Tê Tức Chi Lục

Chương 20: Phiên ngoại 1.1




(*/ω\*)

“Tiểu Tê… Em kêu tôi bằng gì?”
Lúc bị hỏi cái vấn đề này Hạ Tê trên dưới không có mặc gì, cậu mở mắt ra, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Hiên mà ngơ ngẩn xuất thần, âm thanh mang theo khàn khàn: “Lục, Lục tiên sinh… A…”
Sau khi xong việc hai người tắm rửa thay quần áo, mới vừa buổi sáng 8 giờ, hai người ngày hôm nay đều có chuyện phải làm, bất quá may mắn là chủ nhật, thời gian còn rất nhiều, đủ cho bọn họ cùng ăn bữa sáng.
Hạ Tê mặt còn có chút hồng hồng, sáng sớm làm loại chuyện này, thật sự là làm cho người ta ngượng ngùng.
Lục Hiên đem miếng bánh mì đã được phết bơ đưa cho Hạ Tê, giống như đang thảo luận về chuyện thời tiết hôm nay: “Tiểu Tê, chúng ta cùng nhau mấy ngày rồi?”
“Sáu ngày bảy đêm.” Hạ Tê không chút nghĩ ngợi bật thốt lên, nói xong chính mình có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tính… tính bảy ngày đi.”
Lục Hiên gật gật đầu, nói: “Đã một tuần lễ, xưng hô của em với tôi còn không chuẩn bị thay đổi một chút đi?”
Hạ Tê sửng sốt một chút, mới phản ứng được vừa nãy Lục Hiên ở trên giường là có ý này.
Lục Hiên đặt ly nước xuống, bình bình nói: “Theo quy củ, vào lúc này em nên gọi tên tôi, không thôi người khác nghe được, sẽ hiểu lầm chúng ta không thân mật, do đó sản sinh thêm những suy diễn, gây nên các loại phiền phức không đáng có… không nên để cho loại chuyện nhỏ này làm người ngoài suy đoán nghi ngờ tình cảm chúng ta không tốt.”
Hạ Tê á khẩu không trả lời được.
Ngày ấy Lục Hiên hướng cậu thổ lộ, Hạ Tê rất lâu không phản ứng kịp, cuối cùng vẫn là Lục Hiên chịu thua quyết tâm giải thích, sau đó còn thức tỉnh mình, Hạ Tê cũng là lúc đó mới biết được từ nhỏ Lục Hiên đã lớn lên trong một gia đình lạnh băng như vậy, nghe xong lời Lục Hiên nói rồi, Hạ Tê có đầy đủ lý do tin tưởng, này tám phần mười là lời nói mà cha Lục Hiên nói với mẹ của hắn, lúc nhỏ bị Lục Hiên nghe được.
Lục Hiên học đến nỗi thuộc lòng, bây giờ lại dùng ở trên người cậu
Thế nhưng hoàn toàn không phù hợp với tình huống của bọn họ bây giờ a! Hạ Tê nội tâm hỏng mất, cái gì gọi là “Người khác nghe được sẽ hiểu lầm chúng ta không thân mật, sẽ nghi vấn tình cảm của chúng ta”? Thật sự phải biết là quan hệ của bọn họ tốt lên mới đây thôi?
Hạ Tê cẩn thận giải thích: “Em… em đã quen gọi ngài là Lục tiên sinh a, hơn nữa Lục tiểu thư đã nói với em, nếu như chuyện này mà lộ ra, sẽ ảnh hưởng không tốt đến ngài…”
Lục Hiên tràn đầy phấn khởi nói: “Em có thể hướng về giới truyền thông mà gọi tôi như vậy, xem lần này ai dám làm gì.”
Lần trước Lục Hiên hướng đến tiền bối trong giới nhắc nhở đám phóng viên như vậy uy thế vẫn còn tồn lại, xác thực… không ai dám manh động.
Mà cũng không thể tùy hứng như vậy a, Hạ Tê không muốn Lục An Kỳ các nàng thêm phiền phức nữa, nghĩ một hồi thương lượng: “Kia… chúng ta lén lút gọi như vậy?”
Lục Hiên miễn cưỡng gật gật đầu, cũng nhìn chằm chằm vào Hạ Tê mà chờ cậu, Hạ Tê vẫn đang đấu tranh, há miệng, cuối cùng quyết tâm nói: “Thế nhưng, ngài so với em lớn tuổi a… gọi trực tiếp tên ngài thật không tôn kính.”
Lục Hiên biết rằng Hạ Tê nhất thời nửa khắc còn chưa thích ứng được, cũng không miễn cưỡng cậu, chỉ là nở nụ cười: “Nếu tôi có thể lớn tuổi hơn em một chút nữa là tốt rồi, như vậy có thể trực tiếp nhận em làm con nuôi, bớt đi rất nhiều phiền phức.”
Hạ Tê vội vàng lắc đầu, như vậy chính là loạn luân a…
Sau khi ăn sáng mỗi người đến công ty, Diêu Miêu Miêu nói bây giờ có việc cần thương lượng với Hạ Tê, Hạ Tê rất sớm đến phòng nghỉ ngơi chờ Diêu Miêu Miêu.
“Xin lỗi xin lỗi, kẹt xe.”
Diêu Miêu Miêu cầm theo cà phê của tiệm cưới lầu công ty, vội vã vào phòng, thả túi xách xuống nói: “Sắp đến Trung thu, bên (Đại phú ông) kia chuẩn bị kế hoạch cho ra chương trình đặc biệt, ngày hôm qua mới gửi chị xem kịch bản, chị đã gửi mail cho cậu, thấy sao?”
Hạ Tê lắc đầu xin lỗi một cái: “Tối hôm qua… chưa kịp xem.”
Diêu Miêu Miêu may mắn thay cũng hiểu lý do “chưa kịp”, chế nhạo cậu vài câu, liền nói chính sự: “Là như thế này, tổ chương trình muốn cho mỗi thành viên được mời một vị khách quý làm đồng đội của mình…”
Hạ Tê sợ hết hồn: “Chúng ta vốn là đã có tám người rồi! Tính cả khách mời là tổng cộng mười sáu người đi!”
Diêu Miêu Miêu vung vung tay: “Khách được mời không có đến nới trực tiếp, chỉ là hình thức điện thoại nhờ giúp đỡ.”
Hạ Tê lòng vẫn còn sợ hãi: “Hù chết em, không phải muốn thuê thêm camera đi…”
“Đồng đội có vai trò một chút, lần này không còn toàn bộ mọi người tham gia tìm kiếm bảo tảng lớn, trò chơi chia làm ba giai đoạn.” Diêu Miêu Miêu giải thích, “Giai đoạn thứ nhất vẫn là mọi người tham gia làm nhiện vụ tìm cách lên đảo, còn có bản đồ kho báu và vân vân, giai đoạn thứ hai, mọi người lên đảo thu thập tình báo cùng tìm kiếm manh mối, tìm kiếm đầu mối từ các thành viên khác, cũng chính manh mối của bảo tàng lớn, sau đó tới giai đoạn thứ ba, cũng chính là cảnh mới được thêm vào, giai đoạn chém giết.”
“Đồng đội mời tới sẽ xuất hiện ở giai đoạn ba, tổ chương trình cách mỗi mười phút sẽ cho cậu một câu hỏi, gọi điện thoại liên lạc với đồng đội, trả lời vấn đề, nếu đáp sai ba lần cậu sẽ bị ‘Chém giết’, trực tiếp bị loại, kiếm được bảo tàng lớn trước khi bị giết cậu sẽ chiến thắng, trò chơi kết thúc, sau khi kết thúc ở trên đảo sẽ có lửa trại với tiệc đúng, các thành viên hát, khách mời qua điện thoại sẽ chúc mọi người Trung thu vui vẻ, có cảm giác nhiều ngôi sao hội tụ, dùng để cảm ơn người hâm mộ.”
Hạ Tê cảm thấy chơi rất vui, cười nói: “Như vậy rất kích thích, tốt vô cùng, em cũng phải hát sao? Hát cái gì? Chỉ định hay là em tự chọn?”
“Cái này không trọng yếu.” Diêu Miêu Miêu đánh gãy lời Hạ Tê, “Cậu định mời người nào? Nhất định phải cùng cậu quen thuộc mới được, nếu không lúc thu chế sẽ lúng túng, mười phút một cú điện thoại, muốn có chính là cảm giác vội vã, cậu có thể cùng khách mời làm như cải nhau tranh luận, dùng để tạo hài hước, còn phải nhất định là người nổi tiếng, nếu không tổ chương trình cũng không đồng ý.”
Hạ Tê nghĩ một hồi nói: “Giang ca?”, từ ngày ấy sau khi hai người nói ra quan hệ so với thường ngày tốt hơn rất nhiều, mời đến chương trình làm khách quý của mình Khương Giang nhất định sẽ đồng ý, hơn nữa (Đại phú ông) hiện tại phi thường nổi tiếng, Khương Giang hẳn là cũng sẽ đồng ý.
Diêu Miêu Miêu lắc đầu: “Giữa các cậu quá khách khí, hiệu quả không tốt.”
Bạn của Hạ Tê trong giới rất ít, muốn phù hợp với yêu cầu còn ít hơn, Diêu Miêu Miêu do dự nói: “Chúng ta hỏi Phí đạo một chút?”
Hạ Tê vội vàng lắc đầu: “Phí đạo đang ở Thái Lan làm phim đây, làm sao có thời giờ tham gia loại này chương trình, thật không nên phiền phức người ta a, lại nói… em cùng Phí Đạo còn khách khí hơn.”
“Điều này cũng đúng.” Nghĩ đến thỉnh Phí Đạo Diêu Miêu Miêu cũng có chút chột dạ, “Vị này có chút to lớn, đúng rồi, Tiêu Sơn Thanh thế nào?”, Tiêu Sơn Thanh vừa là nam chính trong (Nghịch Phong Nhi Hành), bên trong phim cùng Hạ Tê đụng chạm rất nhiều, lúc ở đoàn kịch cùng Hạ Tê quan hệ cũng tốt.
Hạ Tê nghe vậy đầu lắc như chong chóng, ánh mắt trốn trốn tránh tránh, mặt cũng có chút hồng, Diêu Miêu Miêu kinh ngạc: “Cậu sao thế?”, Diêu Miêu Miêu trong lòng chuông báo động vang lên, hạ thấp giọng vội la lên, “Cậu cùng hắn có phải là lén lút…”
“Không phải!” Hạ Tê khóc không ra nước mắt, (Nghịch Phong Nhi Hành) sắp phát sóng, buổi tối các phiên bản video giới thiệu đã lan truyền, nhóm em gái khắp Đại Lục mắt sáng sắc sảo nhận thức, từ video giới thiệu liền phát hiện ra mùi cp nồng đậm, không cần ai nói, internet đã tự động bắt đầu xoát bình luận lại phần ngắn của cậu cùng Tiêu Sơn Thanh, cắt nối biên tập video của bọn họ, Hạ Tê hai ngày trước xoát weibo bị Lục Hiên nhìn thấy, Lục Hiên bề ngoài không nói gì, buổi tối lại “hảo hảo” làm cho Hạ Tê hiểu rõ ai mới làm nam nhân của mình, nhớ tới buổi tối đó Hạ Tê mặt càng ngày càng hồng, hai tay cậu chắp trước ngực, “Thật sự, thật sự không được… đổi thành người khác đi, chỉ cần không phải Tiêu tiền bối.”
(Nghịch phong) sắp tới sẽ phát sóng, mời Tiêu Sơn Thanh dốc sức bán đậu hủ một chút tạo hiệu ứng thiệt đúng ý, vừa có thể lấy lòng fan vừa có thể hâm nóng đề tài, bất quá Hạ Tê đều nói như vậy, Diêu Miêu Miêu cũng không tiện ép buộc cậu, đành phải coi như thôi, hai người đơn giản mở xem danh bạ điện thoải của Hạ Tê, từng cái kiểm tra, lúc nhìn thấy hai chữ “Lục Hiên” ánh mắt Diêu Miêu Miêu sáng lên, nói: “Thỉnh Lục tổng thì sao?”
Hạ Tê: “Phốc!”
“Không không.” Hạ Tê phát điên, “Bức ảnh lần trước mọi người vẫn chưa có quên đâu!”
“Cũng bởi vì có chủ đề lần trước mới tính a.” Diêu Miêu Miêu không thèm để ý, “Liền quang minh chính đại mời Lục tổng, như vậy càng có thể để người khác biết giữa các ngươi kỳ thực không có gì, cậu càng tự nhiên, hiệu quả càng tốt, cậu nhìn Mễ đạo cùng Trần Thần Phàm kia, scandal đã truyền bao nhiêu năm, người ta vẫn là cả ngày hợp tác rồi cùng đi thảm đỏ, hoàn toàn không tránh được hiềm nghi, mọi người cũng đã quen rồi.”
Mễ đạo là đạo diễn trẻ mấy năm gần đây gặp thời, tuổi không lớn lắm, nhưng mà cầm qua không ít giải thưởng, hắn có tác phẩm mới đều mời nghệ sỹ Trần Thần Phàm cùng hợp tác, từ phòng bán vé đến những buổi tiệc lớn, đã sớm bùng nổ, hai người quan hệ đã không phải chỉ một câu bạn bè là có thể giải thích được, giới truyền thông cũng đã quen với hình ảnh hai người qua lại hằng ngày, cũng lười viết thêm.
Hạ Tê vẫn cảm thấy không tốt, Diêu Miêu Miêu không ngừng cố gắng, nói: “Để mọi người đều biết các cậu là bạn bè, quan hệ tốt, như vậy sau này có bị vồ tới cũng không sao.”
“Thế nhưng…” Hạ Tê bật cười nói, “Lục tiên sinh không phải nghệ sỹ a, xuất hiện ở loại chương trình này có tốt không? Tổ chương trình không phải cần người có tiếng tăm sao?”
Diêu Miêu Miêu thương hại nhìn Hạ Tê: “Cậu nhất định không xem tạp chí Tài chính và kinh tế… Lục tổng thường xuyên là nhân vật ảnh bìa. Hơn nữa bởi vì cùng Lục tiểu thư có quan hệ, Lục tổng vốn miễn cưỡng cũng được xem như là người trong giới, như thế nào?”
Hạ Tê do dự, Diêu Miêu Miêu nói: “Chị trước tiên gọi tổ chương trình hỏi một chút, bọn họ khẳng định cảm thấy rất tốt, chị nghe nói Lục tổng còn là bạn học của ảnh đế, đây coi như là… thân càng thêm thân? Như thế nào, phía bên này chị nghĩ được cái chắc, cậu liền gọi điện thoại cho Lục tổng?”
Diêu Miêu Miêu thiết tha nói, Hạ Tê không thể làm gì khác hơn là gật đầu, Diêu Miêu Miêu lúc này đã gọi xong, đúng như dự đoán, tổ tiết mục cảm thấy vô cùng tốt, lúc chuẩn bị cúp điện thoại bên kia còn nửa đùa nửa thật nhờ Hạ Tê hỏi Lục Hiên có muốn tài trợ mùa thứ hai của (Đại phú ông) hay không
Diêu Miêu Miêu cười cúp điện thoại, đối Hạ Tê huơ tay: “Cần chị giúp cậu gọi không?
Hạ Tê nuốt nước miếng, nói: “Vẫn là em tự mình gọi đi…”
“Chờ chút.” Diêu Miêu Miêu tâm tình bát quái nổi lên, cười nói, “Khai ra đi, lúc bên trong chương trình hỏi cậu muốn gọi cho ai, cứ cho là người bên kia không biết gì, cậu diễn tập trước một chút đi.”
Hạ Tê đáng thương nhìn nhìn Diêu Miêu Miêu, Diêu Miêu Miêu không nhịn được bắt nạt cậu: “Cậu trước mặt chị mà còn mắc cỡ, lỡ như Lục tổng đồng ý, cậu lại phải ở trong chương trình trước rất nhiều người gọi điện, còn có cách mười phút gọi một lần, lúc đó phải làm sao bây giờ?”
Hạ Tê không có cách nào, chuẩn bị quyết tâm gọi điện
Điện thoại vang hai tiếng liền có người nhận.
“Alo?”
Diêu Miêu Miêu nở nụ cười, Hạ Tê không tự chủ hạ thấp giọng, nói: “Chính là…”
“Nhớ tôi rồi?” (lúc nào em nó gọi tới anh cũng hỏi có một câu =_=)
Diêu Miêu Miêu liều mạng che miệng lại không để cho mình bật cười, Hạ Tê ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Ừm… nhớ.”
Bên kia điện thoải Lục Hiên nói, “Làm sao vậy?”
Hạ Tê nhấp nhấp môi, đem việc tham gia chương trình kể, lại đem tiết mục trong chương trình đại khái nói ra, không chờ cậu giải thích rõ ràng bên kia Lục Hiên đã nói, “Tôi đang họp, tình huống cặn kẽ chờ buổi tối nói kỹ sau.
Hạ Tê vội nói: “Ngài cứ lo việc trước.”
Diêu Miêu Miêu gấp gáp cấp Hạ Tê khẩu hình, “Hỏi Lục tổng trước là có tới hay không?!”
Hạ Tê hướng Diêu Miêu Miêu nháy mắt dùng sức lắc đầu ra dấu, không chờ hỏi lại, bên kia nói, “Tôi tham gia.”
Lục Hiên nói xong cúp điện thoại.
Diêu Miêu Miêu rốt cục cũng dám nói chuyện, hoan hô, thuận tiện xoa nhẹ đầu Hạ Tê một chút: “Cậu tốt số a, gặp được Lục tiên sinh yêu cậu như vậy… tôi thiệt là ghen tỵ.”, Diêu Miêu Miêu vội vã đi tới tổ chương trình, thuận tiện sắp xếp thời gian, cầm lấy túi của mình đi làm việc.
Hạ Tê khóe miệng cười làm sao cũng không ép xuống được, cậu lấy gối trên trên ghế salong, đem mặt chôn vào, Lục tiên sinh tại sao có thể tốt như vậy a a a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.