Tề Gia Chi Bảo

Chương 10:




Mặc cho ai cũng không tưởng tượng được sẽ phát sinh loại sự việc này.
Thấy trượng phu té xỉu, Bảo Bảo nháy mắt trong lòng chỉ còn lo lắng. Nàng cuống quít ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ mặt trượng phu lo lắng gọi “Phu quân? Phu quân? Chàng làm sao vậy? Chàng tỉnh, mau tỉnh a~!”
Nguyên bản bọn người hầu lui xuống một bên không dám quấy rầy hai vợ chồng gặp lại nhau, lúc này mới có dũng khí tiến lên cầm quạt giấy quạt lấy quạt để, lại còn có người cầm trà Thanh Tỉnh lại đây. Lo lắng bịt mũi hắn lại, đổ hết chén trà vào trong miệng hắn.
Nam Cung Viễn cũng ôm thê tử chậm rãi đi tới.
Khi Tề Nghiêm ngã xuống đất đã phát ra một tiếng động thật lớn, đem Ngân Ngân đang ngủ say cũng phải đánh thức dậy.
Nàng mắt mông lung buồn ngủ, nhìn mọi người đang làm việc thành một đoàn, thuận miệng hỏi “Sao lại thế này?” nàng vẫn còn đang buồn ngủ chưa hoàn toàn thanh tỉnh đâu. (NN:chị này suốt ngày chỉ thấy có ngủ, dưng mà có được anh chồng tuyệt vời *hị hị*)
“Tề Nghiêm đến đây!”
“Nha, hắn cuối cùng cũng tìm được Bảo Bảo” nàng trừng mắt nhìn, tò mò lại hỏi “Kia hắn tại sao lại nằm bất động?!”
“Hắn té xỉu” Nam Cung Viễn đáp.
Té xỉu?
Đường đường là đương gia của Tề phủ, được người dân phương Bắc kính nể, là gặp phải chuyện kinh thiên động địa gì có thể làm cho hắn té xỉu?
Lòng hiếu kỳ cưỡng chế con sâu gây ngủ, Ngân Ngân rời khỏi vòng tay ôm ấp của trượng phu, đi đến bên cạnh người của Tề Nghiêm, ngồi xổm xuống bên cạnh Bảo Bảo đang vô cùng lo lắng.
“Hắn làm sao có thể té xỉu?” Ngân Ngân hỏi, còn vươn tay ra ấn ấn vào người nam nhân té xỉu, xác định hắn thật sự không có ý thức.
“Muội….muội cũng không biết a~, hắn vừa trừng mắt nhìn, thân thủ sờ soạng bụng muội, sau đó đột nhiên liền….” một màn hắn té xỉu kia thực sự đã làm cho nàng sợ hãi “Phu quân, phu quân?” nàng cầm bàn tay to lạnh như băng của hắn, còn dùng khăn tay ẩm ướt mà có người vừa mới đưa lên lau nhẹ mặt hắn.
Dưới tiếng kêu gọi thanh thanh một lát sau Tề Nghiêm mới tỉnh lại.
“Phu quân, chàng có khỏe không?”
Ánh trăng đã nhô cao chiếu sáng khuôn mặt của kiều thê. Tề Nghiêm nheo mắt lại, trong khoảng thời gian ngắn ý thức còn chưa khôi phục.
“Nàng chạy đi nơi đâu?” hắn thốt ra câu hỏi mà mấy tháng qua, mỗi ngày mỗi đêm đều nấn ná ở trong đầu hắn.
Bảo Bảo vẻ mặt vô tội
“Ta? Ta chỗ nào cũng chư đi, luôn luôn ở tại đây nha!”
Ngân Ngân còn buồn ngủ, lấy tay che miệng ngáp một cái, cũng không quên thay muội muội làm chứng
“Đúng vậy, nàng vẫn đều ở chỗ này, không thừa dịp khi ngươi té xỉu để đào tẩu nha!”
Té xỉu?
Hắn té xỉu?
Không, hắn mới không có khả năng đó nha.
Rồi hắn đột nhiên nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy làm gián đoạn ý thức của hắn
Hắn hỏa tốc cúi đầu, lại lần nữa xác nhận, quả nhiên nhìn thấy Bảo Bảo bụng rất tròn vo đang ngửa đầu nhìn hắn.
Tề Nghiêm sắc mặt bởi vì khiếp sợ mà lại lần nữa trắng xanh.
“Nàng mang thai?” hắn tiếng nói khàn khàn cơ hồ khó có thể phân biệt được.
Bảo Bảo nhìn trượng phu sợ hãi gật đầu
“Ân!” liền bởi vì bộ dáng này nàng mới không thể đi xa được thôi!
Tề Nghiêm sắc mặt ngày càng trở nên thêm trắng bệch,thân hình cao lớn cũng lung lay sắp đổ “Nàng__nàng__” hắn nhếch miệng một bộ dáng như bị chịu đả kích quá nặng.
“Ngươi lại muốn té xỉu sao?” Ngân Ngân ở một bên thực cảm thấy có hứng thú hỏi. Lúc trước đó nàng không có cơ hội nhìn thấy, lần này nàng cần phải chứng kiến rõ ràng mới được!
Khẩu khí hứng thú dạt dào này lại làm cho Tề Nghiêm khôi phục lại một chút trấn định. Hắn thu hồi lại tinh thần nhìn bụng thê tử, liên tục hít sâu mấy hơi sau đó mới quay đầu, thanh âm trầm thấp hạ lệnh “Quay thuyền trở về!” (NN: thế là mất không được chứng kiến Tề đại đương gia té xỉu lần nữa rồi =)))
Người ở trên thuyền nghe thấy thanh âm quyết đoán mười phần mệnh lệnh này, nhưng lại cũng đã quên người này chính là khách nhân, mà không phải là chủ nhân, lập tức chạy rầm rập đi. Rất nhanh mọi người đều có vị trí và cương vị riêng, đem thuyền hoa chậm rãi quay đầu hướng bờ đi vào.Chiếc hắc thuyền ở một bên cũng theo vào.
May mà Nam Cung Viễn thân là chủ nhân, nhưng nửa điểm cũng không để ý, tùy ý Tề Nghiêm ra lệnh. Hắn thủy chung vẫn duy trì lạnh nhạt hứng thú ở một bên sống chết mặc bay.
Bảo Bảo trong lòng vẫn còn sợ hãi, nắm lấy tay trượng phu lo lắng truy vấn “Phu quân sắc mặt của chàng vẫn là thật tái nhợt”
Nàng thanh âm ôn nhu, đã quên hắn hung hăng, đã quên bị hắn mắng, chỉ vội vàng xác nhận hắn không việc gì “Chàng xác định chàng vẫn khỏe đó chứ?”
Không tốt!
Tề Nghiêm không đem câu nói đó nói ra, chính là bàn tay chỉ nắm chặt tay nhỏ bé của nàng. Nhìn càng lâu sắc mặt hắn càng tái nhợt, Ngân Ngân ở bên cạnh thì biểu tình càng chờ mong. =)))))
Nhìn sắc mặt của trượng phu, Bảo Bảo trong lòng căng thẳng. Một ý tưởng đáng sợ hiện lên trong đầu nàng, làm cho nàng nhất thời toàn thân rét run.
Có khả năng sao?
Sẽ là như vậy sao?
Chẳng lẽ hắn_chẳng lẽ hắn_
Rốt cục nàng lấy dũng khí, môi đỏ mọng run rẩy nhỏ giọng hỏi
“Phu quân, chẳng lẽ chàng không hy vọng ta có mang sao?”
Trả lời nàng là một tiếng rít gào
“Nàng đang nói cái gì vô nghĩa vậy?!”
Hắn làm sao có thể không khát vọng nàng vì hắn sinh hạ đứa nhỏ? Nhưng là, lần trước nàng mang thai thiếu chút nữa đã đánh mất mạng nhỏ, làm cho hắn đến nay mỗi khi hồi tưởng lại, vẫn cảm thấy kinh hồn, khiếp đảm. Mà trải qua gần nửa năm, thật vất vả hắn mới tìm gặp được kiều thê bỏ trốn, nghênh đón hắn lại chính là chuyện nàng lại lần nữa mang thai.
Ở trong lòng của Tề Nghiêm đối với kiều thê yêu thương, kỳ thật đã sớm nghĩ không cần chờ mong người thừa kế nữa. Hắn chịu khổ lâu như vậy, không muốn cùng nàng đồng giường cộng chẩm, lén tìm biện pháp tránh thai, mỗi khi luyến tiếc nàng lại uống khổ dược, mới có thể kéo dài lâu như vậy.
Như thế nào lại không thể lường trước được đến một gói xuân dược đã khiến cho hắn mất đi khống chế, lại làm cho Bảo Bảo lại lần nữa có bầu!
Nhìn bụng nàng hở ra, hắn lại lần nữa cảm thấy một tận choáng váng.
Tề Nghiêm sau khi rống giận lại im lặng, làm cho nàng tin tưởng sự suy đoán của mình. Nàng mắt hồng hồng, hốc mắt đã ầng ậc nước, tay nhỏ bé ôm lấy ngực, đau khó có thể hô hấp, giống như là mới vừa rồi Tề Nghiêm không phải trả lời nàng, mà là cầm một cây đao hung hăng đâm thẳng vào trong lòng nàng.
Ô ô ô nàng chỉ biết! Nàng chỉ biết!
Khó trách được hắn không chịu cùng nàng thân mật, khó trách triền miên qua đi hắn liền tức giận tím mặt, hắn quả nhiên là nghĩ không muốn nàng lại lần nữa mang thai!
Nếu hắn đều không cần đứa nhỏ, kia sao có thể yêu thương nương của đứa nhỏ?!
Kia kia kia hắn còn đi tìm nàng làm cái gì?
Bảo Bảo thương tâm không thôi, rốt cuộc không thể đối mặt với trượng phu, nước mắt rơi lã chã, gạt tay Tề Nghiêm ra,quay đầu đi về hướng khoang thuyền.
Phía sau truyền đến tiếng thét ra lệnh
“Đứng lại!”
Nàng mới không cần!
Thanh âm như sư tử rống kia không làm cho nàng dừng lại cước bộ.
Phịch một tiếng cửa khoang thuyền bị dùng sức mở ra. trong thuyền hoa lâm vào một mảnh trầm mặc, tịch mịch.
Bỗng dưng __“A!”
Một tiếng hô nhỏ thanh thúy, dẫn mọi người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Ngân Ngân vỗ về ngực, nhìn sắc mặt trắng bệch của Tề Nghiêm chậm rãi nói
“Ngươi âm thanh rống thật lớn, làm cho ta sợ muốn chết”
Cho tới bây giờ hắn mới phát hiện, bụng của Ngân Ngân cũng rất tròn, hóa ra nàng cũng có bầu. Bất quá hắn không muốn xen vào chuyện nhà của người khác, hắn chỉ quan tâm đến Bảo Bảo.
“Nàng__”
Ngân Ngân vươn đầu ngón tay chỉ thẳng hắn lắc lắc
“Ngươi nếu lại rống khẳng định sẽ làm cho Bảo Bảo sợ nha!” nàng nhắc nhở.
Tề Nghiêm toàn thân cứng đờ, tiếng rít gào đang vọt tới bên miệng nháy mắt toàn bộ bị nuốt trở lại trong bụng.
Ngân Ngân tán dương cười, một bên ngáp dài, một bên mắt híp lại, sau khi nhìn Tề Nghiêm biểu tình hung ác, sắc mặt lại trắng bệch nàng mới bước đến trước cửa khoang thuyền, giơ tay gõ cửa
“Bảo Bảo ngươi có khỏe không?”
Ngân Ngân đẩy cửa bước vào, cũng không để cơ hội cho bất luận kẻ nào bước vào,đem cửa đóng lại.
Mọi người chỉ nghe thấy được âm thanh tiếng khóc nức nở của Bảo Bảo từ trong truyền ra.
Tiếng khóc kia thật thương tâm, một tiếng lại một tiếng truyền đến. Mà Tề Nghiêm cũng không đẩy cửa mà vào, chỉ có thể đứng bên cửa sổ nghe tiếng âm thanh khóc nức nở của kiều thê.
Phía chân trời ánh trăng vẫn là như vậy sáng ngời, như vậy mĩ.
Ngày hội trung thu trăng tròn, hoa đẹp nở rộ muôn nơi
Nhưng người cũng là chưa đoàn viên.
***************
Giang Nam phong cảnh đẹp vô hạn. Khắp nơi là hương hoa, khắp nơi mọi người vui cười.
Mặc dù đã vào thu, nhưng gió lại vẫn là ấm. Theo lý thuyết, Giang Nam vào tháng tám thời tiết đúng là thoải mái mát mẻ, nhưng mà Bảo Bảo luôn được che chở trong lòng, lại như ngã vào hồ nước sâu, cả ngày mặt co mày cáu. Rốt cuộc không thể chuyên tâm thưởng thức cảnh đẹp mùa thu của Giang Nam.
Lòng của nàng thủy chung không quên được đêm hôm đó ở trên thuyền hoa, phản ứng của Tề Nghiêm khi nhìn thấy nàng mang thai, biểu tình tức giận cùng hắn rống ra lời nói.
“Nàng đang nói vô nghĩa cái gì vậy?”
Ô ô ô hắn thế nhưng lại bảo nàng nói là vô nghĩa!
Nghĩ nghĩ Bảo Bảo vươn tay nhỏ bé, nhẹ vỗ về bụng hở ra, giống như đang trấn an sinh mệnh nhỏ bé ở trong bụng, trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Từ đêm đó sau khi Tề Nghiêm rống lên với nàng, tâm của nàng liền bị tổn thương rất nặng.
Sau khi thuyền hoa cập bờ, nàng kiên trì tránh ở phía sau nhị tỷ, không chịu tiếp cận Tề Nghiêm, khóc hồng hai mắt, thậm trí ngay cả liếc cũng không thèm nhìn hắn cái nào.
Hắn lại đi theo đoàn xe phía sau của Nam Cung gia, một đường cùng trở về Nam Cung gia. Thậm trí còn tiến hẳn vào ở đó, từ nay về sau chỉ cần nàng đi đâu, đi đến nơi nào hắn liền theo nàng nửa bước không rời.
Này rốt cuộc là vì sao?
Bảo Bảo thật sự không nghĩ ra
Nếu hắn không cần đứa nhỏ, kia lại vì sao khắp nơi đi theo nàng nửa bước không rời, một bộ dáng giữ nàng khư khư bên cạnh.
Là vì tính tự tôn của nam nhân không cho phép thê tử thoát khỏi tầm mắt của mình sao? Hay là nói, hắn cảm thấy việc nàng rời nhà trốn đi là làm nhục danh dự của Tề phủ cùng hắn?
Nàng càng suy nghĩ lại càng không đoán ra trong lòng Tề Nghiêm đang suy nghĩ cái gì. Hắn chưa bao giờ nói cho nàng tính toán trong lòng hắn, nàng cũng không dám lại đi truy vấn, chỉ sợ lại nghe những lời giáo huấn của hắn làm cho nàng thương tâm
Một sáng sớm, sau khi Bảo Bảo được nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu thỏa đáng xong xuôi, nàng còn đi tìm Ngân Ngân cùng nhau dùng điểm tâm sáng. Vừa mới bước ra thiên thính, liền nhìn thấy Tề Nghiêm đã đứng canh giữ ở cửa tròn.
Trên vai hắn có vài chiếc lá phong rụng xuống, vừa nhìn đã biết hắn đứng ở chỗ đó một hồi lâu rồi. Thấy tỷ muội hai người, hắn ngẩng đầu lên hỏi “Nàng muốn đi đâu?”
Bảo Bảo cố ý tránh ở phía sau nhị tỷ, đầu cúi thấp xuống, chính là không chịu trả lời.
“Chúng ta muốn đi thành Tây dạo phố” Ngân Ngân ngáp liên tiếp, thấy không khí căng thẳng này giữa hai vợ chồng, nàng trực tiếp trả lời.
Ai, nàng còn đang ngủ say, sáng sớm lại đã bị Bảo Bảo kéo dậy, chọn thời điểm sớm như vậy xuất môn, vì muốn tránh né Tề Nghiêm. Làm sao dự đoán được, đều còn chưa có xuất môn đã bị hắn gặp được. Nam nhân này rốt cục đứng ở chỗ này đã bao lâu rồi?
Bất qúa quên đi, gặp được cũng tốt, để cho Tề Nghiêm đi theo so với làm cho hắn vì tìm Bảo Bảo mà như hung thần đi khắp nơi từ thành này sang thành khác. Phải biết rằng, chỉ cần không thấy bóng dáng của Bảo Bảo, những cửa hàng của Nam Cung gia trong thành sẽ gặp tai ương một hồi, sẽ khiến cho mọi người kêu khổ thấu trời.
“Ta và bảo Bảo sẽ ngồi ở xe ngựa, ngươi muốn đi theo thì mau sai người đi chuẩn bị ngựa” sau khi công đạo rõ ràng, Ngân Ngân liền nắm tay muội muội xuyên qua đình viện nhỏ ra hành lang dài, hướng cửa lớn đi đến.
Nhưng rất là kỳ quái, thẳng đến khi các nàng đến cửa lớn, chuẩn bị muốn lên xe ngựa, đều lại không có nhìn thấy Tề Nghiêm xuất hiện nữa.
Bảo Bảo nhịn không được, nàng liên tiếp quay đầu lại nhìn xem, nhưng lại chỉ nhìn thấy Nam Cung Viễn từ chủ thính đi ra muốn cùng các nàng đồng hành.
Tề Nghiêm đâu?
Hắn như thế nào chưa cùng đi lên?
Được trượng phu nâng lên xe, Ngân Ngân đã sớm ngồi trong xe, quay đầu phát hiện muội muội còn đứng yên tại chỗ, không ngừng hướng cửa lớn nhìn xung quanh, liền hỏi “Làm sao vậy?”
Bảo Bảo hai mắt đỏ lên
“Không, không có gì!” nàng vươn tay nhỏ bé túm vào thành xe bước vào trong, cũng ngồi vào trong xe ngựa.
Vừa mới ngồi xuống ổn định, nàng lại nhịn không được nhướng đầu qua cửa sổ xe nhìn xung quanh. Chính là, bất luận nàng hi vọng lâu như vậy, nhưng bên ngoài xe ngựa như cũ vẫn chỉ nhìn thấy Nam Cung Viễn đang xoay người lên ngựa
Ngân Ngân sớm đã phát hiện muội muội không yên lòng, chủ động mở miệng đề nghị.
“Kỳ thật chúng ta có thể quay trở về!”
Nếu vậy nàng lại có thể trở về phòng, lại đi ngủ
Bị nhìn rõ tâm tư, Bảo Bảo mặt hồng lên vội vàng lắc đầu
“Không cần, chúng ta đi thôi!”
Ngày hôm qua chính là nàng chủ động muốn xuất môn đi dạo một chút,
lúc này như thế nào có thể bởi vì không thấy bóng dáng Tề Nghiêm mà thay đổi chủ ý được.
Ngân Ngân cũng không nói thêm nữa, chính là gõ nhẹ một cái vào thành xe, xe ngựa liền chậm rãi đi về phía trước.
Nhìn ra ngoài cửa xe, Nam Cung gia xa dần dần, thẳng đến khi xe ngựa đi vào đường rẽ mới rốt cuộc không còn nhìn thấy cửa lớn của Nam Cung gia nữa.
Mà Tề Nghiêm vẫn là không có xuất hiện
Dọc theo đường đi, tâm tư của Bảo Bảo giống như sóng triều, phập phồng không thôi.
Nàng nguyên bản nghĩ đến Tề Nghiêm cũng giống như lúc trước, mỗi lần lại một lần nữa theo đuôi mà đến, nhắm mắt theo đuôi canh giữ ở phía sau nàng.
Làm sao mà biết lúc này nhị tỷ sau khi đem mục đích rành mạch nói cho hắn, thì thái độ của hắn khác lúc trước không theo nàng.
Nghĩ nghĩ Bảo Bảo thở dài một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ cô đơn mà phiền muộn nhìn ra ngoài cửa xe.
Xe ngựa chở hai người phụ nữ mang thai chậm rãi đi. Sau một hồi lâu mới đi xuyên qua hơn phân nửa tòa thành, đi tới thành tây, ở ngã tư phố Thêu Thủy thì dừng lại.
Xung quanh thành là hệ thống kênh đào rộng lớn, nguyên bản đây chính là đại thành lớn nhất phía Nam. Trong thành cư dân giàu có và đông đúc, có nhiều cửa hàng.
Mà phố Thêu Thủy của thành Tây chính là nơi tụ tập của các thương gia buôn bán vải vóc. Phóng tầm mắt nhìn lại, trên đường đều là các cửa hàng vải lớn, khắp nơi đều là vải dệt, toàn là các loại vải thượng hạng, các loại vải và đồ dùng thêu thùa mọi thứ cũng không thiếu.
Nghe nói đây là nơi tập chung vải dệt của cả nước, thậm chí hàng hóa vải vóc đa dạng của các phiên bang cũng có thể tìm thấy được ở phố Thêu Thủy này.
Xe ngựa dừng hẳn, nha hoàn của Nam Cung gia trước hết đi xuống xe, rồi sau đó mới nhấc lên màn trúc, nghênh đón hai vị ở bên trong xuống xe ngựa.
Thừa dịp giai đoạn này, Ngân Ngân lại ngủ trong chốc lát, trước khi được Nam Cung Viễn ôm xuống xe ngựa. Mà Bảo Bảo còn lại là chậm từng bước mới đi xuống xe ngựa.
Chính là giày thêu vưà mới đặt xuống đất, nàng liền lập tức phát hiện trạng thái bốn phía rõ ràng khác thường.
Giương mắt lên nhìn, chỉ thấy nguyên bản hẳn là phải náo nhiệt vô cùng, phố Thêu Thủy phải có người và xe cộ đi lại nhộn nhịp, nhưng hôm nay lại khác thường không thấy nửa điểm đám đông.
Trên đường phố Thêu Thủy thật dài như vậy trống trơn, không thấy đám đông, nhưng lại thấy các chủ cửa hàng đều cười đến toe toét, mang theo người nhà mình và người làm đứng ở ngoài cửa cung nghênh bọn họ.
Trước mặt có hai chủ cửa hàng lớn, vừa nhìn thấy xe ngựa của Nam Cung gia đã vội vàng tiến lên phía trước. Trong đó có một người nhìn rất phúc hậu đã giành mở miệng trước.
“Tề phu nhân, Nam Cung phu nhân,tại hạ là Tông đại phú, đại diện cho phố Thêu Thủy nghênh đón hai vị phu nhân quang lâm!”
Một vị lão bản khác cũng chắp tay nói “Hai vị phu nhân xin yên tâm, chủ gia đã công đạo qua, chúng ta đã điều chỉnh lại phố Thêu Thủy, hai vị cứ chậm rãi dạo, nếu nhìn trúng xấp vải dệt nào, chỉ cần nói một tiếng, chúng ta sẽ tự mình đưa đến Nam Cung quý phủ”
Bảo Bảo trừng mắt nhìn hai vị lão bản cùng mọi người phía sau đang nóng lòng chờ các nàng tiến đến chọn vải. Trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Nhiều người ồn ào vậy cũng làm cho Ngân Ngân tỉnh lại. Nàng nằm ở trong lòng của trượng phu, trái nhìn một cái, phải nhìn một cái,thực cảm thấy hứng thú hỏi
“Các ngươi nói chủ gia là ai?”
“A, Nam Cung phu nhân còn không biết sao?” lão bản beo béo cười ha ha “Chủ gia đó là Tề Nghiêm a, hắn mới vừa rồi hạ lệnh mua toàn bộ phố Thêu Thủy này. Bảo chúng ta tạm thời không tiếp khách nhân, để cho các phu nhân đi dạo thoải mái một chút”
Lúc trước không lâu người ở ngân hàng của Tề gia khiêng mấy rương ngân phiếu đi tới phố Thêu Thủy, nhắn gửi mệnh lệnh của Tề Nghiêm nói rõ muốn mua toàn bộ khu phố.
Nếu đổi lại là người khác, nhóm thương nhân buôn bán vải vóc này còn hoài nghi. Nhưng là ngân hàng tư nhân của Tề gia tín dụng rất uy tín, theo người của ngân hàng tư nhân Tề gia mở rương ra, bên trong ngoài ngân phiếu còn có bạc trắng bóng.
Hơn nửa số lượng ngân phiếu chi trả tất cả đều cao kinh người, làm cho mỗi vị lão bản vui mừng khôn xiết, không nói hai lời liền bán cửa hàng.
Nghe xong đối phương giải thích, Bảo Bảo ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Tề Nghiêm hắn…hắn…hắn…hắn đã mua toàn bộ phố này?
Thời điểm nàng đang lúc kinh ngạc không thôi,t hì thấy phía sau lão bản béo kia, Tề Nghiêm một thân hắc bào đang cưỡi tuấn mã thẳng tắp hướng tới phía nàng mà đến. Thẳng đến khi đến trước mắt nàng mới xoay người xuống ngựa.
Nàng hoàn toàn không nói ra lời, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắn.
Tề Nghiêm cũng không nói một lời, bạc môi nhếch lên, lặng yên nhìn nàng.
Một lúc sau nàng mới tìm được âm thanh của chính mình “Chàng vì sao phải làm như vậy?” nàng bật thốt lên hỏi, đã quên bản thân mình từng âm thầm quyết định không cùng hắn nói nửa câu.
Phố Thêu Thủy là khu phố dệt vải lưu thông lớn nhất phía nam. Muốn mua cả khu phố thì đến ngay cả người xuất thân từ phú quý như Bảo Bảo cũng không dám tưởng tượng hắn đã tiêu phí bao nhiêu ngân lượng.
Khó trách sáng nay sau khi xuất môn, không gặp thân ảnh của Tề Nghiêm. Hắn khẳng định là đã giục ngựa tới để mua toàn bộ khu phố này trước lúc các nàng tới đây rồi.
Tề Nghiêm không có trả lời, nhưng Nam Cung Viễn ở một bên lại mở miệng nói giúp
“Nói vậy, Tề huynh là sốt ruột muốn bảo hộ thê tử, sợ ngươi ở đám đông bị xô đẩy hoặc bị va chạm sẽ bị thương, cho nên mới đem mua toàn bộ khu phố này!”
Một tia ấm áp ngọt ngào bỗng dưng nảy lên trong lòng nàng. Thoáng làm giảm bớt cảm nhận đau đớn trong lòng của Bảo Bảo mà lúc trước Tề Nghiêm có lời nói quở trách nàng.
Lòng nàng có một chút dao động, nhưng chính là chỉ một chút ít, cũng không phải toàn bộ!
Bảo Bảo liếc mắt một cái nhìn Tề Nghiêm, phát hiện hắn đứng ở trước mặt vẫn thủy chung nhìn nàng.
Hắn như vậy đối với nàng, nói không cảm động là giả, nhưng thầm nghĩ đến trong lời nói lúc trước của hắn, cùng với vị hoa khôi trong Song Đồng thành kia, lòng của nàng lại lần nữa cảm thấy khó chịu.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng khẽ nhếch lên, mấy độ muốn cùng hắn nói cái gì đó, lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng vẫn là chỉ có thể cắn môi, đi qua hắn đi về phía trước.
Giày thêu nho nhỏ vừa đi về phía trước vài bước,c òn có người vội vàng vào trong cửa hàng mang thảm mềm ra dùng tốc độ nhanh nhất phủ kín đường cái.
Nam Cung Viễn thấy thế không khỏi mỉm cười
“Có cần phải làm quá như vậy không?”
“Ta không muốn có cơ hội nào làm nàng té ngã bị thương”
Tề Nghiêm như thế trả lời, mỗi hồi khi nàng đi đường, nếu là có một chút lảo đảo, thậm chí đánh một cái hắt xì đều dọa hắn lâm vào kinh hãi.
Hắn nguyên bản tính là sau khi tìm được Bảo Bảo, sẽ mang nàng trở về Song Đồng thành. Nhưng là, hiện tại nàng có bầu, cho dù nàng muốn cùng hắn trở về, hắn cũng không dám mang theo nàng ra đi.(NN: oa oa Nghiêm ca quá yêu vợ *mắt long lanh*)
Đoạn đối thoại của hai nam nhân Bảo Bảo đều nghe thấy hết. Nàng cố ý tâm cứng rắn, không có quay đầu lại, đi theo nhị tỷ vào trong cửa hàng, bắt đầu xem xét vải dệt. Lại rốt cuộc là nhịn không được nhìn lén hắn đang theo nàng đi vào.
Tề Nghiêm thủy chung đi theo phía sau nàng, nhắm mắt theo đuôi không có rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.