Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Luôn nghe người ta nói, khi đã yêu thương một người thì sẽ toàn tâm toàn ý tuân theo vô điều kiện, chỉ vì tình yêu là loại cảm giác làm cho người ta hoàn toàn không thể khống chế nổi…
Bạn cảm thấy không đúng ư?
Có lẽ, tình yêu thật là loại cảm xúc không thể khống chế nổi, nhưng, không phải ai trong tình yêu cũng có thể nghe theo làm theo đối phương một cách vô cưỡng vô cầu!
Một người sở dĩ sẽ bị một người khác hấp dẫn, mê hoặc, nhất định là trên người người ấy có một thứ gì đó mà bản thân thiếu thốn, vẫn mãi luôn khát vọng.
Chính là bởi vì khát vọng, cho nên mới hâm mộ; chính là bởi vì thiếu thốn, cho nên mới si mê.
Mà khi thứ ấy liên tục tiến sâu vào, ăn mòn… Bất tri bất giác, một ngày nào đó bạn bỗng nhiên bừng tỉnh, ra là yêu.
Cho nên khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn, ngay lập tức trong lòng đã có một chút dự cảm, nó nói rằng… cuộc đời của tôi sẽ vì hắn mà hoàn toàn thay đổi!
“Tao đã sớm nói với mày nghĩ cũng đừng nghĩ, mày điếc hay là đầu óc có vấn đề mà nghe không hiểu hả!”
“…”
“Mày có nói bao nhiêu lần cũng vô dụng, tao không có khả năng đáp ứng! Nhà của chúng tao vác theo cục nợ là mày đã quá đủ rồi, mang mày về cũng không phải muốn bồi dưỡng mày trở thành ông này bà nọ, mày nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“…”
“Tao mặc kệ mày muốn cái gì, muốn như thế nào, tóm lại, tốt nhất mày nên hết hy vọng ngoan ngoãn ở lại đây cho tao là được rồi, cái gì cũng đừng nghĩ tới, mày nghe rõ chưa, cái gì cũng đừng nghĩ tới!”
Một trận bạo phát lửa giận đến cực điểm với tiếng rống chửi hòa cùng tiếng đóng sập cửa, vẻ mặt Từ Cửu Kỷ khó nén được mất mác bị ném ra khỏi cửa, trầm mặc, bất đắc dĩ nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, kỳ thật y có loại xúc động muốn khóc.
“Cửu Kỷ…”
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng kêu thăm dò xen lẫn đồng tình, y vội vàng thu liễm bộ dạng chật vật nước mắt, ngược lại treo lên một cái mỉm cười, tựa hồ vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì, lại giống như y không hề để ý với chuyện mới diễn ra.
“Gì vậy, bộ mặt cậu như vầy là sao.”
“Cửu Kỷ, ông chủ vẫn là… Không đồng ý?”
Đối với câu hỏi của người mới vừa tới, Từ Cửu Kỷ trầm ngâm một lúc lâu mới chậm rãi gật đầu, ra vẻ nhẹ nhàng nói:
“Không có gì đâu, tôi sớm đã đoán được, yên tâm, yên tâm, không có việc gì, nên chuẩn bị làm việc thôi.” Lời nói vừa thốt ra người cũng di chuyển về đầu khác của hành lang.
“Cửu Kỷ…”
“Tôi thật sự không có việc gì, cám ơn cậu, Tiểu Chương.”
Nhìn thấy Từ Cửu Kỷ nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ tươi cười với cậu, Tiểu Chương liền biết y không muốn nhắc lại việc này, chỉ phải bất đắc dĩ im lặng, đứng yên nhìn y rời đi.