Thác Luyến

Chương 48:




Edit: Băng Vy
Beta: Du, Pio
O0O—O0O
“Ngăn cản không được thì cùng chết, chắc gì đó không phải là một loại hạnh phúc.”
Hoàng Hân Duật trầm mặc ôm Từ Cửu Kỷ chậm rãi đi xuống lầu, vừa rồi khi hắn tới đây, đã đặc biệt dặn dò tài xế taxi đợi ở dưới lầu một chút, bởi vậy hắn nghĩ rằng giờ này taxi hẳn là đang ở tại chỗ chờ mới đúng, nào ngờ khi hắn đẩy cánh cửa làm bằng tấm ván gỗ mục nát ra, nhìn thấy không phải là chiếc taxi màu vàng bắt mắt, cũng không phải là người tài xế trung niên, mà là —— Tiểu Lưu?
Lại xác nhận mình không có nhìn lầm, kẻ trước mắt đang khẽ mỉm cười, bộ dạng đoan chính cung kính đứng ở ngoài cửa cách khoảng mười bước chân chờ hắn, đích xác chính là Tiểu Lưu vốn nên ở đại trạch Hoàng gia ở Đài Bắc an ổn nghỉ ngơi; Tiểu Lưu mà hắn cố ý an bài cho Từ Cửu Kỷ, chuyên phụ trách chăm lo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của y, cũng là thủ hạ của hắn!?
Lạnh lùng nhìn người trước mặt, trong mắt Hoàng Hân Duật hiện rõ sự đề phòng dò xét, hắn lặng yên nhẹ nhàng thả Từ Cửu Kỷ xuống, để y đứng sau lưng mình, trong lòng cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Mày là ai?” Không chút quanh co lòng vòng, Hoàng Hân Duật mở miệng liền hỏi thẳng.
Xem ra lần này hắn thật sự bị chuyện của Từ Cửu Kỷ làm phân tán đi lực chú ý khá nhiều, nếu không sao ngay cả chuyện người đàn ông trước mắt ngụy trang cũng chưa từng chú ý tới.
Nghe vậy, nếp nhăn khi cười trên mặt Tiểu Lưu càng sâu thêm, vẫn là bộ dạng cung kính đáp lời: “A… Chủ tử, ngài đang nói đùa đấy à, sao lại hỏi tôi là ai chứ, tôi là Tiểu Lưu, là người ngài cố ý sai khiến tới chăm sóc cho Từ tiên sinh đây mà.”
“Vậy sao?” Ánh nhìn khiến kẻ khác cảm thấy rùng mình gắt gao nhìn chăm chú hắn ta, nét mặt Hoàng Hân Duật chưa từng thay đổi.
“Đúng vậy.” Nụ cười mỉm trên mặt chưa từng biến mất, người đàn ông vẫn trấn định như cũ.
Nhìn thấy bộ dạng tươi cười kia, trong lòng Hoàng Hân Duật biết đối phương tất có mười phần nắm chắc chế phục được hắn mới có thể không hề sợ hãi như thế, lập tức không dấu vết lặng lẽ ấn nút trong người mình gửi tin đi, sau đó vẫn dùng thái độ lãnh ngạo mở miệng, trong lòng lại âm thầm tính toán xem đối phương đến tột cùng có ý đồ gì, mà hắn nên làm như thế nào mới có thể bảo vệ Từ Cửu Kỷ chu toàn.
“Có lẽ vỏ ngoài của mày thật sự là Tiểu Lưu, hơn nữa mày cũng đang cố che giấu, nhưng nếu là ánh mắt của một đàn em mà nói… thì ánh mắt đó của mày quá mức sắc bén?”
Hơi dừng lại một chốc, Tiểu Lưu mới lại cười nói: “A, tôi biết không dễ dàng gì mà lừa gạt được anh, bất quá… vận may của tôi tựa hồ cũng không tồi không phải sao, có thể ở bên cạnh chủ nhân Hoàng gia nghỉ ngơi một thời gian.”
Sẵn giọng nói, trong mắt lộ ra sát ý lạnh thấu xương, Hoàng Hân Duật không có chút hứng thú gì với lời tự ca ngợi bản thân của hắn ta.
“Không cần khoe khoang nữa, mày rốt cuộc là ai, ngăn tao lại làm gì?”
“A… Nếu Hoàng tiên sinh đã hỏi như vậy, tôi đây đành phải nói thẳng vậy.”
Mỉm cười, nét mặt Tiểu Lưu biến đổi ngay tức thì, không còn ngụy trang cung kính, khờ khạo chất phác như ban đầu nữa, ngược lại thay vào đó là vẻ tự phụ, thong dong.
“Kỳ thật tôi cũng không tính làm gì hết, chỉ là muốn mời Từ tiên sinh theo tôi về để tôi chiêu đãi vài hôm, trừ việc đó ra, tuyệt đối không có ý muốn đối nghịch với Hoàng tiên sinh hay Hoàng gia.”
Từ, Từ tiên sinh!? Đây… Là chỉ y sao? Được che chắn ở phía sau, Từ Cửu Kỷ chợt nghe thấy lời Tiểu Lưu nói không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Dựa vào hành động của Hoàng Hân Duật mà nói, xem ra, người đàn ông giả dạng Tiểu Lưu này tám chín phần mười hẳn cũng một nhân vật lớn, mà với tính cách của Hoàng Hân Duật cùng với tiền tài quyền thế của Hoàng gia thì có kết thù kết oán cũng không phải là không có khả năng, nếu bởi vì vậy mà tìm tới cửa cũng không mấy kỳ quái, chỉ là… sao lại đột nhiên lôi y vào chuyện này?
Là y từng đắc tội người này sao, hay là gần đây y đã tỏ vẻ căm phẫn trước mắt người đàn ông này? Tại sao một chút ấn tượng cũng đều không có!
Đang lúc Từ Cửu Kỷ còn đang buồn rầu là lúc Hoàng Hân Duật cũng đã đoán ra ý đồ của hắn ta, dựa vào tính tình của Từ Cửu Kỷ cùng với cuộc sống của y mấy năm nay theo lời Trạm báo cáo thì Từ Cửu Kỷ không thể nào gây thù kết oán với ai, như vậy khả năng duy nhất chỉ có thể là…
“Mày muốn dùng Cửu Kỷ để uy hiếp tao?”
Lạnh lùng phun ra một câu như vậy, sát ý trong mắt Hoàng Hân Duật cực kỳ sắc bén.
“Không muốn đối đầu trực tiếp với tao hoặc Hoàng gia, lại muốn dùng Cửu Kỷ để uy hiếp tao, mày… Do ai phái đến?”
Đối với câu hỏi của hắn, người đàn ông không có trả lời chỉ cau mày chống đỡ.
“Mày nói mày không tính đối nghịch với tao hoặc Hoàng gia, nhưng muốn đàm phán thì không thể, mà nếu ra tay với tao chẳng khác nào là tuyên chiến với Hoàng gia, cho nên mày mới đánh chủ ý lên người Cửu Kỷ, muốn mang y đi… Đúng vậy đi.”
Ngữ khí khẳng định, thần thái chắc chắn, dựa vào thái độ không chút nghi vấn, không chút băn khoăn của Hoàng Hân Duật kia, trong lòng người đàn ông biết hắn đã biết mục đích của mình, nhưng vẫn hào phóng cười nói:
“A, xem ra Hoàng tiên sinh tựa hồ đã đoán được mục đích của tôi, như vậy… Không biết anh có thể giơ cao đánh khẽ, để cho tôi mang người về báo cáo kết quả công tác hay không? Tôi cam đoan tuyệt không động đến một cọng tóc gáy của Từ tiên sinh, chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của chúng tôi, Từ tiên sinh nhất định có thể hoàn hảo như lúc ban đầu trở lại bên cạnh anh, ý của anh như thế nào?”
“Mày thật sự cho rằng tao sẽ đáp ứng?” Ngoan lệ, không hề che giấu, sát ý lãnh liệt không ngừng phát ra.
“Chỉ là lúc này đây… dường như anh cũng không có quyền lợi cự tuyệt nha.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông không hề tắt, nhưng trong mắt lại tăng thêm vài phần khiêu khích cùng bức bách, ánh mắt còn công khai chiếu thẳng vào Từ Cửu Kỷ, nói thẳng ra tình cảnh bất lợi của Hoàng Hân Duật.
Bị người đàn ông tự cho là đúng ám chỉ Từ Cửu Kỷ là trói buộc làm cho tức giận, hàn ý trong mắt Hoàng Hân Duật càng tăng lên, sát ý càng đậm.
“Mày muốn thử một chút không?”
Mặc dù giờ phút này hắn quả thật đang rơi vào hoàn cảnh xấu, hơn nữa trên người cũng không mang theo vũ khí gì để phòng thân, nhưng cho dù như thế nào… Hắn cũng sẽ tuyệt đối che chở Từ Cửu Kỷ cho đến khi bọn người Mạt đến, nếu như không tin, có thể cứ việc thử xem.
Nghe vậy, người đàn ông không khỏi nhíu mày nhìn về phía hắn, tuy rằng động tác của Hoàng Hân Duật cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng người đàn ông lại có thể mẫn cảm nhận ra xung quanh hắn đang nhanh chóng chuyển biến, từ xơ xác tiêu điều chuyển thành vận sức chờ phát động, thấy thế, nụ cười của người đàn ông lụi dần, tập trung tinh thần mà chống đỡ.
Hắn ta hiểu được người trước mắt này không phải là hạng người tầm thường, thân thủ thoăn thoắt không thể khinh thường, bởi vậy mặc dù hôm nay hắn ta đã có tám phần nắm chắc có thể thuận lợi túm người kia về báo cáo nhiệm vụ, nhưng chỉ cần hắn ta hơi chút sai lầm, như vậy Hoàng Hân Duật tuyệt đối có thể nhân cơ hội mà mang theo Từ Cửu Kỷ chạy mất.
Hiểu được điều đó, người đàn ông càng thêm đề cao cảnh giác, đôi ngươi sáng quấn chặt nhất cử nhất động của Hoàng Hân Duật, không để cho bản thân có chút sơ sẩy nào.
Không nói gì hết, dưới sự giằng co bằng mắt của hai người thời gian thong thả trôi đi, bầu không khí quá mức yên tĩnh giống như xiềng xích vô hình khóa chặt thần kinh hai người lại, trong phút chốc làm cho cảnh giới và sự chuyên chú của cả hai đều tăng tới điểm cao nhất.
Từ Cửu Kỷ được Hoàng Hân Duật che chắn chưa từng trải qua tình huống này, tầm mắt đầy sợ hãi không ngừng dao động qua lại hai người kia, cảm giác được bọn họ có thể ngay lập tức sẵn sàng giơ súng, hơi thở tanh tưởi phảng phất xung quanh, Từ Cửu Kỷ bất giác kéo chặt vạt áo sau của Hoàng Hân Duật.
Nhận thấy được y khác thường, trong lòng Hoàng Hân Duật nhịn không dưới lo lắng lấy dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn y một cái, sau khi nhìn thấy sắc mặt y tái nhợt, vẻ mặt khẩn trương thì không khỏi cảm thấy áy náy, nhưng bởi vì đang trong thời khắc hai bên đang hết sức căng thẳng, cho nên Hoàng Hân Duật chỉ có thể dùng bàn tay to lớn lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh buốt của y thầm trấn an, chứ không thể biểu hiện rõ ra là hắn đang để ý và quan tâm.
Nhưng chỉ cần một hành động rất nhỏ, ngắn ngủi như vậy, ở bên trong mắt người khác có lẽ không tính là cái gì, nhưng vào trong mắt người đàn ông kia lại nghiễm nhiên trở thành một cơ hội tốt vạn lần không thể bỏ qua, cơ hồ cùng lúc, ngay khi Hoàng Hân Duật cử động, người đàn ông cũng nhanh chóng đưa tay luồn vào trong túi áo khoác ——
“Đi mau!”
Vừa thấy động tác của người đàn ông, Hoàng Hân Duật lập tức lớn tiếng rống lên lời cảnh cáo, sau đó không nhiều lời nửa ôm nửa tha Từ Cửu Kỷ tính toán trốn ở sau thùng rác to phía sau, sau đó chờ thời cơ trốn vào trong ngõ tắt nhỏ dưới kia.
Tiếng gió sắc bén không ngừng truyền đến từ phía sau, Hoàng Hân Duật mang theo Từ Cửu Kỷ có thể nói là không hề cử động chút nào, không ngừng linh hoạt tránh thoát từng làn đạn đi tới trốn sau thùng rác.
Đầu tiên hắn thả lỏng tay buông Từ Cửu Kỷ ra, tiếp theo sửa tư thế lại, ôm ngang lấy y sau đó vội vàng chuẩn bị chạy vào ngõ tắt nhỏ phía dưới, không ngờ ngay khi vừa hiện thân, một vật thể gì đó vừa vặn bắn thẳng vào hắn!
Hoàng Hân Duật do ôm Từ Cửu Kỷ nên thân thủ vốn không mạnh mẽ như những lúc bình thường, hơn nữa khoảng cách, góc độ đột kích đều quá mức sít sao càng khiến hắn căn bản không thể nào tránh được, chỉ đành phải kiên trì xoay người dùng lưng đỡ.
Đây là —— súng gây tê!?
Lưng bị thương đồng thời dưới chân Hoàng Hân Duật cũng lảo đảo thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.
“Đáng chết!”
Không dự đoán được đối phương lại không phải dùng súng đạn mà là dùng súng gây tê, trong lòng Hoàng Hân Duật thầm kêu không ổn, cố nén cơn mê mang ổn định bước chân, cắn chặt răng miễn cưỡng bản thân nặng nề lê từng bước ôm Từ Cửu Kỷ lẩn vào trong ngõ tắt nhỏ.
Chống lại sự tán loạn trong thần trí, Hoàng Hân Duật vẫn tìm một góc âm u, không dễ bị phát giác núp vào, nhưng chưa kịp buông Từ Cửu Kỷ ra, tay chân rệu rã cả người gục xuống mặt đất.
“Hoàng Hân Duật!”
Bị ngã nhào, Từ Cửu Kỷ sau khi lấy lại tinh thần vừa nhìn thấy sắc mặt Hoàng Hân Duật trắng bệch, nhịn không được lòng tràn đầy lo lắng bật kêu lên:
“Hoàng Hân Duật anh làm sao vậy? Anh bị thương sao? Hoàng Hân Duật–“
Không che giấu được khủng hoảng trong lòng, Từ Cửu Kỷ nhanh chóng nâng Hoàng Hân Duật dậy, lã chã chực khóc hỏi:
“Hoàng Hân Duật anh bị thương ra sao? Nói cho tôi biết, anh đừng làm tôi sợ, Hoàng Hân Duật…”
Bên tai nghe được tiếng kêu như khóc, Hoàng Hân Duật kỳ thật rất muốn nhẹ nhàng ôm lấy y bảo y đừng lo lắng, nhưng hiệu lực thuốc gây tê đang từng giọt từng giọt ăn mòn tay chân và đang lan rộng ra toàn thân, làm cho hắn không chỉ không mở mắt ra nổi mà ngay cả tay chân cũng nặng như đeo sắt nửa phần cũng không di động được.
“Đừng… Em mau… Mau… Trốn…”
Dùng ánh mắt bắt đầu trở nên mơ hồ nhìn vẻ mặt thê lương của người trước mặt, Hoàng Hân Duật vô cùng vất vả mới thốt ra một câu trân trối, đừng nói mục tiêu của người đàn ông kia không phải hắn, cho dù hôm nay hắn ta là tới giết hắn, hắn cũng không bận tâm, chỉ cần Từ Cửu Kỷ có thể bình yên vô sự, chỉ cần người trước mắt này có thể bình an thoát hiểm… bất luận hắn là bị giết, bị bắt cũng đều không sao cả, chỉ cần y có thể bình an là tốt rồi…
“Trốn… Mau… Chạy mau…”
Nhìn thấy hai mắt Hoàng Hân Duật dần nhắm lại, nhìn thân hình không còn động đậy của hắn, trong đầu Từ Cửu Kỷ bỗng nhiên hiện lên bộ dạng hấp hối của Hoàng Hân Duật sau khi rơi xuống vực, nước mắt sớm doanh tròng bất giác tuôn rơi, sợ hãi trong lòng không ngừng dâng lên vô pháp ngăn chặn, y giống như là người bệnh nặng thiếu dưỡng khí bắt đầu cảm thấy hô hấp dồn dập, càng giống như người bị tâm thần mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể víu chặt vạt áo Hoàng Hân Duật lo lắng không thôi không ngừng kêu, hô:
“Hoàng Hân Duật, Hoàng Hân Duật, anh làm sao vậy? Anh không phải bị thương gì chứ? Anh đừng làm tôi sợ, mau tỉnh lại đi… Hoàng Hân Duật, anh mau tỉnh lại đi, đừng nữa làm tôi sợ, Hoàng Hân Duật… Hoàng Hân Duật…!”
“Hắn không có việc gì, chẳng qua là thuốc gây tê phát sinh tác dụng mà thôi.”
Một giọng nam quen thuộc đột nhiên vang lên trước mặt, Từ Cửu Kỷ nhấc mạnh đầu lên, lúc này mới kinh hoàng phát giác người đàn ông kia trong lúc y ngơ ngẩn đã đi tới trước mặt bọn họ.
Trên khuôn mặt quen thuộc là biểu tình bất đồng với dĩ vãng, đôi mắt luôn luôn ôn hòa đôn hậu giờ phút này cũng đang dùng tia nhìn lợi hại nhìn chăm chú Hoàng Hân Duật đã hôn mê từ lúc nào.
“Bất quá tôi thật sự cảm thấy ngoài ý muốn, lượng thuốc gây tê gấp đôi, không nghĩ tới hắn còn có thể ôm cậu chạy đến nơi đây, lại còn tìm một chỗ trốn, hừ… Hắn thật sự không đơn giản.”
“Anh muốn làm cái gì?” Thấy ánh mắt quái dị của hắn ta, Từ Cửu Kỷ nhịn không được di chuyển Hoàng Hân Duật ra phía sau, dùng tất cả cảnh giới chú ý từng cử động của hắn ta.
Nhìn thấy Từ Cửu Kỷ cảnh giác như vậy, người đàn ông chỉ thản nhiên nói: “Tôi sẽ không làm gì hắn, cậu không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Từ Cửu Kỷ vẫn không nói lời nào tiếp tục nhìn chằm chằm, sư đề phòng trong mắt không có chút dấu hiệu hạ thấp nào.
“Không tin à? Nếu tôi thật muốn giết hắn, vừa rồi tôi sẽ không dùng súng gây tê, mà là trực tiếp dùng súng đạn thật. Hơn nữa, nếu hôm nay tôi thật sự muốn giết hắn… Cậu cho là dựa vào cậu có thể ngăn cản sao?”
“Ngăn cản không được thì cùng chết, chắc gì đó không phải là một loại hạnh phúc.”
Không chút do dự thốt ra một câu như vậy, không chỉ có người đàn ông cảm thấy kinh ngạc, mà ngay cả bản thân Từ Cửu Kỷ cũng vạn phần khó hiểu, sao y lại nói ra câu nói đó.
Trầm mặc nhìn vẻ mặt kinh ngạc, hoài nghi của Từ Cửu Kỷ, người đàn ông đột nhiên khẽ cười nói:
“A, tiên sinh, xem ra cậu còn yêu hắn nhiều hơn những gì cậu nghĩ, nguyện ý vì hắn mà chết sao?”
“Không liên quan đến anh.” Giống như bị nói trúng rồi lại không muốn thừa nhận đó là sự thật, Từ Cửu Kỷ đột nhiên lớn giọng, làm cho người đàn ông kia cũng bị bất ngờ.
“A… Quên đi, chuyện này quả thật cũng không phải quá quan trọng, quan trọng là… sự coi trọng và bảo vệ của Hoàng Hân Duật đối với cậu đã đạt tới trình độ nào, mà hiện tại…”
Lướt nhìn Hoàng Hân Duật đang hôn mê phía sau Từ Cửu Kỷ một cái, ý cười trong mắt người đàn ông càng thêm sâu.
“Tôi đã cảm nhận được.”
Dứt lời, người đàn ông cất súng gây tê trên tay đi, sau đó lại rút ra một cây súng màu xám bạc tinh xảo nhắm ngay vào Từ Cửu Kỷ.
“Như vậy, xin mời ngài theo tôi đi một chuyến đi, Từ tiên sinh.”
Nhìn thấy cây súng sáng bóng lạnh lẽo trong tay người đàn ông, Từ Cửu Kỷ siết chặt vạt áo Hoàng Hân Duật ở phía sau, cố gắng trấn định nói:
“Nếu tôi không chịu?”
“Vậy… Tôi cũng chỉ đành phải giết Hoàng tiên sinh thôi.” Thưởng thức cây súng được đặc biệt chế tạo trong tay, giọng người đàn ông nhẹ nhàng cười nói.
“Anh không phải không muốn đối nghịch với Hoàng gia sao?”
Mới vừa rồi tuy rằng y khẩn trương sợ hãi, nhưng cũng nghe rất rõ đoạn đối thoại của hai người bọn họ, bởi vậy đối với câu trả lời bây giờ của người đàn ông ngược lại cảm thấy khó hiểu.
Y nghĩ rằng hắn ta sẽ dùng sức mạnh ép buộc y đi, nhưng sao lại…?
“Dù sao nếu không mang cậu đi, đến cuối cùng chúng tôi vẫn chỉ có thể cứng đối cứng với Hoàng gia, với lại đến lúc đó còn phải ứng phó với chủ tử của Hoàng gia, chi bằng hiện tại tôi sẽ giết hắn, sau đó thừa dịp Hoàng gia rắn mất đầu tiên hạ thủ vi cường… Cậu không thấy biện pháp này tốt lắm sao?”
Độ cong bên khóe môi càng thêm sâu, người đàn ông mặt không đổi sắc nhìn Từ Cửu Kỷ, nói tiếp:
“Hơn nữa từ trước đến nay tôi không thích miễn cưỡng người khác, cho nên nếu cậu thật sự không muốn đi, tôi cũng sẽ không bắt buộc cậu đi theo tôi, quyền quyết định ở trong tay cậu.”
Vẻ mặt người đàn ông không chút thay đổi, quanh thân hắn ta cũng không lộ ra chút sát ý nào, bộ dạng thản nhiên tự đắc, nhưng Từ Cửu Kỷ nhìn thấy trong mắt hắn ta, những lời hắn ta nói là thật, uy hiếp của hắn ta cũng là thật sự.
Đoán Hoàng Hân Duật nếu tìm giúp đỡ thì cũng sẽ rất nhanh đến đây, bởi vậy chỉ chốc lát, người đàn ông liền mở miệng hỏi:
“Vậy đáp án của cậu là?”
“Tôi đi theo anh.”
Không thể bỏ qua tình cảm sâu tận đáy lòng, cũng vô pháp phủ nhận chính mình căn bản không thể trơ mắt nhìn thấy hắn chết, bởi vậy Từ Cửu Kỷ chỉ có thể lựa chọn đi cùng người đàn ông kia, nhưng điều kiện tiên quyết là Hoàng Hân Duật nhất định phải bình an.
“Nhưng anh lấy gì cam đoan hắn nhất định không có việc gì?”
“A… Cậu thật đúng là lo lắng cho hắn mà.” Buồn cười lắc lắc đầu, người đàn ông hồi đáp:
“Tôi có thể đem cậu tránh ở chỗ tối, đợi cho người của Hoàng Hân Duật đến, xác định hắn bình an sau đó mới đi, thế nào, thế này đủ thành ý rồi chứ.”
“Rất đủ thành ý, nhưng cũng rất kỳ quái.”
Từ Cửu Kỷ có chút đăm chiêu nhìn hắn ta một lúc lâu, cuối cùng rốt cục nhịn không được hỏi ra vấn đề mà y cảm thấy kỳ quái.
“Trông anh rõ ràng không giống như là có ân oán gì với hắn, nhưng vì sao muốn đến trêu chọc hắn?”
Nghe vậy, người đàn ông đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới lại khẽ cười nói:
“A, lập trường mỗi người không giống nhau, tựa như lời cậu nói, tôi với hắn và Hoàng gia không hề có ân oán gì, chỉ là tôi có lập trường của tôi, cũng có thứ tôi cực lực phải bảo vệ, cho dù vì thế mà phải trả đại giới, tôi cũng vẫn sẽ liều lĩnh đi làm…”
Vừa nói chuyện đồng thời người đàn ông đầy thâm ý liếc nhìn Từ Cửu Kỷ một cái sau mới lại nói tiếp:
“Loại tâm tình này… Tôi nghĩ cậu cũng không xa lạ gì đúng không?”
Nghe hắn trả lời, Từ Cửu Kỷ chỉ trầm mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.