Tế Hồn Câu

Chương 6: Thế sự khó chu toàn




Hoàng Sa Thần, quả đúng như tên gọi...
Một bãi cát vàng chói mắt trải dài trên bờ sông xanh biếc.
Dòng sông uốn khúc lượn lờ, nơi nó chảy qua chỉ có một bãi cát vàng óng ánh ở ven bờ, ước khoảng trăm mẫu. Màu cát nhu thuận, hạt cát nhỏ bé, nó nhấp nhô từng đợt sóng chứ không phẳng lặng như mặt nước hồ thu.
Ở nơi không xa bờ cát, có mấy bụi cây nửa xanh nửa vàng. Dựa vào mấy bụi cây là mấy căn nhà gỗ, phía sau mấy căn nhà gỗ là chuồng ngựa dùng gỗ vây thành. Trong chuồng ngựa có cột khoảng mười con ngựa.
Trong không gian tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại có tiếng ngựa hí nho nhỏ như những đợt sóng nhỏ làm xao động mặt nước đông cứng lạnh lẽo.
Hiện giờ chưa vào đêm, ở phía tây còn lộ ra nửa vầng dương quang. Độc Phách và Nam Cung Vũ đã đến rồi.
Hai người đã sớm ngồi xa xa bên ngoài, vì tránh đả thảo kinh xà nên họ len lén bò tới đây. Núp nửa người sau đống cát sỏi nhô lên, Nam Cung Vũ quan sát kỹ mấy căn nhà gỗ.
Thất Xảo Thương có mang theo một túi da hẹp và dài, vẫn ăn mặc như hôm qua, bởi vậy so sánh động tác và diện mạo có vẻ không tương xứng. Cử chỉ của lão nhẹ nhàng, không câu thúc, đủ thấy đây là thói quen thường làm rồi.
Độc Phách ngay cả xem cũng lười, hai tay chàng gối đầu, nằm dài trên cát nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Cung Vũ quan sát một hồi, thân người co rút lại thuận thế thụp xuống bãi cát.
Bên ngoài không thấy bóng người, cũng không có gì bất thường, ngựa trong chuồng vẫn cột đủ Túy Lão Quyền không thấy ra ngoài.
- Độc Phách, chúng ta theo dụ định tối nay ra tay.
Độc Phách nhắm mắt nói :
- Hoàn toàn theo ý huynh.
Nam Cung Vũ nói :
- Vàng thật không sợ lửa, Độc Phách, huynh muốn chứng kiến bản lãnh của đệ.
Độc Phách uể oải nói :
- Còn phải chờ xem đối thủ là ai mới thi thố được Túy Lão Quyền và đồng bọn, đệ tuy không quen biết nhưng đoán cũng chẳng phải hạng ba đầu sáu tay. Ngay cả nếu đúng là hạng ba đầu sáu tay, nếu đã rơi vào cuộc sống cướp của giết người thì còn kể cao minh ở chỗ nào?
Nam Cung Vũ cười hắc hắc nói :
- Bản lĩnh của họ Túy cao hay không chưa biết, nhưng thủ hạ đông đảo. Đệ xem nhẹ hắn, nhưng bọn này trước nay hung hãn tàn độc, dám đánh dám giết cũng không phải dạng dễ đối phó.
Độc Phách nói :
- Trong hang ổ của bọn chúng có bao nhiêu người?
- Mười người, tám người, không biết được, trong đó còn có mấy tên sai vặt. Độc Phách, nhớ kỹ đừng nên khinh địch.
Độc Phách rút tay ngồi lên nói :
- Đệ trước nay không khinh địch cũng không khẩn trương, đánh đành giết giết vốn là việc thường tình. Lúc động thủ, cốt yếu là tập trung tinh thần khí lực để quật ngã đối phương. Nếu để tình cảm len vào chỉ làm dễ mỏi mệt thêm.
Ngừng một lát, chàng nói tiếp :
- Nam Cung, công phu của họ Túy như thế nào?
Nam Cung Vũ hình như rất hiểu rõ Túy Lão Quyền, không cần suy nghĩ đáp ngay :
- Địa Đường đao pháp của lão thi triển như gió cuốn trên đất, vừa nhanh vừa hung hãn, biến hóa vô cùng, nhiều người đã bại dưới tay hắn.
Nhìn Nam Cung Vũ, Độc Phách như cười mà không phải cười :
- Huynh làm sao hiểu rõ tình hình họ Túy đến vậy? Trừ khi trước đây đã từng giao đấu với hắn?
Nam Cung Vũ thấp giọng, ra vẻ thần mật nói :
- Không giấu gì đệ, thủ hạ của hắn có một tên bị ta mua chuộc, tin tức đương nhiên truyền tới rất nhanh, có thể nói nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tay ta, một giọt không lọt.
Độc Phách vỗ tay cười nói :
- Có huynh ra tay rồi!
Nam Cung Vũ đắc ý :
- Về sau nếu có việc hợp tác làm ăn, đệ càng hiểu rõ được bản lãnh của ta.
Độc Phách dường như còn điều gì suy nghĩ nói :
- Còn quên hỏi huynh, chúng ta dùng thân phận gì để xuất hiện?
Nam Cung Vũ nói :
- Cướp vật bị người cướp tuy trách nhiệm đổ lên đầu chúng ta, nhưng chúng ta cũng chú ý không lưu lại dấu vết để khỏi ảnh hướng đến Lưu lão về sau.
Độc Phách nói :
- Đệ xin nói trước, đệ không có thói quen giấu đầu rụt đuôi, chúng ta nên đường hoàng mà đi lên.
Nam Cung Vũ nói :
- Yên tâm! Trải qua lần này, họ Túy kia nếu có sống được thì cũng kinh hồn táng đởm. Muốn bọn ta co đầu rút cổ, hắn chưa đủ sức đâu!
Độc Phách nói :
- Huynh trước nay thông hiểu ý người, Độc Phách này thua huynh rồi...
Nam Cung Vũ nở mày nói :
- Nói hay, nói hay! Quá lời rồi!
Nhìn sắc trời, Độc Phách nói :
- Sắp sáng phải không?
Đứng thẳng lên, trên áo bào của Nam Cung Vũ dính đầy đất cát, lão xòe tay với Độc Phách :
- Độc Phách, mời đệ đi trước!
Độc Phách cũng không khách sáo, vươn vai đứng dậy, chậm rãi tiến về phía tòa nhà gỗ. Từ điệu bộ cho đến dáng đi, không ai có thể xác định mục đích thật của chàng đến đây để làm gì Hơn nữa, phía sau là Nam Cung Vũ chắp tay thong dong như một hào phú an nhàn đi dạo trong hoa viên nhà mình.
Còn cách nhà gỗ hơn một trượng, Độc Phách đột ngột dừng lại, bởi vì trong nhà gỗ đã có phản ứng. Cửa bật mở, năm tên đại hán mặt mày dữ tợn, vai hùm lưng gấu như bầy ong xông ra. Vừa xuất hiện, bọn họ đã phân thành thế trận bao vây lấy hai người.
Độc Phách không nói gì, điềm tĩnh nhìn Nam Cung Vũ...
Nam Cung Vũ tiến lên hai bước, xá chào năm tên đại hán, tươi cười nói :
- Các vị lão huynh! Xin hỏi Túy Lão Quyền có nhà không?
Trong năm người, có một tên mang vết sẹo đỏ tươi bên má trái âm thanh hung hãn :
- Ngươi muốn tìm Quyền ca ca có chuyện gì?
Nam Cung Vũ vẫn không giảm nụ cười nói :
- Ta từ xa xôi tìm đến đây để gặp Túy Lão Quyền đương nhiên có việc. Còn vì việc gì, xin lỗi không thể nói với các vị, ta nghĩ các vị không thể thay thế được vị trí của Túy Lão Quyền.
Tên mặt thẹo mục quang hung hãn nói :
- Dám đến đây để sinh sự sao?
Nam Cung Vũ cười nói :
- Kiếm chuyện hay không, đối với bọn ta thế nào cũng là việc của Túy Lão Quyền, đâu phải do huynh đài phát hiệu truyền lệnh đâu?
Người mặt sẹo nổi giận, sát khí bừng bừng nói :
- Mẹ nó, lão cho rằng lão là ai? Dám đến đây chọc giận Hồng Yết Tử Mao Khôn này. Hôm nay ta không muốn mi gặp Quyền ca, muốn gặp cũng được, đánh ngã ta rồi hẵng nói!
Nam Cung Vũ cười híp cả mắt :
- Ngươi thật là ngang ngược! Túy Lão Quyền chắc chắn không hài lòng, mi không sợ lỡ đại sự của Quyền đại ca sao?
Mao Khôn lớn tiếng quát :
- Hay cho ngươi dẻo mồm dẻo miệng, dám ly gián bọn ta. Lão tử trước thu thập mi, sau mới báo lại cho Quyền đại ca!
Không chờ Nam Cung Vũ có biểu hiện gì, bên trong nhà gỗ vang lên một giọng nói khản đặc nhưng đầy quyền uy :
- Không được náo loạn, Mao Khôn! Chờ ta tương kiến hai vị bằng hữu này!
Mao Khôn sắc mặt không vui, “hừ” lên một tiếng, phun một bãi nước bọt rồi né sang hai bước.
Trong nhà gỗ lại bước ra bốn người, tên dẫn đầu ốm yếu xanh mét, tóc dài bù xù, mặt mũi vàng vọt nhăn nheo, thể hình như cái xác khô.
Hắn ngang tàng nói :
- Mọi người đứng sang một bên. Nóng nảy lỗ mãng chỉ khiến các bằng hữu khinh thường bọn ta. Chỉ có hai người đến mà các ngươi đã kinh động như chim vỡ tổ.
Rồi hắn trợn đôi mắt lộ quan sát Nam Cung Vũ từ trên xuống dưới một hồi, rồi lại quan sát Độc Phách chậm rãi nói :
- Là nhị vị tìm Túy Lão Quyền ta chăng?
Nam Cung Vũ hơi cung người, vui vẻ hòa nhã nói :
- Không dám, chính là bọn ta đến cầu kiến!
Túy Lão Quyền ngẩng cao mặt rít giọng :
- Có việc gì?
Nam Cung Vũ giữ lễ nói :
- Uy danh của Quyền ca ở Hoàng Sa Thần, bọn ta ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mạo muội đến đây, một là để tỏ lòng ái mộ Quyền ca, hai là muốn Quyền ca vì tình đồng đạo giang hồ mà thưởng cho chén cơm ăn!
Túy Lão Quyền tỏ vẻ ngạc nhiên, cười hăng hắc quái dị nói :
- Thưởng cho chén cơm ăn? Cũng được, không giấu gì, bọn ta cũng khổ cực đâu có kém, ba bữa cơm ăn còn không đủ mà không biết đi đâu kiếm ăn đây. Mi nói xem, có cơm đâu mà thưởng?
Nam Cung Vũ lộ vẻ khẩn thiết, giống như người chân thành giải bày mổ xẻ cho bằng hữu nghe vậy :
- Hiền ca nói quá rồi! Dựa vào địa vị, thân phận và quan hệ của hiền ca nói gì đến câu ba bữa cơm không đủ? Nếu cả hiền ca cũng lâm vào cảnh này thì hai huynh đệ tại hạ đã chết đói từ lâu rồi! Mặc cho Quyền ca khách khí, bọn tại hạ chẳng dám yêu cầu nhiều để tránh cho Quyền ca khó xử. Việc mà tại hạ nhờ đến Quyền ca rất đơn giản, chỉ cần Quyền ca gật đầu xem như đã thành toàn cho tại hạ.
Túy Lão Quyền chau mày nói :
- Nói đi, muốn ta gật đầu cho chuyện gì?
Nam Cung Vũ cười thật dễ thương :
- Lưu lão Đông gia ở Đông Quan thành chẳng phải có một đôi Bích Ngọc Uyên Ương rất tuyệt hảo nằm trong tay Quyền ca đó sao? Món đồ chơi này rất giá trị, bán rất nhiều tiền. Phía Quyền đại ca tổng cộng chỉ có mấy người, dùng hết bao nhiêu tiền đâu? Gật đầu một cái, thưởng cho bọn ta một phần sống qua ngày, cho anh em ta cơm no áo ấm. Xin ghi ân đức của Quyền ca!
Đầu tiên ngẩn người, tiếp theo là giận giữ, Túy Lão Quyền thét lớn :
- Mẹ kiếp! Đây là lời nói gì? Bọn đại gia khổ cực mới có được bảo vật vào tay. Hai tên ma quỷ bọn ngươi dựa vào thân phận gì mà muốn tới đây đòi chia phần? Đây phải chăng bọn mi muốn cướp trên đầu Túy Lão Quyền? Bọn mi hết muốn sống rồi!
Nam Cung Vũ bình thản nói :
- Quyền ca! Đừng tức giận, nói cướp lại thật khó nghe, tại hạ cũng không có ý này. Cuộc sống giang hồ giống như một chiếc dù che nắng che mưa, không thể che cho Quyền ca rồi lại không che cho bọn này. Cũng là hoa thắm lá xanh trên một cành, huynh nỡ nhẫn tâm để đồng đạo chung gốc phải chết khô hay sao?
Túy Lão Quyền trợn mắt nghiến răng :
- Dẹp cái trò ăn nói dài dòng đó đi, trong lòng bọn ma quỷ các ngươi tính toán cái gì tưởng rằng ta không biết sao? Họ Túy này cả ngày bắn nhạn, khi nhạn rơi để người khác ăn mất sao? Ta cướp của người, bọn ngươi lại muốn cướp của ta, nước lớn muốn phủ miếu Long Vương, đó là cái đạo lý gì vậy?
Hồng Yết Tử Mao Không ở bên thừa cơ xen vào :
- Ta đã biết hai tên cẩu đầu này không phải người tốt. Quyền ca ca! Bọn ta còn chờ gì, thanh toán bọn nó đi thôi!
Một tên cao to đen đùa đứng bên cạnh Túy Lão Quyền khịt mũi, giọng khàn dịu :
- Quyền đại ca, lai lịch hai tên này ta còn chưa rõ, nên hỏi môn phái của chúng.
Chớp cặp mắt lộ, Túy Lão Quyền liếc xéo Nam Cung Vũ nói :
- Mi có nghe lời nói của Lô Khâm chưa? Bọn mi chỉ toàn nói nhảm, mà không cho biết môn hộ. Đã đến đây chắc chắn không phải hạng vô danh.
Nam Cung Vũ như rất khiêm cung nói :
- Quyền ca thứ lỗi, chỉ lo cầu xin Quyền ca thưởng cơm, nhất thời quên báo danh tánh. Trước hết xin giới thiệu, tại hạ họ Nam Cung, tên Vũ. Đồng bọn của tại hạ có cái tên càng kỳ lạ hơn, hắn họ Độc, độc của độc dược, độc của độc ác tên của hắn chỉ có một chữ Phách, phách của hồn phách.
Túy Lão Quyền lẩm bẩm mấy chữ trong miệng rồi nói theo Nam Cung Vũ :
- Nam Cung... Nam Cung Vũ, Độc của độc dược, Phách của hồn phách. À, Độc Phách, Nam Cung Vũ... Độc Phách...
Đột nhiên hắn bật ngửa ra sau hai bước, mắt trợn tròn, miệng há hốc, bộ dạng như nuốt phải độc dược :
- Độc Phách, Độc Nhất Đao Độc Phách?
Độc Phách chưa lên tiếng, từ lúc tới đây, song phương đối diện, chàng chưa hề lên tiếng.
Mao Khôn đăm đăm nhìn Nam Cung Vũ run giọng hỏi :
- Lão là Thất Xảo Thương Nam Cung Vũ?
Nam Cung Vũ khom lưng nói :
- Danh tánh của lão chỉ khiến lão ca mắc cười mà thôi.
Hít sâu một hơi, Túy Lão Quyền cố trấn tĩnh nhưng vẫn không dằn được giọng run run :
- Thật không ngờ... là nhị vị giá lâm. Nam Cung huynh, ấy, lão huynh và Độc lão đại đều là đại nhân vật vang danh. Muốn phát tài sao không đến đâu mà lại xông vào chỗ nghèo khổ này? Có thể ép ra được bao nhiêu chứ? Xin nhị vị vì anh em tại hạ mà nhường cho một bước!
Nam Cung Vũ cười nói :
- Các vị nói thật tức cười, các vị làm ăn không vốn, tay trái vào thì tay phải ra. Còn ăn uống với phí dụng đều chẳng tốn nửa đồng, đều do bọn tài chủ cung ứng. Những ngày tháng như vậy thật nhẹ nhàng tiêu dao, nói gì đến chuyện nghèo khổ? Muốn nói khổ chính là huynh đệ tại hạ đây.
Túy Lão Quyền nhãn nhặn nói :
- Nam Cung huynh, mỗi nhà đều có một khó khăn riêng, không phải bọn tại hạ không biết đến bậc trên, có điều quả thực có nỗi khổ riêng. Huynh xem, trong nhà hơn mười miệng ăn đều lưng dài vai rộng, ăn như hùm như gấu, sáng mở mắt ra là bao nhiêu chuyện cần tiền. Ngày nay, việc buôn bán càng không phải dễ dàng, có khi cả ngày bôn ba mà chả kiếm được mấy đồng. Nhị vị lão huynh có nơi khác phát tài, bọn tại hạ chỉ xin tha cho một lần.
Nam Cung Vũ cười lắc đầu nói :
- Quyền ca, huynh nào có tha cho người ta, đồ vật không phải của mình sao huynh đau lòng đến vậy?
Túy Lão Quyền đã nổi nóng nhưng cố nín nhịn :
- Không nên nói vậy, Nam Cung lão huynh, đồ vật tuy không phải của bọn ta, nhưng phí nhiều tâm sức mới vào tay. Ai cũng muốn sống, muốn dựa vào tài vật mà sống. Giả sử nhường cho người khác, tại hạ làm sao ăn nói với thuộc hạ? Giang hồ có quy củ của giang hồ, nhị vị cũng nên vì bọn ta mà suy nghĩ lại.
Nam Cung Vũ nói :
- Nói vậy là các vị không chịu thưởng?
Túy Lão Quyền trầm giọng :
- Nam Cung lão huynh, huynh nhất định vậy sao?
Đưa mắt nhìn Độc Phách bên cạnh, Nam Cung Vũ thốt nhiên cười nói :
- Quyền ca thật là không nhìn ra vấn đề!
Thót tim, Túy Lão Quyền lắp bắp :
- Cái gì... là không nhìn ra...?
Nam Cung Vũ chớp chớp mắt nói :
- Đôi Bích Ngọc Uyên Ương đó, không sai, rất là đáng tiền. Nhưng tiền do người làm ra, ngày nay mất đi, ngày mai vẫn có thể kiếm lại được. Nhưng nếu người mà chết đi thì không phải trò đùa. Huynh nghĩ xem, Bích Ngọc Uyên Ương thật trân quý, nhưng đối với một người chết hoặc một đám người chết thì có giá trị gì?
Nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, mặt vàng của Túy Lão Quyền dần dần biến xanh :
- Ý của các hạ là muốn dùng sức để cướp đoạt?
Nam Cung Vũ cười nói :
- Nói như vậy thật khó nghe, nhưng quả không sai. Mềm không được thì cũng phải cứng vậy. Quyền ca, huynh bay nhảy giang hồ bao nhiêu năm, chẳng lẽ còn chưa hiểu đạo lý, thịt của kẻ yếu là thực phẩm của kẻ mạnh?
Cơ thịt trên mặt co giật, Túy Lão Quyền đột nhiên trợn mắt thét to :
- Nam Cung Vũ, bọn ngươi ép ta thái thậm.
Nam Cung Vũ thản nhiên nói :
- Đừng kích động, Quyền ca, vì khổ chủ bị huynh cướp đoạt cũng có ý nghĩ giống như huynh vậy!
Hai tay Túy Lão Quyền cho vào trong áo bào...
Giọng một tên vang lên :
- Mẹ nó, Nam Cung Vũ, mi cho rằng có thể thắng được bọn ta sao? Muốn mất mặt thì hãy ra tay, chưa biết mèo nào cắn mĩu nào, ai sẽ giết ai...
Nam Cung Vũ vươn vai nói :
- Bọn ta tiên lễ hậu khách, trái lại, Quyền ca, ngươi cứ mãi cứng rắn bất phục, đừng trách bọn ta đắc tôi. Thông thường, người vì tài vật mà chết, chim vì thức ăn mà vong mạng. Coi như Quyền ca giết chết được bọn ta thì bọn ta cũng xem như là số mạng. Ai bảo bọn ta tham lam đôi Bích Ngọc Uyên Ương kia?
Túy Lão Quyền hai tay rút ra hai thanh Liễu Diệp đao sáng loáng, tuốt trần. Lưỡi đao dài hơn một thước, chỉ to hơn ngón tay người một chút mà bén ngọt vô cùng. Hàn khí lạnh buốt, hào quang lấp lánh khiến cho người ta có cảm giác rờn rợn. Thêm sắc mặt đanh ác của họ Túy khiến cho tình thế càng thêm khẩn trương.
Nam Cung Vũ sắc mặt bất biến cười híc híc nói :
- Quyền ca thật muốn nạp mạng sao?
Câu nói chưa dứt, người bên trái đã vọt lên, hai ánh hào quang màu vàng chết chóc đã xuất kích.
Người xuất thủ đầu tiên chính là Hồng Yết Tử Mao Khôn, hắn thô bạo lỗ mãng nhưng công phu xảo diệu.
Một đôi Yết chùy màu vàng lấp lánh công tới phong tỏa cả thượng trung hạ của Nam Cung Vũ.
Nam Cung Vũ hé răng ra cười với Mao Khôn, một chút cũng không tránh né đón đỡ, quang cảnh giống như chấp nhận số mạng vậy.
Trong chốc lát, trực giác của Mao Khôn cảm thấy có chỗ không ổn... Trong khi hắn còn chưa biết chỗ nào không ổn, thì Độc Phách đột nhiên bước xéo lên một bước, theo thân hình bước xéo lên của Độc Phách, một luồng ánh sáng chói mắt bay lên, tốc độ bay cực nhanh.
Ánh sáng lạnh như hoa tuyết bay cuồn cuộn phủ trùm, một đao cực kỳ đơn giản mà tưởng như bao trùm cả trời đất. Một cánh tay vèo giữa không trung mang theo máu tươi nhỏ giọt.
Đến lúc này, tiếng lưỡi đao xé không gian mới vang lên....
Thân trên của Độc Phách hơi chuyển động, Tế Hồn Câu đã trở về tay, giống như mảnh trăng lưỡi liềm rơi xuống.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy hai tên đại hán đứng sau lưng chàng, cách hơn một trượng bị biến thành bốn khúc. Đám còn lại sững sờ như tượng gỗ...
Mao Khôn mất đi một cánh tay, vừa đau đớn vừa căm hận, sắc mặt trở thành tái mét nhưng vết sẹo trên má càng đỏ bầm, tóc tai hắn xõa ra, rũ rượi, hắn như con dã thú lao vào Độc Phách....
Cánh tay còn lại cố sức vung Yết Vỹ chùy...
Tiếng thét cuồng dại nhằm tăng thêm khí thế...
Độc Phách ngay cả mí mắt cũng không động, Tế Hồn Câu trong tay bắn ra như mũi tên, sức mạnh cực kỳ bá đạo đón lấy Yết Vỹ chùy của Mao Khôn đang lao đến.
Yết Vỹ chùy và Tế Hồn Câu chạm nhau...
Một luồng lực đạo mà Mao Khôn chưa từng tưởng tượng ra được xâm nhập vào cơ thể hắn. Lực đạo không những khiến thân chùy bị uốn cong mà còn đẩy hắn thối lui năm bảy bước.
Thân hình Mao Khôn còn chưa đứng vững thì đao quang đã lướt tới sau đầu, khiến đầu của một con người đang sống sờ sờ bị cắt gọn rơi xuống đất. Vết sẹo trên má thậm chí vẫn còn đỏ bầm.
Chỉ trong một chớp mắt, ba người đã nạp mạng....
Sự tàn khốc bạo liệt không chỉ khiến đám Túy Lão Quyền kinh hoảng mà ngay cả Nam Cung Vũ cũng có chút sững sờ.
Ánh sáng xanh hình trăng lưỡi liềm lấp lóe trong tay Độc Phách, đôi mắt chăm chú nhìn vào Túy Lão Quyền đang bất động như một con chim bằng gỗ.
Đôi mắt ấy vẫn khép hờ, vĩnh viễn khép hờ...
Chàng đột ngột bước lên một bước, lại đột ngột ho khan một tiếng. Túy Lão Quyền thoái lui một bước, đầu tóc bù xù như cỏ rối không ngừng lắc lư :
- Đừng! Độc lão đại, có gì từ từ chúng ta bàn luận...
Độc Phách đứng lại, đưa mắt nhìn Nam Cung Vũ.
Thất Xảo Thương mỉm cười nói :
- Quyền lão ca, sự việc đã đến nước này còn gì để nói nữa?
Sắc mặt Túy Lão Quyền không chỉ là màu vàng mà là vàng bệch, cổ họng co rút lại, lời nói nhũn như bông gòn :
- Xem như các ngươi tàn ác, xem như các ngươi lợi hại, bọn ta thua là xong.
Nam Cung Vũ thủng thẳng nói :
- Nhận thua? Chỉ nhận thua là giải quyết được vấn đề sao?
Mặt của Túy Lão Quyền gần như muốn khóc :
- Nam Cung lão huynh, cầu xin lão huynh nương tay chừa cho bọn tại hạ một con đường sống.
Nam Cung Vũ nói :
- Ý của Quyền ca muốn nói là thế nào?
Liễu Diệp đao bên tay trái nhập sang tay phải, Túy Lão Quyền ấm ức nói :
- Đôi Bích Ngọc đó, các vị cứ lấy đi một, lưu lại cho bọn tại hạ một!
Lắc đầu, Nam Cung Vũ nói :
- Như vậy sao được, Uyên ương trước nay một đôi, mỗi người sao có thể cầm một, ai lại chia cắt đôi uyên ương như thế? Quyền ca, thảm sự như vậy ngươi tàn nhẫn lắm sao?
Trong lòng mắng thầm mười tám đời tổ tông Nam Cung Vũ, nhưng ngoài mặt Túy Lão Quyền vẫn phải nhũn nhặn :
- Nam Cung lão gia, Bích Ngọc Uyên Ương đâu phải đôi uyên ương thật, nó chỉ là do ngọc bích khắc thành thôi mà!
Nam Cung Vũ nghiêm mặt nói :
- Thế thì lại càng không được! Giá trị của Bích Ngọc Uyên Ương đó ở chỗ có một đôi, nếu phân khai thì còn giá trị gì nữa? Như vậy đối với các vị không tốt, đối với bọn ta càng không tốt. Tốt nhất là phối thành một đôi.
Nói đi nói lại, bọn Nam Cung Vũ vẫn muốn lấy một đôi, Túy Lão Quyền biết muốn tranh cũng không tranh được. Hơn nữa thanh đao lấp lánh hàn quang trên tay Độc Phách có uy thế vô song, Túy Lão Quyền sợ có sơ xuất thì thanh đao kia sẽ sớt ngang qua đầu. Như vậy thì phải làm sao?
Nam Cung Vũ chẳng phải đã nói qua rồi sao? Bất luận bao nhiêu của cải đối với người chết cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Xe trước đã đổ không thể nào đi lại theo dấu cũ. Hắn không muốn biến ra người thiên cổ.
- Được rồi! Giao hết cho các ngươi!
Mặt Nam Cung Vũ ra chiều thương xót nói :
- Quyền ca, nếu sớm nghĩ ra thì đâu đến nỗi mất ba mạng người?
Túy Lão Quyền nghiến răng thầm mắng: “Ta đâu phải mẹ mi mà nghĩ ra được? Lão tử đang thất cơ không thể không cúi đầu. Các ngươi cưỡng đoạt báu vật mà ra tay tàn độc như vậy, lão tử làm sao nghĩ ra?”
Hắn khép đôi mắt, nói gần như khóc :
- Xin đến lấy hàng! Nhị vị!
Nam Cung Vũ dặn Độc Phách :
- Đệ ở bên ngoài canh giữ, ta theo hắn thu hàng!
Độc Phách gật đầu đưa mắt liếc nhìn năm tên còn lại trên hiện trường. Năm tên cảm thấy phát run, không ai dám nhúc nhích sợ gây hiểu lầm cho đối phương, rước họa bất ngờ.
Bước theo Túy Lão Quyền vào trong nhà gỗ, Nam Cung Vũ một mặt quan sát tứ phía. Chỉ thấy bên trong hỗn loạn dơ bẩn như cái ổ chuột. Lão chắc chắc lưỡi nói :
- Chỗ các ngươi ở dơ bẩn và hôi thối như vậy bọn ngươi thì không can hệ gì, nhưng làm hôi thối đôi Ngọc Bích Uyên Ương thì thật là...
Túy Lão Quyền không màng đến Nam Cung Vũ chỉ lo ngó cổ vào trong gọi :
- A Uông, A Uông! Đem cái hộp đựng vật của Lưu lão đầu đưa cho ta!
Thanh âm vang dội trong nhà gỗ, nhưng bên trong tuyệt không có phản ứng gì. Túy Lão Quyền hơi giật mình, lập tức xông vào, đồng thời há miệng mắng lớn :
- Mẹ nó! Bên ngoài thì kinh thiên động địa, vậy mà ngươi chỉ biết cúi đầu rút cổ không dám lên tiếng!
Nam Cung Vũ bước theo Túy Lão Quyền vào trong nội thất, chỉ thấy bên trong đồ đạc hỗn loạn, cửa sổ mở tung. Các cửa bằng gỗ dày, nặng nề đã hé mở, dây xích bằng sắt cũng đứt tung. Đồ đạc đổ vỡ rơi đầy trên đất.
Đừng nói đến A Uông, ngay cả bóng quỷ cũng không thấy.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Túy Lão Quyền lập tức la lớn một tiếng :
- Không xong.
Thân người đã bổ nhào về phía cửa sau, thò cổ quan sát khắp nơi, rồi bước chân lảo đảo chạy về phía tủ quần áo, tay chân quờ quạng lục tìm trong đống đổ nát đó.
Lục tìm một hồi, rồi hắn ngã người ra đất ngồi thở dốc.
Nam Cung Vũ là kẻ bàng quan, đương nhiên hiểu được việc gì đã xảy ra, nhưng không nhịn được khô khan hỏi :
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lão Túy Quyền lắc mạnh đầu, hai tay vị tủ quần áo đứng bật dậy nói :
- A Uông đáng chết! Trời đánh A Uông. Đồ côn trùng vong ân bội nghĩa. Đồ gian ta ngũ mã phân thây, không những hắn trộm đi đôi Uyên Ương Ngọc Bích mà ngay cả túi vàng ngọc bọn ta dày công tích lũy hắn cũng trộm đi mất. Ngàn lần không ngờ được đồ cẩu tặc lòng dạ đen tối, thủ đoạn đê hèn đến mức này.
Nam Cung Vũ nghiêm mặt, giọng nói có chút nghi ngờ :
- Quyền ca không nên đóng kịch nữa!
Túy Lão Quyền cười khăng khắc, tiếng cười xem ra còn khó nghe hơn tiếng khóc. Lão xám mặt nức nở :
- Ta đang đóng kịch? Quang cảnh trước mặt chính mắt huynh chứng kiến. Thủ hạ của ta bội phản chưa nói, hắn khiến cho ta như một con chó rơi xuống nước. Thừa lúc ở bên ngoài hỗn độn cuỗm đi tất cả, đạo đức nhân nghĩa đều không màng đến. Ngày nay tại hạ vườn không nhà trống, coi như hết sạch rồi. Nam Cung Huynh thấy bộ dạng của ta giống như đang đóng kịch sao?
Nam Cung Vũ thoái lui, không ngoái đầu lại nói :
- Đừng buồn rầu, Quyền ca ít nhất còn một cái nhà để ở!
Túy Lão Quyền ngơ ngẩn nói :
- Thế đôi Bích Ngọc Uyên Ương, chả lẽ bọn ngươi không cần nữa?
Nam Cung Vũ không đáp, chỉ bước nhanh ra ngoài, vẫy tay với Độc Phách :
- Chúng ta đi!
Độc Phách bước theo Nam Cung Vũ, nhưng Nam Cung Vũ không đi theo con đường lúc trước đã tới đây Trái lại bước vòng qua đám cây rậm, đi ra phía sau căn nhà gỗ.
Độc Phách thấp giọng hỏi :
- Có chuyện sao?
Gật đâu, Nam Cung Vũ nhìn xung quanh nói nhỏ giọng :
- Độc Phách! Bọn ta là lão giang hồ, cuối cùng bị chúng gạt cho một phen!
Độc Phách chau mày nói :
- Nói gì?
Nam Cung Vũ buồn rầu nói :
- Đúng là châu chấu bắt ve không ngờ hoàng tước đứng đằng sau. Chúng ta đang ra mặt dành giật với Túy Lão Quyền, tên giết người tàn nhẫn thì một tên thủ hạ của hắn thừa cơ hỗn loạn đã cướp Ngọc Bích Uyên Ương chạy rồi. Không những thế bao nhiêu tài vật của họ Túy cũng đều bị hắn lấy đi cả. Trong lúc ta ra ngoài, hắn còn trong đó kêu trời khóc đất.
Độc Phách nói :
- Đó là Túy Lão Quyền quản lý thủ hạ không nghiêm, cả một ổ bại hoại như thế sao có thể gạt được huynh?
Cười khan một tiếng, Nam Cung Vũ ra vẻ bí mật nói :
- Ta nói một lời đệ sẽ hiểu ngay, không phải ta đã nói Túy Lão Quyền có một thủ hạ bị ta mua chuộc rồi sao?
Độc Phách tỉnh ngộ :
- Phải chăng người đó đã bị huynh mua?
Nam Cung Vũ thở dài nói :
- Không sai, chính là tên A Uông đáng giết ngàn đao đó. Hắn vốn tên là Uông Bình.
Độc Phách không nén được cười ra tiếng. Cổ nhân nói không sai: Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.