Tên Của Em, Họ Của Anh

Chương 2.2:




Sau chuyện đó anh trai và cô gái kia chia tay, cậu biết là do cậu. Tô Phong càng hận cậu hơn, càng làm nhục cậu nhiều hơn, còn cậu thì càng chịu đựng nhiều hơn.
Có một lần cuối năm, mẹ được người thân đưa về quê chơi, anh mang theo mấy người bạn về nhà uống rượu. Ai nấy đều uống đến say mèm, anh cũng thế. Tô Phong trong lúc say khướt ấy gọi cậu ra, chỉ vào cậu mà nói với đám bạn của mình.
“Thấy không? Nó là một thằng gay. Rất thích nằm dưới thằng đàn ông khác, nhìn bộ dạng kia xem, thật hết sức buồn nôn.”
Mấy người đó uống quá nhiều, nghe Tô Phong nói vậy thì bắt đầu dò xét cậu từ trên xuống dưới. Trông thấy làn da trắng nõn cùng đôi lông mày thanh tú của Tô Tuân, cả đám đứng dậy đi tới.
Anh chỉ cười lạnh một tiếng rồi đứng lên về phòng. Anh không muốn cậu chạy được ra chỗ mình, cũng không muốn mình bị cậu đụng vào.
Đêm đó, mặc dù đóng chặt cửa phòng nhưng Tô Phong vẫn nghe thấy tiếng kêu khóc của Tô Tuân ngoài kia. Mặc dù bịt tai lại, vùi mặc vào gối nhưng tiếng khóc ấy vẫn len lỏi vào đôi tai, vào tâm trí anh. Tiếng khóc kéo dài có lẽ cả đêm, Tô Phong vì thế cũng không ngủ được.
Sáng hôm sau khi anh thức dậy thì đám bạn cũng đã ra về cả. Tô Tuân trông như cả đêm không chợp mắt giây nào, đôi mắt sưng đỏ, cả người gầy rộc hẳn đi. Vừa nhìn thấy anh bước ra, cậu yếu ớt mỉm cười, nói:”Anh, anh muốn ăn gì? Để em chuẩn bị.”
Anh ghét nhất là nụ cười của cậu, ghét mà cũng không biết vì sao ghét.
Cậu từ trước tới giờ chưa một lần tức giận với Tô Phong. Anh đánh cậu, mắng cậu, làm đau cậu, cậu chẳng qua cũng chỉ cam chịu, rồi cuối cùng lại mỉm cười với anh.
Tô Phong học trường Y, sau khi tốt nghiệp thì trở về thành phố và làm việc tại khoa Thần kinh của một bệnh viện trọng điểm, đó cũng là thời gian Tô Tuân đi học đại học. Trường của cậu cách nhà cũng không gần, mỗi lần đến trường đều ngồi xe bus cả giờ đồng hồ thế nhưng cậu vẫn đều đặn về nhà. Anh vì thế mà chán ghét nói:”Không muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em.”
Cậu cũng chỉ cười nhẹ mà đáp:”Em không trở về thì ai chăm sóc anh đây?”
Hai người lần đầu phát sinh quan hệ thân thể là khi cậu đang học năm ba đại học. Tô Phong làm bác sĩ phẫu thuật chính trong một ca rất lớn, tất cả diễn ra rất suôn sẻ và dĩ nhiên là anh được đề đạt thăng chức. Một lẽ dĩ nhiên khác, anh cùng bạn đồng nghiệp ra ngoài tổ chức tiệc mừng, uống khá nhiều, khi trở về nhà đã quá nửa đêm. Cậu khi ấy vẫn đang chờ.
Vào đến nhà, ném chiếc cặp xuống sàn, Tô Phong trực tiếp gục xuống cửa, mùi rượu thoáng chốc lan khắp phòng khách. Cậu nói:”Ca phẫu thuật rất thành công đúng không anh? Em biết anh nhất định làm được.”
Cậu đỡ anh đi qua phòng khách đến phòng tắm. Nước nóng đã chuẩn bị sẵn, Tô Tuân xả nước đầy bồn tắm và bắt đầu cởi áo cho Tô Phong, giúp anh tắm.
Tô Phong vì say đến chẳng còn biết gì nên lần đầu tiên, anh không cự tuyệt sự đụng chạm của cậu.
Tô Tuân chẳng hiểu vì sao, trong lúc thay anh trai cởi đồ, tiếng thở dài dễ dàng phát ra. “Anh, em yêu anh, thật đấy…”
Đôi môi mềm mại của cậu nhẹ nhàng đặt lên ngực Tô Phong những nụ hôn rất nhỏ, như là tôn kính, như là yêu thương. Đây là con người mà cậu yêu nhiều quá, người mà cậu luôn muốn được chạm vào.
Tô Tuân vừa muốn lại vừa sợ, cậu sợ lỡ như anh tỉnh dậy, biết chuyện đang xảy ra thì sẽ còn căm ghét cậu hơn nữa, chà đạp cậu hơn nữa. Cậu nhẹ nhàng hôn, ôn nhu như đối đãi bảo vật.
Tô Phong tuy rằng đầu óc choáng váng bởi rượu nhưng thân thể lại vẫn nhận biết được. Cả người anh mềm nhũn, còn có cảm giác như có một con rắn nhỏ đang bò trên người mình, nhột nhột tê dại.
Trong thân thể bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa ấy cứ theo hành động nho nhỏ của Tô Tuân mà chậm rãi thiêu đốt.
Người trước mặt là ai?
Gương mặt hết sức thân thuộc. Người mà anh nhìn đã thấy khó chịu, lúc nào cũng muốn chà đạp không thôi.
Thật muốn…khiến cho người đó đau, người đó vỡ vụn.
Ghét em như vậy, vì sao em vẫn cười?
Cậu bỗng cảm nhận được anh trai dường như có sự biến đổi, kinh ngạc nhìn lên.
Đáp lại cậu lại là một nụ cười lạnh, Tô Phong đưa tay ra đè lại đầu cậu.
“Ngậm.”
Trong mắt cậu xuất hiện một tầng hơi mỏng, hai gò má đỏ hồng, thân thể phát run không kiềm chế nổi.
“Thế nào? Em không phải thường làm loại chuyện này sao?” Anh nói.
Cơ thể cậu run lên không ngừng, há to miệng ngậm lấy dục vọng của Tô Phong. Cơ thể của anh…mùi vị từ anh…
Mặc dù biết rằng bản thân chỉ đang là công cụ cho anh phát tiết nhưng Tô Tuân vẫn không khỏi kích động, nước mắt cứ theo đó rơi xuống.
Nhìn thấy những giọt nước mắt ấy, Tô Phong lại càng hưng phấn hơn, trong người như có một luồng nhiệt nóng bỏng. Anh túm lấy đầu cậu hung hăng ra vào, cuối cùng cũng tiết ra đầy miệng cậu.
Tô Tuân vì bất ngờ nên nuốt hết xuống, cậu ngẩng lên nhìn anh, hỏi:”Anh…có thoải mái không?”
“Bẩn.” Tô Phong cười lạnh.
Cậu quay trở lại công việc tắm cho anh, anh sau đó cũng chẳng liếc mắt nhìn cậu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.