Tết Nay Không Có Cậu

Chương 5: Bao vây




- Bọn cớm như thế nào rồi?
Một người đàn ông ngồi bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra ngoài đường vắng tanh vắng ngắt. Bầu trời mưa xối xả rơi lạch bạch trên mái nhà lấn áp cả tiếng của người đàn ông vừa mới nói. Tuy nhiên, người này có thể nghe được dù trời có mưa to cỡ nào đi chăng nữa. Anh nói lớn:
- Tôi biết điều này cũng sẽ xảy ra nên mới bắn ở phạm vi khá xa và để tẩu thoát dễ dàng.
- Kẻ nào đã biết trước kế hoạch của chúng ta? Tao nghĩ chỉ có kẻ bên hội của chúng ta mới biết được kế hoạch giết người này. Giá như tao biết được kẻ gây ra sự việc này thì chắc chắn nó không sống nổi qua ngày hôm nay đâu.
Cánh cửa bỗng hé mở, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, đội mũ vành tròn trắng. Anh tháo mũ xuống bằng tay trái, rẩy rẩy chiếc mũ ướt rồi vứt sang một bên. Tay phải anh cầm một sợi dây xích kéo một cậu thanh niên bị đánh rách mặt đi vào. Anh đưa mắt nhìn xung quanh rồi dõng dạc nói:
- Thằng khốn này đã để kế hoạch của chúng ta bị bại lộ. Xử nó như thế nào đây?
Người đàn ông khuất trong bóng tối bỗng chạy nhào ra tát mạnh vào mặt cậu thanh niên đang bị xích cả hai tay.
- Mẹ kiếp! Thì ra là mày. Mỗi khi mày hết tiền tao đều cho mày không cần trả lại, khi mày thất nghiệp tao chính là người cho mày việc làm. Tao đối xử tốt với mày như vậy mà dám phản tao à?
Người đàn ông mặc bộ vest đen đá vào gối sau của cậu thanh niên khiến cậu quỳ xuống đất. Anh nghiến chặt răng kêu cót két:
- Tao biết được điều này nên mới bắt mày tới đây, ông chủ đối xử tốt với mày thì mày lại đi phản. Hôm nay, mày hết đời rồi.
Cậu thanh niên nức nở xin tha:
- Đừng mà, ông chủ. Em chỉ muốn chọc bọn cớm thôi, em không cố ý gọi chúng đâu.
- Mày không biết tao đã thông báo cho những người khác rồi sao, giọng của tao cũng đâu đến nỗi bé đâu hay tai của mày bị điếc? Còn dám gọi bọn cớm ra chỗ mà bọn tao đã lên kế hoạch thủ tiêu mấy thằng nhóc đó.
Cậu thanh niên chắp tay lạy hai lạy, mặt mũi lấm lem vết máu và nước mắt úa trào ra:
- Đừng mà, cầu xin ông chủ. Đừng giết em, em không cố ý, thật sự em không cố ý.
Một cú đấm thọc vào mặt cậu thanh niên.
- Cú đấm này tao dành cho mày trước khi mày chết. Kẻ phản bội sẽ nhận hậu quả gì thì mày biết rồi đấy. Lôi nó ra xử đi.
- Vâng.
Buổi tối, bầu trời khá lạnh sau trận mưa kéo dài. Tôi nắm tay Chi đi bộ đến công viên nhưng ở đây không hiểu tại sao lại đông người đến như vậy. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ là mời Chi đi đến bãi đất trống để gặp mặt thằng Trung. Chi cũng cảm thấy tò mò vì không biết anh bạn thân này của tôi như thế nào sau khi tôi giới thiệu về hoàn cảnh và tính cách của nó.
Bãi đất trống lạnh lẽo và âm u. Bước trên nền cát ẩm ướt trông có vẻ khó chịu, thỉnh thoảng chúng tôi tránh những vùng nước ứ động sau đợt mưa. Tôi đưa mắt nhìn về phía trước thấy vệt sáng mờ mờ phát ra ở miệng ống cống, tôi nghĩ chắc là thằng Trung đang đọc sách mà thằng Tèo cho mượn.
Tôi tiến gần về phía vệt sáng ấy thì cái đầu thằng Trung ló ra, nó đưa mắt nhìn chúng tôi rồi mỉm cười:
- Xin lỗi nhé! Đến đột ngột quá chưa chuẩn bị đồ ăn hay thức uống gì cả?
Đúng lúc thằng Tèo xuất hiện phía sau lưng tôi. Nó đập vai chúng tôi khiến cả hai giật nảy mình, đúng là cái thằng nguy hiểm từ trong ra ngoài mà.
Thằng Tèo liếc nhìn tôi rồi sang Chi, bỗng nó cười tủm tỉm:
- Hạnh phúc quá nhỉ hi hi!
Tôi có hơi bực mình liền đẩy vai nó:
- Thôi đi ông ạ. Hôm nay chúng ta đi dạo chơi đi.
Thằng Tèo hất hàm về phía tôi:
- Học bài xong chưa mà đi chơi?
Tôi mỉm cười:
- Học xong rồi.
Sự thật là tôi chưa học xong. Dạo gần đây tôi không có tâm trí để học hành mặc dù sắp kiểm tra một tiết đến nơi. Trong lớp, đa phần tôi nghĩ về vụ án hoặc suy nghĩ trên mây mặc cho cô thầy đang giảng hoặc thỉnh thoảng cũng kêu tôi đứng dậy lên bảng trả bài, kết quả là nhận ngay con không vào sổ.
Hôm nay tôi đã nói dối chính mình cũng như nói dối thằng Tèo. Nó hầu như không có phản ứng gì chỉ đưa mắt nhìn tôi rồi kêu thằng Trung cùng đi dạo cùng với chúng tôi.
Buổi đi dạo trên con đường dài ở khu văn hóa gần một căn nhà nghỉ bốn tầng. Chúng tôi men theo con đường dài vắng người, đi bộ vui đùa. Tôi không biết Chi có ngượng khi đi chung với chúng tôi hay không nhưng tôi thấy Chi thỉnh thoảng cũng nói vài câu hài hước khiến chúng tôi cười rộn rã.
Đột nhiên một tiếng loảng xoảng vang lên, hình như là tiếng lọ thủy tinh vỡ. Chúng tôi dừng lại nhìn về phía trước thì thấy cả đám người đi đến, đám thanh niên với cái đầu húi cua và trọc đưa đôi mắt đầy sát khí nhìn về phía chúng tôi, tay bọn họ cầm những thanh gậy sắt, mã tấu và dao nhọn, tiếng xẻng xẻng của hung khí vang đến chói tai.
- Tấn công.
Cả đám đổ nhào đến, tôi cảm thấy sợ sệt, cảm giác chân không còn nhúc nhích nổi nữa. Thằng Tèo lôi tôi ra phía sau nếu không tôi sẽ đứng yên luôn tại đấy.
Thằng Trung bẻ các ngón tay "rắc rắc", mặt nó hớn hở:
- Ở phía sau hỗ trợ tao.
Dứt câu thằng Trung lập tức xông vào đám đông đang hét ầm ĩ. Tôi ở phía sau nhìn thằng Trung chiến đấu với bọn chúng khiến tôi lấy lại được bình tĩnh, thằng Tèo đưa tôi một viên đá vừa và nhọn. Tôi biết mình sẽ làm gì với nó, lấy đà rồi phóng mạnh lên phía trước. Không biết tôi có khả năng thiên phú về kỹ thuật ném đá hay không, viên đá đã làm cho một tên trong số đó rỉ máu ở phần đầu khiến hắn một tay ôm đầu, một tay cầm hung khí chỉ thẳng về phía chúng tôi.
Thằng Tèo lay lay tôi với vẻ mặt hớn ha hớn hở:
- Chơi thân với mày biết bao lâu nay đến tận hôm nay tao mới thấy biệt tài ném đá đỉnh cao như thế đấy.
Chi cũng khen tôi:
- Tùng giỏi quá.
Hai má của tôi bắt đầu ửng đó nhưng người giỏi nhất không phải tôi mà là thằng Trung đang chiến đấu ở phía trước. Nó đấm mấy cú đấm vòng cầu nặng ký vào cằm đối phương khiến bọn chúng ngất tại chỗ, thỉnh thoảng nó còn đá những cú đá vòng cầu nhanh như cắt vào tay, đầu, bụng của những thanh niên này.
Tôi và thằng Tèo tiếp tục ngắm chuẩn và ném đá, mười viên thì trúng đến chín viên vào mặt chín tên. Bọn chúng tức điên phóng đến chỗ chúng tôi nhưng bị một cú đá của thằng Trung vào mặt khiến bọn chúng ngã phịch xuống đất.
Tiếng hú còi từ xe cảnh sát vang lên chói tai. Các viên cảnh sát cơ động chạy đến không chế vài tên, còn vài tên đang cố ngoi ngóp đứng dậy bỏ chạy. Bỗng một tiếng "Đoàng.." vang lên, nó phát ra trên tầng bốn, đám khói trắng lơ lửng tóe ra tứ phía và một thứ gì đó đang rớt xuống, đó là một viên đá bị bắn nát vụn.
Thấp thoáng một người đàn ông mặc bộ đồ màu trắng, đứng trên ban công cầm một vật gì đó màu đen, ở đầu của nó đang bốc khói lên nghi ngút.
Vị thanh tra ngước nhìn người đàn ông rồi nói lớn:
- Mau bao vây ngôi nhà nghỉ này nhanh lên, đừng quên hắn có vũ khí nguy hiểm.
Những viên cảnh sát cơ động đều tuân lệnh chạy lạch bạch về phía căn nhà, một tay cầm súng, một tay cầm giá đỡ. Họ đếm một, hai, ba rồi xông thẳng vào trong.
Tôi quay đầu lại nói với thanh tra mau giúp thằng Trung:
- Chú Gia giúp bạn cháu với.
Sở dĩ tôi biết tên chú ấy vì có vài lần chú qua nhà tôi đánh cờ tướng với ba tôi và nhậu đến khuya mới về, tôi là người nấu ăn và bưng đồ lên cho họ. Theo bố tôi kể, chú ấy được mệnh danh là sói săn mồi, mỗi khi mà chiến đấu thì không ai có thể né kịp những cú đấm và cú đá cực kì nặng ký. Mặc dù là cảnh sát nhưng chú ấy không thích dùng súng mà chú rất thích dùng tay không bắt tội phạm.
Chú Gia lắc đầu:
- Ta tin thằng nhóc ấy sẽ làm được.
Chú Gia nói không sai sau khi tôi quay người lại thì cảnh tượng trước mắt tôi toàn là những thanh niên tóc húi cua nằm lăn lóc rên rỉ dưới mặt đường và bị các viên cảnh sát túm lấy. Còn thằng Trung đang bẻ gãy tay một tên đầu trọc, xong nó kẹp cái cánh tay bị gãy của hắn vào nách rồi đưa tay túm tóc hắn kéo đi tới chỗ tên cầm đầu đang sợ run cầm cập.
Tên cầm đầu nhép nhép môi không nói nên lời, hắn rút con dao nhọn từ trong túi áo ra, nuốt nước bọt hắn nói ngắc ngứ:
- Đừng, đừng qua đây.. Nếu không tao..
Thằng Trung cười khoái trá:
- Thật là một tên nhát cáy.
Hắn ném dao vào người thằng Trung nhưng nó đã né được một cách dễ dàng. Hắn ta cảm thấy không còn gì để tự vệ được nữa đành quay đầu bỏ chạy. Tuy nhiên, phía sau hắn là dàn cảnh sát cơ động đang đứng chĩa súng về phía hắn làm cho hắn quỳ xuống xin tha mạng.
Tôi bật cười vì hành động của hắn ta quá nhút nhát và chợt nhớ lại cái giây phút ra oai trước mặt thằng Trung lúc ấy càng cảm thấy thật buồn cười.
Anh Hào đột ngột chạy tới chỗ chúng tôi rồi nhìn về phía căn nhà nghỉ. Anh trợn tròn đôi mắt thâm đen ngỡ ngàng:
- Không xong rồi, lâu vậy mà các viên cảnh sát chưa ra chắc chắn có vấn đề.
Bầu trời bắt đầu ngơn ngớt mưa rắc rắc. Anh Hào chạy phóng vào trong căn nhà nhưng lại bị chú Gia chặn lại, bốn ánh mắt nhìn nhau rồi hai người cùng chạy vào trong.
Tôi nghe thấy tiếng hét vang lên "Mau gọi cấp cứu..". Chúng tôi bần thần nhìn nhau, có vẻ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chi lấy trong túi ra một chiếc điện thoại samsung gọi điện với số 115.
15 phút sau.
Xe cấp cứu lập tức hú còi gấp gáp chạy đến sát lề đường gần nhà nghỉ rồi dừng lại. Các nhân viên y tế khiên băng ca chạy huỳnh huỵch vào trong căn nhà.
Thằng Trung chạy tới chỗ chúng tôi, áo nó đã ướt đẫm mồ hôi và tôi nhận thấy có những vết xước trên người nó, vết máu đã khô dần. Đánh nhau với đám đông mà nó chỉ trầy xước vài chỗ thì quá giỏi cho một nhân tài rồi, tôi cũng không lo lắng lắm cho nó và có một niềm tin mãnh liệt vào nó sẽ làm được sau khi nghe chú Gia nói. Thằng Trung từ nhỏ đã bước ra đời sớm, chịu nhiều sự ghét bỏ và từng bị đánh hội đồng nhiều lần, lúc ấy không còn ông bên cạnh nữa nó đành tự lực cánh sinh đánh lại bọn chúng, vì thế mà nó rất giỏi trong việc tự vệ đường phố.
Nó tuy không giỏi hay nổi tiếng bằng Lý Tiểu Long, không có lực đấm như Mike Tyson hay đánh đẹp mắt như Chung Tử Đơn. Trong mắt tôi, nó là một võ sĩ thực thụ, một nhân tài của đất nước nhưng lại chịu số phận éo le không ai thương sót, hơn nữa người ở bên chưa được bao lâu thì lại qua đời và bị thiệt thòi khi làm việc ngày đêm nhưng nó chỉ nhận lại được một ít tiền, nó vẫn cắn răng chịu đựng. Một người như nó thật đáng khâm phục, thật đáng ngưỡng mộ. Nếu tôi là một người có quyền thay đổi, tôi sẽ tạo điều kiện cho những đứa trẻ mồ côi hết mức để chúng được cắp sách tới trường và cố gắng để cho chúng có được vòng tay ấm áp của ba mẹ.
Trở lại với hiện tại, tôi nghe thấy tiếng nức nở của các viên cảnh sát và thấy những chiếc cáng khiên những viên cảnh sát bị thương nghiêm trọng lên xe cấp cứu. Tiếng đồ đạc bị xê dịch và tiếng cửa sổ kính vỡ loảng xoảng. Tôi thấy thấp thoáng một thứ gì đó đang rơi tự do cùng với một vệt dài kéo từ cửa sổ rớt xuống, xung quanh là những mảnh vụn mảnh chai rơi xuống long lanh lấp lánh dưới ánh sáng đèn cam cam của phố.
Thằng Tèo rơm rớm lệ:
- Sau cùng họ cũng đã hy sinh.
Thằng Trung cúi gằm mặt xuống thể hiện sự đồng cảm:
- Chúng ta không thể giúp họ.
Những hạt mưa bắt đầu nặng hạt đổ ào ạt xuống. Cơn mưa rì rào khiến tầm nhìn chúng tôi có hơi mơ hồ và mông lung. Tôi chỉ nghe thấy tiếng kêu lớn của một viên cảnh sát "Hắn đã cột rất nhiều sợi dây vào bàn, ghế, tivi vào một sợi dây rồi cột vào một vật gì đó nặng, xong hắn liệng vật nặng qua cửa sổ, hắn cũng nhờ đó mà tẩu thoát được xuống dưới đất và khiến chúng tôi khó nhìn ra cửa sổ xem xét." Tiếng mưa như tiếng khóc nghẹn ngào của ông trời trước những viên cảnh sát đã hy sinh một cách anh dũng.
Sau ngày đó, tôi và thằng Trung càng xích lại gần nhau hơn. Có vẻ đã vượt qua tình bạn, nó vừa can đảm vừa có những phẩm chất tốt đẹp mà một người như tôi chưa có. Nhờ nó và thằng Tèo tôi mới làm quen được với Chi, cũng nhờ nó mà tôi mới hiểu ngoài sở trường nấu ăn ra tôi còn có biệt tài ném đá và nó cũng chính là môn võ của tôi.
Chúng tôi mấy ngày nay đều chìm đắm trong một dàn suy nghĩ. Tại sao bọn chúng lại quyết lấy mạng chúng tôi? Chúng tôi đều biết là không một ai trong nhóm có mối thù hay gây thù oán với ai cả, chúng tôi cũng không vi phạm pháp luật hay nợ nần gì bọn chúng. Câu hỏi đặt ra quá lớn làm cho chúng tôi thức thâu đêm với giàn suy nghĩ này, đến nỗi khi lên lớp tôi ngủ gật luôn năm tiết và từng bị thầy cô chỉ trích, ghi tên vào sổ đầu bài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.