Thác Luyến

Chương 5:




Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Cái gì mà cùng dắt tay nhau đến chết, người đã chết, còn muốn nắm tay gì! Thật là.
——
Hoàng Hân Duật ra lệnh một tiếng, không quan tâm Hoàng Yến Quân hôm nay số khổ phải trực ca đêm ở bệnh viện Đài Bắc, cũng không quan tâm cậu còn phải cấp cứu gấp một gã mới vừa bị tai nạn xe cộ được đưa tới bệnh viện, nhóm vệ sĩ của Hoàng gia vội vàng đánh cuộc gọi hối thúc đến xem lão đại nhà mình, nói rõ tình huống trước mắt ở bệnh viện, đồng thời xin chỉ thị nên xử lý như thế nào mới tốt.
Tiếp theo, chỉ một lúc sau, liền thấy từ bên ngoài bệnh viện Giám đốc bệnh viện ba bước cũng chỉ hai bước rất nhanh vọt tới phòng cấp cứu, tuy rằng vẻ mặt vẫn rất mệt mỏi, thậm chí còn có chút buồn ngủ, nhưng vẫn là không dám nói thêm gì một tay liền tiếp được tất cả công tác trên tay Hoàng Yến Quân, sau đó dâng tặng cậu cho nhóm vệ sĩ mang đi khỏi phòng cấp cứu.
Đối với biến cố đột nhiên tới còn vạn phần khó hiểu này, Hoàng Yến Quân bụng đầy nghi vấn cứ như vậy bị người Hoàng Hân Duật phái tới vây quanh mời lên chiếc xe màu trắng bạc có rèm che, vừa vào lập tức liền nhìn thấy một gã đàn ông vẫn ngồi ngay ngắn ở bên trong xe, đồng thời cũng là một trong những trợ thủ bên cạnh Hoàng Hân Duật – Mạt, trong lòng nhất thời sinh ra dự cảm không lành, vội vàng mở miệng hỏi:
“Là anh cả xảy ra chuyện gì sao?”
Mạt không có trả lời, hắn chỉ đảo mắt thản nhiên liếc nhìn Hoàng Yến Quân một cái, sau đó liền không chút do dự đạp mạnh chân ga cố gắng trong khoảng thời gian ngắn nhất mang người đưa đến nơi đang cần gấp.
Dọc đường đi bất luận Hoàng Yến Quân hỏi như thế nào, Mạt không hề mở miệng trả lời cậu một câu nào. Khiến cho cậu một lòng bất ổn, không thể nào bình tĩnh được, thẳng đến khi xe chậm rãi tiến vào biệt thự nơi Hoàng Hân Duật ở, Mạt rốt cục mới mở miệng nói:
“Lão đại không có việc gì.”
Nghe được hắn trả lời chậm chạp, trong đầu Hoàng Yến Quân đột nhiên cảm thấy trống rỗng, tiếp theo, khi đại não của cậu vẫn chưa kịp khôi phục lại, lo lắng sợ hãi suốt đoạn đường đi ôm ấp trong lòng liền đã trước một bước tiến hóa thành lửa giận hừng hực chuẩn bị nhắm vào gã lái xe mà oanh tạc!
“Anh cái tên này, những lời này nói sớm một chút không được sao? Làm cho người ta dọc đường đi đều lo lắng, đề phòng, chẳng lẽ đùa như vậy vui lắm à? Từ bệnh viện đến nơi đây rốt cuộc trải qua bao lâu anh có biết hay không, anh ——”
Khi Hoàng Yến Quân còn chưa có mắng xong, Mạt lại đột nhiên dừng xe, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn vẻ mặt nổi giận của cậu, nhẹ nhàng cười nói: “Đùa vui lắm.”
“Cái gì!?”
Bị nụ cười nồng đậm đùa cợt của hắn chọc giận, Hoàng Yến Quân nhịn không được tức giận nắm chặt nắm tay, đang định trực tiếp tặng hắn một đấm thì đồng thời, cửa xe lại đột nhiên bị người mở ra.
“Cậu hai, xin đi theo tôi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ở ngoài cửa, Hoàng Yến Quân trợn mắt trừng cái gã Mạt còn đang giảo hoạt cười một cái, lúc này mới không cam lòng xoay người xuống xe.
Vừa thấy cậu xuống xe, Trạm khẽ gật đầu, sau liền dẫn đường hướng phòng trong đi đến, Hoàng Yến Quân nhìn biểu tình ngưng trọng của Trạm, trong lòng không khỏi âm thầm đoán xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao biểu tình của Trạm lại khó coi như vậy? Nếu như không phải anh cả gặp chuyện không may, chẳng lẽ là ——
“Trạm, tìm được Quân Trình rồi sao?”
Nghe vậy, cước bộ củaTrạm đột nhiên dừng lại, không tiếng động thở dài sau mới lại tiếp tục chạy lên lầu.
Nhìn thấy hành động mất tự nhiên của Trạm, Hoàng Yến Quân cơ hồ có thể xác định mình đoán không có lầm, dù sao có thể kêu cậu tới gấp như vậy, trừ phi là Hoàng Hân Duật gặp chuyện không may, nếu không chính là người mà Hoàng Hân Duật thập phần coi trọng gặp chuyện không may.
Mà ở trên thế giới này, người duy nhất được Hoàng Hân Duật coi trọng cũng chỉ có một, đó là Mạc Quân Trình, cho nên nếu đã biết Hoàng Hân Duật không có việc gì, như vậy xảy ra chuyện, nhất định là Mạc Quân Trình.
Không nói gì nhíu chặt hai hàng lông mày, trong lòng Hoàng Yến Quân đối với việc Mạc Quân Trình bị tìm được cảm thấy thập phần lo lắng. Nhìn bóng dáng Trạm, trong đầu Hoàng Yến Quân đột nhiên bất giác hồi tưởng lại những chuyện từng phát sinh trong quá khứ.
Hoàng Hân Duật — anh cả của cậu, Mạc Quân Trình thì xem như là một trong số những người bạn chơi với cậu từ nhỏ đến lớn, chuyện giữa hai người bọn họ, cho dù là lúc trước cậu đối với Hoàng Hân Duật còn tràn đầy không phục cùng căm thù đều đã muốn nghe qua, càng đừng nói suốt ba năm nay, quan hệ giữa cậu và Hoàng Hân Duật đã cải thiện rất nhiều bắt đầu từ lúc hai người thường xuyên tiếp xúc.
Hoàng Hân Duật thực yêu Mạc Quân Trình điểm ấy là không cần hoài nghi,từ nhỏ đến lớn, Hoàng Hân Duật luôn đem chuyện của Mạc Quân Trình đặt lên hàng đầu, bất luận là vào năm hai tiểu học, bởi vì Mạc Quân Trình bị cha ngược đãi mà tặng ông một tràng sự kiện kinh hoàng, hoặc là vào năm năm, vì Mạc Quân Trình bị anh họ nhà mình khi dễ mà đại náo hội trường yến tiệc đại thọ tám mươi của ông, sau đó đáp ứng ông an bài trở thành người thừa kế Hoàng gia, ngay cả sau khi tốt nghiệp trong nước liền đi Anh quốc lấy thân phận là người kế thừa đời kế tiếp chịu đựng sự huấn luyện, còn có bốn năm trước vì Mạc Quân Trình bị vướng vào cuộc tranh quyền trong gia tộc mà không từ thủ đoạn đem mọi người tham dự trong đó đuổi tận giết tuyệt, thậm chí ngay cả trước khi chưa cùng Mạc Quân Trình lưỡng tình tương duyệt, hắn vẫn tàn nhẫn ra tay với Anh – người luôn làm bạn bên cạnh hắn, bồi hắn vượt qua vô số đêm tịch mịch, cũng không buông tha…
Hết thảy hết thảy, đều chứng minh sự coi trọng cùng cưng chiều mà hắn đối với Mạc Quân Trình đã sớm vượt xa quá mức người bình thường có thể hiểu.
Cha biết rõ cá tính hắn cứng rắn, tâm tư thì lãnh khốc, hơn nữa hắn trời sinh tư chất thông minh, có thể nói là trác tuyệt, còn vượt xa mình, cho nên năm đó mặc dù cha đối với việc hắn quá mức “quan tâm” đến Mạc Quân Trình cũng có phê bình kín đáo, nhưng thế nào cũng vẫn không dám chân chính xuống tay, đem người diệt trừ.
Bởi vì ông biết, Hoàng Hân Duật yêu Mạc Quân Trình đã nhiều năm, từ lúc hắn tiếp nhận vị trí người thừa kế, liền được ông nội dạy cho tầm quan trọng của việc bồi dưỡng vây cánh cho mình, bởi vậy, khi hắn biết được chính mình sau khi tốt nghiệp phải đến Anh nhận huấn luyện thì đồng thời hắn cũng quyết đoán năn nỉ ông đưa Mạc Quân Trình qua đó trước.
Bề ngoài, hắn muốn Mạc Quân Trình đến Anh quốc tựa hồ chính là vì muốn có người bầu bạn, nhưng nguyên nhân chân chính kỳ thật là vì hắn không muốn cho Mạc Quân Trình một mình một người ở lại Đài Loan để bọn người sài lang phế thải thừa nước đục thả câu, bất luận đối phương là muốn thừa dịp hắn không ở Đài Loan thì tiến vào bắt giữ Mạc Quân Trình, hoặc là nghĩ muốn nhân cơ hội này làm cho Trình vĩnh viễn biến mất, mặc kệ là người nào, hắn đều tuyệt không cho phép!
Cho nên hắn mang Quân Trình theo, hắn mang Mạc Quân Trình rời Đài Loan đi đến Anh, sau đó thừa dịp ở Anh quốc nhận huấn luyện, hắn bắt đầu ngầm bồi dưỡng thế lực riêng, bảo hộ Mạc Quân Trình thật tốt không để bất luận kẻ nào quấy rầy, kể cả cha của hắn.
Nói bọn họ là hắc bang cũng được, nói là tâm phúc của hắn cũng đúng, trong số thủ hạ của Hoàng Hân Duật có vài tên là tâm phúc, chỉ sợ trừ bỏ hắn cùng với ông nội, bên ngoài không còn người nào biết được, mà từ sáu năm trước sau khi ông nội qua đời, bí mật này cũng chỉ còn lại Hoàng Hân Duật tự mình biết mà thôi.
Nếu không phải bốn năm trước cùng bác cả tranh quyền đưa ra Trạm và Mạt, chỉ sợ đến nay cậu vẫn còn không hiểu được anh cả của mình đã bồi dưỡng được cỗ lực lượng không tồi ngoài Hoàng gia!
Theo ý riêng, Hoàng Yến Quân không khỏi than nhẹ, cậu nhận ra, tuy rằng Hoàng Hân Duật đối với Mạc Quân Trình yêu chiều cùng cố chấp – không cần phải hoài nghi, nhưng cảm tình Mạc Quân Trình đối với Hoàng Hân Duật cũng không thấy được có bao nhiêu sâu đậm.
Bốn năm trước sau khi sự kiện kia trôi qua, Hoàng Yến Quân bởi vì lấy được bằng y học chính thức trở thành bác sĩ, cũng bởi vậy, với bối cảnh đặc thù của Hoàng gia cùng với yêu cầu của mẹ, cậu đương nhiên trở thành bác sĩ riêng của Hoàng Hân Duật, và cũng đương nhiên có nhiều cơ hội tiếp xúc Mạc Quân Trình hơn.
Trước kia, cậu vẫn nghĩ Mạc Quân Trình là người có tính tình nhàn nhã thờ ơ, đối với bất kỳ chuyện gì cũng đều không để ý lắm, trong sinh mệnh của người này trừ bỏ hội họa cùng du lịch ra, tựa hồ không hề tồn tại thứ gì cả, cũng bởi vậy, cậu chưa từng thấy Mạc Quân Trình hứng thú với cái gì ngoại trừ hội họa cùng du lịch, cũng chưa từng thấy cùng với ai khác ngoài Hoàng Hân Duật xuất hiện với nhau, bởi vì người này rất phiêu đãng nhàn nhạt, hơn nữa đối người, việc, vật nào khác cũng đều không có chút hứng thú, nếu không phải Hoàng Hân Duật luôn bảo vệ anh ta, tìm anh ta, Hoàng Yến Quân thật sự hoài nghi người này thật có thể cùng anh cả nhà mình qua lại nhiều năm sao?
Cùng với Hoàng Hân Duật quá mức nghiêm túc, cá tính Mạc Quân Trình có thể nói là thập phần tự do tùy tính, lạnh nhạt không câu nệ, cho nên có rất nhiều chuyện với người khác là thập phần trọng yếu, người này cũng tuyệt không để ý, càng không muốn tranh cầu bất cứ cái gì, mà điểm ấy, có lẽ cũng là nguyên do Hoàng Hân Duật sở dĩ đối anh ta yêu say đắm cưng chiều và cố chấp như thế. Ai bảo con người ta luôn đối với người có tính cách hoàn toàn bất đồng với mình thường sẽ sinh ra tình cảm mê luyến khác thường chứ?
Trong tình yêu của hai người bọn họ, trong khi Hoàng Hân Duật nóng vội bừng bừng, cố gắng giữ gìn trân trọng, thì Mạc Quân Trình kia luôn giữ thái độ lạnh nhạt vô vị, cứ như vậy trải qua bốn năm.
Tuy rằng tổng cảm thấy hình thức yêu đương của hai người bọn họ có chút quái, nhưng Hoàng Yến Quân không chút can thiệp, mỗi người có một cách yêu riêng, hơn nữa cũng hiểu được hai người bọn họ hẳn sẽ vẫn cứ tiếp tục như vậy, ai ngờ đâu giữa đường nhảy ra một Phương Nhã Thanh, dám làm cho mối quan hệ lâu dài giữa hai người bọn họ càng thêm quái dị, cảm tình nhất thời tan rã, còn làm cho Mạc Quân Trình liều lĩnh dùng mọi biện pháp thoát đi khỏi Hoàng Hân Duật, chỉ cầu có thể cùng Phương Nhã Thanh hạnh phúc bên nhau.
Hiện tại thì sao, Mạc Quân Trình đào thoát thế nào lại bị người bắt, cấu, cào trở về, mà lấy thủ đoạn của Hoàng Hân Duật làm việc từ trước đến nay yêu cầu sạch sẽ gọn gàng mà nói, người phụ nữ kia khẳng định cũng đã bị người bắt về Hoàng gia!
Đối với Mạc Quân Trình, Hoàng Hân Duật vẫn luôn phóng túng yêu chiều, cho nên cho dù người này bị nắm trở về, hẳn là cũng không nguy hiểm đến tính mệnh, ngược lại là người phụ nữ kia… Xem ra chỉ sợ là tránh không khỏi cái chết.
Cái gì mà cùng dắt tay nhau đến chết, người đã chết, còn muốn nắm tay cái gì! Thật là.
Sớm ám chỉ anh ta đừng làm chuyện điên rồ, anh ta cũng không nghe khuyên cứ khư khư cố chấp, hiện tại rơi vào nông nỗi như vậy, chẳng những bản thân làm cho mình đầy thương tích, còn liên lụy đến tánh mạng một người con gái vô tội, chỉ là thích thôi mà, làm chi lại phải liều lĩnh như thế khiến cho lưỡng bại câu thương, thật là.
Một mặt bất đắc dĩ thầm nghĩ, một mặt lẳng lặng theo cước bộ Trạm đi vào căn phòng nằm ở khúc rẽ ở cầu thang lầu ba, mơ hồ chỉ thấy một người con trai đang nằm ở trên giường thoạt nhìn như là ngủ say, nhưng hô hấp lại dị thường dồn dập.
Bởi vì mặt người nọ bị chăn bông rất nặng trên giường che đi hơn phân nửa, bởi vậy cậu chỉ có thể theo tự nhiên mà phỏng đoán người nọ hẳn là Mạc Quân Trình.
Tuy rằng hô hấp của y nghe có chút gấp, bất quá hẳn là không có gì trở ngại mới đúng, bằng không Hoàng Hân Duật tuyệt đối không thể để y một người nằm ở nơi này mà không có ai bên cạnh.
“Anh ta thế nào? Là chỗ nào bị thương?”
Hoàng Yến Quân không nhanh không chậm hỏi, chậm rãi từ trong túi bản thân lấy ra dụng cụ khám bệnh, chuẩn bị giúp ″Mạc Quân Trình″ trên giường kiểm tra một chút, ai ngờ Trạm lại một câu cũng không trả lời cậu tự đi đến bên giường, một phen xốc lên chăn bông trên người cậu trai, nhất thời một mảnh màu đỏ hiện ra ở trước mặt Hoàng Yến Quân, sợ tới mức cậu phải hít mạnh một hơi, thứ trong tay thiếu chút là rơi xuống mặt đất.
“Này, chuyện gì đã xảy ra!?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.