Tên Phản Diện Này Quá Mức Yêu Nghiệt Rồi

Chương 4:




8.
Thật ra ta không quá mong việc hóa hình, ta cảm thấy hình dạng chim chóc có lợi thế hơn trong việc gây chuyện.
Trẫm Tử Tế thật sự rất âm hiểm xảo trá, quá hiểu ta.
Lúc người hầu đưa đến những bộ váy áo lấp lánh, tiên khí phiêu dật, ta lập tức bị thu phục, cảm thấy nếu mỗi ngày đều có thể mặc những bộ váy xinh đẹp như vậy, làm người cũng không tệ.
"Trẫm Tử Tế?"
"Hửm?"
"Hình như ta không biết mặc..."
Bên ngoài bình phong im lặng một lúc, đột nhiên vang lên một tràng cười lớn.
Ta nhìn cái bóng đang cười đến mức không đứng thẳng người nổi kia, chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.
"Là lỗi của bổn tọa" Giọng điệu của hắn luôn mang theo chút cưng chiều trong sự hờ hững, "Bổn tọa nên vẽ cho nàng kiểu dáng đơn giản một chút."
Biết điều như vậy, thôi, không mắng hắn nữa.
Trẫm Tử Tế đi vòng ra sau bình phong, nụ cười chưa dứt, đôi mắt long lanh như nước, quyến rũ lạ thường.
Hắn quỳ một gối xuống, giúp ta chỉnh sửa chiếc thắt lưng phức tạp, lại vuốt phẳng vạt áo cho ta, khóe miệng nhếch lên mãi không hạ xuống.
Tim ta đập loạn xạ, sợ hắn nghe thấy.
"Muốn ra ngoài chơi không?"
"Muốn!" Mắt ta sáng rực lên.
"Muốn đi đâu?"
"... Nhân gian được không?"
Chuyện Nữ Oa nặn đất tạo ra con người, ta mới chỉ được đọc qua sách vở mà thôi, lòng đã sớm ngưỡng mộ từ lâu, dù sao cũng muốn được tận mắt chứng kiến một lần.
Trẫm Tử Tế có chút ngoài ý muốn nhướn mày, nụ cười càng sâu: "Vậy thì để bổn tọa cắn lại một cái."
Không phải chứ không phải chứ, thật sự có người thù dai như vậy sao?
"Cắn chỗ nào?"
Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới, đột nhiên cúi người xuống, hơi thở ấm áp như trêu chọc dừng lại trên môi ta, sau đó dần dần di chuyển xuống, những nơi hắn đi qua đều nóng rực như bị thiêu đốt, ta không tự chủ được mà run rẩy.
Cuối cùng cắn một cái lên xương quai xanh của ta.
Đau!
"Trì Sơ, dấu răng này không được phép biến mất."
Hừ, xem thường sức khỏe của ta à!
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, khong được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
9.
Đèn hoa rực rỡ, khắp phố phường đèn đuốc sáng trưng như ban ngày, tiếng người huyên náo, trẻ con cầm đèn lồng vui đùa, người lớn đi theo sau, ai nấy đều vui vẻ, hòa thuận.
Trên bờ đê, đèn Khổng Minh phủ kín bầu trời đêm, ánh lửa sáng rực, như muốn thiêu đốt cả cánh đồng, càng bay càng cao, cảm giác tráng lệ ấy khiến người ta suýt nữa rơi lệ.
Ta dựa vào lan can lầu trà, nhìn xuống mặt hồ lung linh gợn sóng, thuyền hoa ca múa du dương.
Quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn, muôn ngàn ánh đèn trần tục phản chiếu trong đôi mắt hắn.
Ta không được tự nhiên dời tầm mắt đi.
"Nói đến hồi này!"
Người kể chuyện bên dưới vỗ bàn một cái, phe phẩy quạt, vừa cất giọng đã thu hút sự chú ý của ta.
"Tên ma đầu kia quỷ kế đa đoan, suýt chút nữa lừa được cả Thái tử Thiên cung! May mà..."
Ta càng nghe càng thấy không đúng, lông mày dần dần nhíu chặt.
Sao câu chuyện này quen thuộc vậy?
Không phải là thoại bản ta nghe lúc còn là trứng sao? Tên ma đầu bị mắng chửi trong này chính là Trẫm Tử Tế. Nghe nói Ma tộc câu dẫn Thiên đế sinh hạ con riêng, hắn là "kẻ lai tạp" không được chúc phúc từ khi sinh ra, cho dù ở đâu cũng khó được chấp nhận.
Bọn họ nói, đứa trẻ đó là tội ác, là sỉ nhục.
Ta cẩn thận liếc nhìn Trẫm Tử Tế.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc điềm nhiên thoải mái, như thể chẳng liên quan gì đến mình.
"Sao vậy?"
"Ngươi..." Ta đột nhiên im bặt.
Hắn mỉm cười, nụ cười nhạt nhòa: "Bọn họ đều là phàm nhân, không đáng để tâm."
"Tầm nhìn" Ta dang rộng hai tay ra hiệu, "Mở mang rồi!"
"Phụt."
Mặt ta hơi nóng lên.
Cười là tốt rồi.
10.
Từ nhân gian trở về, ta lại sống những ngày tháng an nhàn sung sướng.
Ta nằm ngủ trên ghế quý phi bọc gấm, chìm đắm trong lớp nệm lông vũ mềm mại.
Một trận lạnh lẽo ập đến, ta giật mình tỉnh giấc, có chút mơ màng nhìn Trẫm Tử Tế đang chống một tay bên cạnh, nhìn chằm chằm ta.
Đôi mắt hắn u ám như đầm nước cổ xưa, ánh mắt sắc bén, tầm mắt ta men theo đường nét thanh tú trên khuôn mặt hắn, từ xương mày trượt xuống sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng hồng nhuận.
"Nàng muốn trở về Thiên giới sao?" Hắn nhíu mày, giọng điệu khó chịu.
Hửm?
Câu hỏi này thật kỳ quái.
Ta thành thật trả lời: "Không có."
Câu trả lời của ta dường như khiến hắn hài lòng.
Hắn nhìn ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười rạng rỡ, dung mạo vốn đã diễm lệ lại càng thêm phần mê hoặc lòng người.
Lúc này ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cho đến khi Ma tôn lại đến tìm ta.
"Thượng thần, trước kia đã mạo phạm, tiểu bối xin được tạ lỗi."
Nàng ta không còn dáng vẻ cợt nhả như trước, cung kính hành lễ, ta cũng chứng kiến được một phen hiếm có.
Sự việc bất thường chắc chắn có ẩn tình. Hóa ra là vị trí Phượng Hoàng vốn trống rỗng trên bia đá chư thần Thiên giới cuối cùng cũng hiện hình, một vị tiên quân nào đó bói toán được một quẻ, nói thần điểu Phượng Hoàng có thể hóa giải tai kiếp lục giới.
Vì vậy, Thiên giới tìm đến cửa muốn người, nói Ma giới có ý đồ xấu, bắt cóc ấu thần, hủy hoại khế ước trước.
Ta im lặng.
Bọn họ muốn đánh thì đánh, đừng có động vào ta!
"Hiện tại có mưu sĩ hiến kế, đề nghị chúng ta nên tỏ vẻ yếu thế trước, để bọn họ tưởng rằng Đại tế tư bị thương nặng chưa khỏi, sau đó nhân lúc bọn họ lơ là, đánh úp một trận."
"Khế ước chi lực của Tiên Ma lưỡng giới đã suy yếu đến mức này rồi sao?"
"Gần như không còn."
Vạn năm trước, Cổ thần Thái Diễn không nỡ nhìn cảnh Tiên Ma lưỡng giới tranh đấu không ngừng, sinh linh lầm than, đã hy sinh bản thân, lập xuống khế ước, hai giới lấy bia đá làm ranh giới, không được phép gây chiến.
Bây giờ, dường như không thể ràng buộc được bọn họ nữa.
Ta suy nghĩ một lúc rồi nhìn nàng ta: "Ý ngươi là, muốn ta đi cùng Thiên giới trước?"
Nàng ta gật đầu. . Chap mới luôn có 𝐭ại _ Т𝑅u𝖬Т𝑅 𝑼𝓨𝐸𝙉﹒𝘷n _
"Xin lỗi, ta đã đáp ứng Trẫm Tử Tế rồi." Ta kiên quyết từ chối.
Ta không có nghĩa vụ phải vì quyết định của Ma giới mà lựa chọn ở lại hay rời đi, huống chi biểu hiện của hắn hôm đó dường như cũng không muốn ta đi.
Ma tôn bắt đầu đánh vào lòng trắc ẩn của ta, kể cho ta nghe về thân thế của Trẫm Tử Tế, kể cho ta nghe về thù hận của hắn.
Nàng ta nói, Trẫm Tử Tế và Thiên đế, hai người nhất định phải có một người chết, hiện tại chính là cơ hội tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.