Thả Tuý Phi Thương

Chương 6:




Hai người lưu lại nhiều ngày không đi, mỗi ngày ngoài thân mật âu yếm, thì là khanh khanh ta ta, còn thân mật hơn trước khi lời nói dối bị phá vỡ. Có khi chỉ còn chưa tiến vào cơ thể Nguyên Thần Khanh, còn lại cái gì cũng đã làm xong.
Như sau mọi lần hoan ái, Nguyên Thần Khanh lại mất hết sức lực, nằm dài trên ngực Tiêu Viễn Tuấn. Đột nhiên y thoáng nghĩ gì đó, mỉm cười, thổi thổi tóc mai hơi ẩm của Tiêu Viễn Tuấn: “Hiện tại ngươi thấy ta và hắn ai tốt hơn?”
Hắn? Như bị điện giật một cái, Tiêu Viễn Tuấn buông lỏng cánh tay đang ôm chặt y: “Không giống nhau, không thể so được”
“Là ta kém hắn quá xa, nên không thể so sánh phải không?” Nguyên Thần Khanh tuy cười, nhưng ánh mắt lại bỗng nhiên lạnh lùng đáng sợ.
Mặc dù đã thân mật với nhau nhiều ngày, nhưng Tiêu Viễn Tuấn vẫn không nguyện nói dối vì y.
Bản thân Nguyên Thần Khanh cũng không biết y bị làm sao, khi Tiêu Viễn Tuấn nói dối, y oán hận Tiêu Viễn Tuấn lừa y, nhưng khi Tiêu Viễn Tuấn nói thật, y lại oán hận Tiêu Viễn Tuấn ngay cả hư tình giả ý cũng tiếc ban phát.
Hình như y càng lúc càng trầm mê trong trò chơi hoan ái với thiếu niên này….
Nguyên Thần Khanh hơi mất mát, cúi đầu nhìn bàn tay thô to của mình. Rõ ràng đã là nam tử thành niên, lại còn dây dưa nhập nhằng với một hài tử…
“Không phải.” đối với lời chất vấn của Nguyên Thần Khanh, Tiêu Viễn Tuấn phản bác theo trực giác, lại chần chừ, không thể giải thích cảm thụ trong nội tâm.
Hắn kính ngưỡng sùng bái Sở Phong Lạc, ảo tưởng dáng vẻ kính ái ôn tồn lúc hai người bên nhau, nhưng lúc ở bên Nguyên Thần Khanh, hắn càng như bị nửa người dưới sai khiến, có lúc sẽ khinh thường y, có lúc sẽ thống hận y, nhưng khi ôm y, lại cảm thấy y toàn tâm ỷ lại hắn vô cùng đáng thương. Loại cảm thụ phức tạp này khiến bản thân hắn cũng khó có thể miêu tả đây rốt cuộc là loại tình cảm gì.
“Vậy là gì?”
“Ta không biết…”
Nguyên Thần Khanh nghẹn lời, đẩy hắn ra, lấy y phục bên người mặc vào.
“Ngươi giận sao?” Tiêu Viễn Tuấn vội vàng đến bên y, nắm lấy ống tay y nhẹ nhàng lay lay, “Đừng đi…” (trẻ con)
Nguyên Thần Khanh cúi đầu cười: “Ta cũng thấy bản thân rất kì quái, rõ ràng lớn tuổi hơn ngươi nhiều, nhưng vẫn ở bên ngươi lâu như vậy, ta cũng không muốn, nhưng lại không thể khống chế được bản thân… Ta nghĩ ta nên tìm một chỗ thanh tĩnh, có lẽ có thể tĩnh tâm một chút”
Y cúi đầu, sắc mặt pha nhiễm một loại cô đơn không nên lời, sắc đỏ ửng tình sự lúc nãy dường như hoàn toàn biến mất vô tung.
“Ngươi đừng đi… ” Tiêu Viễn Tuấn không kìm được mà cầu xin y như cầu xin hoàng huynh, “Ngồi cùng ta một lát được không?”
Nguyên Thần Khanh muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng thấy vẻ mặt đáng thương của hắn, đành phải dằn lòng ngồi lại, tính nghe hắn nói xong sẽ đi, thời gian còn lại của y có hạn, không đáng lãng phí trên người hắn.
“Thần Khanh… Ngươi thật tốt với ta… ” Tiêu Viễn Tuấn thở phào, từ phía sau ôm lấy thắt lưng y, nỉ non, “Từ đầu ta đã muốn yêu ngươi, sau đó ngươi luôn đối tốt với ta, dung túng ta, cho dù ta bốc đồng ngươi cũng dễ dàng tha thứ. Ta thường xuyên nghĩ, nếu ta yêu ngươi thì tốt rồi…. Nhưng lúc ta đối mặt với ngươi, không hề có tâm trạng thẹn thùng khẩn trương, chỉ muốn trêu cợt ngươi, nhìn người khó xử… Ta nghĩ có lẽ ta và ngươi, có thể sống với nhau cả đời. ”
Hắn tạm ngừng một lát, hôn hôn gò má của nam nhân đang uấn giận, quen tay vuốt ve sống lưng cứng ngắc của y.
“Sau đó ngươi phát hiện ta lừa ngươi, chúng ta tranh cãi một trận lớn. Khi đó ta nghĩ, như vậy cũng được, chia tay đi, thậm chí còn có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, không cần phải tiếp tục lừa ngươi nữa.” Hắn cười khổ, “Ai ngờ bị ngươi bắt đi. Lúc đó, ta rất chán ghét ngươi, luôn nghĩ làm sao mới có thể trả thù, nhưng không biết từ lúc nào, trong lòng chỉ còn mình ngươi. Ta nói không ra là yêu hay hận, là thích vẫn là ghét, nhưng… Nếu ngươi bỏ đi, ta… tim ta sẽ khó chịu, nơi này của ta rất đau, không muốn ngươi đi…”
Hắn nhẹ nhàng rờ rờ ngực mình, kề sát vị trí trái tim trước ngực vào người Nguyên Thần Khanh, “A Khanh, ngươi có nghe tiếng tim ta đập không? Ta không hiểu nó chút nào, ngươi có hiểu không?”
Nguyên Thần Khanh lạnh lùng nhìn hắn: “Tự ngươi còn không hiểu, sao ta có thể hiểu được?” Y luống cuống buộc lại thắt lưng, không kiên nhẫn đứng dậy, “Ngươi nói muốn ta nghe ngươi nói, giờ nói xong rồi phải không? Ta muốn đi”
“Ngươi đi đâu?” Hắn vội vàng đứng dậy, muốn giúp thu thập đồ, “Ta đi cùng với ngươi”
“Không phải ngươi ghét đi cùng với ta sao?” Nguyên Thần Khanh cười giả tạo, “Cho nên giờ ta thả ngươi tự do”
“A Khanh, ngươi đừng giận, hiện tại ta không hề chán ghét ngươi.”
Nguyên Thần Khanh không để ý đến hắn, chỉ nhét y phục của mình vào bao hành lý. Y từng nói thích Tiêu Viễn Tuấn, nhưng cũng chỉ để dụ dỗ Tiêu Viễn Tuấn mà thôi, bởi vì y sợ cô đơn.
Hiện tại Tiêu Viễn Tuấn nói những lời này với y, không biết là thật hay giả. Chuyện tới hôm nay, y đã vô lực thừa nhận thêm một lần dối gạt nữa.

Khiến Nguyên Thần Khanh bất đắc dĩ là, lần này Tiêu Viễn Tuấn gần như một tấc không rời y, mặc kệ y đi đâu, đều như miếng kẹo dính theo phía sau.
Tiêu Viễn Tuấn võ công cao cường, y tự nhiên đánh không lại, cho dù Tiêu Viễn Tuấn không dùng võ công, chỉ cần dùng quyền thế khuynh thiên của y thì bản thân cũng vô pháp chống cự. Cho nên chỉ có thể mặc hắn tiếp tục ở bên y, cùng ăn cùng ngủ, nhưng chia giường đệm. Cho dù Tiêu Viễn Tuấn có chút hành động không quy củ, cũng bị y đá sang một bên.
Nếu chỉ là ăn ngủ bình thường thì còn được, nhưng ngay cả lúc y đi bàn chuyện làm ăn Tiêu Viễn Tuấn cũng đòi đi theo, Tiêu Viễn Tuấn đối với mọi người thường không khách khí, hơi không vừa ý liền nổi nóng.
Lúc Nguyên Thần Khanh bàn chuyện làm ăn với người khác thường không tránh khỏi phải gọi vài cô nương thanh lâu, Tiêu Viễn Tuấn như thiên lôi mặt đen ngồi bên cạnh, Nguyên Thần Khanh muốn các cô nương lấy lòng hắn hắn cũng giận, mặc kệ hắn hắn cũng giận, làm Nguyên Thần Khanh mất không ít mối làm ăn, giận dữ đuổi hắn đi, hắn lại dùng ánh mắt đáng thương kéo tay áo Nguyên Thần Khanh, khiến Nguyên Thần Khanh không đành lòng.

Nguyên Thần Khanh tránh trong nhà xí, nhịn không được bắt đầu than thở, Tiêu Viễn Tuấn đang canh chừng ở ngoài cửa. Quang cảnh thảm đạm này khiến giờ y còn chưa kịp hoàn hồn, sự tình rốt cục là phát sinh thế nào vậy.

Nửa canh giờ trước, bọn họ còn đang ăn cơm ở một khách điếm ven đường, y đã hơn mười mấy ngày không nói chuyện với Tiêu Viễn Tuấn, nhưng Tiêu Viễn Tuấn vẫn ngốc nghếch bám theo phía sau, cho dù bị xem thường, vẫn làm bộ không biết mà sáp tới.
Y ăn hơn phân nửa, liền nói với Tiêu Viễn Tuấn là bụng không thoải mái, muốn đi nhà xí, kì thật y muốn ném Tiêu Viễn Tuấn ở khách điếm, một mình lén lút trốn đi, kết quả Tiêu Viễn Tuấn cư nhiên phát hiện y muốn mượn cớ bỏ chạy, bám theo đến đây, khiến y gần ngất xỉu trong nhà xí này.
Nhà xí của dân cư vô cùng thô sơ, ba phía là gạch bùn bao thành một gian phòng nhỏ, chỉ có một tấm ván gỗ đảm đương cánh cửa, mặt trên lộ ra khe hở hơn nửa thước.
“A Khanh, người còn ở bên trong sao?”
Cửa nhà xí bị gõ mấy tiếng, bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của Tiêu Viễn Tuấn.
Nguyên Thần Khanh đã bất lực với Tiêu Viễn Tuấn, nhịn không được rên rỉ thành tiếng: “Còn…”
“Vậy là tốt…” Tiêu Viễn Tuấn rõ ràng thở nhẹ nhõm một hơi, “Ta nghĩ ngươi…” rớt xuống bồn xí rồi – nửa câu sau cuối cùng cũng không nói ra.
Thỉnh thoảng hắn vẫn nhớ lại chuyện ngất xỉu trong dục dũng hai tháng trước, mỗi lần nhớ tới, lại khiến hắn ám ảnh, không dám rời Nguyên Thần Khanh một bước.
Mà bản thân Nguyên Thần Khanh dường như cũng không phát hiện, y thường xuyên đột nhiên bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại, lại như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu lúc đó đến chậm một bước, rất có thể đã không thể gặp A Khanh được nữa.
Sự thật chứng  minh, trong lòng hắn A Khanh rất trọng yếu, hắn không thể cho phép A Khanh vì hiểu lầm mà rời bỏ hắn. Mặc kệ ra sao, khúc mắc giữa bọn họ nhất định phải cởi bỏ mới được. Nếu không y sẽ không tha thứ cho hắn.
“A Khanh, ngươi nhanh ra đi, ta có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ngươi” Tiêu Viễn Tuấn đi qua đi lại trước cửa nhà xí, làm hai ba người đi ngang nhà xí đều không kiềm được liếc nhìn quỷ dị.
Người này thật là kì quái a, y phục hoa lệ, chắc hẳn là người xuất thân hào phú, chạy đến nơi dơ bẩn này đi ngoài, đại khái hẳn là vì cấp bách lắm rồi, nhưng nếu thật là ‘cấp’ như vậy, sao sắc mặt lại tươi cười?
Hơn phân nửa là ‘cấp’ quá thành bệnh. Nhìn cửa nhà xí còn đóng chặt, người bên trong thật xấu tính nha, thế nhưng cố tình nghẹn chết một thiếu niên mĩ mạo như thế…
Người vây xem dừng chân lại, nhỏ giọng nghị luận, đã thấy cửa nhà xí ‘ba’ một tiếng, đột nhiên mở ra, một nam nhân vẻ mặt khó coi tới cực điểm bước ra, mà thiếu niên còn không có ý phá cửa xông vào, vội vàng ôm lấy nam nhân.
Người vây xem không khỏi ‘A’ một tiếng, đối với chuyện không phát sinh quyết đấu hoặc tranh cãi đều vạn phần thất vọng.
“Nhìn cái gì? Cút hết cho ta!” Ánh mắt Tiêu Viễn Tuấn lạnh lùng, đám đông tức thời sợ hãi giải tán.
“Mặc kệ là chuyện gì, đừng nói ở đây được không?” Nguyên Thần Khanh tránh khỏi ôm ấp của Tiêu Viễn Tuấn.
Tiêu Viễn Tuấn là ‘kim chi ngọc diệp’ ‘hoàng thân quốc thích’, nếu không phải vì Tiêu Viễn Tuấn còn nhỏ, y căn bản sẽ không dây dưa nhiều với Tiêu Viễn Tuấn. Nhưng gần đây Tiêu Viễn Tuấn hơi thay đổi, như đột nhiên trưởng thành, có lúc uy nghi nghiêm nghị, khiến y thầm sợ hãi.

Đi đến nơi yên tĩnh, Nguyên Thần Khanh ngừng lại: “Được rồi, có gì thì nhanh nói đi”
Nơi này là nơi sâu nhất trong rừng cây, phụ cận không có nửa bóng người, hai ngươi đứng đối diện, rõ ràng là người đầu gối tay ấp, cho dù nói hai người là phu thê cũng không coi là quá, đồng thời ở trong khu rừng này càng thêm ái muội.
“A Khanh.” Thiếu niên vừa rồi còn rất kiêu ngạo, sắc mặt hơi hơi hồng, cười ngượng ngùng, “Ngày đó ta chọc giận ngươi, thật xin lỗi”
“Ác, ta biết rồi. Ngươi đã xin lỗi rất nhiều lần” Nguyên Thần Khanh khoát khoát tay, “Ta không để tâm đâu”
“Thân thể ngươi… vẫn tốt sao?”
“Nếu ngươi lo là ta muốn phá hài tử trong bụng, ta có thể nói cho ngươi, không cần đâu. Ước định trước kia ta còn nhớ rõ. Là ta muốn ngươi rời đi, xem như là đơn phương huỷ ước, nên ta sẽ nghĩ cách sinh hài tử ra, bất quá, ta thành thật nói với ngươi, hài tử sẽ theo họ ta. Ngươi không cần nhiều lời. Mặc kệ ngươi nói gì, cũng sẽ không thay đổi được quyết định của ta”
“Có phải ngươi còn giận ta không? Kì thật hài tử theo họ ai ta cũng không để y. Chỉ cần ngươi thoải mái, ta cũng rất cao hứng rồi…”
Hắn ôm Nguyên Thần Khanh, nhẹ nhàng hôn gò má y, ngưng mắt nhìn y một lát, khẽ giọng nói: “Có lẽ bản thân ngươi cũng chưa phát hiện, gần đây số lần ngươi hôn mê càng lúc càng nhiều, hơn nữa lúc tỉnh lại cũng không nghĩ ra mình đã hôn mê như thế nào. Nhìn thấy ngươi ngất xỉu, ta đều cảm thấy bản thân như sắp chết, gần như bức điên ta.”
“Ta nghĩ nhất định là do thuốc ta cho ngươi uống có vấn đề. Kì thật ta từng âm thầm phái người thiên lí truyền thư cho thái y, hỏi thái y có thể phá hài tử không, nhưng thái y nói, đã hơn bảy tháng, nếu phá sẽ càng nguy hiểm, nên ta chỉ có thể luôn đi theo ngươi, sợ ngươi… sợ ngươi ngất xỉu ở nơi ta không biết….”
Nguyên Thần Khanh hoảng hốt, ánh mắt hơi chút mở hồ bất định: “Ngươi … ngươi nói gần đây số lần ta hôn mê càng lúc càng nhiều?” Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là … tử kì đã đến?
Mấy ngày gần đây, y luôn nghĩ cách thoát khỏi sự bám đuôi của Tiêu Viễn Tuấn, gần như quên mất còn có chuyện này, tính ra đã mang thai hơn bảy tháng, nhưng vì y mặc y phục rộng thùng thình, giống như phần đông phú thương mập ú, óc đẫy bụng phệ, bởi vậy cũng không có nhiều người hoài nghi.
Nhưng… Tử kì chín tháng đã không xa.
Tiêu Viễn Tuấn ôm chặt y vào lòng: “A Khanh, chúng ta về Vương phủ đi, ta mời thái y dốc lòng chữa trị cho ngươi, không nên ở bên ngoài nữa.”
Nguyên Thần Khanh lắc lắc đầu: “Tiểu Vương gia, chúng ta là bèo nước tương phùng, mọi người đến cuối cùng đều thành cát bụi, chúng ta đến cuối cùng, cũng chỉ là người xa lạ, ngươi hà tất phải quan tâm đến an nguy của ta như thế?”
Tiêu Viễn Tuấn ngưng mắt nhìn y, mỉm cười hơi chua xót: “A Khanh, nếu ta nói, ta rất quan tâm ngươi, ngươi có tin không?”
Nguyên Thần Khanh lạnh lùng trừng hắn, hất đi cánh tay đang giữ lấy y, liền muốn về khách điếm thu thập đồ.
Tiêu Viễn Tuấn vội vàng ôm y: “A Khanh, ngươi nghe ta nói!!”
“Buông ra!” Nguyên Thần Khanh giận dữ đẩy hắn ra, nhưng dù làm thế nào cũng không thể giãy khỏi sự trói buộc của Tiêu Viễn Tuấn, chỉ có thể lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi còn muốn lừa ta?”
“A Khanh, A Khanh…” Tiêu Viễn Tuấn không ngừng hôn lên mắt, mày, khoé môi của y, “Ngươi nghe ta nói, nghe ta nói!”
“Ngươi nói nhanh đi, nói xong thì mau cút!”
Tiêu Viễn Tuấn cười khổ, “Mỗi lần ngươi giận đều thích bỏ chạy, thói quen này thật không tốt”
Tuy Nguyên Thần Khanh chạy đến đâu trốn hắn cũng có thể tìm ra, nhưng giảo thỏ còn có ba hang, giảo hoạt hồ li không biết có bao nhiêu ổ, y tuỳ tiện tìm một địa phương trốn thì hắn cũng phải tìm rất lâu.
“Ngươi muốn nói chuyện này?” Nguyên Thần Khanh trợn mắt.
“Không phải. Nửa tháng trước ngươi hỏi ta Sở đại ca tốt hay là ngươi tốt, ta nói với ngươi là không giống nhau. Lúc ấy lòng ta… chỉ biết là không giống mà thôi, nhưng chưa nghĩ ra có cái gì không giống. Nhiều ngày nay, ta luôn nghĩ về vấn đề này”
“Hiện tại ta đã hiểu rõ rồi, luôn muốn nói với ngươi, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội nào để nói. Nếu hiện tại Sở đại ca đang ở bên ta, ta sẽ tôn trọng hắn, kính ngưỡng hắn, nhưng sẽ không có… tâm trạng yêu thương như vậy…” Tiêu Viễn Tuấn bẽn lẽn, ngưng mắt nhìn y, “Sở đại ca rời bỏ ta, ta sẽ khổ sở, nhưng sẽ không có cảm giác tuyệt vọng. Nếu ngươi không ở bên ta, lén lút rời bỏ ta, ta sẽ thương tâm đến chết… Ta nghĩ, kì thật tình cảm ta dành cho Sở đại ca càng giống đối với huynh trưởng, đúng rồi, ta luôn không thể phân biệt giữa cảm giác chiếm hữu huynh trưởng và yêu…”
Nguyên Thần Khanh đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời xuyên thấu qua tàng cây hơi chói mắt, y lấy tay che một chút, đôi mắt hơi híp lại, nhìn thiếu niên đang mỉm cười si ngốc trước mắt.
“Người đừng nghĩ lại lừa ta, nói thật đi, rốt cuộc người còn muốn gì nữa?”
“Quả nhiên ngươi không tin ta…” Hắn tự thầm thì, “Vốn dĩ ta muốn để ngươi chậm rãi tiếp nhận tình cảm của ta, nhưng, bôn ba bên ngoài mãi, đồ ăn cũng không tốt, lại mệt ngọc, sẽ không tốt cho hài tử…”
Nguyên Thần Khanh xoa xoa tóc hắn, hơi cố ý mạnh tay, xoa tóc hắn tán loạn, hơi ác ý cười: “Kì thật ngươi thích hài tử trong bụng ta phải không? Mới nhỏ như vậy, đã muốn bắt người ta sinh hài tử ra nuôi… Vì sao muốn có tiểu hài a? Có phải lúc nhỏ không có đa nương thương, nên muốn một tiểu hài để thương nó?”
Tiêu Viễn Tuấn bị y ác ý cười nhạo, nhưng không hề thẹn quá thành giận, ngược lại mê hoặc nhìn y, tựa như đang tự hỏi lời Nguyên Thần Khanh nói có phải thật hay không, nhưng nhìn thấy nụ cười của y dần lãnh đạm, xoay người bỏ đi, liền vội vàng bắt lấy vai y: “Là hài tử ngươi sinh cho ta, nên ta mới càng thương nó gấp bội…”
Nguyên Thần Khanh ngừng bước, đứng lại nơi đó, nhưng không quay đầu lại, cảm thấy tay thiếu niên trượt khỏi vai, hai tay ôm lấy thắt lưng y, cằm gối lên bờ vai y: “Nếu không có hài tử, ta cũng sẽ không tìm người khác sinh… A Khanh, ta chỉ cần ngươi… A Khanh, ta nghĩ chúng ta sẽ hạnh phúc, sẽ trọn đời trọn kiếp bên nhau, sinh một đống hài tử, A Khanh, ta yêu ngươi…”
Tiêu Viễn Tuấn không ngừng gọi tên y, thanh âm mềm nhẹ mà chậm rãi, như mang theo toàn bộ thâm tình.
Nguyên Thần Khanh cảm thấy chóp mũi chua xót, đột nhiên nước mắt trào khỏi hốc mắt, lăn qua gò má, không thể ngừng lại.
Trọn đời trọn kiếp…
Nhưng y sắp chết.
Trọn đời trọn kiếp, phải thế nào mới có được…
“Ngươi nói đúng, ta thật sự rất thích tiểu hài…” Tiêu Viễn Tuấn khẽ cười rộ lên, dựa vào đầu vai y, như một đại cẩu cẩu, tóc dài vừa bị y vò rối xoã tung, ‘tử ngọc quan’ (là cái mà anh trên pic đang đội á *chỉ chỉ*) cài xộc xệch, sợi tóc chạm vào gương mặt đẫm lệ vẫn không quay đầu của y, mềm mại như trái tim manh động của thiếu niên.
“Ta rất thích tiểu hài, ta hi vọng có một tiểu hài chảy dòng máu của ta và người ta yêu, ta sẽ cho nó thứ tình cảm mà lúc nhỏ ta không có được… Ngươi nói đúng, lúc ta còn rất nhỏ nương ta đã chết rồi, là mấy nhủ mẫu nuôi ta lớn, ta chỉ thấy mặt phụ hoàng được ba lần mà thôi, nên chưa bao giờ biết tình phụ mẫu là như thế nào… Ta nghĩ nếu ta có tiểu hài, ta sẽ yêu nó, bản thân cũng sẽ biết cảm giác được phụ mẫu yêu là như thế nào…”
“A Khanh, sau khi ngươi mang hài tử, ta rất cao hứng, hơn nữa, cho dù ngươi có tức giận hay thương tâm thế nào, cũng không hề phá hài tử đi, ta rất cảm kích ngươi đã hoàn thành mộng tưởng này giúp ta, cho ta có một hài tử với ngươi …A Khanh, ta rất yêu ngươi, ta sẽ làm ngươi thành người hạnh phúc nhất trên thế gian này.”
Tiêu Viễn Tuấn mỉm cười, quay đầu, hôn hôn mái tóc Nguyên Thần Khanh, lại phát hiện mặt y vô cùng hờ hững, như không hề động tâm với những lời thổ lộ của hắn, hơi hơi ngẩn ra: “A Khanh, ngươi làm sao vậy?”
Nguyên Thần Khanh cười nhạt, dùng tay lau lung tung nước mắt trên mặt, nhìn vào mắt Tiêu Viễn Tuấn, tựa như là bất đắc dĩ với sự ấu trĩ của thiếu niên, ngón tay nhu nhấn huyệt thái dương, vẻ mặt như đang tự hỏi: “Xem ra… ngươi thật sự thích ta?”
“Thật… Nếu có nửa lời nói dối, thì cho thiên lôi đánh ta đi” Tiêu Viễn Tuấn cuống quít giơ tay thề, liền muốn ôm y vào lòng hôn một cái, lại bị Nguyên Thần Khanh đẩy ra.
Nguyên Thần Khanh chậm rãi lui về phía sau ba bước, đứng lại, nhìn hắn, khẽ cười: “Ta nghĩ là… còn phải mất một thời gian nữa, không ngờ lại nhanh như vậy”
Tiêu Viễn Tuấn kinh ngạc, chỉ cảm thấy trái tim lập tức trầm xuống, bỗng nhiên có cảm giác không hay, không khỏi run giọng nói: “A Khanh, ngươi nói gì?”
Nguyên Thần Khanh mỉm cười, hơi hơi hạ tầm mắt, trong mắt lướt qua ánh sáng lạnh lùng vô tình, “Kẻ đùa bỡn ta, ta sẽ không bỏ qua, ta luôn chờ ngày này, chờ ngươi yêu ta, sau đó dẫm đạp lên trái tim ngươi, đây là chuyện vui sướng biết bao. Cho nên ta bắt cóc ngươi, ép ngươi ở bên cạnh ta, chỉ chờ đến ngày này, ngươi cuối cùng yêu ta… Không ngờ, lão thiên có mắt, ngày này lại đến nhanh như vậy…”
“Ngươi nói dối! Không phải ngươi nói ngươi thích ta sao? Sao ngươi có thể… có thể lừa ta?” Tiêu Viễn Tuấn nắm cổ tay y, vẻ mặt vô cùng tức giận thương tâm, ổn định lại tinh thần, mới thấp giọng nói: “Ngươi đang lừa ta phải không? A Khanh, đừng tuỳ hứng nữa…”
“Ngốc!” Nguyên Thần Khanh hững hờ nói, dùng lực tránh thoát hắn, xoay người bỏ đi.
Quá nhanh… Hắn thật sự yêu y rồi sao?
Mặc dù Nguyên Thần Khanh đã hơi dự cảm được, Tiêu Viễn Tuấn hình như thích y, nhưng không đoán được sẽ đến nhanh như vậy, nhanh đến y còn chưa hoàn toàn phản ứng được.
Khoé mắt hắn, khuôn mặt hắn, đều có thể nhìn ra thâm tình sủng ái khiến người khác chìm đắm, loại tình cảm tự nhiên này y tuyệt đối sẽ không nhận nhầm, nếu nói trước kia đối với việc Tiêu Viễn Tuấn đóng kịch, y còn có thể tự lừa mình, nhưng hiện tại y tình nguyện Tiêu Viễn Tuấn vẫn lừa y.
Y vốn chỉ muốn ép buộc Tiêu Viễn Tuấn ở chung mấy tháng, cho dù không có tình yêu cũng có thân tình, đến khi y chết rồi, tiết thanh minh hàng năm còn có người đến thăm y, đốt mấy lá tiền giấy vàng mả, nhưng không ngờ sẽ biến thành tình cảnh hiện giờ.
Y chỉ hi vọng có người nhớ đến y là đủ, nhiều năm sau, còn có một người hoài niệm y, lúc nhớ đến y sẽ mỉm cười, sẽ vui vẻ, nhưng thâm ái như lúc này, quá nhiều so với y dự đoán, khiến y trở tay không kịp.
Y thật sự ích kỉ muốn sự ôn nhu của hắn, nhưng nếu là loại thâm ái này, đến cuối cùng chỉ có thể biến thành càng thống khổ, còn không bằng buông tha khi tình cảm còn chưa sâu đậm.
“Đứng lại!” Tiêu Viễn Tuấn lạnh lùng nói, khiến tâm y run rẩy, ngừng bước chân, chỉ thấy một bóng trắng lướt qua, thân ảnh Tiêu Viễn Tuấn quỷ mị bay đến trước mắt. Nghe đồn người trong hoàng thất đều có võ công thượng thừa, y chưa bao giờ thấy Tiêu Viễn Tuấn dùng, chỉ là phát giác lực khí của hắn rất lớn, không ngờ lần đầu tiên hắn thi triển võ công trước mặt y lại là trong tình huống hiện tại.
Tâm Nguyên Thần Khanh không khỏi lạnh xuống, y chỉ muốn Tiêu Viễn Tuấn không bị tổn thương, nên lúc nghe được lời bày tỏ ngọt ngào ôn nhu của hắn liền trực tiếp cự tuyệt, lại không nghĩ đến sau đó phải ứng phó với một Tiêu Viễn Tuấn đau khổ như thế nào.
Nhìn thiếu niên bi thương tuyệt vọng đứng trước mặt y, y đột nhiên không nói nên lời. Y chết rồi, có lẽ hắn sẽ càng thương tâm hơn bây giờ…
Bất quá hiện tại chỉ cần thương tâm một lần, nếu hiện tại không thương tâm, sau này không biết hắn phải thương tâm bao lâu.
Nguyên Thần Khanh thản nhiên cười: “Ngươi lừa ta hai lần, lừa tình cảm của ta, lừa ta sinh hài tử, ta chỉ lừa ngươi một lần, ta không so đo với ngươi, chẳng lẽ người còn muốn so đo với ta mới được?”
“Nói lại lần nữa, ngươi không yêu ta” Tiêu Viễn Tuấn gằn từng tiếng, lạnh lùng nói, ngưng mắt nhìn sâu vào mắt y, như muốn nhìn ra phản ứng chân thật nơi đáy lòng y.
Thật là một hài tử ngốc… Một người như y, nếu từ ánh mắt và thần thái có thể bị hắn nhìn thấu, còn có thể theo nghiệp thương được sao? Nguyên Thần Khanh mỉm cười, không hề che giấu vẻ khinh miệt: “Một hài tử tóc còn chưa dài, muốn lăn lộn ngoài đời, còn phải chờ thêm mấy năm nữa mới được”
Nhưng… bản thân lại thích vẻ mê luyến si ngốc… uỷ mị, yêu hận rõ ràng như hắn…
Luôn che giấu tình cảm của bản thân, yêu và hận… đều ái muội như nhau, vĩnh viễn không cho ngươi khác biết, dùng hết khả năng nắm lợi thế vào tay, bách chiến bách thắng. Đã bao lâu y không như thế nữa?
“Ta chỉ hỏi ngươi, có thật không yêu ta không?” ánh mắt Tiêu Viễn Tuấn lạnh lùng, cư nhiên lại có tính hung tàn của dã thú.
Không hổ là người trong hoàng thất, chớp mắt đã có thể trấn định lại, che dấu toàn bộ thất thố.
Nguyên Thần Khanh âm thầm tán thưởng, cảm thấy nước mắt trên mặt mình còn chưa khô, may mắt Tiêu Viễn Tuấn không nhìn ra.
Viễn Tuấn… Viễn Tuấn… Hôm nay từ biệt, có lẽ không bao giờ có thể gặp lại…
Nguyên Thần Khanh bỗng nhiên cảm thấy ngực đau đớn, không thể ức chế được, thoáng cong lưng, y biết là đau đớn do phát bệnh, lấy tay ấn một chút, liền nhịn xuống, thẳng người dậy, làm bộ như phủi phủi tro bụi trên vạt áo, mỉm cười: “Đã rõ ràng như vậy, còn muốn ta nhiều lời sao? Ta không yêu ngươi, Tiêu Viễn Tuấn”
Không nhìn vẻ mặt hắn bi thương của hắn, Nguyên Thần Khanh nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, lại đột nhiên bị hắn ôm chặt, y loạng choạng, đứng không vững, ngã vào lòng Tiêu Viễn Tuấn, bị hôn thô bạo.
Cảm thấy môi đau đớn do bị cắn thương, Nguyên Thần Khanh đẩy hắn ra, giơ tay tát vào mặt Tiêu Viễn Tuấn, khuôn mặt trắng nõn lập tức hiện rõ một dấu năm ngón tay, Tiêu Viễn Tuấn cười lạnh lùng, một tay đè lại cổ tay y, dùng sức vặn một cái, liền kéo y vào lòng.
“A Khanh, chúng ta về vương phủ đi” Hắn thì thào, nhẹ nhàng hôn môi Nguyên Thần Khanh, mỉm cười, lại phảng phất đau thương vô pháp rũ bỏ.
Cổ tay Nguyên Thần Khanh đau nhức, y dùng hết sức giãy dụa, lại không thể tránh khỏi ôm ấp của thiếu niên, chỉ càng bị hắn ôm chặt, nếu bị người khác nhìn thấy hẳn đã bị cười chết, mặt y lập tức đỏ rực, đầu gối nâng lên, muốn tập kích hạ thể của Tiêu Viễn Tuấn.
Tay kia của Tiêu Viễn Tuấn nhẹ nhàng nhấc lên, thừa thế nâng cao chân của y, Nguyên Thần Khanh đứng không vững, thân thể lập tức ngã về phía sau.
Tiêu Viễn Tuấn quay bàn tay đang nắm chặt cổ tay của y về phía sau, đỡ thân thể y, để y ngã vào ngực hắn, hắn hạ thấp người, lại đòi lấy đầu lưỡi y.
Nguyên Thần Khanh giãy dụa, Tiêu Viễn Tuấn sợ làm y bị thương, không dám dùng lực quá mạnh, vì thế hai người lăn lộn trên mặt đất, thở hổn hển, như dã thú tranh đấu, Tiêu Viễn Tuấn cuối cùng nhớ ra hắn biết điểm huyệt, giơ ngón tay điểm huyệt đạo y, kết thúc cuộc chinh phục chênh lệch thực lực lại tốn quá nhiều thời gian này.
Nguyên Thần Khanh nằm trên mặt đất, nhìn thấy đôi mắt như chim ưng của Tiêu Viễn Tuấn, thần tình hắn lại vô cùng nhu hoà, ngưng mắt nhìn y, thuỷ chung không nói một câu, y không khỏi chua xót.
“Ta phụ ngươi, ngươi giết ta đi” Y nhắm mắt, khẽ nói.
“Ngươi cho là đơn giản như vậy?” Tiêu Viễn Tuấn nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay, khớp tay phát ra âm thanh nặng nề.
Nguyên Thần Khanh khẽ cười, mở to mắt: “Vậy ngươi muốn thế nào?” So với y, Tiêu Viễn Tuấn vẫn còn quá non, nhưng nhìn thấy hắn yêu y nồng nhiệt, lại khiến y có cảm giác đau đớn đến vui sướng tận cùng, không kìm được trêu chọc Tiêu Viễn Tuấn, như người chết đuối vớ được cọc, rõ ràng không được cứu, lại thà kéo dài hơi tàn mà hưởng thụ niềm vui chờ đợi.
“A Khanh, vì sao ngươi lại tra tấn ta?”
“Ngươi sai là … không nên dây vào ta” Nguyên Thần Khanh thản nhiên nói.
“Nhưng ngươi biết không, ta không hề hối hận…” Tiêu Viễn Tuấn nửa quỳ bên người y, chôn mặt vào cổ y, tử ngọc quan đã rơi xuống trong lúc vật lộn vừa nãy, tóc dài xoã xuống, rơi ngang thắt lưng, bả vai run run, Nguyên Thần Khanh cảm thấy bả vai y dần dần ẩm ướt.
Hắn đang khóc sao?
Thân thể mảnh khảnh của thiếu niên ép sát lên người y, yên lặng vô thanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.