Không phải chứ? Người vừa bình thường đã bắt đầu mỉa mai ta?
"Nàng có biết quy tắc chi lực của bảo vật trời sinh này là gì không?"
"Không biết."
"Của bia đá chư thần là gì?"
"Không biết."
Ánh mắt hắn dần dần khinh bỉ: "Là thần, sao nàng cái gì cũng không biết?"
"Bởi vì Thiên kiếp của ta là Thiên phạt." Ta nheo mắt cười, thản nhiên đáp trả.
Hắn nghẹn họng, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần.
"Vậy... Bia đá ranh giới Tiên Ma lưỡng giới thì sao?"
"Câu này ta biết!" Ta thẳng lưng, "Quy tắc chi lực của bia đá ranh giới là 『Khế ước』."
Trẫm Tử Tế tán thưởng xoa đầu ta, hỏi: "Vậy nên nàng đã ngộ ra chưa?"
"Chưa."
Vừa dứt lời, trên trán đã bị đánh một cái đau điếng.
"Bảo vật trời sinh này có quy tắc chi lực là 【Di vật】, bia đá chư thần có quy tắc chi lực là 【Vĩnh hằng】, bia đá ranh giới có quy tắc chi lực là 【Khế ước】. Nếu như thông qua giỏ tre hợp hai bia đá làm một, khế ước chi lực liền có thể tồn tại vĩnh viễn."
Logic rất chặt chẽ, nhưng mà, thật sự có chuyện tốt như vậy sao?
"... Di dời mộ, không tốt lắm đâu?"
Các vị cổ thần đã hy sinh vì thiên hạ, ta lại còn muốn lợi dụng bia công đức của các ngài, thật sự không có đạo đức lắm.
"Có gì mà không tốt? Để Ma giới chúng ta cũng được chiêm ngưỡng phong thái của chư thần." Trẫm Tử Tế nằm xuống ghế thái sư, đáp lời chắc nịch.
Ta do dự: "Nhưng mà..."
"Trì Sơ, cho dù là thần, cũng không phải sinh ra đã định sẵn phải c.h.ế.t vì thiên hạ."
Ánh mắt hắn xuyên qua thời gian vạn cổ nhìn ta.
Nước mắt ta tuôn rơi.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, khong được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
22.
Bàn Cổ khai thiên lập địa, hóa thành nhật nguyệt sơn hà; Nữ Oa tạo ra con người, hy sinh thân mình vá trời; Khoa Phụ đuổi theo mặt trời, hóa thành núi rừng đào...
Thiên địa sơ khai, sinh ra chư thần. Các ngài lần lượt trở về với đất trời, mà ta tiễn biệt từng người một.
Thần tồn tại vì chúng sinh thiên hạ.
Ta nghĩ như vậy, và bình tĩnh chờ đợi ngày đó đến.
Trước khi gặp Trẫm Tử Tế, đây là ý nghĩa duy nhất của ta khi đến thế giới này.
23.
Trở ngại duy nhất khi thực hiện kế hoạch là làm cách nào để lấy trộm bia đá chư thần.
Vật quan trọng như vậy đột nhiên biến mất, chắc chắn sẽ khiến Thiên giới chú ý, đến lúc đó lại là một trận hỗn chiến.
"Ta cản bọn họ, nàng đi lấy trộm."
Ta lắc đầu.
Đánh đ.ấ.m c.h.é.m g.i.ế.c có ích gì chứ.
"Thần điểu đại nhân có cao kiến gì?" Trẫm Tử Tế mỉm cười, nghiêng người về phía trước, mái tóc đen xõa xuống đất, cúi đầu ghé sát mặt ta.
Ta hắng giọng: "Hợp tác với tân nhiệm Thiên đế!"
Để Thiên đế Thiên Kỳ cản trở chư thần Thiên giới, đổi lại, ta nhận tiểu hồ ly nhà hắn làm muội muội.
Thiên giới chọn Thiên hậu, chẳng phải là vì hư danh sao.
Tuy rằng Trẫm Tử Tế rõ ràng không muốn giao thiệp với người đệ đệ cùng cha khác mẹ này, nhưng hiện tại phong thủy luân chuyển, trong nhà ta làm chủ.
Sắc mặt hắn biến ảo, cuối cùng vẫn giữ được biểu cảm quản lý của một yêu nghiệt khuynh thành.
Còn lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
"?"
"Cũng tốt, miễn cho hắn suốt ngày nhớ nhung tẩu tẩu của mình."
Lúc này lại nhận người đệ đệ này rồi.
24.
Việc hợp tác diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Đặc biệt là sau khi ta và tiểu nương tử nhà Thiên Kỳ nói chuyện, nàng ấy đỏ mặt cúi đầu gọi "tỷ tỷ", tim ta như muốn tan chảy.
Quả nhiên, nàng ấy chính là thích hồ ly.
Nghĩ vậy, ta len lén bảo nàng ấy giới thiệu cho ta vài nam hồ ly.
Không cẩn thận để Thiên Kỳ nghe thấy, ánh mắt hắn nhìn ta đầy ẩn ý, trong mắt hiện lên vẻ trách móc.
Cũng không sao, dù sao hắn cũng sẽ không mách lẻo.
Đáng tiếc mọi chuyện vẫn biến thành cảnh tượng thảm khốc ——
Vài ngày sau, Trẫm Tử Tế chỉ vào hàng nam tử quỳ trước điện, cười đến âm trầm, khiến ta rợn tóc gáy.
Mấy vị soái ca kia còn đáng thương nhìn ta, ta đau lòng đến rơi lệ, nhưng miệng lại vội vàng nhận sai: "Ta sai rồi."
"Sai chỗ nào?"
Sai ở chỗ quên cho một phương thức liên lạc bí mật.
"Trì... Sơ."
Ta run rẩy, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo hắn, thái độ thành khẩn: "Để bọn họ cút đi, bọn họ không đẹp bằng ngươi! Trên đời này không có nam hồ ly, à không, nam nhân nào đẹp hơn Đại tế tư của chúng ta!"
Thấy hắn không có phản ứng, ta lại nhấn mạnh: "Thật đấy!"
Trẫm Tử Tế phất tay áo đóng sầm cửa điện lại, "Rầm" một tiếng, xung quanh tối sầm.
Hắn đè ta lên ghế, đôi mắt đẹp đến mức không chân thật, cúi đầu, để lộ nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt, hàng mi khẽ run, trông có chút tiều tụy.
"Có ta còn chưa đủ sao?"
Giọng nói rất khẽ, mang theo chút oán trách.
Hu hu hu ca ca à, không phải hàng mi run rẩy, mà là tim ta đang run rẩy!
Ta hôn lên nốt ruồi đáng yêu nơi khóe mắt hắn.
25.
Lễ sắc phong Thiên hậu là bước cuối cùng của kế hoạch, vốn tưởng rằng sẽ thuận lợi như vậy, không ngờ việc dung hợp hai bia đá lại vô cùng khó khăn.
Lúc đại công cáo thành, thần lực của ta cũng đã cạn kiệt, "Bịch" một tiếng biến trở về hình dáng gà con xấu xí.
Trẫm Tử Tế mặt mày đen xì xách ta lên: "Bổn tọa muốn thành thân với một con chim sao?"
"Chíp chíp!"
[Hoàn]