Thác Luyến

Chương 27:




Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Y thương hắn, nhưng mà y cũng hận hắn, y yêu hắn, nhưng lại càng oán hắn… Hết thảy tựa hồ đã sai lầm ngay từ lúc mới bắt đầu rồi.
Thời gian gần đến giữa trưa, Từ Cửu Kỷ chậm rãi mở hai mắt ra, thong thả ngồi dậy, tinh thần y có chút mê ly.
Nhớ không được ngày hôm qua sao lại thiếp đi, cũng không rõ đến tột cùng y ngủ hay là té xỉu nữa, chỉ biết là cho đến khi y tỉnh lại thì đã yên ổn nằm ở trên giường, trên người cũng đắp một tầng chăn bông, về phần tối hôm qua rốt cuộc là khi nào thì thiếp đi, Từ Cửu Kỷ cũng hoàn toàn không rõ ràng lắm.
Bỗng nhiên, y nhớ tới kẻ được Chương Dịch Dân an bài ở phòng bên, Hoàng Hân Duật, nghĩ thầm, từ khi bọn họ được cứu đến nay cũng đã ba ngày mà y cũng chưa từng chính mắt nhìn thấy Hoàng Hân Duật, cho nên cũng vô pháp xác thực xem tình hình thương thế của hắn rốt cuộc như thế nào, mặc dù Chương Dịch Dân nói cho y nghe rằng hắn vẫn chưa tỉnh lại, bất quá trong lòng y lại luôn kìm lòng không đặng muốn tự mình xác nhận an toàn của hắn.
Xác định lúc này Tiểu Chương hẳn là không rảnh đến thăm, Từ Cửu Kỷ quyết định vẫn là trực tiếp đi xem hắn thì tốt hơn, cho dù người không tỉnh cũng không sao, dù sao chỉ cần có thể xác định hắn an toàn, thương thế không quá nghiêm trọng thì tốt rồi, người có tỉnh hay chưa không quan hệ gì tới y.
Chậm rãi xuống giường, ra khỏi phòng, vốn dĩ đã không linh hoạt lắm, hơn nữa lần này lại bị rơi xuống vực, ít nhiều cũng bị thương, bởi vậy bước chân Từ Cửu Kỷ có vẻ càng thêm chậm chạp, chỉ là một đoạn đường ngắn y cư nhiên phải mất năm phút mới đi được đến bên giường Hoàng Hân Duật.
Nhìn khuôn mặt trầm tỉnh say ngủ của Hoàng Hân Duật, hô hấp vững vàng, trong lòng Từ Cửu Kỷ nhất thời yên tâm hơn rất nhiều, nhẹ nhàng giúp hắn chỉnh góc chăn, sau đó y lại duỗi tay muốn kiểm tra nhiệt độ của hắn, nhìn xem có phát sinh hiện trạng phát sốt, đổ mồ hôi lạnh hay không, tay sắp chạm đến trán thì kẻ vốn đang ngủ say trên giường lại bỗng dưng mở hai mắt ra, mau lẹ bắt lấy tay trái của y ——
“A ——”
“Cậu là đang lo lắng cho tôi?”
“Anh, anh tỉnh rồi!?” Bị bắt gặp hành động lo lắng của mình, Từ Cửu Kỷ nhịn không được có chút tức giận.
“Tôi vốn là đang ngủ.”
Liếc thấy trong mắt y kinh ngạc cùng xấu hổ, sắc mặt Hoàng Hân Duật hòa hoãn giải thích, chẳng qua Từ Cửu Kỷ lại tựa hồ không thể nào tin được.
“Cậu đang lo lắng cho tôi ư?”
“Sao lại có thể!”
Dường như muốn nhắc nhở bản thân không thể lại cứ bừa bãi phóng túng sự quan tâm và quyến luyến trong lòng ra, câu trả lời của Từ Cửu Kỷ rõ ràng có vẻ hơi chút kích động, tiếp theo, khi y phục hồi tinh thần lại phát hiện tay Hoàng Hân Duật vẫn còn nắm chặt lấy mình, trong lòng nhịn không được lại kích động. Chỉ thấy hai hàng lông mày y nhíu chặt, cố giữ vững trấn định lạnh nhạt nói:
“Buông tay.”
Nhạy bén nhìn thấy trong mắt y không cẩn thận tiết ra bối rối, Hoàng Hân Duật chậm chạp không hề cử động, thấy thế, Từ Cửu Kỷ không khỏi căm tức mà giãy giụa.
“Tôi nói buông tay!”
Theo lời buông tay Từ Cửu Kỷ ra, trong mắt Hoàng Hân Duật hiện lên tia sáng phức tạp khó dò, bình tĩnh hỏi, “Nếu cậu không lo lắng cho tôi, vì sao lại tới đây?”
Lấy được tự do, Từ Cửu Kỷ chợt lui xa khỏi mép giường, ra vẻ lạnh lùng nói:
“Là Tiểu Chương không rảnh lại đây, cho nên tôi mới muốn đến xem anh đã tỉnh lại chưa, không hơn.”
“Là vậy sao?” Chọn mi nhìn y, nét mặt Hoàng Hân Duật thâm trầm khó tả.
Sự quẫn bách tựa như bị người nhìn thấu đột nhiên ập đến, Từ Cửu Kỷ nhịn không được quay đầu lại tức giận trừng hắn, trong mắt xuất hiện sự tức giận, không cam lòng, cùng với mơ hồ thất bại, đối với tâm tình thủy chung không bỏ xuống được của bản thân mà cảm thấy thất bại.
Hoàng Hân Duật không hiểu vì sao y phải tức giận như vậy, càng không thể hiểu được y đang giận bản thân y, chỉ có thể âm thầm phỏng đoán suy nghĩ giờ phút này của y, sau đó tiếp tục không chút động đậy nhìn y, chờ đợi y trả lời.
Từ Cửu Kỷ rất quật cường, rất ngạo khí, tuy rằng không biết thái độ cường ngạnh này là với ai cũng thế hay chỉ nhằm vào hắn, nhưng vì y rất quật rất ngạo, vậy nên vô tình khiến cho hợp chất đơn giản biến thành hợp chất phức tạp, đó chính là tính nhẫn nại không đủ.
Nguyên nhân chính là vì thế, cho nên Hoàng Hân Duật tin tưởng, cho dù hắn không làm gì cả chỉ cần nhìn y, y cũng sẽ chịu không nổi bầu không khí trầm mặc mà tự nhiên bật ra đáp án.
Quả nhiên, hai người không tiếng động nhìn nhau một lúc lâu, phiền não và bất mãn vốn có trong lòng Từ Cửu Kỷ càng thêm sâu sắc, hơn nữa vẻ mặt kia của Hoàng Hân Duật giống như nhìn thấu tất cả tâm sự của y lại làm cho không thể nào bình tĩnh được, chỉ có thể nhướn mày trợn mắt cậy mạnh phản bác:
“Anh muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, anh có tin hay không cũng tùy anh, chẳng qua, mời anh không cần đem cái tự phu cao bằng trời kia của anh mà áp đặt ở trên người tôi, cũng không cần tự cho là đúng cho rằng tôi còn hy vọng xa vời gì đó với anh, đó là không có khả năng! Anh cũng đừng quên, tôi đã bán đứng anh, hơn nữa thời điểm tôi lựa chọn bán đứng anh thì tất cả tình cảm tôi dành cho anh cũng đã sớm không còn tồn tại, mặc kệ trước đây từng xảy ra chuyện gì hoặc là cái tên “Anh” này, tôi vốn đã không phải, cho nên, cũng mời anh không cần tùy tiện xưng hô với tôi như vậy nữa!”
Vẻ mặt nghiêm túc tức giận, thái độ lạnh lùng đùa cợt nói những lời này xong, Từ Cửu Kỷ lập tức xoay người rời đi, nhưng khi y mới đi tới cửa, phía sau lại truyền đến lời nói bình tĩnh, không hề tức giận của Hoàng Hân Duật:
“Cậu thật sự bán đứng tôi sao?”
Từ Cửu Kỷ ngừng bước, trong nháy mắt, Hoàng Hân Duật nghĩ rằng hắn nhìn thấy vai y đang run rẩy, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại, lại phát hiện đối phương chỉ là lẳng lặng đứng ở tại chỗ không hề phản ứng gì cả, nhất thời, sự trầm mặc bao phủ cả phòng, thật lâu sau, y mới lần thứ hai đi đến phía cửa.
“Tối hôm nay sẽ có người đến chở chúng ta đi, cậu tranh thủ thời gian nói lời từ biệt với bạn cậu đi.”
Không tính toán tiếp tục truy hỏi y vào lúc này nữa, dù sao về sau còn nhiều thời gian, hiện tại không gấp, bởi vậy Hoàng Hân Duật chỉ nói thế.
“Tôi sẽ không đi cùng các người.” Không có quay đầu lại, tựa hồ đã khôi phục thái độ lạnh lung, Từ Cửu Kỷ cự tuyệt.
“Tôi không định trưng cầu ý kiến của cậu, chỉ muốn nói cho cậu biết, phải đúng giờ xuất phát.”
Thái độ cường ngạnh như trước, từng câu từng chữ móc họng người khác, cho dù sau khi xảy ra vụ việc lần này, suy nghĩ của Hoàng Hân Duật đối với Từ Cửu Kỷ đã khác đi, nhưng khi nào thì nên dùng thái độ gì mới có thể thu được hiệu quả tốt nhất, hắn vẫn rất rõ.
“Anh——”
Nghe thấy mệnh lệnh kia, Từ Cửu Kỷ vừa mới thật vất vả xoa dịu đi cơn giận đột nhiên lúc này lại nhanh chóng bạo phát, chỉ thấy y thật mạnh quay đầu lại một trận rít gào tuôn ra:
“Tôi nói tôi sẽ không cùng đi với anh, chẳng lẽ anh nghe không hiểu sao?!”
“Tôi cũng nói rồi, tất cả của cậu đều đã thuộc về tôi, tôi mang đồ của mình rời đi là chuyện đương nhiên.”
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”
Nhiều ngày liền lo lắng cùng nôn nóng làm cho y nhịn không được nữa lớn tiếng chất vấn:
“Mang theo một tên phản đồ, một kẻ thiếu chút nữa chết ở trên tay anh, nhưng vì bà xã anh cầu tình mà bất đắc dĩ “phóng sinh”, khiến cho tên đó chạy trối chết —— đùa giỡn như vậy vui lắm đúng không?”
Trào phúng đến cực điểm nhấc lên một đường cung không hề mang ý cười, Từ Cửu Kỷ lạnh lùng cười mỉa:
“Tùy theo cảm xúc lên xuống của anh mà chỉnh tôi thống khổ đến mức không chịu nổi, máu không lưu thông, anh rất cao hứng? Anh rất hưng phấn đúng không? Nhìn thấy tôi bởi vì từng cử động của anh buồn phiền khổ sở, vô lực chống cự, anh cảm thấy như vậy mới xem như thay Mạc Quân Trình báo thù, tôi cũng xem như trả giá lớn một chút, có phải hay không!?”
Tựa như dùng hết tất cả khí lực rống ra những lời này, trong lòng Từ Cửu Kỷ cũng thủy chung không muốn yếu thế, không nghĩ tới khi nói ra lời thật lòng cũng khiến bản thân càng thêm thống khổ.
Y mở to mắt bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, người y vẫn luôn yêu thật sâu rồi lại không thể thừa nhận, nội tâm chỉ cảm thấy từng đợt chua xót cùng đau lòng dâng trào.
Y thương hắn, nhưng mà y cũng hận hắn, y yêu hắn, nhưng lại càng oán hắn… Hết thảy tựa hồ đã sai lầm ngay từ lúc mới bắt đầu rồi.
Dưới tàng cây anh đào phấn hồng, y căn bản không nên tiếp cận hắn, vào đêm trăng tang thương năm đó, y lại càng không nên đi cùng hắn, khi phát hiện trong lòng hắn thủy chung chỉ chứa một bóng hình, y không nên cố ý bỏ qua, khi hiểu được hắn vĩnh viễn cũng không thể yêu mình, y lại càng không nên ngây ngốc nghĩ rằng chỉ cần bản thân không oán không hối mà trả giá, chung quy sẽ có một ngày hắn yêu y, mà càng không nên chính là… Sau khi Mạc Quân Trình trở về, y còn ngu si lựa chọn tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, chỉ cầu có thể ở nơi xa dõi theo hắn…
Hết thảy đều lỗi của y, là y tự đẩy mình vào thảm trạng như hiện tại, là y lựa chọn khiến cho bản thân bước lên con đường vạn kiếp bất phục, hết thảy đều là lỗi của y, là y sai…
Như là cuối cùng đã hết hy vọng pha lẫn bất đắc dĩ, cơn giận của Từ Cửu Kỷ trong nháy mắt hoàn toàn trôi đi vô tung, còn lại, chỉ có hối hận cùng bi ai khắc sâu tận nơi đáy lòng.
“Tôi nợ anh… Phải chăng cần nên trả hết?” Y thấp giọng nỉ non, như là hỏi Hoàng Hân Duật lại giống hỏi chính mình.
Khuôn mặt vốn đang tức giận bừng bừng giờ phút này tràn đầy thê lương xót xa, đôi mắt ngoan lệ kia hiện tại chỉ ngập tràn hơi nước mỏng manh, sót lại trong đó chỉ còn mỗi bi thương. Sự thật đằng sau bức màn kháng cự một khi nói ra, tựa như hồng thủy vỡ đê khó có thể ngăn cản, Từ Cửu Kỷ đang ở trong đó cũng chỉ có thể để mặc làn nước lũ áp bách không thể tự kiềm chế.
Thói quen liễm mi cúi đầu làm cho Hoàng Hân Duật nhìn thấy rõ tình tự trong mắt y, vẻ mặt lặng yên hối hận càng giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng cứa vào trái tim không phòng bị của Hoàng Hân Duật, khắc sâu, đau đớn.
“Tôi sẽ đi, bởi vì đây là cái giá mà tôi phải trả, tôi nên đi đền tội.”
Chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía hắn, Từ Cửu Kỷ hơi hơi giơ lên một mạt cười, mờ mịt nói.
Thần sắc ai nhiên lại nhìn Hoàng Hân Duật một hồi lâu, sau đó Từ Cửu Kỷ im lặng chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.