Tay Súng Cuối Cùng

Chương 56:




Trong vài ngày sau đó, cảnh sát và FBI tập trung đông nghịt khắp East Winds, thu thập bằng chứng, gói ghém những xác chết và quan trọng nhất là cố gắng xác định rõ mọi chuyện, mặc dù chuyện đó, ngay cả trong những hoàn cảnh thuận lợi nhất, cũng sẽ tốn khá nhiều thời gian. Một chi tiết khá thương tâm là xác của thằng bé bị đánh tráo với Kevin trong con hẻm đã được tìm thấy được một cái huyệt chôn rất sâu trong khu rừng thuộc East Winds. Thằng bé đã được xác định là bỏ nhà từ Ohio đến Washington và không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào nó đã gặp phải Nemo Strait và Clyde Macy, rõ ràng cũng là vì triển vọng kiếm được một khoản tiền tươi.
Trong lúc đi loanh quanh khắp nơi, Web chỉ có thể lắc đầu không thể tin nổi là trong chớp mắt khung cảnh đồng quê thanh bình của trang trại đã biến thành một bãi chiến trường. Bates đã phải bỏ dở kỳ nghỉ của mình và đang có mặt tại đây để điều hành công việc. Romano đang được điều trị vết thương ở chân trong bệnh viện, nhưng thật may mắn là viên đạn đã không bắn trúng xương hay động mạch chủ nào và bác sĩ đã chẩn đoán một người khỏe như vâm như Romano sẽ nhanh chóng bình phục hoàn toàn. Tuy nhiên, Web dám cá rằng Angie đang cho chồng mình một trận nên thân vì đã liều lĩnh để đến nỗi suýt mất mạng. Rõ ràng nếu ai đó có được vinh dự lấy cái mạng của Romano thì nhất định người đó phải là Angie. Trong lúc Web đang lững thững bước trên đường chính dẫn vào ngôi nhà lớn anh trông thấy Bates vừa ra khỏi cửa trước. Billy Canfield đứng dưới vòm cửa, hướng ánh mắt vô hồn về phía chân trời. Ông ta đã mất tất cả, Web nghĩ bụng. Bates cũng trông thấy Web nên bước lại gần.
"Mẹ kiếp, thật là một mớ bung bét," Bates thốt lên.
"Hừ, giờ thì quá rõ rằng nó đã là một mớ bung bét từ rất lâu trước khi xảy ra chuyện này."
"Thực sự là cậu nói đúng. Chúng tôi đã phát hiện ra nhiều tài liệu trong nhà Strait và lần ra những kẻ cung cấp hàng cho hắn. Viên đạn giết chết Antoine Peebles được xác định là bắn ra từ một khẩu súng mà chúng tôi tìm thấy trên người Macy. Ed O’Bannon cũng đã được tìm thấy, trong một cái thùng rác. Cũng bị giết bằng khẩu súng trên. Còn khẩu súng bắn tỉa mà Macy đang mang khi cậu giết hắn, chúng tôi đã đối chiếu với vết đạn trên người thẩm phán Leadbetter và Chris Miller."
"Một cú hat-trick về đạn đạo nhé. Anh không thấy thích thú khi tất cả các mảnh vụn đang bắt đầu thành hình à?"
"Ờ, và chúng tôi còn kiểm tra cả cuốn băng ghi lại vụ bắn giết ở Richmond mà cậu đã yêu cầu." Web liếc nhìn anh ta. "Các anh đã tìm thấy những gì?"
"Cậu đã đúng, trong đó có một chi tiết đáng chú ý. Một tiếng chuông điện thoại."
"Đó không phải tiếng chuông. Nghe giống tiếng…"
"Tiếng chim hót? Đúng vậy. Đó là một chiếc điện thoại di động. Cậu biết đấy, bây giờ thì thích để chuông kiểu gì mà chẳng được. Tiếng chuông trong cuốn băng phỏng theo tiếng chim hót. Từ trước tới nay chưa có ai để ý đến chi tiết này. Vì thật ra chúng ta cũng không cần đến nó làm bằng chứng kết tội Ernie Free."
"Điện thoại của ai vậy?"
"Của David Canfield. Một chiếc điện thoại di động mà mẹ cậu bé đã đưa cho nó trong trường hợp khẩn cấp." Web sững sờ trợn mắt, trong khi Bates buồn bã gật đầu.
"Khi đó chính là Gwen đã gọi cho thằng bé. Nó đã không bao giờ trả lời được nữa. Có thể vào lúc đó cô ấy nghĩ chỉ còn cách này là có thể nói chuyện với con mình. Có điều là cô ấy đã chọn đúng thời điểm tồi tệ nhất. Tất nhiên là cô ấy không biết là HRT đang vào trong."
"Vậy anh nghĩ đó là lý do tại sao điện thoại lại trở thành chủ đề chính trong những vụ ám sát thời gian qua?"
"Hừm, chúng ta không bao giờ có thể biết chắc chắn, nhưng có vẻ như là thế. Có lẽ vì Gwen cảm thấy là vì mình đã không thể nói chuyện với con trai, nên cô ấy muốn điện thoại là những thứ cuối cùng mà ba người kia nhìn thấy. Cô ấy cũng để lại một tờ khai khẳng định Billy hoàn toàn vô can. Tôi đoán Gwen nghĩ cô ấy sẽ không sống nổi qua chuyện này, và thật đáng buồn là cô ấy đã linh cảm đúng. Chúng tôi cũng đã kiểm chứng sự vô can của Billy từ nhiều nguồn khác. Ngoài ra chúng tôi đã tóm được vài tên đàn em của Strait không có mặt ở đây đêm vừa rồi. Chúng đều khai hết."
"Tốt. Billy đã chịu đựng quá đủ rồi." Bates lắc đầu. "Bọn chúng cũng khẳng định rằng Gwen không hề liên quan đến việc buôn ma túy. Nhưng theo tôi thì về sau cô ấy cũng phát hiện ra và muốn chia phần. Lạy Chúa, trông cô ấy bình thường thế cơ mà."
"Cô ấy bình thường thật mà," Web hơi xẵng giọng. "Nhưng những gì xảy ra với con trai mình đã hủy hoại cuộc sống của cô ấy." Anh thở dài buồn bã, "Anh biết đấy, tôi có mọi lý do để căm thù cô ấy, vậy mà điều duy nhất tôi cảm thấy là thương hại thay cho Gwen. Thật đáng thương là cô ấy đã không còn sống. Và trong thâm tâm tôi phần nào cũng nghĩ rằng giá như tôi cứu được con trai cô ấy, hẳn đã không có những chuyện này xảy ra. Vậy là hình như tất cả những gì tôi làm đều lợi bất cập hại."
"'Cậu không thể cứ sống mãi với gánh nặng đó được, Web. Như thế rất bất công đối với chính bản thân cậu."
"Hừ, cuộc sống cũng đâu có công bằng gì với Gwen đâu, phải không nào?" Hai người lặng lẽ bước đi.
"À nếu cậu muốn nghe vài tin vui, thì Cục vừa quyết định phục chức cho cậu, và nếu cậu yêu cầu, đích thân Buck Winters sẽ xin lỗi cậu. Tôi rất mong cậu sẽ yêu cầu như thế." Web lắc đầu. "Tôi cần một khoảng thời gian để suy nghĩ về chuyện này, Perce."
"Lời xin lỗi của Buck à?"
"Chuyện quay lại Cục cơ."
Bates há hốc miệng nhìn anh. "Cậu đùa tôi à. Thôi mà, Web, cậu đã gắn bó cả đời với công việc này rồi."
"Tôi biết, đó mới là vấn đề."
"Được rồi, cứ suy nghĩ bao lâu cũng được. Sau tất cả chuyện này, tuyên bố chính thức của Cục là bất kỳ điều gì cậu muốn cũng sẽ được đáp ứng."
"Chà chà, thật tử tế làm sao."
"Romano sao rồi?"
"Càu nhàu và chê bai, có nghĩa là cậu ta sẽ ổn thôi."
Họ dừng lại và ngoái lại nhìn tòa nhà lớn phía sau, nơi Billy Canfield cũng đang lặng lẽ quay người bước vào trong nhà.
Bates nhìn về phía ông ta. "Còn bây giờ, kia mới là kẻ đáng thương nhất; ông ta đã mất tất cả." Web gật đầu chia sẻ.
"Cậu còn nhớ ông ta đã nói ở bữa tiệc, ta phải bêu kẻ thù của mình ở ngay trước mặt, để lúc nào ta cũng có thể nhìn thấy chúng?" Bates lắc đầu buồn bã và nói tiếp. "Hừm, vậy mà kẻ thù của ông ta ở khắp xung quanh mà ông già tội nghiệp không hề biết gì."
"Có lẽ thế."
"Cậu cần đi nhờ xe về không?"
"Tôi định lang thang quanh đây thêm chút nữa."
Web và Bates bắt tay nhau. "Cám ơn cậu, Web, vì tất cả."
Bates quay người và rảo chân bước đi, trong lúc Web lững thững bước phía sau. Và đột nhiên anh đứng khựng lại, quay người nhìn theo hướng Bates rồi lại nhìn ngôi nhà. Bất thình lình Web chạy như điên về phía ngôi nhà đá. Anh lao qua cửa trước rồi chạy theo cầu thang xuống tầng dưới rồi bước thẳng tới phòng nhồi thú của Billy. Cửa phòng đã bị khóa chặt. Web dễ dàng phá tung khóa cửa, bước vào trong và ngay lập tức tìm ra cái anh đang tìm kiếm. Anh kẹp chiếc bình vào dưới một bên nách và lại chạy vội sang tủ súng. Web tìm và giật mạnh chiếc chốt bí mật, cánh cửa mở tung ra. Anh với tay lấy chiếc đèn pin gắn trên tường và bước vào trong ô cửa bí mật. Hình nộm bên trong đang ở trước mặt.
Web đặt chiếc đèn pin lên một cái móc trên tường sao cho luồng sáng rọi thẳng vào hình nộm. Anh tháo bộ tóc giả trên đầu hình nộm rồi khẽ khàng tháo bộ ria và tóc mai. Sau đó anh mở chiếc bình cầm theo và thận trọng quét hóa chất tẩy sơn lên mặt hình nộm. Sơn tan ra rất nhanh. Web tiếp tục tẩy đến khi lớp da đen bóng chuyển thành màu trắng. Sau khi bỏ đi mái tóc và bộ ria rậm, cùng với nước da thực sự đã hiện ra, Web giật bắn người và lùi lại. Anh đã nhìn khuôn mặt này không biết bao nhiêu lần nên thậm chí trong giấc ngủ anh cũng vẫn có thể nhận ra hắn, tuy nhiên vài thủ thuật và những thứ đồ linh tinh mà Canfield sử dụng để cải trang cho khuôn mặt phải nói là hoàn hảo. Ông ta đã nói cực kỳ nghiêm túc: Billy Canfield đã để kẻ thù thực sự của mình ở ngay nơi mà lúc nào ông ta cũng có thể nhìn thấy.
Web biết anh đang đứng trước mặt Ernest B. Free lần đầu tiên kể từ sau vụ nổ súng ở Richmond.
"Anh có nhớ chuyện về những tay người Ý mà tôi đã kể không nhỉ?" Web giật mình quay lại và đã thấy Billy Canfield đứng đó.
"Những tay người Ý," Billy nói tiếp, "đã đề nghị cả đống tiền để tôi vận chuyển hàng ăn cắp cho chúng ấy? Còn nhớ tôi đã kể với anh rồi không?"
"Tôi nhớ."
Canfield dường như đang lạc giữa một màn sương mù dày đặc. Thậm chí ông ta còn không nhìn Web; ông ta đang trân trân nhìn Ernie, có lẽ vẫn còn đang thán phục công trình của chính mình, Web tự nhủ.
"Hừm, khác với những gì tôi đã nói với anh, thật ra có một lần tôi đã chấp nhận đề nghị và giúp họ thực hiện trót lọt một phi vụ đâu ra đấy. Và rồi sau những gì xảy ra với con trai tôi và tất cả mọi chuyện, một hôm cách đây khoảng bốn tháng họ đến gặp tôi và đề nghị trả ơn tôi vì đã trung thành với gia đình trong suốt những năm qua."
"Đánh tháo Ernest Free ra khỏi tù và chuyển đến cho ông?"
"Anh biết đấy, những gia đình mafia Ý đó có vòi vươn rất sâu, và sau những gì tên đó gây ra với con trai tôi…" Billy ngừng lại và dụi mắt. "Vả lại, chắc Gwen đã chỉ cho anh thấy ngôi nhà nhỏ từng được dùng làm bệnh viện trong thời kỳ Nội chiến trong trang trại."
"Cô ấy có chỉ."
"Chà, đó chính là nơi tôi đã xử lý hắn. Tôi cử Strait và người của hắn đi mua ngựa rồi đưa Gwen lên máy bay đi thăm gia đình ở Kentucky, để tôi có thể làm việc thoải mái mà không bị quấy rầy. Tôi sử dụng một số những dụng cụ phẫu thuật mà các bác sĩ thời Nội chiến đã dùng." Ông ta bước lại và chạm lên vai Free. "Tôi phải cắt lưỡi hắn trước tiên vì hắn kêu la om sòm quá. Với đồ sâu bọ như hắn thì việc đó cũng không có gì là lạ. Chúng chỉ thích bắt người khác phải chịu đựng nhưng bản thân lại không thể chịu đau một chút nào. Và rồi anh biết tôi đã làm gì không?"
"Ông kể đi."
Billy mỉm cười đây vẻ tụ hào. "Tôi mổ hắn đúng như người ta vẫn mổ một con hươu. Đầu tiên là xẻo bộ ấm chén. Anh hiểu chứ, tôi cho rằng một kẻ đang tâm giết hại trẻ em như hắn thì đâu có đáng gọi là đàn ông, vậy thì hắn cần có bi làm gì chứ. Anh có hiểu cách lập luận của tôi không?"
Web lặng thinh, mặc dù trông Billy không có vẻ gì là đang mang vũ khí, bàn tay Web vẫn bất giác lần xuống nắm chặt báng súng.
Canfield có vẻ không để ý đến hành động đó, mà nếu có chăng nữa chắc ông ta cũng không mấy quan tâm. Ông ta chép chép miệng và chăm chú ngắm nhìn tác phẩm của mình từ mọi góc khác nhau. "Thật ra tôi cũng không phải người được học hành chu đáo gì, cũng chẳng đọc nhiều sách vở cho lắm, nhưng tôi nghĩ chắc anh cũng đồng ý rằng, đó thật là một cách trả thù thơ mộng khi anh bạn Ernie B. Free lại ngồi chết cứng trong một căn phòng nhỏ nơi trước kia từng là hầm trú ẩn của những nô lệ da đen tìm kiếm Tự Do. Nhưng hắn thì sẽ không bao giờ với được điều đó. Tự Do, thế đấy. Và thế là từng phút mỗi ngày tôi đều biết chắc cái thằng chó đẻ này đang ở đâu, tôi còn có thể khoe với mọi người để hù dọa họ một mẻ, như thể hắn chỉ là một hình nộm hóa trang lố bịch." Ông ta quay lại nhìn Web với vẻ mặt của một người đầu óc không còn bình thường. "Anh thấy như thế có công bằng không?" Web vẫn lặng thinh.
Billy chằm chằm nhìn anh rồi gật đầu. "Tôi sẵn sàng làm lại một lần nữa, anh biết chứ. Ngay lập tức."
"Nói xem nào, Billy, cảm giác giết một người như thế nào?"
Canfield trân trối nhìn Web một hồi rất lâu. "Như cứt."
"Thế nỗi đau có vơi bớt đi chút nào không?"
"Không bớt một li. Và giờ thì tôi trắng tay." Ông ta ngừng lại, môi mấp máy run rẩy. "Tôi đã đẩy cô ấy ra khỏi cuộc sống của mình, anh biết đấy - vợ của tôi. Chính tôi đã xô cô ấy tìm đến giường của Strait, bỏ mặc cô ấy. Cô ấy biết là tôi biết, vậy mà tôi vẫn không nói gì về điều đó, và có lẽ như thế còn đau đớn hơn là nếu tôi đánh cô ấy. Đúng lúc cô ấy cần tôi nhất thì tôi lại không ở đó. Có lẽ nếu như tôi ở bên cô ấy, vợ tôi đã vượt qua được toàn bộ chuyện này."
Web nhìn thẳng vào mắt ông ta. "Rất có thể là như thế, Billy. Nhưng giờ thì chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được."
Họ nghe thấy tiếng bước chân đang xuống cầu thang và cả hai cùng bước ra ngoài. Đó là Bates. Anh ta có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy Web.
"Tôi quên mất là tôi cần hỏi thêm ông vài chuyện, Billy."
Bates nhận thấy mặt Web đang tái nhợt. "Cậu không sao chứ?"
Anh ta hết liếc nhìn Billy đang ủ dột rồi lại quay sang Web. "Có chuyện gì ở đây vậy?" Web nhìn Billy rồi quay sang nói với Bates, "Mọi chuyện vẫn ổn. Tại sao anh không hỏi Billy sau nhỉ? Tôi nghĩ ông ấy cần có thêm thời gian để chăm sóc bản thân." Web quay lại nhìn Canfield, rồi choàng tay quanh vai Bates và kẻo anh ta lên cầu thang.
Hai người vừa lên đến tầng chính thì nghe thấy tiếng nổ đinh tai từ dưới vọng lên. Đó là tiếng nổ của khẩu súng săn hiệu Churchill vẫn bày trong tủ kính.
Điều này thì Web biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.