Tên Của Em, Họ Của Anh

Chương 4.1:




Tô Tuân cuối cùng cũng đến làm việc tại bệnh viện mà Tô Phong đang làm. Cậu được nhận vào làm một bác sĩ nho nhỏ tại Khoa Ngoại. Điều này khiến cho cậu rốt cuộc cũng cảm thấy mình thực sự đang đi trên con đường dẫn tới phía của anh trai. Một ngày nào đó trong tương lai, cậu sẽ có thể đường hoàng đứng bên cạnh Tô Phong. Không biết rằng khi ngày ấy đến, anh có nhìn cậu với ánh mắt khác hay không?
Cậu có chút thất thần.
“Em phải đi sao? Vậy…ai sẽ chăm sóc cho anh? Anh thích ăn gì, em đều biết. Em ở lại, được không? Nhất định…sẽ không quấy rầy chuyện của anh.”
Ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt lại chạm phải một đôi mắt lạnh nhạt.
“Sau này đã có Tiểu Tiêu lo.”
Khuôn mặt cậu trắng bệch, đôi môi mấp máy, nói không thành lời. “Anh…”
Quay sang Tiêu, nhìn thấy cô gái ấy càng khiến cho cậu muốn rơi nước mắt. “Tiêu, mình ở lại, có được không?”
Tô Tuân biết, cậu giống như một con cá, mà anh lại là nước. Không có Tô Phong, cậu nhất định là không thể thở nổi, cậu sẽ không thể sống được tiếp.
Để được ở lại bên cạnh anh, cậu cam chịu tất cả, lòng tự trọng của cậu cũng vốn đã đánh mất từ lâu.
Tiêu không đành lòng nhìn cậu khổ sở như thế, quay mặt ra chỗ khác.
“Tô Tuân, cậu cũng đã 24 tuổi, cũng nên có dự định cho tương lai. Mình và anh trai cậu, sẽ giúp cậu.”
Trông cậu lúc này không khác nào người sắp chết, giống như bị đả thương quá lớn mà thở hổn hển.
Cô gái nắm lấy đôi bàn tay cậu, nói nhỏ.
“Tô Tuân, thật xin lỗi. Hãy tha thứ cho mình và anh cậu.”
Một câu “thật xin lỗi” là xong tất cả đúng không?
Nơi này cậu đã ở hơn hai mươi năm. Nhìn quanh ngôi nhà mà cậu đã sống suốt những ngày tháng ấy, sắp tới có lẽ không có chỗ cho cậu, hình bóng của cậu ở đây có lẽ cũng bị xoá luôn. Như thể chưa có cậu từng hiện diện ở đó. Tại nơi này, cậu lớn lên. Tại nơi này, hai người đụng chạm nhau. Tại nơi này, hành hạ nhau.
Có phải chỉ cần cậu ra đi, mọi thứ cũng bị xoá nhoà theo đó? Tất cả sẽ trở thành quá khứ, phải không?
Cậu lệ thuộc vào anh, ngưỡng mộ anh, và yêu anh. Những tháng ngày qua, yêu thầm Tô Phong đã trở thành một thói quen khó sửa, là vết khắc sâu đến tận tim. Là những thứ không phải chỉ một chốc một khắc là có thể quên đi, xoá sạch được.
Cậu nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tiêu trong phòng anh. Lại nghe tiếng anh dỗ dành. “Không sao đâu. Nó sẽ ổn.”
Không…
Cậu rất muốn nói, rằng một chút cũng không ổn, rời xa anh, cậu chẳng thể nào sống tốt.
Tô Tuân cuối cùng vẫn là dọn đi. Cậu thuê một phòng trọ gần bệnh viện, vừa muốn gần nơi làm, vừa muốn không quá xa ngôi nhà này.
Cậu cũng tìm một công việc làm thêm buổi tối, thời gian biểu của cậu đến cả ngày nghỉ cuối tuần cũng không có. Mà cuối tuần cậu cũng đều ở lại bệnh viện, chẳng muốn về.
Phòng trọ quá lạnh lẽo, ít nhất ở bệnh viện, cậu còn có cảm giác được gần anh hơn, được cùng anh hít thở một bầu không khí.
Một ngày, có đồng nghiệp gặp cậu và hỏi:”Này, Tô Tuân, Tô Phong là anh trai cậu đúng không?”
Cậu ngẩn người.:”Đúng vậy. Có chuyện gì thế?”
“Tối nay có ca phẫu thuật, do anh trai cậu làm bác sĩ chính. Cho thêm cậu vào hỗ trợ. Là hai anh em hẳn là ăn ý lắm chứ?”
Tô Tuân lại ngẩn người ra, không nói không rằng.
“Cậu làm sao thế? Sắc mặt cậu không tốt lắm.”
Cậu miễn cưỡng cười, đáp:”Không, không sao. Tôi đi chuẩn bị một chút.”
Cửa phòng giải phẫu mở ra, bên trong bác sĩ và phụ tá đã có mặt đầy đủ. Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa hồi hộp vừa lo sợ. Anh thấy cậu, liệu có ngạc nhiên không? Cậu vào đây, anh có công nhận cậu hay không?
Mắt chạm mắt. Cậu mải nghĩ xem anh đang nghĩ gì. Anh mải hoài nghi, vì sao cậu vẫn bám anh không rời như thế.
Đúng là dính không khác nào miếng cao dán. Anh vô cùng tức giận, khuôn mặt tỏ vẻ lạnh nhạt.
Tô Tuân sớm biết anh sẽ trưng ra vẻ mặt đó, nhưng là vẫn thất vọng không thôi.
Cậu không nhìn anh nữa, chuyên tâm vào việc của mình.
Tô Phong thế nhưng vẫn để ý đến sự xuất hiện của cậu. Cậu cũng rất nhanh phát hiện ra điều khác thường này. Tay của anh không hề nhúc nhích, điểm này không giống như hành động của một bác sĩ chuyên nghiệp trong khi đang tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân.
Cậu lại ngẩng đầu lên, nhận thấy trong mắt anh bây giờ là sự giận dữ thực sự.
Phẫu thuật thất bại.
Tay Tô Phong run rẩy, không cẩn thận lỡ chạm dao mổ vào một động mạch, khiến cho bệnh nhân nguy kịch, thế rồi không thể cứu được.
Là anh vì cậu mà giận, mà làm cho ca phẫu thuật thành ra như vậy, hại chết người.
Tô Tuân ngơ ngác nhìn anh, trông anh như là già đi mười tuổi.
Anh nâng mắt nhìn cậu, trong mắt hiện lên tia máu, đỏ ngầu. Tô Tuân khẽ rùng mình một cái.
Anh vứt xuống bao tay và bỏ ra ngoài, lúc đi qua cậu còn nói. “Cậu rốt cuộc là muốn hại tôi đến bao giờ?”
Cậu chết đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.