Tế Hồn Câu

Chương 32: Đoạn kết




Cửa chính Nghênh Tân đường đều rộng mở.
Hai hỏa lò to bằng đồng xanh chạm trỗ mây và thú đặt trước khách đình lửa đang cháy rừng rực Hai ghế thái sư đặt đối diện hai bên hỏa lò.
Một bên Dịch Dung Cương đang ngồi chễm chệ còn bên kia đương nhiên là Toàn Vô Hoan.
Đứng sau Dịch Dung Cương có Đại Chùy Thủ Long Bưu, Tọa đầu của Thái Âm tọa. Tiểu Yến Tử Tào Cửu Đường chủ Kỳ đường, còn có một tên đại nạn không chết chính là Thông Thiên Tú Sĩ Công Trị Kỳ Đường chủ Cô đường.
Toàn Vô Hoan tả hữu một bên có Nam Cung Vũ một bên là Quý Lão Khuyết.
Song phương thế ngồi đối lập rõ ràng.
Không khí trong đình nặng nề, hầu như không còn cơ hội để đàm phán.
Sắc mặt Dịch Dung Cương dĩ nhiên khó coi. Dung mạo của Toàn Vô Hoan càng chứa nhiều sát khí.
Lúc này Toàn Vô Hoan bưng chung trà, khóe miệng sắp chạm cốc tinh quang trong khóe mắt lóe lên, thái dương huyệt hai bên trán đột ngột nổi lên.
Tay phải Dịch Dung Cương đã đặt lên chuôi kiếm sau lưng, ba tên thủ hạ đắc lực sau lưng lão tinh thần lập tức khẩn trương. Tư thế đang đứng đổi thành phân tán ra.
Nam Cung Vũ chậm rãi tuốt ngân thương, Quý Lão Khuyết đưa tay ra sau thanh đại phá đao sáng như tuyết đã lấp lánh trên tay.
Đúng lúc này một tên đại hán lưng hùm vai gấu vẻ cấp bách một cách thảm hại, hắn không kịp thi lễ đã gào lên :
- Bẩm Đại chưởng kỳ, tên Độc... Độc Phách đã đến rồi.
Dịch Dung Cương còn đang sửng sốt bóng Độc Phách quả nhiên đã xuất hiện trước cửa đình. Dáng vẻ chàng ung dung tự tại, vẫn giữ vẻ trầm mặc lạnh lùng như xưa.
Sau khi vào cửa, chàng thi lễ với gia sư Toàn Vô Hoan, rồi chào hỏi Nam Cung Vũ và Quý Lão Khuyết. Lúc này mới đối mặt với Dịch Dung Cương nhưng lặng yên không nói.
Dịch Dung Cương thở dài trầm giọng nói :
- Độc Phách, lệnh sư đến đây tìm ta đòi người, ta đương nhiên không còn người để giao. Đêm qua người đã giết hộ vệ cùng ba tên miêu thủ ở Báo phòng, phá ngục mà đi từ sớm, không còn nằm trong tay ta nhưng ta dầu giải thích thế nào lệnh sư vẫn không tin. Cho rằng ta tàng giấu mi ở nơi đâu thậm chí đã đem mi xử tử rồi.
Độc Phách nói :
- Sư phụ tâm lo an nguy của đệ tử, không nhìn thấy người không tránh khỏi lòng sinh nghi. Ngày nay ta đã đến đây chứng minh lão còn chưa hành quyết ta. Nhưng ta muốn nói rõ, bốn tên hộ vệ thạch thất không bị ta giết, vốn do Thôi Tú, Đồng Quang, Vệ Chấn Ngọc ba người đồng mưu hại. Mục đích của họ là muốn lấy mạng ta sau đó sẽ phi tang thi thể rồi đem tất cả trách nhiệm đổ xuống đầu ta. Đáng tiếc người tính không bằng trời tính. Bọn chúng không thành công.
Việc này không ngoài sở liệu của Dịch Dung Cương, lão lắc đầu nói :
- Ta đã nghĩ đến sẽ có việc này. Bọn Thôi Tú vốn thuộc Báo phòng nửa đêm vì sao thi thể nằm ngang dọc trong thạch thất. Vả chăng, theo tình hình phán đoán, dù mi muốn đào tẩu cũng không đến nỗi phải giết chết hết bốn tên hộ vệ. Ấy! Bọn Thôi Tú này lớn gan cuồng vọng thật đáng hận, đáng ghét.
Lúc này Toàn Vô Hoan ho khan một tiếng nói :
- Đại chưởng kỳ! Độc Phách may mà không chết, coi như trước đây ta đã quá lo lắng rồi, hiện giờ hắn đã đến. Dịch đại chưởng kỳ, hãy để hắn cùng ta trở về, hay là còn chuyện gì khác để nói?
Dịch Dung Cương biết sự việc đã đến hồi then chốt, hậu quả thế nào đều do lão xử trí hoặc sinh hoặc tử ở lúc này, trấn định tâm thần, lão chậm rãi nói :
- Tiền bối, Độc Phách và Quỷ Vương kỳ cừu sâu như biển, hắn tàn sát bao nhiêu mạng người của ta, khiến Quỷ Vương kỳ của ta xương trắng như núi, máu đỏ thành sông. Món nợ này đâu dễ bỏ qua như vậy.
Toàn Vô Hoan lạnh lẽo.
- Bọn mi cũng đã giết chết Phi Tinh của hắn?
Dịch Dung Cương cười khô khốc :
- Tiền bối, Phi Tinh chỉ là một nữ nhân. Cả bầu trời này không có bất kỳ một nữ nhân nào có thể đổi đến bao nhiêu mạng người như vậy.
Toàn Vô Hoan nói :
- Chỉ e Độc Phách không nghĩ như vậy.
Dịch Dung Cương nói :
- Dung cho ta nói thẳng, lời này của tiền bối không khỏi bá đạo rồi.
Độc Phách cười nhạt tiến lên nói :
- Đại chưởng kỳ, chúng ta không ngại đối mặt với hiện thực, lấy việc luận việc, dùng lời nói khó giải quyết vấn đề. Ta chỉ muốn thỉnh giáo Đại chưởng kỳ tôn giá định sao?
- Đương nhiên muốn mi đền mạng.
Độc Phách thản nhiên nói :
- Ta đã biết Đại chưởng kỳ muốn như vậy. Nhưng tôn giá muốn đạt được mục đích e rằng có hai trở ngại cản ngăn trước mặt. Thứ nhất Quỷ Vương kỳ hiện nay có đủ thực lực không? Thứ hai điều đó bất kể ảnh hướng đến quan hệ nào.
Dịch Dung Cương nhíu mày tâm sự trùng trùng nói :
- Trải qua năm bảy lượt mi phục kích ám sát, ta thừa nhận bổn kỳ tổn thất trầm trọng, nguyên khí không còn. Nhưng nếu tận lực quyết đấu vị tất đã thua.
Độc Phách nói :
- Đại chưởng kỳ, ta có thể cắt lời. Cơ may chiến thắng của quý bang không lớn. Cao lắm chỉ có thể lưỡng bại câu thương mà cơ nghiệp Quỷ Vương kỳ sáng lập không dễ, hao phí không biết bao tâm lực, đổ bao nhiêu máu và nước mắt mới có cục diện hôm nay. Trước mặt tuy quý bang tổn thất không nhẹ nhưng tương lại có thể vực dậy. Trái lại nếu Đại chưởng kỳ cố chấp kiên trì lấy can qua tương kiến, kết cục cuối cùng cũng chỉ là cả hai cũng chết. Quỷ Vương kỳ từ nay bay thành mây khói. sơn băng thủy kiệt. Trên Bao Cô lãnh lưu lại chỉ còn là một đống tàn tích mà thôi.
Nuốt một ngụm nước bọt thật khó khăn, Dịch Dung Cương cổ họng như vướng cát nói :
- Lời nói tuy không sau nhưng vấn đề ở chỗ nợ máu chất chồng cao như núi, lại cam lòng buông tay không chỉ khó đối đáp với huynh đệ trong bang một mai lan truyền ra ngoài, đồng đạo giang hồ còn xem bọn ta ra gì.
Độc Phách vẫn lạnh lẽo nói :
- Vừa rồi ta đã nhắc qua, Đại chưởng kỳ ân oán giang hồ tuyệt đối đúng sai, chỉ có kẻ thức thời biết rõ lợi hại mới được tồn tại. Kẻ nắm sinh mạng càng nhiều, càng phải cân nhắc suy nghĩ kỹ càng. Dùng sự hủy diệt mà đổi lấy một khắc thỏa mãn mơ hồ, không phải là cách làm thông minh trí tuệ. Đại chưởng kỳ, quý bang có điều kiện hưng vượng, có cơ sở vững vàng, những lời đồn thất thiệt có ảnh hướng gì?
Toàn Vô Hoan đột nhiên tiếp lời :
- Dịch đại chưởng kỳ, hơn nữa chúng ta có thể kết thành thân gia hà khổ gì phải thành oan gia mới được?
Sững sờ, Dịch Dung Cương nghi hoặc hỏi :
- Có thể kết thành thân gia? Ý của tiền bối ta không hiểu, thân gia từ đâu mà kết?
Độc Phách vội nói :
- Sư phụ!
Khoát tay Toàn Vô Hoan nói :
- Đừng lo! Sư phụ có chủ trương. Những điều liên quan đến công án này, đây là lúc phải nói rõ. Mối hiểm họa mà con mang trên lưng bấy lâu nay cũng cần cởi bỏ, cần phải nói rõ ra cho xong. Là phúc hay họa tùy ở mỗi người.
Dịch Dung Cương như tỉnh ngộ nói :
- Tiền bối muốn nói là...
Gật đầu Toàn Vô Hoan thẳng thắn nói :
- Không sai! Ta muốn nói về lệnh muội Thủy Nhu. Ta ngưỡng mộ lệnh muội đã lâu, nhưng vì sự trói buộc của tuổi tác và thân phận nên không tiện ra mặt, vạn bất đắc dĩ đành để cho đồ đệ Độc Phách cưỡng thỉnh lệnh muội tương kiến. Cách làm này thật quá miễn cưỡng. Niên lão động tình, chuốc khổ vào thân! Hơn nữa ta quả quyết lệnh muội ở chỗ ta tuyệt đối không bị bất kỳ mạo phạm nào. Còn tiếp nhận ta hay không, hoàn toàn do lệnh muội quyết định.
Mặt Dịch Dung Cương chợt đỏ bầm rồi từ từ trắng xanh. Cuối cùng lão gắng sức bình tinh, âm thanh khô cứng nói :
- Thế muội tử của ta rốt cuộc lựa chọn thế nào?
Toàn Vô Hoan đôi mắt sáng rực, giọng trong trẻo nói :
- Trời còn thương ta, lệnh muội đã đồng ý làm thê tử ta.
Tay vỗ mạnh xuống ghế thái sư, Dịch Dung Cương giận giữ hét lên :
- Ta không tin! Muội tử của ta trước nay là một khuê nữ nho nhã biết sách hiểu lễ. Muội tử tuyệt đối không đáp ứng gả cho một tên dùng thủ đoạn cưỡng bức như vậy. Không thể chịu làm thê tử cho một lão già như cây khô sắp tàn như vậy. Hơn nữa, huynh trưởng như cha, chưa thông qua đồng ý của ta, muội tử càng không thể đính nguyện chung thân.
Toàn Vô Hoan nghiêm túc nói :
- Dịch đại chưởng kỳ, từng lời của ta đều là sự thật. Nếu ngươi không tin có thể đích thân hỏi lệnh muội.
Dịch Dung Cương trợn mắt :
- Muội tử không có ở đây, làm sao ta có thể hỏi?
Toàn Vô Hoan nói :
- Xin Đại chưởng kỳ phái người đến nơi ở trước đây của nàng, để mời nàng đến đối mặt một lời, sự tình sẽ rõ ràng.
Đứng bật dậy như nhảy khỏi ghế, Dịch Dung Cương kinh ngạc nói :
- Cái gì? Tiền bối nói muội tử của ta đã trở về rồi?
Toàn Vô Hoan ngẩng đầu nói :
- Đúng vậy, nàng đang chờ gặp mặt Dịch đại chưởng kỳ.
Ngoảnh đầu lại, Dịch Dung Cương lớn tiếng hét :
- Công Tri Kỳ mau đến Hoàng Thúy lâu mời đại tiểu thư đến đây!
Vâng một tiếng Công Trị Kỳ chạy như bay.
Dịch Dung Cương nặng nề ngồi xuống, chỉ cảm thấy một vật gì đè nặng trên ngực, sắc mặt thì bàng hoàng.
Lâu ngày không gặp Dịch Thủy Nhu không những càng lộ vẻ yêu kiều diễm lệ mà sắc mặt đầy vẻ tươi cười đôi mắt sáng rực, đầy vẻ tình tứ.
Xem dáng vẻ muội tử như vậy, Dịch Dung Cương bất giác ngẩn ngơ.
Tiến vào trong đình, Dịch Thủy Nhu ấu yếm đưa mắt nhìn Toàn Vô Hoan một cái mới thi lễ với ca ca.
Dịch Dung Cương hừ mũi lạnh một cái, buồn bực nói :
- Muội tử, muội đã trở về, tại sao không chào hỏi với huynh trước mà lén lút nấp ở Hoàng Thúy lâu che giấu không cho thiên hạ biết, như vậy còn ra thể thống gì?
Dịch Thủy Nhu nhẹ nhàng nói :
- Đại huynh, muội chờ huynh và Vô Hoan nói rõ sự tình mới ra tương kiến. Việc này vốn phải do đàng trai nói trước với đàng gái. Huynh nghĩ có phải không?
Sắc mặt Dịch Dung Cương giận nói :
- Muội nói chuyện gì? Cái gì đàng trai đàng gái?
Dịch Thủy Nhu hơi cúi đầu :
- Toàn Vô Hoan, lão... lão muốn cưới muội.
Đứng bật khỏi ghế, Dịch Dung Cương gắt :
- Muội đồng ý?
Dịch Thủy Nhu ngẩng đầu lên nhìn đại huynh kiên định nói :
- Đúng vậy! Muội đồng ý rồi.
Dẫm mạnh chân, Dịch Dung Cương giận đến mặt mày đỏ bừng :
- Loạn rồi! Quả thực loạn rồi! Muội là khuê nữ đài các, muốn cưới muốn gả phải theo quy củ trình tự mà làm. Tại sao dám tư tình đính ước. Hơn nữa lại chọn một lão già hơn sáu chục tuổi đầu, không được, ta không đồng ý.
Dịch Thủy Nhu bình tĩnh nói :
- Đại huynh, muội cũng không còn trẻ nữa. Hạnh phúc tương lai ký thác cả đời liên quan đến muội, xin huynh tôn trọng ý kiến của muội. Việc liên quan đến tình cảm, không thể miễn cưỡng. Hơn nữa tình yêu giữa nam và nữ không phân biệt tuổi tác chỉ quan trọng song phương có tình cảm hay không. Trải qua bao nhiêu ngày quan sát tìm hiểu, muội phát giác Vô Hoan là người vô cùng từ bi, hòa nhã, tính tình khẳng khái, rộng rãi. Quan trọng nhất là lão đối với muội một lòng thành tâm, thậm chí muội thẳng thắn không đáp ứng người cũng chẳng oán hận. Đối với muội, người chỉ cống hiến mà không hề mong báo đáp. Đại ca, có một người như vậy, thực đáng cho muôi hy sinh. Huynh nên biết tuổi tác không là vấn đề chủ yếu.
Dịch Dung Cương nhất thời cứng lưỡi, rồi thở dài nói :
- Muội có hiểu vì việc này đã gây thương tổn bao nhiêu mạng người, tổn hại danh dự bao nhiêu không? Việc này náo động đến trời đất nghiêng ngửa. Còn các ngươi ở đó bí mật tư tình yêu đương, hải thệ sơn minh. Muội làm như vậy bảo ta cư xử thế nào cho phải?
Dịch Thủy Nhu khẩn thiết nói :
- Đại huynh, cừu hận càng kết càng sâu. Giết chóc mang lại bi thảm, tại sao không biến can qua thành an bình kết thân gia thay oan gia. Muội hiểu làm như vậy khiến huynh càng khó xử nhưng huynh có hiểu cho nỗi khó xử của muội hay không? Đại huynh không nên vì vấn đề sĩ diện hão mà tranh chấp khôn nguôi. Đời người còn có con đường dài để đi, có lý tưởng tốt đẹp để truy cầu xin huynh thành toàn cho muội cũng là thành toàn cho huynh.
Dịch Dung Cương trầm mặc rất lâu, nặng nề quay đầu, mục quanh nhìn quét ba tên đầu mục đứng sau lưng :
- Các ngươi... thấy thế nào?
Thông Thiên Tú Sĩ Công Trị Kỳ lên tiếng trước :
- Toàn do Đại chưởng kỳ định đoạt. Đại chưởng kỳ dặn dò thế nào, bọn thuộc hạ làm thế đó.
Long Bưu và Tào Cửu đưa mắt nhìn nhau. Kinh nghiệm giang hồ cho họ thấy lực lượng đối phương mạnh hơn, nếu không thức thời khó thành tuấn kiệt, càng không thể đem tính mạng mình ra đặt trên một canh bạc, hà khổ gì mà chiến đấu. Hai người ngầm hiểu ý nhau.
Long Bưu tằng hắng hơi khom người nói :
- Ý của bọn thuộc hạ và Công Trị Kỳ đường chủ giống nhau. Đại chưởng kỳ xem để xử trí.
Dịch Dung Cương ngẩn người ra hồi lâu, ánh mắt hướng về Toàn Vô Hoan phía đối diện, rồi chuyển đến muội tử của mình, bất giác thở dài nói :
- Ôi! Không thể ngờ được, thế cuộc biến chuyển vô thường, như vậy thực là không ngờ.
Dịch Thủy Nhu khẩn thiết nói :
- Đại huynh, huynh đáp ứng rồi, đáp ứng xóa bỏ thù mới hận cũ, đáp ứng hôn sự của muội và Toàn Vô Hoan?
Dang tay bất đắc dĩ cười khổ, Dịch Dung Cương nói :
- Cục thế đã như vầy thiên ý nhân tâm đều có sở kiến, ý trời lòng người đều đã định rồi, ta còn gì để nói.
Nam Cung Vũ đứng bên cạnh Toàn Vô Hoan thu hồi ngân thương lại, cười tươi tán dương nói :
- Có thể nói mười năm tu đắc cùng độ thuyền qua sông, trăm năm tu đắc cùng chắp cánh mà bay. Đây là mối thiện duyên trời ban, cung hỷ lão gia và Dịch cô nương. Chúc mừng Dịch đại chưởng kỳ.
Dịch Dung Cương không thể không vòng tay đáp tạ rồi lão nhìn Độc Phách cười không ra cười đáp :
- Mi biết vì sao lúc đầu ta không giết mi?
Độc Phách cười nói :
- Thứ nhất Đại chưởng kỳ muốn khai thác ta về chỗ cư ngụ của lệnh muội. Thứ hai là người chờ sau khi ta dưỡng thương xong quyết đấu sinh tử một lần nữa. Nói cách khác ngươi muốn đích thân mình thu thập tính mạng của ta.
Dịch Dung Cương ngẩng đầu nói :
- Rất thông minh, nhưng sau này ta cơ hồ đã quên đi ý định thứ hai rồi.
Độc Phách không hiểu hỏi :
- Vì sao?
Dịch Dung Cương thẳng thắn nói :
- Đêm đó bọn ta đã một lần giao thủ, mi bị đám bang chúng vây công, thọ thương quá nặng thế mà vẫn có thể dùng mũi đao đả thương trán ta. Tuy ta cũng ba kiếm đâm mi nhưng thể lực song phương lúc đó hoàn toàn không giống nhau. Sau lần đó ta nhiều lần cân nhắc nếu đôi bên thay đổi vị trí, ta có chắc nắm được đả thương mi không?
Độc Phách hỏi :
- Câu trả lời thế nào?
Dịch Dung Cương buồn bã đáp :
- Nói thực chỉ e không thể. Ta không muốn thừa nguy cơ của mi gia hại mi, còn dưới điều kiện như nhau ta lại không có cách khắc chế mi. Cho nên suy đi nghĩ lại tiến thoái lưỡng nan.
Nam Cung Vũ chen lời nói :
- Đại chưởng kỳ, lần này ta đến đây không phải để giải quyết vấn đề khó xử của ngươi sao?
Dịch Dung Cương cười ha hả, nghiêng đầu dặn dò :
- Tào Cửu bảo bọn chúng chuẩn bị tửu yến khoản đãi khách quý, ngoài ra dọn dẹp trang trí khách phòng để thân gia của ta nghỉ ngơi.
Tào Cửu luôn tiếng đáp vâng rồi đích thân đi điều khiển.
Còn Dịch Thủy Nhu không biết từ lúc nào dã đến đứng bên cạnh Toàn Vô Hoan.
Bạch phát với hồng nhan ai nói không tương xứng.
Lúc nào Nam Cung Vũ phát giác Độc Phách đang sải bước ra khỏi khách đình, đi ra ngoài cửa.
Vị Thất Xảo Thương bất giác ngẩn ngơ không hiểu, lòng thắc mắc tự hỏi :
- Quang cảnh như vậy, Độc Phách còn đi đâu nữa?
Đi đâu?
Độc Phách cũng đang suy nghĩ, tại sao chàng lại bảo người ta từ Bao Cô lãnh từ phía Nam đi qua Đại Cô huyện, Tam Liên bá, qua sông Cầu thủy lại thuận theo Hàm Quan đạo tìm đến Mộng Liên sơn, Hệ Vân lâu để tương hội.
Hiện giờ chàng đi nhanh về đó.
A, nói không chừng, cũng có duyên phận trăm năm giai ngẫu tự nhiên thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.