Thác Luyến

Chương 13:




Edit: Băng Vy
Beta: Mộng, Du, Pio
O0O—O0O
Tiếp tục sống như vậy...  Rốt cuộc còn có ý nghĩa gì? Hắn không biết...
————-
Lại qua hai ngày, đưa tang Mạc Quân Trình.
Có lẽ là bởi vì ngay cả tang lễ cũng đều đã tổ chức, cho nên rốt cục làm cho Hoàng Hân Duật hết hy vọng xác định trên đời này không còn có Mạc Quân Trình, cũng có lẽ là bởi vì người từ trước tới nay chiếm giữ tất cả tâm tư của hắn đột nhiên không còn tồn tại, trong lòng Hoàng Hân Duật đột nhiên có một khoảng không thật lớn, làm cho hắn cũng không hiểu được nên làm như thế nào để lấp đầy mới tốt.
Phảng phất đã thành thói quen, Hoàng Hân Duật trong buổi đêm dài yên tĩnh thì đi tới phòng Từ Cửu Kỷ, hắn đờ đẫn mà nhẹ nhàng chậm chạp ngồi xuống ở bên giường, nhìn dung nhan trước mắt cùng Mạc Quân Trình có nét tương đồng, trong lòng đột nhiên sinh ra tâm tình “cái gì cũng không muốn”!
Từ nhỏ đến lớn, hết thảy hắn làm đều là vì Mạc Quân Trình, vì bảo hộ Trình, cho nên hắn lựa chọn trở thành chủ Hoàng gia, vì bảo hộ Trình, cho nên hắn liều lĩnh diệt trừ tất cả người nguy hại đến người nọ, bất luận là thân nhân hay bằng hữu, vì làm cho Trình có thành tựu trên phương diện nghệ thuật, cho nên hắn dùng quy tắc ngầm làm hậu thuẫn cho Trình, làm cho người ta không dám dễ dàng xem nhẹ người nọ.
Ở phương diện công việc hắn vì người nọ suy nghĩ rất nhiều, ở thời điểm bình thường hắn đều lấy Trình làm trung tâm an bài tất cả hành trình của mình, chỉ vì muốn cùng người nọ có nhiều thời gian ở chung hơn.
Nhưng mà hiện giờ, trong cuộc đời của chính mình rốt cuộc cũng không có Mạc Quân Trình người này tồn tại, bất thình lình thay đổi làm cho hắn trong lúc nhất thời không biết nên đi con đường nào, trong lòng lại mờ mịt một mảnh, không biết cuộc sống dài lâu kế tiếp nên vượt qua như thế nào.
Nếu có thể, hắn tình nguyện không cần hết thảy quyền thế, phú quý trong tay, chỉ cầu có thể cùng Mạc Quân Trình trọn đời bên nhau, chỉ cầu người nọ có thể thiệt tình đối đãi, làm bạn tới khi già cả bạc đầu.
Khi còn bé hắn không hiểu, nhiều lần tự hỏi, lòng chỉ nghĩ đến chỉ cần chính mình đáp ứng yêu cầu của ông, trở thành người thừa kế sau Hoàng gia, liền sẽ không lại có người dám khi dễ Mạc Quân Trình, cho nên hắn tiếp nhận chủ vị Hoàng gia.
Ai ngờ sự trách móc nặng nề, sự khó dễ từ cha mẹ thân sinh cứ theo nhau mà đến, mắng hắn kiêu căng tự đại, mắng hắn không biết liêm sỉ, cánh chưa đủ lông đã muốn mưu kế đoạt vị, tâm địa rất ngoan độc, nhưng hắn một câu cũng chưa từng nói cho Mạc Quân Trình biết, hết thảy liền cứ như vậy yên lặng gánh vác một mình.
Thật lâu, khi hắn bắt đầu hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, hiểu được sự thật âm ngoan thủ lạt, sáng tối hai sự tồn tại, hắn hiểu rằng quang minh chính đại kế thừa Hoàng gia vẫn không đủ để bảo hộ Mạc Quân Trình, hắn phải so với tất cả mọi người có bản lĩnh hơn, có năng lực có thể nhận trọng trách làm chủ Hoàng gia.
Hơn nữa, hắn còn phải âm thầm tạo ra một thế lực riêng thuộc về hắn, hoàn toàn không thể chỉ dựa vào thế lực tả hữu của Hoàng gia, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể hoàn toàn bảo đảm tương lai và an nguy của Mạc Quân Trình, cho nên hắn lựa chọn nghe theo lời ông đi Anh quốc, thẳng đến năm ấy bị triệu hồi về.
Nhớ lại mấy ngày trước đây, Mạc Quân Trình nói với hắn, người nọ còn muốn ở Anh quốc tiếp tục luyện tập kỹ xảo tạo hình mỹ thuật, cho nên không tính toán cùng hắn về nước, ngay lúc đó hắn vốn muốn mạnh mẽ thuyết phục Trình về nước, nhưng nghĩ đến hắn phải quay về Hoàng gia, chỉ sợ bên trong ý kiến không đồng nhất, có lẽ còn có thể có rất nhiều chuyện phát sinh, bởi vậy chung quy lựa chọn cố nén nỗi khổ tương tư một mình quay về…
Bốn năm trước quét sạch rác ruởi, cùng với đối ngoại Hoàng gia liên tục phát triển, hết thảy, điểm xuất phát đều là vì Mạc Quân Trình, hắn vốn tưởng rằng, chỉ cần chính mình vẫn đợi người nọ như vậy, thì sẽ như khi còn bé bình thường cùng Trình bên nhau thật dài thật lâu thẳng đến vĩnh viễn, nhưng hôm nay…
Cố nhân đã không còn, người đã mất, quyền thế hơn người, tài phú hơn người có gì quan trọng nữa!
Hắn đổi không được thứ mình mong muốn, nhưng lại không thể như thế ích kỷ không để ý đến Hoàng gia, chỉ có thể tiếp tục chìm nổi trong cơn lốc xoáy ham muốn hưởng thụ vật chất tiền tài, tiến hành đấu tranh với thứ chính mình căn bản không nghĩ tới.
Tiếp tục sống như vậy… Rốt cuộc còn có ý nghĩa gì? Hắn không biết…
Trước đó vài ngày, có lẽ là bởi vì hắn bị cảm xúc chán ghét khi giết người mình yêu cho nên tuyệt chưa từng phát hiện.
Nhưng mà hiện tại, khi tất cả sự tình đều đã cáo thành, thậm chí ngay cả thi thể Mạc Quân Trình cũng đã nhập thổ, hắn mới bỗng nhiên giật mình, hiện tại hắn căn bản là không có tâm tình tiếp tục hết thảy, giờ phút này đây, hắn chỉ hy vọng có thể lẳng lặng an ủi đau đớn trong lòng khi mất đi Mạc Quân Trình, không bị bất luận kẻ nào quấy rầy, im lặng một mình chữa thương là tốt rồi…
“Anh rất khó chịu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.