Trên lớp mấy ngày nay, tôi không thể tập trung học tập được. Đầu óc tôi lúc này cứ như đang lơ lửng trên mây, thỉnh thoảng thằng Tèo đập vai tôi khiến tôi giật mình quay phắt lại. Nhưng thú thật tôi không thể tập trung được, có vẻ hình ảnh của cô ấy cứ bủa vây tôi không thể tách rời. Mấy năm qua, tôi chỉ tập trung học tập, lạnh lùng và vô cảm với những thứ xung quanh mình hầu như là một đứa tự kỉ nhưng cũng chưa đến nỗi vậy vì thằng Tèo giúp tôi thoát khỏi tình trạng ấy. Những cô bạn gái trong lớp ai ai cũng từng nói xấu tôi sau lưng họ vì tôi ích kỉ muốn tốt cho bản thân còn những người khác thì mặc kệ, đôi lúc vì quá bức xúc, cô bạn ở tổ ba thét lên một câu "Có nhặt giùm cây bút không mà cũng chảnh nữa", nhưng câu nói của cô không làm thay đổi được gì tôi.
Cuộc gặp mặt ấy tưởng chừng như tôi sẽ thờ ơ, tuy nhiên kể từ lần đó tôi bắt đầu tương tư. Có nhiều lần tôi tự hỏi: Không lẽ cô ấy là một người do ông trời ban xuống giúp mình thoát khỏi cô đơn và sự thờ ơ vô cảm của mình đối với các bạn nữ chăng?
Giờ ra chơi, thằng Tèo rủ tôi đi căn tin. Không biết có phải là duyên trời sắp đặt hay không, tôi lại gặp cô ấy đang đi cùng với một cô bạn khác đang mua quà vặt. Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ làm sao ý.
Thằng Tèo thì thầm vào tai tôi:
- Mày đi tới bắt chuyện với cô ấy đi.
Tôi hất hàm về phía nó nhăn mặt:
- Không được, cô..
Nó tặc lưỡi chen ngang:
- Cái thằng này, vì yêu ta cứ đâm đầu. Đi đi, tới đó hỏi thăm vài câu thôi, can đảm lên.
Nó nói đúng, nhiều năm qua tôi là một thằng nhút nhát nhưng ít bị người khác bắt nạt vì thế tôi tự kiêu không ai có thể đánh mình mặc cho mình mắng họ và đó cũng là lý do tôi bị thằng Trung vật ngã túi bụi. Tôi thử đánh liều một phen đi tới chỗ cô ấy nhưng khổ nỗi tôi không phải là người bắt chuyện với cô mà chính cô tự bắt chuyện với tôi. Cô ấy mỉm cười hất hàm về phía tôi:
- Trùng hợp ha? Chúng ta lại gặp nhau ở đây.
Tôi đỏ mặt tía tái, nói ấp úng:
- À.. À, bà.. mua gì vậy.
- Tui chưa ăn sáng nên giờ mua cái bánh mì lót bụng thôi.
Từ khi gặp cô tôi vẫn chưa biết tên cô. Tôi muốn hỏi cô ấy tên gì nhưng lại ngại quá, chính cái ngại ấy đã chèn ép cổ họng tôi không cho tôi trả lời. Tôi tự nhủ mình là đàn ông phải can đảm lên đừng để cuộc trò chuyện nhàm chán nếu không tôi không còn cơ hội một lần não nữa đâu. Tôi bắt đầu thất vọng trước cổ họng của mình không thể nói mà cô ấy lại nói thay tôi điều đó:
- Tui tên Chi, ông tên gì?
Tôi do dự một lát rồi nói:
- Tui, tui tên Tùng. - Cái câu này có vẻ đã bị xích lại trong lòng tôi không ngờ nó tự động phát ra ngay lập tức. - Hân hạnh được làm quen bà. Tối nay nếu bà rảnh đi trà sữa nhé.
Thôi xong, tôi không thể kìm nén được khi đầu óc tôi đang rối loạn như một đóng tài liệu lộn xộn khó tả. Cô ấy thân thiện đáp ngay:
- Bảy giờ nhé!
Nhịp tim của tôi đập như tiếng trống đùng đùng. Tôi gật đầu rồi chạy nhanh về phía thằng Tèo kêu nó vào lớp ngay. Niềm vui ập đến bất ngờ khiến tôi tăng động thất thường không giống tôi bao năm qua chút nào. Không lẽ tôi bắt đầu thay đổi rồi sao?
Tôi khoác tay lên vai thằng Tèo:
- Úi giời ơi, chưa thấy khi nào tao vui đến như vậy!
Sắc mặt của nó trở nên nghiêm trọng:
- Chưa đâu, quan trọng là buổi tối hôm nay phụ thuộc vào cách nói chuyện của mày đấy.
Tôi im lặng một lát rồi nói:
- Vậy, tao nên nói gì?
- Tối nay, trước khi buổi tiệc diễn ra mày ra bãi đất trống gặp tao với thằng Trung. Tụi tao sẽ lên kế hoạch giúp mày.
Tôi liền đồng ý gật đầu.
Tối đó, tôi đến bãi đất trống ngồi cùng với thằng Trung, chờ thằng Tèo tới. Cái bệnh lề mề của nó chưa bao giờ chấm dứt, hôm nay nó lại tới trễ. Tôi chỉ còn lại có năm phút chuẩn bị, nếu tới trễ sẽ khiến Chi bực mình mất.
Nó chạy huỳnh huỵch đến thở hổn hển, cúi khom người xuống hít hà vài hơi rồi trèo lên thành ống cống. Tưởng chừng nó sẽ lên một kế hoạch hoàn hảo đến mức không ngờ nhưng tôi lại thất vọng vì người lên kế hoạch không phải thằng Tèo mà là thằng Trung.
Thằng Trung cầm tờ giấy trên tay đọc to dõng dạc:
- Đối tượng lần này thích trang phục màu trắng, là người hướng nội. Màu trắng thể hiện sự thuần khiết, đối phương là người thích sạch sẽ yêu tự do và lạc quan trong cuộc sống, rất gọn gàng và có tổ chức trong mọi thứ, thích những khởi đầu mới và phấn đấu để hoàn thiện. - Nó nuốt nước bọt rồi đi vào chủ đề chính. - Phương án mà chúng ta lập ra để đối phó là tốt nhất không nên mang điện thoại đi theo, mặc cho đối phương có sài điện thoại không tập trung vào những lời nói của mình đi chăng nữa thì cũng không nên thể hiện nét mặt xấu như cau mày tỏ vẻ khó chịu. Nói chuyện hài hước sẽ giúp mày luôn là trung tâm của sự chú ý. Vậy công thức hài hước là gì? Công thức để nói chuyện một cách hài hước đó là ngược đời và không ai ngờ tới. Kỹ năng giao tiếp của mày đang ở mức rất thấp vì thế nên cố gắng nói chuyện một cách hết sức tự nhiên và hài hước, tốt hơn hết là đừng có gò bó.
Tôi chăm chú nghe từng câu từng chữ mà nó đọc cho tôi. Liệu những lời nó nói có thể giúp tôi khác biệt hơn so với lúc trước tôi là con người vô cảm và thờ ơ hay không?
Buổi hẹn bắt đầu diễn ra tại quán trà sữa 30, khách ra vào tấp nập, đa phần trong đó có những cặp đôi trai gái đang nói chuyện vui cười rộn rã. Ở đây có nhiều phòng tha hồ cho họ tình tứ tán chuyện mà không lo bị gièm pha. Thật may mắn làm sao tôi tới trễ mất một phút không làm cho Chi cảm thấy khó chịu, chúng tôi ngồi đối diện nhau ở căn phòng khá đông người. Chi không xài điện thoại trong lúc nói chuyện với tôi, tôi đã cố gắng hết sức chọn lọc từ ngữ để không bị nhàm chán trong một cuộc trò chuyện. Thấy Chi cười đã khiến tôi có động lực và tràn đầy tự tin hơn trong giao tiếp. Tuy nhiên, Chi có vẻ là người hài hước hơn cả tôi, cô ấy tràn đầy tự nhiên không bị gò bó bởi một tác nhân nào cả nhưng tôi cũng cảm thấy mình đã thành công trong buổi hẹn đầu tiên này.
Đêm đó, tôi ngủ rất ngon và chưa bao giờ tôi thấy mình ngon giấc đến như thế. Trong giấc mộng tôi thấy Chi và tôi cùng nắm tay nhau tung tăng trên cánh đồng, ở phía xa xa thấp thoáng hai người đang lấp ló nhìn chúng tôi đang vui đùa cùng nhau, không cần nói cũng biết đó là thằng Trung và thằng Tèo.
Buổi tìm hiểu ấy đơn giản không cầu kì, nó giúp tôi hiểu về Chi hơn. Cô ấy là người chứa rất nhiều tâm tư và tôi biết phía sau cô là rất nhiều người khác đang cố gắng theo đuổi, một trong số những người đó có cả tôi. Thật sự mà nói tôi là người may mắn nhất trong đám khi được cô ấy mời đi trà sữa.
Sáng hôm sau, một ngày chủ nhật đẹp nhất trong tuần. Bầu trời quang đãng mát mẻ thật dễ chịu làm sao! Tôi mở cửa ra, một cơn gió thổi vi vu thoáng qua mái tóc tôi làm cho nó dựng lên cao rồi hạ xuống. Tôi khóa cửa đi qua nhà thằng Tèo rủ nó đến bãi đất trống chơi nhưng hôm nay cả nhà nó đã đi biển. Loay hoay một hồi trước cổng nhà nó, chợt tôi nghĩ đến thằng Trung hôm nay nó được nghỉ làm nên có thể rủ nó đi chơi được.
Tôi đến bãi đất trống, thằng Trung đang đấm đá vào không khí, có vẻ nó đang đánh giả tưởng. Thằng Trung cởi trần để lộ những cơ bắp nổi lên rắn chắc, đặc biệt ở lưng xô rất dài và rộng. Tôi định bước vào nhưng bụi tung tóe khắp nơi khiến tôi ho sặc sụa. Một phút sau, nó mới thấy tôi rồi đưa tay ngoắc tôi vào.
Tôi vừa đưa tay quạt quạt vào không khí vừa ho khụ khụ đi tới chỗ thằng Trung. Tôi cau mày nói khó khăn:
- Ngày nào mày cũng tập như thế này hết hả?
Nó lấy cái áo thun màu trắng vừa lau mồ hôi khắp người vừa nói:
- Đúng rồi, ngày nào cũng vậy.
Tôi gãi đầu:
- Tập như thế này có ích lợi gì không?
- Có chứ, vừa tập thể dục và tự vệ nữa.
Đột nhiên cái chữ "mạnh lên" thoáng qua đầu tôi:
- Tao muốn mạnh lên, mày có thể dạy tao vài chiêu không?
Nó mặc áo vào rồi nói:
- Sở trường của mày là gì?
Tôi thắc mắc:
- Học võ có liên quan gì đến sở trường?
Nó tặc lưỡi:
- Có chứ, nói đi. Sở trường của mày là gì?
- Nấu ăn.
Nói về nấu ăn thì tôi chính là người nấu ăn ngon nhất trong nhà, vì ba mẹ đi làm xa đến tối mới về nên trong nhà hầu như đều do tôi nấu và tự ăn, đây cũng chính là sở trường của tôi.
- Tốt, mọi thứ đều là võ thuật. Nếu mày tìm hiểu trong cách xào, chiên, hấp, hầm, vân vân thì mày sẽ học được môn võ của mày.
Tôi thật sự không hiểu là nó đang nói gì:
- Là sao?
Nó mỉm cười đầy ẩn ý, có thể nó đang cho rằng tôi là một thằng ngốc:
- Tự tư duy đi.
Nói về tư duy trong toán, lý, hóa chắc chắn thằng Trung sẽ không bằng tôi nhưng nói về tư duy trong cuộc sống có thể nó hơn tôi gấp bội lần vì nó là cái thằng trải qua nhiều biến cố và bước ra đời sớm hơn tôi.
Tạm cất cái câu nói của thằng Trung vào một góc nhỏ của bộ não, tôi rủ nó đi chơi:
- Thôi, để tối về tao suy nghĩ. Đi chơi đi, hôm nay ngày nghỉ mà.
Nó liền gật đầu đồng ý:
- Được thôi. Mà đi đâu đây?
Tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng:
- Tìm hiểu vụ án.
Nó lắc đầu:
- Không được, không có thằng Tèo khó mà phân tích lắm. Tao chỉ biết sơ sơ về cách khám nghiệm hiện trường thôi, còn thằng Tèo nó phân tích tâm lý.
Nếu như thằng Trung phụ trách khám nghiệm hiện trường và thằng Tèo phụ trách phân tích tâm lý, chắc người cuối cùng là tôi, một bác sĩ pháp y, nhưng thực sự tôi không biết chút gì về y học nên là cái đứa ăn hại nhất trong nhóm.
Thằng Trung như hiểu được tôi đang nghĩ gì, nó đi tới vỗ vai tôi:
- Thôi, đừng suy nghĩ nữa. Pháp y đã có cảnh sát, còn chúng ta chỉ là những đứa nhóc đóng vai họ thôi nên cũng không thể bằng họ được.
Tôi bất giác nhìn nó sững sờ mấy giây rồi nói:
- Sao mày biết tao đang nghĩ đến pháp y?
Nó mỉm cười, nhìn tôi bằng ánh mắt đăm chiêu:
- Mày xem phim tội phạm và cũng từng đọc nhiều sách trinh thám chung với thằng Tèo mà nên tao nghĩ mày cũng biết kha khá về cảnh sát. Trong nhóm chúng ta, tao đảm nhận phần hiện trường còn thằng Tèo phân tích tâm lý nhưng lại thiếu một thứ đó là giám định pháp y đúng không?
Tôi thầm nghĩ: Cái thằng này chắc cũng bị nhiễm trinh thám chung với thằng Tèo luôn rồi, nếu như nó được đi học thì chắc chắn nó sẽ đậu vào trường cảnh sát dù cho điểm không cao nhưng nó có đủ khả năng về sức khỏe và có khả năng thiên phú về khám nghiệm hiện trường. Tiếc thay cho một số phận kém may mắn.
Tôi khoác vai nó:
- Đi tìm hiểu nó thôi, mà đi đâu để tìm hiểu đây?
Nó cau mày lại rồi nói:
- Mày còn nhớ vụ thằng Tèo bị bắn trên cánh đồng không? Tại sao cảnh sát lại đến nhanh đến như vậy? Tại sao cấp cứu lại đến nhanh như vậy?
Tôi xoa xoa cằm:
- Không lẽ là cảnh sát cũng có mặt ở đó trước để giăng bẫy chúng?
- Không đâu, nếu như họ giăng bẫy thì con mồi không thể chạy thoát một cách dễ dàng đến như vậy. Nếu họ giăng bẫy trước rồi thì chắc chắn họ sẽ không để con mồi nổ súng đâu. Mày có thấy hắn ta ra tay rất chuyên nghiệp và tẩu thoát rất nhanh đến nỗi các viên cảnh sát quét qua hiện trường ở gốc cây cũng không phát hiện thấy hắn ta lẩn trốn đâu cả chứng tỏ tên này cũng có đầu óc, nếu hắn có đầu óc như thế thì khi cảnh sát bẫy hắn, chắc chắn hắn phải biết chứ đằng này lại không và cảnh sát cũng đến một cách đột ngột, anh Hào có bảo là có người gọi điện cho sở cảnh sát và bệnh viện. Tóm lại, câu hỏi của chúng ta sẽ có ba câu. Một, người gọi điện ấy là ai? Hai, kẻ đã bắn thằng Tèo có thù hằn gì? Không, thằng Tèo luôn sống khép kín, là anh bạn lầy lội nhưng rất tốt bụng chưa từng gây thù oán với ai. Một người như nó sao lại có người muốn giết nó. Câu hỏi cuối cùng được đặt ra là thằng Tèo có mối thù với ai mà chúng ta chưa biết?
Ba câu hỏi nó đặt ra thật khó khăn để trả lời vì chúng tôi có quá ít thông tin về vụ án. Một phần vì không chuyên nghiệp, một phần là trước giờ tôi toàn thấy điều tra trên ti vi hay sách vở chứ chưa bao giờ thực tiễn cả.
Tôi chợt nảy ra một ý:
- Đúng rồi, chúng ta có quen anh Hào. Hay là qua hỏi ảnh thử xem sao?
Anh Phùng Hương Hào là một người có hoàn cảnh giống thằng Trung nhưng ba mẹ anh mất lúc anh học lớp 6 và đã nghỉ học từ đó. Anh chỉ còn một người thân là ông Phùng Minh Khang giáo sư tại một trường đại học y. Anh chỉ mới vào nghề nhưng đã giải quyết khá nhiều vụ án trong tỉnh và ngoài tỉnh.
Nhà anh Hào ở trong một xóm hẹp với những ngôi nhà san sát nhau. Chúng tôi không cần đi vào ngõ mà đi vòng từ đồng ruộng đi tới nhà anh, vì ngôi nhà ở gần đồng ruộng nên tôi và thằng Trung cũng tiết kiệm thời gian đi tới hơn.
Bước vào căn nhà hai tầng tôi bắt gặp một cô bé học lớp 9. Cô bé tên Mai Linh, cao khoảng một mét sáu, trông cô bé rất duyên dáng và đáng yêu. Nó nheo mắt nhìn chúng tôi rồi nói:
- Có chuyện gì không ạ?
Tôi mỉm cười thân thiện:
- À, em cho tụi anh gặp anh Hào chút đi.
Nó nhìn vào trong ghế sô pha, tôi cũng tò mò ghé mắt xem. Anh Hào đang ngủ, có vẻ bộ dạng rất mệt mỏi, có thể thấy rõ hai đôi mắt thâm đen hiện rõ mồn một trên khuôn mặt xanh xao của anh. Tôi không muốn đánh thức vì tôi biết anh ấy cũng vì vụ án thằng Tèo mà mệt mỏi đến như vậy, càng nghĩ tôi càng thấy tội cho anh.
Tôi liền giữ cổ tay Mai Linh lại:
- Thôi, để anh ấy ngủ đi. Tụi anh về trước nhé.
Chúng tôi ra về trong tay không. Làm thế nào để tìm ra lời giải cho những câu hỏi này thì chúng tôi phải suy nghĩ nhiều hơn nữa. Nhưng còn một vấn đề nữa khiến cho tôi đau đầu.
Ở trường, thằng Tèo bị bắn được truyền tai nhau nghe khiến cả trường ai ai cũng biết. Ngoài ra, chuyện tình của tôi cũng ngày một lan nhanh khắp trường, đặc biệt là khắp khối mười hai. Họ đồn rằng chúng tôi đã trở thành tình nhân nhưng tôi chưa tỏ tình Chi bao giờ, ngoài ra chuyện chúng tôi đi uống trà sữa ai ai cũng biết. Hơn hẳn thế, tôi còn nghe một anh bạn bên lớp 12C7 nói với tôi là "Chi từng phá thai". Câu nói như một câu sang trấn tâm lý khiến tôi ngày nào cũng lo âu, rơi vào tuyệt vọng, đau đầu và không ngủ được. Nhưng tình yêu mà tôi dành cho cô ấy là chân thành, tôi biết lỗi lầm khi xưa chắc chắn đã làm cho cô buồn thậm chí rất buồn, vì thế tôi biết thương yêu cô ấy hơn và luôn quan tâm, sẻ chia với cô. Chính cô cũng từng khóc và tựa vào vai tôi nức nở ở công viên làm cho tôi nghẹn lòng. Chính lần đó, tôi mặc kệ những lời đồn nhảm nhí ấy và tỏ tình cô ấy thành công. Tôi không biết cuộc tình này sẽ đi đến đâu và cũng không biết tương lai như thế nào, tôi luôn tự nhủ với mình hằng đêm "hãy yêu cô ấy một cách nồng ấm và chân thành nhất."