Hôm nay Tú đến nhà tôi học, cô ấy đến một cách đột ngột khiến tôi chưa kịp chuẩn bị sửa soạn lại tóc tai và tiếp đãi cô ấy bằng các món ăn do tôi tự tay nấu. Dạo gần đây tôi cũng hay qua nhà thằng Tùng tiếp tục học nấu ăn và cũng nấu được vài món cơ bản như: Xào rau, chiên thịt, kho thịt, trứng chiên, trứng luộc, xào đậu ve với thịt bò.. Tôi cũng muốn nấu vài món cho Tú thưởng thức nhưng cô ấy chỉ ở lại có mười lăm phút rồi nhanh chóng đi về nhà, không hiểu tại sao Tú lại gấp rút đến như thế.
6 giờ 15 phút tối
Tú đến nhà tôi trong bộ dạng hớn ha hớn hở, cô ấy mặc chiếc áo thun màu xanh nước biển, quần rin màu xam xám trông thật dễ thương. Ngoài ra, tôi còn ngửi thấy mùi thơm toát ra từ mái tóc mượt mà, bóng loáng được cột lại gọn gàng và mùi nước hoa thoang thoảng của Tú tạo cảm giác cứ như tôi đang ở trốn thiên nhiên xanh thẳm vậy.
Tôi cũng không kém gì Tú, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, tôi cũng không muốn cầu kì mặc bộ vest lịch sự cho lắm nên chọn chiếc áo thun màu đỏ, quần rin màu đen.
Chúng tôi đi bộ đến một quán trà tắc ở ngã ba đường, bốn viên cảnh sát theo sau chúng tôi, họ không mặc cảnh phục mà mặc đồ thường, có lẽ để tên tội phạm không nhận ra mình và để dụ con mồi vào lưới.
Mặc dù quán trà tắc được bày trên vỉa hè, đơn giản và không sơn màu hay trang trí đẹp đẽ như các quán khác nhưng có rất đông người tới đây uống, đa phần là những cặp đôi trai gái đang trò chuyện vui vẻ với nhau.
Tôi dáo mắt nhìn xem còn chỗ ngồi hay không, cũng may vẫn còn một cái bàn ở góc phía Tây Bắc, chỗ này cũng là nơi lý tưởng để trò chuyện mà không bị ai gièm pha hoặc chỉa mắt về phía chúng tôi. Bốn viên cảnh sát thì hòa vào dòng người đang xì xào to nhỏ với nhau, đôi mắt vẫn tập trung về phía chúng tôi.
Trải qua thời gian quen nhau, tôi cũng biết tính cách của Tú thông qua trang phục và những hành động tôi thấy cô ấy hằng ngày. Tú là người tốt bụng, thân thiện, nhã nhặn và thậm chí có tính nhút nhát.
Có lẽ mấy ngày nay, tôi đã tổng hợp một số câu hỏi cần hỏi với Tú để cuộc trò chuyện giữa chúng tôi không nhạt nhòa, tôi đã cố gắng suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng cũng làm cho những câu hỏi mà tôi chuẩn bị hỏi Tú được sắp xếp một cách gọn gàng ngăn nắp trong bộ não của tôi. Tôi ngượng ngùng lục lại trí nhớ vài giây rồi hỏi Tú:
- Tú có kỉ niệm nào đẹp nhất trong đời không?
Tú cười bẽn lẽn:
- Có chứ.
Tôi lựa chọn từng câu chữ rồi hỏi:
- Kỷ niệm nào mà Tú trân trọng nhất?
Tú cúi mặt xuống cố gắng nhớ lại, một phút sau Tú trả lời:
- Hình như lúc đó tui còn học lớp ba. Mẹ và bố tui ly dị rồi sau vài ngày bố tui qua đời vì tai nạn. Nhưng trước lúc ông ấy qua đời, ông ấy đã để lại cho hai chị em tui một món quà nho nhỏ nhưng đối với tui và chị, món quà ấy là cả thế giới.
Tôi biết mẹ và ba Tú đã ly dị và không lâu sau ba Tú qua đời vì tai nạn. Nhà Tú hiện tại chỉ còn hai chị em, còn mẹ cô ấy thì tôi không biết đã đi đâu, tới giờ vẫn chưa thấy bà ấy về nhà. Chị của Tú mở một tiệm tạp hóa ở ven đường, hằng ngày khách ra vào tấp nập cũng làm cho thu nhập của chị Tú tăng lên đáng kể nên có thể cho Tú tiếp tục đi học đến lúc vào đại học và ra trường.
Tôi tò mò:
- Món quà ấy là gì vậy?
Tú rơm rớm lệ, có lẽ tôi đã vô tình chạm vào nỗi đau của Tú. Giá như tôi có thể tua ngược thời gian thì tốt biết mấy.
Tú trả lời bằng một giọng ấm áp:
- Đó là một chiếc vòng tay bằng bạc trông rất xinh – Tú chìa cánh tay trái ra, tôi thấy một chiếc vòng bạc đeo trên tay Tú – Đây là món quà của bố tui.
Tôi cũng đồng cảm nói:
- Trông nó thật xinh xắn và chứa trong đó là một ông bố vĩ đại.
Tôi thấy nét mặt Tú có hơi ửng đỏ:
- Nếu bố tui có ở trên trời linh thiêng cũng sẽ cảm ơn ông rất nhiều.
Mặt tôi đỏ đến tía tái chỉ với câu nói của Tú. Tôi cố gắng định thần lại rồi hỏi:
- Kỷ niệm khủng khiếp nhất với Tú là gì?
Tú cười đau khổ, có vẻ như lần này tôi lại sai nhưng lời nói của tôi không thể rút lại nữa rồi. Tú nói:
- Có lần, tui ở nhà một mình và thấy mẹ của mình dẫn một người đàn ông lạ lẫm vào nhà rồi khóa cửa lại trong phòng. Tui nghe thấy tiếng rên rỉ của mẹ tui phát ra, tui cố gắng bịt tai lại rồi ra vườn ổi chơi một mình.. – Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má hồng hào của Tú rồi rơi lã chã xuống đất – Tui ước gì lúc ấy ba tui còn sống thì tốt biết mấy, để hai chị em tui đỡ phải cô đơn.
Tôi biết mình đã hơi quá đà, loay hoay và bối rối, tôi cố gắng đồng cảm cùng với Tú:
- Thật ra, Tú cũng giống như tui vậy, tuy tui không có hoàn cảnh gia đình như Tú nhưng nếu tui không có hai người bạn thân ấy bên cạnh thì tui đã trở thành một người mắc bệnh tự kỉ trầm trọng. Lúc đó, tui chỉ mới 5 tuổi, hằng ngày ba mẹ tui đều đi làm xa và để tui ở nhà một mình rồi khóa cửa lại, họ nấu ăn sẵn cho tui và mua cho tui rất nhiều sách để đọc. Khoảng thời gian ấy ở nhà, tui cảm thấy thật thiếu vắng, cảm thấy thật cô đơn và sợ sệt sự im lặng. Nhưng đến một ngày, Tùng qua nhà và làm quen với tui, nó đã cứu vớt tôi khỏi trốn địa ngục tăm tối và đưa tui gần trở lại với ánh sáng. Ngoài ra, tui còn quen thêm thằng Tèo, nó cũng là đứa trẻ mồ côi từ nhỏ, nó sống một cuộc sống rất bất công khiến tui cảm thấy rất tội nghiệp cho nó. Tui đã cố gắng dành dụm và giúp nó ổn định hơn. Giờ nghỉ lại mà cảm thấy buồn làm sao ý.
Tú đã ngừng rơi nước mắt. Tôi nói dồn:
- Tú hãy vui lên vì đã có tui bên cạnh, có chị của Tú bên cạnh, có cả những người bạn trong lớp. Đừng buồn nữa nhé!
Tú mỉm cười nhìn tôi, cô ấy chuyển chủ đề và tạm gác lại những quá khứ không đáng nhớ:
- Ông có ước mơ chứ?
- Có, tôi muốn trở thành một cảnh sát.
Tú "ồ" lên một tiếng rồi hỏi tôi:
- Tại sao ông lại muốn trở thành cảnh sát?
Tôi nói một cách rành rọt từng chữ:
- Vì tui muốn tìm hiểu bộ mặt xấu xa của con người. – Nuốt nước bọt, tôi nói - Còn Tú, ước mơ của Tú là gì?
Tú dẩu môi suy nghĩ rồi nói:
- Tui muốn trở thành một chú chim sẻ, có phải tui kì lạ lắm phải không?
Đúng, tui sững sờ nhìn Tú, phải mất vài giây sau tôi mới định thần lại được:
- Tại sao Tú lại muốn làm một chú chim sẻ?
Tú trả lời:
- Vì tui muốn được tự do tự tại, thoát khỏi vòng ganh đua và những gánh vác to lớn đè nặng trên vai của con người. Nếu là một chú chim sẻ tui có thể bay lượn trên nền trời xanh biên biếc và ngắm những tầng mây trôi lửng lờ, ngắm những con người chân phương và có thể nhìn thấy vẻ đẹp kì diệu của thiên nhiên khắp trốn trần thế.
Thật là một cô gái thơ mộng và tràn đầy sức sống, thật hiếm có một con người nào có thể có một triết lý sống cao đẹp như Tú. Cô ấy đến với tôi như một thiên thần cứu vớt tôi khỏi địa ngục, cô ấy khiến tôi có thêm niềm tin vào cuộc sống, cô ấy khiến tôi khuây khỏa nỗi buồn trong quá khứ. Ôi! Thật kì diệu làm sao!
Tôi muốn nói với cô ấy ba chữ "Anh yêu em" nhưng trong lòng tôi lại ngăn cản không cho tôi thốt ra. Có nhiều lần, tôi rất muốn nói nhưng có vẻ cổ họng tôi như ai đó bóp nghẹt đến khó thở khiến tôi muốn nói cũng không xong.
Sau buổi gặp gỡ ấy, tôi luôn nhớ lại khoảnh khắc Tú nói ra ước mơ của mình làm cho tôi phải trăn trở suốt đêm vì hình bóng của Tú đã xâm nhập hết phần não của tôi.
Tôi đã từng đọc một câu danh ngôn của nhà văn William Arthur Ward "Yêu không chỉ là một danh từ – nó là một động từ; nó không chỉ là cảm xúc – nó là quan tâm, chia sẻ, giúp đỡ, hy sinh.". Thật vậy, tôi đang yêu và một tình yêu biết sẻ chia và thấu hiểu lẫn nhau, một tình yêu ấm áp.