Thạch Phong Thành

Chương 12: Quái nhân bày kế biết thực hư - kỳ hải y lời thử minh chủ




Mông Diện Nhân vừa dừng chân, Viên Kỳ Hải cũng dừng lại và hỏi vội:
- Dường như phương giá rất thông thuộc với Chính Nghĩa Sảnh.
Phát ra một tràng cười châm chọc, Mông Diện Nhân đáp:
- Với ai khác thì Chính Nghĩa Sảnh này có thể được xem là Long Đàm Hổ Huyệt, nhưng với ta thì không có gì, và ngươi dám theo ta đi khỏi Chính Nghĩa Sảnh như thế này, ngươi có sợ không?
Dù biết rằng Mông Diện Nhân nói đúng có thể Viên Kỳ Hải dang trong cái kế điệu hổ ly sơn của đối phương, nhưng Viên Kỳ Hải vẫn ung dung đáp lại:
- Dù Viên mỗ có sợ thì chuyện cũng đã rồi. Vả lại chưa chắc gì phương giá có thể nghĩ được cách khắc được bộ pháp của Viên mỗ.
- Ha... Ha... Ha...! Tiểu tử quả có đởm lược. Ngươi yên tâm, ta đã bảo là có chuyện cần đàm đạo với ngươi, ta không sai lời đâu.
Nhìn chòng chọc vào mảnh lụa che kín chân diện của đối phương. Viên Kỳ Hải hỏi:
- Phương giá định giữ gìn chân diện như thế này mà đàm đạo sao?
Hiểu được ý của Viên Kỳ Hải, Mông Diện Nhân thở dài:
- Vì ẩn tình khó nói, ta chưa thể xuất lộ chân diện. Ngươi không ngại chứ?
Không ngờ đối phương lại nói như vậy, cũng như Viên Kỳ Hải vẫn còn có nhiều tâm sự chưa dám giải bày cùng ai, Viên Kỳ Hải đành phải chấp nhận việc này:
- Phương giá bảo là có chuyện cần bàn đàm đạo, chẳng hay đó là chuyện gì?
Không vội đáp ngay, Mông Diện Nhân chỉ lên tiếng hỏi:
- Trước tiên, ta muốn biết là ai đã truyền thụ bộ pháp kia cho ngươi?
Viên Kỳ Hải vì đã có lời hứa với Mã trưởng lão nên đành phải nói như đã từng nói với Tiêu minh chủ.
Có phần ngạc nhiên khi nghe Viên Kỳ Hải thuật xong một câu chuyện đầy giả tạo, Mông Diện Nhân lại hỏi:
- Vậy còn nội công tâm pháp của ngươi, có phải là cũng do nhân vật vô danh đó truyền thụ không?
Do đã lường trước trường hợp này, phòng khi Tiêu minh chủ bất ngờ phát hiện và hỏi đến Viên Kỳ Hải cứ theo câu chuyện đã bịa sẵn mà giải thích:
- Tại hạ không biết đó có phải là nội công tâm pháp của nhân vật đó hay không? Lúc tại hạ lo mọi hậu sự cho người này, tại hạ tình cờ nhìn thấy một cuộn lụa. Trong cuộn lụa chỉ có hai bức họa nhân đồ mà thôi. Thấy hay tại hạ liền thử thở nạp theo hai bức họa đó. Câu chuyện chỉ là như vậy.
Mông Diện Nhân kinh ngạc:
- Vậy lão họ Tiêu có biết rõ điều này không?
- Về bộ pháp thì tại hạ có nói nên Tiêu tiền bối đã biết. Còn về tâm pháp kia...
- Ngươi cố tình che giấu sự thật à?
Không biết phải giải thích như thế nào cho xuôi tai, Viên Kỳ Hải đành thở dài :
- Tại hạ thật sự không muốn giấu, chỉ là không có dịp để nói thôi.
- Sao lại không có dịp? Ngươi được lão họ Tiêu truyền thụ võ công, không lẽ với đường lối nội công khác lạ của ngươi lão họ Tiêu không nhận ra?
Viên Kỳ Hải chán nản đáp lại:
- Nếu đúng như phương giá vừa nói, tại hạ làm sao che giấu được cặp mắt tinh tường của Tiêu tiền bối? Sự thật không phải như vậy?
- Ngươi càng nói càng khó hiểu. Sự thật như thế nào mà ngươi bảo là không phải là như vậy?
Bao nhiêu sự băn khoăn bấy lâu nay bị đè nén, vào lúc này Viên Kỳ Hải được dịp tuôn ra:
- Bởi Tiêu tiền bối đâu có truyền thụ nội công cho tại hạ?
- Không truyền thụ nội công ư? Vậy lão đã chỉ dạy những gì cho ngươi?
- Kiếm, đao, quyền, chưởng, và thân pháp. Chỉ có thế thôi !
- Có Mê Tung Thất Kiếm không?
- Không ! Chỉ là Phi Hoa Kiếm !
- Còn Xích Dương Công, tuyệt học uy trấn giang hồ của lão thì sao?
Viên Kỳ Hải vẫn lắc đầu:
- Không có !
Mông Diện Nhân buột miệng hừ lạnh:
- Hừ ! Lạ thật ! Đã không truyền thụ nội công, cũng không truyền thụ những sở học thành danh, lão họ Tiêu muốn chỉ trao truyền cho ngươi những môn công phu tầm thường?
Viên Kỳ Hải càng thêm băn khoăn:
- Nói như phương giá thì Tiêu tiền bối không hề có thật tâm khi truyền dạy võ công cho tại hạ?
Mông Diện Nhân gật đầu:
- Mười phần đến chín là như vậy. Ngươi nghĩ xem, liệu lão có phải làm như vậy là để mua chuộc ân tình với ngươi và để nhắm vào Thạch Phong Thành Chi Thược không?
Viên Kỳ Hải giật nảy mình:
- Sao phương giá biết việc tại hạ có Thạch Phong Thành Chi Thược trong người?
- Ha... Ha... Ha... ! Ngươi hỏi ta? Việc ngươi có Thạch Phong Thành Chi Thược được lão họ Tiêu đảm nhận việc giám hộ vốn đã được mọi người đồn đại thì làm sao lại không nghe biết?
- Có phải phương giá đến tìm tại hạ vào lúc này cũng là vì Thạch Phong Thành Chi Thược không?
Mông Diện Nhân vẫn tỏ ra bình thản trước sự nghi ngờ của Viên Kỳ Hải :
- Ngươi xem ta là hạng người gì? Thạch Phong Thành Chi Thược vốn vật bất tường, ai ai cũng muốn tránh. Ta cũng không phải ngoại lệ.
Qúa đỗi kinh ngạc trước sự thừa nhận thẳng thắn của Mông Diện Nhân, Viên Kỳ Hải vọt miệng hỏi:
- Phương giá có thể giải thích cho tại hạ rõ Thạch Phong Thành là thế nào không?
Mông Diện Nhân lắc đầu:
- Ngươi không cần phải vội. Một là vì ngươi đã giữ Thạch Phong Thành Chi Thược, trước sau gì ngươi cũng biét cả thôi ! Việc quan trọng đối với ngươi vào lúc này là chuyện khác kia.
- Chuyện gì phương giá?
Mông Diện Nhân chợt hạ giọng :
- Đối phó với lão họ Tiêu.
Viên Kỳ Hải cả kinh:
- Sao lại phải...
Xua tay ngăn lại, không cho Viên Kỳ Hải nói hết lời, Mông Diện Nhân bảo:
- Không phải sao? Lão họ Tiêu rõ ràng là có ý nhắm vào Thạch Phong Thành Chi Thược, không thể không nghĩ ra cách đối phó.
- Xem ra giữa phương giá và Tiêu minh chủ phải có oán cừu, phải không?
Bằng giọng lạnh lùng, Mông Diện Nhân gạt ngang:
- Phải hay không, chuyện này với ngươi tuyệt nhiên không có quan hệ.
Vẫn là ẩn tình khó nói ư? Ta có nên tin vào lão không?
Sự nghi ngại của Viên Kỳ Hải do để lộ ra sắc diện nên Mông Diện Nhân đã đoán được:
- Việc ta nói là ta nói, tin hay không thì tùy ngươi. Chỉ có điều...
- Là điều gì?
- Nếu ngươi tin và muốn đối phó với lão họ Tiêu, ta có thể giúp ngươi.
Động tâm, Viên Kỳ Hải nhanh miệng hỏi:
- Giúp như thế nào?
Mông Diện Nhân phẩy tay:
- Chuyện đó để sau hãy bàn, ta cần biết thái độ của ngươi trước đã. Ngươi tin hay không tin điều này?
Viên Kỳ Hải do dự:
- Tại hạ...
Mông Diện Nhân gật đầu bảo:
- Ta không trách ngươi một khi ngươi đã xem lão họ Tiêu là một nhân vật lỗi lạc. Tuy nhiên, ta có cách này giúp ngươi xác định hư thực.
- Phương giá có cách gì?
Mông Diện Nhân bật cười hinh hích:
- Dễ thôi ! Ngay khi có dịp, ngươi cứ thử làm bằng cách nài nỉ lão truyền thụ Xích Dương Công và Xích Dương Chưởng cho ngươi. Kết quả như thế nào, ngươi tất rõ.
- Tiêu tiền bối chấp thuận thì sao?
- Nếu lão chấp thuận kể như ta đã nhận định sai về lão.
- Phương giá tin chắc là Tiêu tiền bối sẽ từ chối ư?
Mông Diện Nhân đáp ngay, không một chút chần chừ:
- Ta tin chắc ! Đồng thời ta cũng e rằng ngươi khó giữ được tính mạng.
Viên Kỳ Hải hốt hoảng:
- Tại sao?
- Vì Thạch Phong Thành Chi Thược. Ngươi nghĩ có đúng không?
Lộ vẻ hoang mang rồi từ từ bình tâm lại, Viên Kỳ Hải liền đáp ứng:
- Được lắm ! Tại hạ sẽ thử qua một lần cho biết.
- Ngươi không sợ mất mạng?
- Không ! Tại hạ đã có cách tự giữ mình.
- Là cách gì?
Viên Kỳ Hải cười nhẹ:
- Thiên cơ bất khả lộ. Đến khi gặp lại, tại hạ sẽ nói cho phương giá nghe.
Ngần ngừ một lúc lâu, Mông Diện Nhân mới bảo:
- Cũng được, ta tin ngươi. Đêm mai vào canh ba, ngươi cứ đến đây tìm ta. Ta sẽ giúp ngươi đối phó với lão, nếu lão thật sự chối từ việc truyền thụ công phu tuyệt kỹ của ngươi.
Viên Kỳ Hải nghi hoặc:
- Sao lại là đêm mai? Hiện giờ Tiêu tiền bối không có ở Chính Nghĩa Sảnh, nhỡ hôm nay tại hạ không gặp được Tiêu tiền bối thì sao?
Mông Diện Nhân cười dài, bảo:
- Về điều này thì ngươi bất tất phải nghi ngờ. Theo tin tức ta thu lượm được, nội nhật ngày hôm nay lão họ Tiêu sẽ quay về. Còn việc ngươi có gặp được lão hay không là do ngươi tự quyết định.
Hẹn gặp lại !
Vút !
Bán tín bán nghi, Viên Kỳ Hải cứ nhìn theo hướng vừa đi khuất của Mông Diện Nhân, mới lững thững quay lại Chính Nghĩa Sảnh.
oo Đúng như Mông Diện Nhân đã dự đoán, Tiêu minh chủ đã quay về Chính Nghĩa Sảnh khi mặt trời vừa quá ngọ.
Lòng đầy quyết tâm, Viên Kỳ Hải liền đi đến tận thư phòng của Tiêu minh chủ.
Vừa nhìn thấy Viên Kỳ Hải, Tiêu minh chủ vội lên tiếng:
- Kỳ Hải điệt muốn gặp ta ư? Vào đây. Ngồi xuống đi nào !
Vẫn đứng cho dù Tiêu minh chủ đang vồn vã mời ngồi, Viên Kỳ Hải mở miệng nói ngay vào chánh đề:
- Tiêu tiền bối ! Tiểu điệt muốn được Tiêu tiền bối truyền thụ cho Xích Dương Công.
Ngớ người ra đầy kinh ngạc, Tiêu minh chủ sau đó mới lên tiếng:
- Ồ ! Chuyện này không thể vắng tắt một vài lời mà nói hết được. Kỳ Hải điệt hãy ngồi xuống đây đi đã, chúng ta sẽ bàn sau.
Thán phục trước nhận định của Mông Diện Nhân, Viên Kỳ Hải vẫn đứng nguyên vị khi lên tiếng nói minh bạch:
- Theo tiểu điệt biết, Tiêu tiền bối còn có nhiều tuyệt học thành danh. Do tiểu điệt dù sao cũng là ký danh đệ tử của Tiêu tiền bối, tiểu điệt không muốn thế này, khi cùng người giao đấu sẽ làm ô uế thanh danh của Tiêu tiền bối. Mong Tiêu tiền bối nghĩ lại và lượng thứ cho tiểu điệt đã thất ngôn.
Lộ vẻ khó khăn, Tiêu minh chủ cũng đứng lên. Vừa đi đi lại lại trong thư phòng, Tiêu minh chủ vừa tìm lời giải thích:
- Về việc nay... Có nhiều điều bấy lâu nay ta vẫn muốn nói cho Kỳ Hải điệt nghe nhưng chưa có dịp. Tiện đây, ta đành phải nói thôi. Nguyên là thế này...
Viên Kỳ Hải vội cướp lời:
- Tiêu tiền bối phải đa đoan công việc, tiểu điệt thật tâm không muốn tốn thời gian của tiền bối.
Tiểu điệt rất mãn nguyện nếu được Tiêu tiền bối đáp thẳng cho một lời. Thuận hay không chấp nhận, vậy thôi.
Quắc mắt nhìn Viên Kỳ Hải như không hề chờ nghe câu nói thẳng thừng này, Tiêu minh chủ sau đó chậm rãi hỏi:
- Nếu vì một nguyên nhân nào đó, ta buộc phải nói lời chối từ thì sao? Kỳ Hải điệt sẽ không buồn ta chứ?
Viên Kỳ Hải đáp lại:
- Đương nhiên tiểu điệt sẽ không buồn, vì đó là quyền của Tiêu tiền bối. Tuy nhiên, tiểu điệt đành phải chia tay với Tiêu tiền bối và Chính Nghĩa Sảnh mà thôi.
Nói xong, Viên Kỳ Hải có phần nơm nớp lo sợ và sẵn sàng đón chờ cơn thịnh nộ của Tiêu minh chủ.
Tuy nhiên, trái ngược hoàn toàn với ý nghĩ của Viên Kỳ Hải. Tiêu minh chủ chỉ thoáng một chút giật mình rồi ổn lại. Với một nụ cười khoan hòa nở trên môi, Tiêu minh chủ nhẹ giọng bảo:
- Kỳ Hải điệt đã có ý nghĩ này từ lúc nào?
Viên Kỳ Hải ngạc nhiên:
- Là ý nghĩ gì? Về Xích Dương Công ư?
Tiêu minh chủ lắc đầu:
- Không phải ! Ta biết điều đó chỉ là cái cớ của Kỳ Hải điệt mà thôi. Ta muốn hỏi về việc Kỳ Hải điệt muốn ly khai Chính Nghĩa Sảnh kia?
- Nếu như Tiêu tiền bối hỏi thì ý nghĩ này đã đến với tiểu điệt từ đêm qua, sau khi tiểu điệt ngẫm nghĩ lại toàn bộ sự việc.
- Ngẫm lại toàn bộ sự việc ư? Ngẫm như thế nào?
Viên Kỳ Hải đáp lại thật lòng:
- Tiểu điệt nghĩ tiểu điệt có nên người hữu dụng không nếu chỉ cam phận giam hãm suốt đời ở đây?
Đứng yên nhìn Viên Kỳ Hải như muốn dò xét, Tiêu minh chủ hỏi:
- Còn gì nữa không?
Hít một hơi dài đầy lồng ngực, Viên Kỳ Hải nói tiếp:
- Còn ! Tiểu điệt lại tự hỏi, nhỡ có một ngày tiểu điệt buộc phải rời xa Chính Nghĩa Sảnh liệu tiểu điệt có đủ công lực để giữ gìn Thạch Phong Thành Chi Thược không? Chi bằng...
Viên Kỳ Hải vừa nói ngập ngừng, Tiêu minh chủ liền nôn nóng hỏi ngay:
- Chi bằng thế nào? Kỳ Hải điệt có chủ trương gì rồi ư?
Viên Kỳ Hải gật đầu:
- Tiểu điệt đã có chủ trương. Đó là tiểu điệt sẽ đi tìm Thạch Phong Thành. Để tiểu điệt dẫu có chết vì Thạch Phong Thành Chi Thược thì cũng biết Thạch Phong Thành là gì !
- Không được ! Ý nghĩ này thật là ấu trĩ.
Tiếng gắt của Tiêu minh chủ làm cho Viên Kỳ Hải lo sợ và cảnh giác.
Quả nhiên Mông Diện Nhân đã tiên liệu không sai về thái độ của Tiêu minh chủ.
Tiêu minh chủ ngang nhiên lập luận:
- Việc Kỳ Hải điệt muốn tìm đến Thạch Phong Thành, ta không hề ngăn cản. Chỉ có điều lúc ta nhận giám hộ Kỳ Hải điệt hầu như đồng đạo trên giang hồ đều biết rõ. Là ta muốn đề cập đến Thạch Phong Thành Chi Thược. Vì sự an nguy của toàn thể võ lâm Trung Nguyên, ta bắt buộc phải ra lệnh cho Kỳ Hải điệt rằng, Kỳ Hải điệt muốn đi cứ đi, nhưng Thạch Phong Thành Chi Thược phải để lại.
Đã lường trước trường hợp này, Viên Kỳ Hải ung dung hỏi lại:
- Tiêu tiền bối tán thành việc tiểu điệt rời khỏi Chính Nghĩa Sảnh?
Tiêu minh chủ gật đầu lập lại:
- Ta đã nói rồi, chỉ cần có Thạch Phong Thành Chi Thược lưu lại là đủ.
Viên Kỳ Hải mỉm cười :
- Tiểu điệt cũng không muốn lưu giữ Thạch Phong Thành Chi Thược ở bên mình. Tiểu điệt chắc chắn sẽ lưu lại.
Tiêu minh chủ vụt xòe tay ra:
- Đưa đây !
Viên Kỳ Hải lắc đầu:
- Tiêu tiền bối không việc gì phải vội. Thạch Phong Thành Chi Thược hiện không ở bên mình tiểu điệt.
- Vậy thì ở đâu?
- Chỗ tiểu điệt cất giấu là ở bên trong Chính Nghĩa Sảnh này. Chờ khi tiểu điệt rời khỏi nơi đây, tiểu điệt sẽ chỉ điểm cho Tiêu tiền bối.
Mặt không đổi sắc, giọng nói vẫn không thay đổi, nhưng câu hỏi tiếp theo của Tiêu minh chủ lại chất chứa đầy sự giận dữ:
- Kỳ Hải điệt có ý nghi ngờ ta?
Vững tâm vào mưu kế đã sắp bày, Viên Kỳ Hải đáp:
- Tiêu tiền bối chớ nói quá lời, Tiểu điệt chỉ không muốn chuốc lấy phiền nhiễu vào thân mà thôi.
Tiêu minh chủ bật cười, buộc miệng khen:
- Tâm cơ khá lắm ! Người như KỲ Hải điệt, tiền đồ sáng lạng.
Viên Kỳ Hải nhân lúc Tiêu minh chủ vui vẻ liền đẩy đưa:
- Tiền đồ như thế nào, Tiểu điệt do không đoán được nên không dám lạm bàn. Chứ hạng người như tiểu điệt vẫn không lọt vào nhãn quang của một người.
Tiêu minh chủ cười phá lên, hỏi:
- Ha... Ha... Ha... ! Kỳ Hải điệt muốn nói ta ư? Quả là hế cách nói. Khéo lắm, khéo nói lắm.
Nghiêm mặt lại, Tiêu minh chủ hỏi tiếp:
- Kỳ Hải điệt định lúc nào sẽ ly khai?
Viên Kỳ Hải đáp:
- Nếu Tiêu tiền bối thấy không có gì trở ngại, tiểu điệt xin đi ngay bây giờ.
Với vẻ mặt băn khoăn, Tiêu minh chủ bảo:
- Kỳ Hải điệt việc gì phải vội? Hãy nán lại đôi ngày để ta đặt tiệc tiễn hành.
Viên Kỳ Hải lắc đầu:
- Sớm cũng đi mà muộn cũng đi, ở nán lại bao nhiêu ngày cũng vậy thôi.
Tiêu minh chủ bèn gật đầu:
- Như vậy cũng được. Nhưng y phục của tiểu thiếu hiệp...
Đột nhiên nghe Tiêu minh chủ thay đổi lối xưng hô, Viên Kỳ Hải giật mình lo ngại:
- Y phục của tiểu điệt thế nào?
Tiêu minh chủ đáp với vẻ miễn cưỡng:
- Đó là y phục đặc chế cho Giáp Sĩ Hộ Sảnh. Tiểu thiếu hiệp không nên mặc thì hơn.
Khuôn mặt liền giãn ra, Viên Kỳ Hải cười nhẹ:
- Tiêu tiền bối không nhắc tiểu điệt cũng không để ý. Tiểu điệt sẽ cởi bỏ ngay bộ y phục này.
Quay người định bước trở lại tịnh phòng, Viên Kỳ Hải sững cả thần hồn khi nghe Tiêu minh chủ gọi lại:
- Tiểu thiếu hiệp, bất tất phải bỏ đi. Hãy quay lại xem nào.
Thần thái lo sợ, Viên Kỳ Hải từ từ quay lại và luôn trong tư thế chờ đợi sự trừng phạt của Tiêu minh chủ nhằm lấy đi tính mạng của Viên Kỳ Hải.
Nhưng không phải thế.
Viên Kỳ Hải cảm thấy nhẹ nhõm toàn thân khi nhìn theo hướng tay chỉ của Tiêu minh chủ về góc thư phòng:
- Ở đó ta luôn để sẵn hai bộ y phục. Còn đây là một chút ít ngân lượng, tiểu thiếu hiệp cứ mang đi.
Đây quả là một bất ngờ ngoài dự liệu của Viên Kỳ Hải.
Viên Kỳ Hải luống cuống nói lời cảm tạ.
- Tiểu điệt... đa tạ sự quan tâm của Tiêu tiền bối.
Xua tay, Tiêu minh chủ bảo:
- Giữa ta và tiểu thiếu hiệp tuy không có danh phận sư đồ, nhưng dẫu sao cũng một thời gian dài chung sống. Tiểu thiếu hiệp không nên khách khi như vậy. Việc thay đổi y phục là điều bất đắc dĩ, tiểu thiếu hiệp không trách ta vẽ chuyện là được rồi. Tiểu thiếu hiệp còn chờ gì nữa. Mau mau thay đổi y phục đi.
Viên Kỳ Hải ngơ ngác nhìn quanh:
- Thay ở đây ư?
Tiêu minh chủ phì cười:
- Tiểu thiếu hiệp ngại điều gì? Nếu cảm thấy bất tiện, tiểu thiếu hiệp cứ ở đây, ta sẽ ra ngoài chờ vậy.
Tiếng cười của Tiêu minh chủ tuy vô hại nhưng lại là một sự đả kích khá mạnh đối với Viên Kỳ Hải.
- Tiêu tiền bối bất tất phải rời đi. Tiểu điệt không hề cảm thấy bất tiện.
Nhìn Viên Kỳ Hải thay đổi y phục, Tiêu minh chủ luôn nở nụ cười hài lòng.
Gói ghém bộ y phục thứ hai để mang theo, cho chỗ ngân lượng kia vào người, Viên Kỳ Hải một lần nữa đáp tạ:
- Ân tri ngộ của Tiêu tiền bối dành cho tiểu điệt, tiểu điệt nguyện khắc vào trí tâm.
Lại xua tay như không muốn nghĩ đến những lời khách sáo của Viên Kỳ Hải, Tiêu minh chủ bảo:
- Để ta tiễn tiểu thiếu hiệp một đoạn đường. Chúng ta đi thôi.
Do đoán biết ý định của Tiêu minh chủ, sau khi đã rời xa Chính Nghĩa Sảnh, Viên Kỳ Hải nói:
- Bên trong tịnh phòng, tiểu điệt có di thư lưu lại. Tiêu tiền bối cứ xem qua sẽ rõ. Tiểu điệt xin được cáo từ.
Những tưởng đâu Tiêu minh chủ sẽ không hài lòng về việc này. Viên Kỳ Hải thoáng bất ngờ khi nghe Tiêu minh chủ cười vang:
- Ha... Ha... Ha... ! Tiểu thiếu hiệp chỉ khéo lo xa thì thôi. Ngay từ đầu ta đã đoán trước việc này. Ta có ngấm ngầm chỉ thị cho Cao Thạch đi lấy Thạch Phong Thành Chi Thược rồi. Tiểu thiếu hiệp có đi nên cẩn trọng. Ha... ha... hạ. Vút !
Nhìn Tiêu minh chủ an tường quay lại, Viên Kỳ Hải cứ nghĩ ngợi không thôi.
Từ đó cho đến lúc đêm về, Viên Kỳ Hải luôn tự hỏi:
- Tiêu tiền bối làm sao đoán được. Việc ngấm ngầm ra chỉ thị cho Cao đại huynh xảy ra vào lúc nào, sao ta không hay biết? Còn nữa, thái độ của Tiêu tiền bối là bất minh, hay quang minh lỗi lạc đây? Liệu ta có quá nghi ngờ Tiêu minh chủ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.