: đồ vật cùng giá trị tuyệt đối tương đương, quyết không tăng giá; bởi vậy ở trên đường cũng có chút danh tiếng, được mọi người gọi là "Mỉm cười bán đúng giá", ý là không có đầu cơ trục lợi.
Nhưng từ khi tiến vào Tây Du Nhất Mộng, hắn đã không theo đường này nữa. Kỳ thật, thị trường trong Tây Du Nhất Mộng càng thích hợp làm thương nhân hơn những trò chơi khác, đầu tiên là dân đông, kinh tế phồn vinh; tiếp theo là trò chơi đang ở giai đoạn đầu, giá cả vẫn chưa ổn định, mọi người định giá vật phẩm đều chỉ bằng trực quan và phán đoán, bởi vậy có khi một vật buổi sáng có người bán 1000 đồng thì cùng vật đó buổi chiều đã là 1 vạn đồng.
Một thị trường náo nhiệt mà hỗn loạn chính là nơi thích hợp nhất cho thương nhân đại triển quyền cước.
Nhưng giờ Đại Nhiệt đã không còn hứng thú với việc mua đi bán lại này nữa rồi, hứng thú của hắn chuyển sang đánh Boss bạo cực phẩm trang bị, quá trình này càng thêm kích thích cùng có cảm giác thành tựu hơn so với việc chơi cùng đồng tiền. Ví dụ điển hình là lần đánh quả Nhân Sâm lần trước.
Ăn uống no nê, Đại Nhiệt vừa đi vừa ợ một cái rõ to rồi suy nghĩ xem việc tiếp theo là gì — nhiệm vụ Tam giới cửa thứ nhất đã hoàn thành, đợi đến lúc thời cơ chín muồi, cửa thứ hai sẽ tự phát động, căn bản không cần mình đi tìm kiếm.
Vậy thì thừa dịp giờ nhiều thời gian cứ tới chợ dạo một vòng xem, nhân tiện tìm cơ hội bán đi da của Xà Yêu Ngàn Năm — còn quả Nhân Sâm trong rương chứa đồ thì hiện chưa phải thời cơ để xử lý, tạm thời không thể động.
Bước vào chợ, đập vào mắt Đại Nhiệt là một khung cảnh đông vui náo nhiệt như hội, đâu đâu cũng thấy người — cả thành Trường An lớn như vậy cũng chỉ có nơi này là bày shop được, tất nhiên rất đông người chơi tới rồi, hơn nữa bán hàng tại chợ đều là miễn phí, không bị tính thêm thuế như gửi qua đấu giá hoặc chợ chung.
Đại Nhiệt len lỏi đi dạo qua từng shop, mắt đảo quanh xem có thể kiếm được thứ gì tiện nghi không. Nhưng hắn thất vọng rồi, dạo qua hơn nửa khu chợ cũng không thấy thứ gì thích hợp cho Võ lực, không biết do xác suất rớt ra quá ít hay là do những người đánh tới đều nghĩ nó vô dụng mà tiện tay ném đi.
Mãi đến cuối chợ, đột nhiên Đại Nhiệt thấy được người quen.
Là Đường Tăng có chiều cao vượt trội tên Sương Nguyệt Dạ lần trước, cô nàng lại đang đứng bán một món đồ kỳ quái không kém lúc trước, là một chiếc áo choàng màu đen!
Lục Nhĩ Phi Phong!
Thuyết minh trang bị: trang bị loại áo choàng, vật phẩm đặc thù. Như Lai có nói, Lục Nhĩ Mỹ Hầu sinh ra trên đời này là không thuộc về thiên, địa, thần, nhân, quỷ, lân, mao, vũ, côn; bởi vậy thân mang thần thông có thể giấu thiên lừa địa. Sau này thượng thiên lấy lông của Lục Nhĩ mà bện thành một chiếc áo choàng, gọi là Lục Nhĩ Phi Phong. Khoác áo này lên mình có thể mai danh ẩn tích, ẩn hình giấu bóng, dù là pháp bảo như Kính Chiếu Yêu cũng không phát hiện ra được.
Ngoài ra không còn thuộc tính nào khác, cũng không có yêu cầu gì khi mặc lên.
Á đù, đồ bỏ đi này lại đúng là cực phẩm vì ca mà tồn tại!
Cực phẩm ở chỗ công năng ẩn núp của nó quả thực đã đạt tới cực đoan, mặc trên người ngay cả pháp bảo nhất phẩm Kính Chiếu Yêu cũng không chiếu ra trạng thái thuộc tính, càng khỏi phải nói Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không.
Còn đồ bỏ đi tức là nó chẳng còn thuộc tính gì khác, coi như là một món đồ trắng. Phải biết rằng, mỗi một trang bị mà người chơi mặc lên người nhân vật đều phi thường trọng yếu, bởi cách phối hợp gia tăng thuộc tính quyết định độ lớn mạnh của nhân vật. Mặc một món đồ trắng trên người cũng tức là kéo toàn bộ thuộc tính xuóng một mảng lớn, huống chi đây còn là một cái áo choàng!
Thuộc tính của trang bị loại áo choàng thường thường đều rất toàn diện, ít nhất cũng có tới 5 dòng, nếu chỉ vì muốn ẩn giấu trạng thái thuộc tính mà mặc Lục Nhĩ Phi Phong thì đúng là đại ngốc, mất nhiều hơn được.
Thế nhưng Lục Nhĩ Phi Phong mặc trên người Đại Nhiệt lại hoàn toàn bất đồng.
Từ góc độ chủ quan, hắn cần một món đồ như vậy để che giấu trạng thái thuộc tính kỳ quái không có hồn phách của mình, miễn cho bị người nghi ngờ rồi cứ phải kiếm cớ giải thích; mà về phương diện khách quan: áo choàng hắn đang mặc hiện tại cũng chỉ là đồ trắng, bởi đồ có dòng gia tăng trạng thái chủ yếu đều yêu cầu theo đường Tiên hoặc Phật, hắn không mặc được!
So sánh giữa hai món đồ trắng, ai ưu ai nhược nhìn là biết ngay, cho nên nói, Đại Nhiệt cảm thấy Lục Nhĩ Phi Phong này là vì hắn mà sinh.
- Bất kể như thế nào, mình nhất định phải có được nó!
Đại Nhiệt hạ quyết tâm, sợ có người mua mất, chạy vội vội vàng vàng tới.
Sương Nguyệt Dạ còn nhớ rõ chuyện lần trước, giờ thấy hắn cũng sửng sốt. Kỳ thật cái áo choàng này không phải nàng đánh ra, mà là hôm trước mua lại giá 1 vạn đồng từ người khác, bởi lúc đó nàng cảm thấy nó rất thần bí. Có điều mặc cả một ngày cũng chẳng thấy tác dụng gì thực tế, hoàn toàn là vật phẩm gân gà, bỏ thì thương vương thì tội, cho nên quyết định bán lại, mà cũng rất có tiềm chất thương nhân khi để lại với giá 10 vạn!
Lực hấp dẫn của Lục Nhĩ Phi Phong cũng rất mạnh, người tới hỏi giá cứ nườm nượp không dứt, nhưng vừa nghe 10 vạn đồng thì lập tức quay đầu bỏ chạy. Cứ đùa, trang bị mặt nạ có thể ẩn núp danh tính diện mạo mới có mấy ngàn một chiếc mà còn có cộng thêm vài thuộc tính, cái áo choàng trắng này lại đòi tới 10 vạn, ai mua chứ, sợ là tiểu mỹ nữ này nghèo đến điên rồi.
Đại Nhiệt vọt tới, hô to:
- Áo choàng bao nhiêu tiền?
- Mười…
Sương Nguyệt Dạ vừa định báo cái giá cũ, nhưng nói đến môi liền phanh lại, cắn răng một cái, nói ra một giá khác:
- Năm vạn!
Cô nàng nghĩ thầm giá này hẳn không dọa hắn chạy chứ, mà nếu hắn trả giá thì có cơ hội bàn chuyện thật tốt rồi — đối với cò kè mặc cả, nàng luôn rất có tự tin.
- Thành giao!
Đại Nhiệt không để cho nàng cơ hội phát huy tài mặc cả, trực tiếp xin giao dịch, đưa tiền lấy hàng.
Năm vạn đồng tới tay, Sương Nguyệt Dạ hối hận đến xanh của ruột — gà, tuyệt đối gà, mà còn là gà có tiền! Vừa rồi sao mình lại không bảo trì tự tin, tiếp tục ra giá 10 vạn nhỉ? Xem bộ dạng của hắn, có khi chào 20 vạn hắn cũng mua.
Đại Nhiệt lập tức mặc Lục Nhĩ Phi Phong, hình tượng bên ngoài tức khắc biến hóa 360 độ — mặc cái áo choàng này lên người quả thật cực kỳ phong cách!
Đen đến sáng bóng lên, không gió mà bay, dài tận chân, trên đầu còn thêm một cái mũ chùm, đồng thời có công năng như mặt nạ, đem tên nick cùng diện mạo che đi, chỉ lộ ra đôi mắt anh ánh sáng — sát thủ! Tạo hình cực phẩm cho sát thủ!
Năm vạn đồng tuyệt đối đáng giá.
- Cảm tạ!
Lần này đến phiên Đại Nhiệt nói những lời này.
Nhìn thấy hắn nghênh ngang rời đi, Sương Nguyệt Dạ lập tức đánh một tin báo cho hảo hữu của mình:
- A Lam, a Lam, tớ vừa tìm được một con đường rất thoải mái rồi, tớ muốn làm thương nhân…
-----oo0oo-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.