Thác Luyến

Chương 36:




Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
Vì một câu thích của hắn mà đi theo hắn, kỳ thật y chưa bao giờ hối hận…

Chậm rãi mở hai mắt, nhìn thấy bài trí dần trở nên quen thuộc của gian phòng trước mắt, đầu óc Từ Cửu Kỷ đột nhiên có chút mơ hồ.
Như muốn xác nhận gì đó, y vươn tay sờ sờ trước ngực, quả nhiên chạm phải lớp băng gạc bao quanh vết thương, thói quen tính đưa tay bịt kín mắt lại, nhưng vừa cử động tay lại nhớ ra tay phải hiện tại đang bó thạch cao thành một cục thật dày, căn bản không thể nhúc nhích, thoáng chốc, vẻ mặt của y có chút mất mác, có chút chua xót.
Kia quả nhiên… Là một giấc mơ….. Một giấc mơ thuộc về dĩ vãng xa xăm…..
Vô thức quay đầu đi, trùng hợp thấy được ánh chiều tà đang buông mình lập lòe qua song cửa, không biết có phải là do thời tiết hay không, bầu trời chiều hôm nay có vẻ đỏ rực hơn mọi ngày, rộng lớn hơn và rực rỡ hơn, làm cho y không tự giác lại nghĩ về nhiều năm trước, cái ngày mà y liều lĩnh ương ngạnh muốn đi theo Hoàng Hân Duật.
Chạng vạng ngày hôm đó, cũng là một buổi hoàng hôn đỏ tươi dị thường giống hôm nay, dưới ánh hoàng hôn lạ kỳ mà xinh đẹp ấy, y mang theo vết thương đầy người rời khỏi căn nhà đã nuôi dưỡng y gần mười năm.
Không! Không phải nhà, bởi vì y hiểu rất rõ, cha nuôi bọn họ chưa từng chân chính xem y là người nhà, miệng thì cứ kêu ba mẹ, nhưng y biết trong gia đình ấy thân phận của y cũng không phải là một đứa con mà bọn họ thừa nhận, cho nên, nơi đó chỉ có thể xem như một nơi nghỉ chân tạm thời của y mà thôi, tựa như cô nhi viện vậy, cũng không phải là nơi thuộc về y…..
Vì một câu thích của hắn mà đi theo hắn, kỳ thật y chưa bao giờ hối hận, chẳng qua lúc ấy nhìn thấy ánh mắt thờ ơ, lạnh nhạt của hắn, trong lòng có chút khổ sở mà thôi.
Nhưng thế thì sao chứ, cái loại ánh mắt ấy, cái cách đối xử ấy, y đã vô cùng vô cùng quen thuộc, tuy rằng ngay cả người mình thích cũng như vậy với y, chuyện này thật sự làm cho người ta đau lòng, bất quá y có thể làm được gì, ai bảo chính mình yêu hắn, yêu đến tình nguyện lừa gạt bản thân rằng cái gì cũng chưa thấy cũng không muốn rời khỏi hắn… Bản thân như vậy… thật sự rất đáng buồn.
Bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bên môi Từ Cửu Kỷ vô thức gợi lên một mạt cười cay đắng, có lẽ, y thật sự cũng chỉ có thể giống như viện trưởng lúc ấy đã nói – chấp nhận số mệnh đi, cố gắng lâu như vậy, cuối cùng lại vẫn không thể lưu lại một chút dấu vết nào trong lòng hắn, y thật sự nên nhận mệnh, người như y…. thì không có cách nào có được hạnh phúc cả…
‘Với anh mà nói, hạnh phúc là gì?’ đã lâu về trước y từng hỏi một người đàn ông như vậy.
‘Hỏi cái này để làm gì?’
Người đàn ông như trước chuyên chú đọc văn kiện công ty, ánh mắt cùng với sườn mặt lạnh lùng quen thuộc không tiếng động nói cho y biết câu hỏi này không phải điều y nên hỏi, bởi vì người ở trong lòng người đàn ông này… Không phải y.
‘Chỉ là muốn biết định nghĩa hạnh phúc của hai chúng ta… có… giống nhau không mà thôi.’ làm bộ như không phát hiện ra sự lãnh khốc của hắn, y hơi hơi mỉm cười.
Nghe vậy, người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn y một cái, nói: ‘Không có khả năng giống nhau.’
Tiếp theo, người đàn ông nhanh chóng đóng văn kiện trong tay lại, sau đó, liền rời khỏi phòng y, sau đó gần nửa năm cũng không hề bước vào nơi đây một lần nào nữa, thẳng đến cái ngày người kia về nước, hắn mới say khướt bước vào phòng y, thô bạo muốn y cả đêm, cũng làm cho y khóc trọn một đêm…
Quân Trình…
Đêm hôm đó, trong miệng người đàn ông ấy không ngừng nỉ non cái tên này, mặc dù người đang dưới thân thừa nhận tình cảm mãnh liệt của hắn là chính y, nhưng trong miệng của hắn cũng chỉ gọi cái tên ấy; mặc dù y khóc, hô, muốn hắn nhìn cho rõ mặt mình, nhưng hắn lại bịt miệng y lại, thậm chí tát y mấy bạt tay cũng không cho y nói nữa.
Đêm hôm đó, dường như đây là lần y khóc tới khô cả mắt kể từ lúc chào đời cho tới nay, bi thảm sau đó, y sẽ không thể quên được cái tên ấy, cái tên làm cho y chỉ có thể chấp nhận số mệnh…
******
[Cốc cốc.] “Thưa ngài, xin hỏi ngài tỉnh rồi chứ ạ?”
Nghe tiếng, Từ Cửu Kỷ chỉ chậm rãi quay đầu nhìn phía cửa phòng một lúc lâu sau cũng không đáp lời.
[Cốc, cốc.] “Tiên sinh?”
Người ngoài cửa có vẻ như là có chút chần chờ lại gõ cửa, cung kính lên tiếng hỏi:
“Thưa ngài, xin hỏi ngài tỉnh rồi chưa ạ? Đêm nay chủ tử trở về ăn cơm, muốn mời ngài xuống lầu, tiên sinh, tiên sinh, ngài nghe thấy không ạ? Tiên sinh?”
Vừa dứt lời, người ngoài cửa vươn tay đặt lên cửa dự định trực tiếp tiến vào gọi người, nghe thấy “cạch” một tiếng, Từ Cửu Kỷ tựa hồ mới hoàn hồn lại nói:
“Tôi không ăn uống, tôi cũng sẽ không đói, anh đi đi.”
“Này…”
Nháy mắt động tác trên tay cứng đờ, người ngoài cửa có chút khó xử nhìn ván cửa bất đắc dĩ nói:
“Tiên sinh, chủ tử ra lệnh, muốn tôi nhất định phải mời tiên sinh xuống lầu, nếu cứ như vậy mà đi xuống, tôi…”
Không muốn nghe gã nói thêm điều gì liên quan tới Hoàng Hân Duật nữa, Từ Cửu Kỷ bực dọc đánh gãy lời nói của gã, lạnh nhạt nói: “Tôi nói không muốn ăn uống gì cả.”
Sau một khoảng lặng, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dần đi xa.
Nghe thấy tiếng động xa dần, trong lòng Từ Cửu Kỷ lại càng thấy rối rắm.
Khoảng cách kể từ ngày Hoàng Hân Duật đột nhiên nói muốn bồi thường cho y cũng đã qua nửa tháng, nhưng mỗi khi chỉ cần nhớ tới ngày đó, trong lòng y vẫn nhịn không được mà cảm thấy tức giận, ủy khuất, như thế nào cũng vô pháp bình phục, càng không thể bình tĩnh suy nghĩ.
Lại qua một hồi lâu, ngoài cửa bỗng nhiên lại truyền đến tiếng kêu.
“Tiên sinh?”
Thấy trong phòng vẫn là không chút động tĩnh, người ngoài cửa do dự một lúc sau mới tiếp tục nói:
“Ách, tiên sinh, chủ tử mời ngài nhất định phải đi xuống, ngài ấy nói… Nếu ngài không chịu đi xuống, ngài ấy sẽ đích thân đi lên mời ngài, tiên sinh, tiên sinh…!”
Đang lúc người tới hãy còn cố gắng gọi Từ Cửu Kỷ, cửa phòng lại bị người dùng lực bật ra, sau đó liền thấy Từ Cửu Kỷ mặt đầy sương lạnh đứng ở bên trong cánh cửa nhìn người ở ngoài nói:
“Tôi đã nói tôi không ăn uống gì hết, hắn rốt cuộc còn muốn làm gì?”
“Việc này ——”
Ngay khi gã kia còn chưa kịp đáp lời, cũng có lẽ gã căn bản không biết nên đáp lời như thế nào, tiếng của Hoàng Hân Duật cũng đã truyền đến bên cầu thang.
“Bất quá chỉ là ăn cơm thôi, đáng giá để cậu sợ hãi như vậy sao?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng Hoàng Hân Duật, Từ Cửu Kỷ mạnh mẽ chuyển đầu, quả nhiên nhìn thấy hắn đang chậm rãi đi lên lầu, dùng vẻ mặt như cười như không theo dõi y, ngữ khí bình thường, lại nói tiếp:
“Hay là… Cậu ngay cả cùng tôi ăn cơm cũng không dám?”
“Anh nói cái gì!?”
Suy nghĩ của Từ Cửu Kỷ nguyên bản cũng đã bởi vì nhớ tới những chuyện trước kia mà thấp thỏm buồn phiền, cho nên sao có thể chịu nổi hắn xem thường châm chọc, lập tức không chút khách khí trừng hắn thấp giọng quát:
“Ai sợ anh chứ! Tôi chỉ là không muốn ăn mà thôi, liên quan gì tới anh! Anh không khỏi tự xem mình quan trọng quá rồi.”
“Phải không.” Không vì y gầm rú rít gào mà tức giận, Hoàng Hân Duật chỉ ý vị khẽ câu khóe môi sau đó tiếp tục chăm chú nhìn y, tính toán dùng phép khích tướng làm cho y xuống lầu.
Từ Cửu Kỷ vừa thấy khuôn mặt tươi cười càng ngày càng kiêu ngạo của hắn, cơn giận trong lòng lại kiềm không đặng mà tăng trưởng cực nhanh, y nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cái tên đang cười đến vạn phần đắc ý trước mặt, thật vất vả mới nhịn xuống cơn xúc động muốn ra tay đánh người.
Tiếp theo, sau một lúc lâu hai người không ai nói gì phân cao thấp, Từ Cửu Kỷ lại đột nhiên không lên tiếng lê đôi chân tập tễnh nện đi về hướng dưới lầu, lúc bước qua Hoàng Hân Duật còn hung tợn trợn mặt trừng hắn.
Thấy thế, trên mặt Hoàng Hân Duật chậm rãi giơ lên một nụ cười mang theo tia mưu kế thực hiện được, sau đó mới đi theo sau y cùng đi đến nhà ăn.
Thong thả đi theo sau Từ Cửu Kỷ xuống lầu, tươi cười trên mặt Hoàng Hân Duật lại theo từng động tác của y mà dần biến mất, hai hàng lông mày hắn cau chặt nhìn y nắm thật chặt tay vịn cầu thang sau đó mới cố hết sức một bước lại một bước lần theo cầu thang đi xuống dưới, một bước của người khác y phải tiêu tốn gấp hai thời gian mới có thể hoàn thành, người khác chỉ cần vài giây liền có thể đi xuống hết thang lầu, y lại phải cố hết sức lần mò năm phút mới chấm dứt.
Nhìn thấy bóng dáng bước đi của y, Hoàng Hân Duật lúc này mới lần đầu tiên chú ý tới cước bộ của y không hề linh hoạt, không chỉ có lúc bước xuống bậc thang gót chân dường như không thể hoàn toàn tiếp xúc với thảm, cho dù là đi hết mấy bậc thang rồi tới sàn nhà ở phòng khách, cách bước đi tựa hồ cũng không như người bình thường, mà là nhấc chân trái lên sau đó mới kéo lê chân phải về phía trước rồi di chuyển, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng quái dị.
Cảm giác được ánh mắt Hoàng Hân Duật trói chặt phía sau mình, nhìn mình bước đi, Từ Cửu Kỷ tuy rằng phải cực lực lắm mới buộc bản thân đừng để ý tới ánh mắt của hắn, nhưng chỉ cần nhìn vào thủy tinh trên cửa phản chiếu tư thế khó coi của mình, trong lòng liền không tự chủ được mà cảm thấy tự ti, túng quẫn.
Y cúi đầu cắn chặt hàm răng cố gắng làm cho mình đừng suy nghĩ gì cả, đừng nghĩ đến bọn họ nhìn y như thế nào, cũng đừng suy nghĩ đến bọn họ sẽ nhạo báng y ra sao, một lòng thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi tình huống quẫn bách hiện tại để ngồi xuống ghế dựa ở nhà ăn, bởi vậy gắng thật nhanh đi về phía trước, hoàn toàn không băn khoăn đến bản thân không thể bước nhanh được, kết quả không cẩn thận trợt chân —— cả người nghiêng ngả chuẩn bị té nhào xuống mặt đất.
Bước một bước thật dài, Hoàng Hân Duật nhanh chóng đuổi kịp trước khi y ngã chặn ngang ôm lấy y, siết chặt hai tay lại, ngay lúc chạm đến thân hình của y, nét mặt Hoàng Hân Duật nhất thời trở nên xanh mét khó coi, nhưng không biết nguyên nhân ở đâu, chỗ nào.
Hỏi cũng không hỏi liền ôm lấy người, vẻ mặt Hoàng Hân Duật ngưng trọng thẳng tắp nhìn về phía trước.
“Buông, tôi không cần anh giúp!” Tức giận muốn rời khỏi cái ôm của hắn, giờ phút này trong lòng Từ Cửu Kỷ trừ bỏ tức giận ra càng nhiều hơn chính là không cam lòng.
Rơi vào đường cùng bị hắn nhìn thấy trò hề của mình còn chưa tính, mà bản thân mình cư nhiên còn phải dựa vào sự hỗ trợ của hắn mới có thể miễn mất mặt ở trước mắt bao người, sự thật không thể phủ nhận này không ngừng làm cho Từ Cửu Kỷ cảm thấy chật vật khôn cùng, càng làm cho y đối với tâm chí yếu đuối của bản thân mà tức giận không thôi.
Nhìn y giãy giụa, Hoàng Hân Duật chỉ dùng sức ôm y thật chặt, lạnh lùng uy hiếp:
“Nếu cậu không muốn làm cho chính mình càng thêm khốn quẫn thì tốt nhất là ngoan ngoãn không nên cử động.”
Đoán với cá tính không được tự nhiên quật cường của y, khẳng định không muốn nhược điểm không được trọn vẹn của mình trở thành trò cười của kẻ khác, bởi vậy Hoàng Hân Duật hoàn toàn có thể khẳng định y nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Quả nhiên, Từ Cửu Kỷ vốn còn đang vặn vẹo vừa nghe lời hắn nói xong, ngay sau đó cả người liền cứng ngắc dừng hết mọi động tác lại. Y đầu tiên là hung tợn trừng hắn, sau đó giống như muốn xác định xem Hoàng Hân Duật nói thật hay giả, hơi hơi quay đầu xem xét quanh mình, sau khi thấy mọi người trong phòng hiện đang mở to mắt nhìn hai người bọn họ, tự ti trong lòng nhất thời khuếch trương vô hạn, đơn giản vì y trong mắt bọn họ nhìn ra được sư hèn mọn cùng khinh thường.
Dưới ánh mắt trần trụi của bọn họ, sắc mặt Từ Cửu Kỷ ngay lập tức trắng bệch cả lên, y cắn chặt răng giả vờ như không thèm để ý, nhưng thân mình càng ngày càng buộc chặt và cứng ngắc lại đã sớm tiết lộ ra y đang vô cùng để ý, làm cho Hoàng Hân Duật đang ôm y một lần nữa cảm thấy tức giận, trầm giọng lạnh lẽo ra lệnh:
“Cúi đầu! Ai dám nhìn, tôi móc mắt kẻ đó.”
Nghe vậy, mọi người trong sảnh lập tức cúi thấp đầu, không ai dám nhìn Từ Cửu Kỷ thêm lần nào nữa cho dù chỉ là liếc mắt một cái, chỉ sợ Hoàng Hân Duật sẽ như lời hắn nói bị phế bỏ đi đôi mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.