Tên Phóng Đãng Đáng Yêu (A Loving Scoundrel)

Chương 10:




"Tôi có một bưu phẩm cần chuyển cho Ngài Malory. Liệu bà có tình cờ biết tôi có thể tìm ngài ấy ở đâu không?"
"Nghe rằng có một gia đình Malory sống trên quảng trường Grosvenor."
"Và quảng trường ấy ở đâu?"
"Cậu mới lên thành phố hả nhóc?"
"Điều đó rõ ràng đến thế à?"
Một tiếng cười khúc khích. "Cậu sẽ thấy quảng trường Grosvenor ở phía Bắc chỗ này. Đi dọc xuống phố, rồi rẽ phải, và cứ đi thẳng theo đường đó cho đến khi tới khu nhà của những người giàu."
Một địa chỉ có lẽ sẽ có ích, nhưng rồi cũng có thể không. Danny sẽ cần một tấm bản đồ cho việc này nhưng không biết phải kiếm ở đâu ra và cũng không biết cách xem bản đồ. Một địa chỉ sẽ chỉ có ích nếu cô đủ tiền thuê một chiếc xe ngựa, nhưng cô lại không có.
Cô bị quẳng ra ngoài môi trường của mình đến mức cảm thấy còn tệ hơn cả thảm hại. Cô cũng thấm thía sâu sắc sự bất lợi của việc thiếu học vấn. Đáng lẽ giờ cô đã bỏ cuộc nếu không phải đang bị cơn giận dữ thôi thúc.
Cô đã tìm được một căn hẻm sạch sẽ, yên tĩnh để ngủ qua ngày, nhưng không thực sự ngủ lâu như thế. Cơn đói đánh thức cô dạy sớm hơn cô muốn rất nhiều, và cơn đau đầu cũng đang góp một tay vào tình thế tuyệt vọng của cô.
Cô cần phải nhanh chóng kiếm một công việc. Nếu phải cầu viện đến trộm cắp để kiếm ăn thì cô cũng tệ chẳng kém gì trước đây. Đây là một cơ hội để cô tự cải thiện bản thân, không phải để trượt trở lại vào vũng bùn và những thói quen cũ. Nhưng điều đó sẽ không dễ dàng chút nào. Cô biết, vì cô đã từng thử trước đây.
Lucy đã từng che giấu cho sự vắng mặt của cô mỗi lần Danny đi ra ngoài để tìm một công việc tử tế. Khó khăn vẫn luôn nằm ở ngoại hình, và sự thiếu hụt kiến thức ở mức căn bản nhất của cô. Để xin một công việc dành cho đàn ông mà không yêu cầu biết đọc và biết viết thì lại yêu cầu sức lực, cái mà cô không thể đào đâu ra được. Để tìm một công việc dành cho phụ nữ thì trước hết cô cần quần áo của phụ nữ, mà cô lại không hề có. Và đối với bất kỳ công việc nào có thể xoay sở được, cô sẽ cần một mái nhà trên đầu và vài đồng trong túi để tồn tại đến khi nhận tháng lương đầu tiên.
Cô nghĩ cô đã có giải pháp cho một mặt của vấn đề. Công việc làm hầu gái thường đi kèm với một căn phòng và được nuôi ăn hàng tháng, đó là công việc lý tưởng cho những ai bắt đầu hoàn toàn trắng tay. Cô đã mượn một trong những bộ váy của Lucy cho cuộc phỏng vấn và đã hoảng sợ khi được nhận - chỉ trong vòng vỏn vẹn có hai giờ. Người quản gia đã nhận cô vào làm, và chỉ bởi vì anh ta thích thú vẻ bề ngoài của cô. Tuy nhiên ngay khi cô gặp gia chủ, cô bị đuổi. Họ là một gia đình trung lưu đang cố gắng leo lên trên những nấc thang xã hội, điều đó có nghĩa họ chỉ muốn những người hầu ở tầng lớp khá hơn, ít nhất không ai nói năng như lũ đầu đường xó chợ hoặc trong như mấy con điếm. Kinh nghiệm đó làm Danny quá thất vọng và nản chí đến nỗi cô ngừng tìm kiếm một công việc đứng đắn trong một thời gian dài. Rồi đến khi cô bắt đầu tìm kiếm trở lại, cô đơn giản là thiếu may mắn. Nhớ lại rất nhiều lần thất bại làm cô bực tức. Trên thực tế, cô không đi tìm việc một cách thường xuyên, có lẽ bốn hoặc năm lần một năm. Cô chưa bao giờ làm nó hàng ngày vì cô đã không thực sự sẵn sàng để ra ngoài một mình. Một mình. Nhưng giờ cô không có lựa chọn nào nữa và cô cũng không có nhiều thời gian xa xỉ cho nó. Cô cần kiếm một công việc ngay tức thì, ngay ngày hôm nay. Và cô cần phải kiếm một ít thức ăn thậm chí còn sớm hơn. Chửi rủa mình là một đứa ngốc vì đã không giữ lại ít nhất là vài đồng trong đống tiền Malory đã đưa cho cô, thay vì đưa cả cuộn cho Dagger, cũng không thể giúp cô no bụng.
Cô không thích ở một mình. Đó là điều cô nhận ra đầu tiên, nhưng cô biết cô sẽ không như thế. Cô đã lớn lên với một nhà đầy trẻ con xung quanh. Cô muốn có lại nó, nhưng cô muốn những đứa trẻ của riêng mình, để cô có thể góp phần nuôi dạy chúng một cách tử tế. Và như vậy, cô cần một người chồng, một người tốt, một người có một công việc đứng đắn. Đó đã là mục tiêu của cô trong một thời gian dài, cô chỉ chưa bao giờ có thể nghiêm túc về việc đó trong khi vẫn sống cuộc sống của một cậu con trai.
Tuy nhiên, cô không định kiếm một người chồng ở ngay góc phố tiếp theo. Và thức ăn là cần thiết, cũng có nghĩa là trước hết cô cần một việc làm. Sau đó cô có thể bắt đầu tìm kiếm một người chồng để bắt đầu xây dựng một gia đình.
Cô đã gặp may với phần thức ăn. Cô tìm thấy một chiếc nhẫn trong đống của cải bí mật của Heddings đã lọt qua một cái lỗ nhỏ trong túi áo choàng xuống đường viền phía dưới. Cô không thể bán nó một cách bình thường, vì nó rất có thể là một đồ vật ăn cắp đang được tìm kiếm. Nhưng cô nhớ lại, cô Jane đã từng bán một chiếc nhẫn để mua thức ăn nhiều năm về trước.
Cô đã không nghĩ đến cô Jane từ nhiều năm nay. Kể từ khi những cơn ác mộng chấm dứt. Cô không chắc vì sao chúng không đến nữa. Chúng đã quấy nhiễu từ tận cùng trong ký ức của cô - đó là khoảng thời gian ngắn cô ở cùng cô Jane. Và chúng thường xuyên giống nhau, đầy máu và những tiếng la hét, cho đến khi một chiếc gậy giáng xuống đầu cô để chấm dứt nó.
Một giấc mơ cô rất hiếm khi gặp lại hết sức đẹp đẽ và để lại cho cô cảm giác ấm áp và dễ chịu. Đó là giấc mơ về một người phụ nữ trẻ mà cô chưa từng gặp, nhưng có mái tóc bạch kim giống cô, tuy được búi theo một trong những kiểu cầu kỳ mà cô chỉ nhìn thấy ở những quý cô. Một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc thanh lịch, giống như một thiên thần đang đi dạo trên một cánh đồng hoa. Lucy cho rằng thiên thần trong giấc mơ thật sự đến để gọi Danny vì cô đáng ra đã phải chết nhiều năm trước nhưng vẫn sống sót. Dĩ nhiên đó là do Lucy giàu trí tưởng tượng. Nhưng Danny thậm chí còn giàu trí tưởng tượng hơn, cho rằng quý cô xinh đẹp đó chính là mình, điều cô hằng khao khát. Giấc mơ đem đến cho cô hi vọng.
Bây giờ cô cần đến hi vọng, và thật nhiều. Chiếc nhẫn mang lại cho cô chưa được một đồng tiến giấy. Rất đáng thất vọng, nhưng đó là điều tốt nhất cô có thể kiếm được từ một người hoàn toàn xa lạ chỉ vì anh ta trông có khả năng cho một vụ trao đổi khá khẩm.
Tình trạng khó khăn của cô hiện nay hoàn toàn là lỗi của quý ngài trẻ tuổi đó. Nếu anh không cao tay đến thế, nếu anh chấp nhận sự từ chối của cô và thay vào đó tìm cho mình một người sẽ bị doạ dẫm để làm những gì anh ta muốn, cô sẽ không phải lo lắng về việc sẽ phải tìm bữa ăn tiếp theo ở đâu.
Anh nợ cô và anh ta tốt nhất nên trả hết, hoặc cô sẽ nói cho ngài Heddings biết đống châu báu ăn trộm bí mật của ông ta đã biến đi đâu mất. Dù sao, cô sẽ không thực sự đi xa đến thế, nhưng Malory sẽ hiểu ý.
Cô kết thúc bữa ăn đã mua trong một nhà hàng tươm tất và cảm ơn người phục vụ vì thức ăn và vì những chỉ dẫn của anh ta. Cô không nhìn thấy anh ta cau mày. Nếu có cô cũng sẽ không nhận ra đó là vì cô đã không biết mà để cho anh ta vài đồng tiền boa. Sự phớt lờ đôi khi là một điều tốt, hoặc đã là.
Trong trường hợp này, người phục vụ đã khó chịu đến mức không thể để cô tiếp tục phót lờ. Anh ta theo cô ra ngoài và hét vào mặt cô, "Đồ mạt hạng! Đấy là sau khi tao đã chỉ dẫn cho mày, mà thật ra tao không việc gì phải làm như thế!"
Danny quay phắt người lại, nhận ra anh ta đang la hét với mình, tuy rằng cô không thể hình dung tại sao. "Anh đang nói cái gì đấy hả? Tôi đã trả cho bữa ăn chết tiệt đó rồi mà."
"Chỉ chứng tỏ mày ngu ngốc đến thế nào! Mày nghĩ tao phục vụ miễn phí à? Đáng lẽ tao không nên cho cái loại như mày bước qua cửa."
Loại như cô? Những từ đó làm má cô đỏ bừng vì giận dữ. Cô đã chọn nhà hàng đầu tiên cô đi qua, không thực sự để ý rằng nó nắm trong một khu buôn bán giàu có với những con người ăn mặc chải chuốt khắp mọi nơi. Một đám đông đã tụ tập lại bởi tiếng hét của người bồi bàn. Và cô nghe những tiếng xì xào giận dữ khác.
"Một tên trộm, không nghi ngờ gì."
"Tốt nhất nên kiểm tra túi của các ông bà nếu hắn đang hành nghề ở đây hôm nay."
"Tốt hơn là kiểm tra túi của hắn."
"Tất cả những gì tôi cần là thức ăn," Danny nói nhanh với người bồi bàn. "và tôi đã trả tiền. Anh chỉ cần nói ra, nếu tôi chưa trả đủ. Anh không cần phải lăng mạ tôi."
Người đàn ông trông như thể anh ta nhận ra mình đã phản ứng thái quá. Nhưng ở đây có quá nhiều khách hàng thường xuyên của anh ta nên anh ta không thể nhún nhường và xin lỗi.
"Ra khỏi đây và đừng quay lại nữa," anh ta cảnh cáo. "Đây là một khu vực đàng hoàng. Quay trở lại khu ổ chuột của mày đi."
Danny rời khỏi nhà hàng đó, cố gắng ngẩng cao đầu, mặc dù việc đó huy động đến những gam ý chí cuối cùng của cô. Thật ra cô muốn bỏ chạy, hoàn toàn bị thôi thúc làm vậy, nhưng cô không nghi ngờ sẽ bị chặn lại, vì bỏ chạy sẽ khiến cô trông như có tội. Họ sẽ không thèm quan tâm tới việc cô chỉ muốn tìm một cái hố thật sâu để cuộn vào trong đó và khóc, cô đã quá thất vọng và hổ thẹn.
Cô đã từng có kinh nghiệm về thái độ hợm hĩnh đó trong quá khứ, khi đi tìm việc làm. Cô không nên để nó làm tổn thương như vậy. Nó đơn giản chỉ ra rằng kiếm một công việc tử tế sẽ khó khăn thế nào.
Mất một lúc để dẹp nỗi đau sang một bên. Khi rốt cuộc cô cũng làm được, nỗi buồn lại bị thay thế bởi sự căng thẳng, vì lần thứ hai trong vòng hai ngày, cô có cảm giác mình đang bị quan sát và theo dõi. Lần này có thể là người nào đó trong đám đông lúc trước, để bảo đảm rằng cô đã rời khỏi khu vực của họ.
Nhưng quay đầu nhìn lại, cô không thấy có gì bất thường, ít nhất, không gần chỗ cô. Một người vẻ quý tộc bước vào tòa nhà văn phòng. Một thằng bé đưa thư. Một Quý bà với một người hầu gái theo sau đang ngập trong đống những gói và hộp, vài cặp bước đi tay trong tay, một tá những người khác đang đi công việc của họ. Thêm hai dãy phố nữa, cảm giác đó vẫn không biến mất, nhưng mỗi khi ngoái nhìn qua vai, cô không thể hình dung ra đó là ai. Có quá nhiều người đi lại trên phố ở khu vực này của thành phố.
Cuối cùng cô chui vào một cửa hàng, rồi bị la hét khi tiếp tục đi vào, đi qua khu vực sau cửa hàng, nơi chỉ dành cho nhân viên, và ra ngoài theo bằng cửa sau. Cô chạy suốt mười phút tiếp theo, quay về lối cũ, qua những tòa khác, và cuối cùng, cảm giác đó biến mất. Nếu ai đó đang theo dõi cô, cô chắc chắn mình đã cắt đuôi hắn.
Đến quảng trường Grosvenor là cả một quãng đường dài. Đếm xuống trước khi cô tới được đó. Và trong suốt quãng đường cô đã qua, không có lấy một ngõ hẻm tử tế nào. Nhưng có công viên, rất nhiều công viên, vài cái lớn đến nỗi cô sợ sẽ tình cờ lang thang ra khỏi thành phố mất. Sau cùng cô cuộn mình trong một bụi cây chờ đến sáng để có thể tiếp tục cuộc hành trình.
Bình mình lại mang theo cơn đói, và theo đó cả sự bực tức. Nhưng tất cả bị gạt sang một bên khi cô nhìn xung quanh và nhận ra cái công viên nơi cô đã ngủ, tuy trong khoảnh kí ức hồi tưởng được thì cô chưa từng đến phần này của thành phố bao giờ. Tối qua cô đã hầu như không quan sát kĩ khu công viên, trời qua tối. Nhưng sáng nay, những băng ghế dọc theo lối đi dạo dưới bóng một cây sồi khổng lồ, đứa trẻ đang rải thức ăn giữa một bầy bồ câu, cười vang sung sướng. Cô nhấp nháy mắt, và đứa trẻ biến mất như chưa từng ở đó. Một kí ức!
Danny ngồi xuống, run rẩy tới tậm tâm can. Kí ức đầu tiên về quá khứ vừa quay trở lại với cô, và đó là vì đây là lần đầu tiên cô đến một nơi mà chắc hẳn cô đã từng đến khi còn là một đứa trẻ. Phải chăng cha mẹ cô đã từng sống tại khu vực này trong thành phố, hay họ chỉ ghé thăm? Có một khách sạn ở về một phía của công viên, trong khu vực dành cho các gia đình trung lưu, tuy nhiên cô đã nhìn thấy nhiều ngôi nhà lộng lẫy hơn ở phía bên kia khi cô đi về phía đó.
Cô cố gắng để nhớ lại nhiều hơn, để nhận ra những thứ khác nữa, nhưng không gì có thể khuấy động thêm chút kí ức nào, và còn mang đến cho cô một cơn đau đầu vì nỗ lực đó. Không, cơn đói lại đang trỗi dậy. Vậy nên cô bước nhanh hơn, phải hỏi đường vài người nữa, và rốt cuộc cũng đến được ngôi nhà của gia đình Malory vào giữa buổi sáng.
Đó là cả một tòa lâu đài! Tòa nhà đứng biệt lập, có hàng rào và thậm chí cả một thảm cỏ bao quanh, với nhiều hoa đẹp và bụi cây, hoàn toàn không giống cô đã hình dung. Cô cảm thấy hoảng sợ khi phải tiếp cận một tòa nhà như thế, đặc biệt sau những gì đã xảy ra tại nhà hàng hôm qua, nên đã mất thêm một khoảng thời gian để chờ ai đó ăn mặc giống người hầu đi ra. Đó là một phụ nữ trẻ, mặc một bộ đồng phục dành cho hầu gái - thực ra không hẳn là đồng phục, nhưng cũng không phải kiểu váy áo phụ nữ đẹp đẽ. Danny nắm lấy cơ hội đó và tiến về phía cô ta.
"Xin chào, thưa cô. Có phải Ngài Malory đẹp trai sống ở đây không?"
"Có nhiều lắm, cậu bé," người phụ nữ đáp với giọng nói bộc lộ bản chất hiền hậu. "Tất cả bọn họ đều đẹp trai."
"Có bao nhiêu Ngài Malory ở đây?"
"Trong nhà này, ba."
"Với mái tóc đen và-"
"Không, ngài Bá Tước sống ở đây, với hai người con trai, không ai tóc đen. Cậu chắc đang nói đến em trai ngài ấy, Ngài Anthony. Nhà ngài ấy ở phố Piccadilly. Hoặc cậu có thể nói đến cháu ngài ấy là Jeremy. Hai Quý ngài đó đều tóc đen."
"Tôi cần giao gói hàng này," Danny nói, vỗ vỗ cái hộp đựng thú cảnh của cô, lý do tốt nhất cô có thể nghĩ ra để tiếp cận Malory. "Đó là một Quý ngài trẻ đã yêu cầu, khoảng hai nhăm tuổi."
"Vậy đó là Jeremy Malory rồi. Sống với cha cậu ấy ở quảng trường Berkeley."
Danny đỏ mặt buộc phải nói dối lần nữa để hỏi đường. "Tôi mới đến thành phố. Cô có thể chỉ đường cho tôi tới Berkeley được không?"
Người phụ nữ đã chỉ giúp cô, và cũng không mất nhiều thời gian tới đó, nơi đang rất đông đúc vào giờ này buổi sáng với những khách bộ hành và người đánh xe đang ghìm cương ngựa để chờ hành khách của họ ra khỏi những ngôi nhà lộng lẫy. Vậy nên cô dễ dàng hỏi thăm được ngôi nhà cô cần đến. Nó không gây ấn tượng mạnh như căn nhà trước đó. Hiểu biết từ những lần xin việc làm trước đó đủ để cô đi vòng đến lối vào dành cho người hầu.
Nhưng hôm nay không phải ngày may mắn của cô, Danny đã bắt đầu lo sợ như vậy. Jeremy không còn sống ở đây nữa, đã chuyển ra sống ở nhà riêng của anh ở Park Lane từ tuần trước, gần nhà chị họ anh. Đó là thông tin thêm mà Danny kiếm được khi tặng cho cô nàng giúp việc trong bếp một cái huýt gió khi cô nàng cố hết sức tán tỉnh cô.
Thêm những chỉ dẫn, thêm quãng đường phải đi bộ. Liêu xiêu! Cô chưa từng đi bộ xa đến thế trong đời. Tuy nhiên, đó là một con phố đẹp khi cuối cùng cô cũng đến nơi, ít nhất là cô nghĩ thế, vì một bên phố là một công viên với đầy những bông hoa mùa hè đang nở rộ. Nhưng ngay cả khi đã đến đây sớm, cô mất thêm một tiếng đồng hồ nữa trước khi tìm được một người có thể chỉ cho cô đến đúng nhà. Vì Malory chỉ vừa mới chuyển đến, phần lớn những người hầu đang đi lại trên phố không biết ngôi nhà nào là của anh.
Giờ đây sau khi đã chạy quanh cả mấy ngày, cô không mong chờ sẽ tìm thấy Malory ở nhà. Với mức đọ may mắn hiện nay của cô, ngày mai hay thậm chí là ngày kia có lẽ sẽ tốt hơn. Điều đó có nghĩa là một hoặc hai đêm ngủ trong công viên nữa. Nhưng ít nhất có vẻ đêm nay sẽ như thế. Miễn là cô không mong đợi quá nhiều, ít nhất cô cũng có thể kiềm chế được cơn giận của mình. Nhưng Quý ngài trẻ đó chắc chắn sẽ nhận được một trận rủa xả đầy tai, khi - nếu - anh ta có bao giờ xuất hiện trước mặt cô lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.