Thạch Phong Thành

Chương 23: Trước người ngọc bộc lộ ẩn tình - chạm cao thạch rõ người bắc cương




Dưới ánh trăng mờ ảo đang chiếu soi nhợt nhạt khắp một vùng rừng núi cô tịch, hai bóng nhân ảnh đang loang loáng lao đi bỗng dừng lại.
Một giọng nói thanh tao xuất phát từ một trong hai bóng nhân ảnh nọ bỗng cất lên:
- Sao đại ca không đi nữa? Thạch Phong Thành Chi Thược được đại ca cất giấu ở gần đây ư?
Giọng thứ hai là giọng nói trầm trầm của một nam nhân liền đáp lời:
- Không phải ở đây ! Chỉ là sắp đến thôi ! Ta phải dừng lại vì có nhiều điều nghi vấn, ta muốn nghe muội giải thích.
Nữ nhân nọ lại lên tiếng:
- Đại ca muốn giải thích điều gì?
Nam nhân liền hỏi:
- Chủ nhân của lệnh tôn là ai? Tại sao lệnh tôn và tam vị huynh đệ kết nghĩa lại đặt kỳ vọng vào chuyến đi vào Thạch Phong Thành của ta đến vậy?
Nữ nhân nọ thở ra nhè nhẹ:
- Đại ca đã biết rồi, cần gì phải căn vặn muội? Gia phụ đã nghiêm cấm muội làm sao dám nói tất cả cho đại ca?
Nam nhân kia bực dọc kêu lên:
- Vì ta biết rõ nên ta phải đợi đến lúc này mới hỏi muội. Điều nghi ngờ này ta đã canh cánh bên lòng suốt thời gian lưu ngụ tại Hắc Lâm Kỳ trận với lệnh tôn. Muội không thể giải thích sơ lược cho ta nghe sao?
Nữ nhân nọ ngẩng đầu lên nhìn nam nhân kia. Dưới ánh trăng tuy là mờ ảo nhưng diện mạo xinh đẹp tuyệt trần của nữ nhân nọ vẫn lộ rõ mồn một.
Nàng ta giương đôi mắt trong vắt như nước hồ thu vừa nhìn vào nam nhân kia vừa ai oán hỏi:
- Đại ca sao lại gây khó khăn cho muội? Muội không nói được, thật mà !
Trước giọng nói ai oán của mỹ nhân, đến lượt nam nhân nọ phải ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm đầy trăng sao.
Gương mặt tuấn tú của nam nhân tuy không hề có biến đổi, nhưng giọng nói của chàng ta có phần nào uất nghẹn:
- Ngọc Hà muội ! Không phải là ta gây khó khăn cho muội như muội nghĩ đâu. Chỉ có điều ta đã từng mơ mồ rằng không chừng mục đích của lệnh tôn có phần giống với mục đích của ta. Nhưng thật đáng tiếc, chuyện của ta do quá đỗi mờ mịt nên ta không dám nói ra dù là nửa lời. Ngược lại, lệnh tôn Vũ Văn và Mã tiền bối thì cứ bí bí ẩn ẩn, không chịu giải thích rõ cho ta nghe. Cứ như song phương đang lâm cảnh đồng sàng, nhưng lại dị mộng, cùng một mục đích nhưng lại thực hiện riêng lẻ theo hai đường.
- Chuyện của đại ca như thế nào mà bảo là mờ mịt? Đại ca không chịu nói thì đâu thể trách được gia phụ và Nhị bá bá cũng không nói.
Thở ra một hơi dài não ruột, trang nam nhân nọ vừa nhìn vào mặt Ngọc Hà mỹ nhân vừa thuật chuyện:
- Nếu muội không sợ nhàm tai thì nghe đây. Ta là Viên Kỳ Hải và phụ thân ta đương nhiên cũng họ Viên. Nhưng có một điều khiến ta lại nghĩ ta không phải họ Viên.
Ngọc Hà mỹ nhân chợt kêu lên, xen vào:
- Sao lạ vậy, đại ca? Có điều gì khiến đại ca phải nghi ngờ về điều này?
Viên Kỳ Hải không đáp mà lại hỏi ngược lại:
- Theo muội, vì lý do gì một người không hề biết võ công như phụ thân ta, trước lúc chết lại lẩm bẩm ba chữ Thạch Phong Thành?
Ngọc Hà nhanh nhẩu đáp lại:
- Chắc chắn lệnh tôn thuở sinh thời đã từng nghe ai nói đến nên mới biết.
Viên Kỳ Hải lắc đầu:
- Suốt đời gia phụ chỉ biết lo chăm sóc một mảnh vườn ở sau nhà, gia phụ có đi được đến đâu mà biết địa danh này?
- Nếu vậy, có khi lệnh tiên tôn đã từng là nhân vật thuộc giới giang hồ. Vì muốn che mắt thù gia nên phải ẩn lánh và chấp nhận cuộc sống an cư lạc nghiệp như một thường nhân. Điều này vẫn thường xảy ra kia mà.
Viên Kỳ Hải lại lắc đầu:
- Gia phụ không hề biết võ công và cũng chưa một lần nào để lộ việc phải ẩn lánh gia thù.
- Hoặc lệnh tiên tôn đã bị kẻ thù phế bỏ võ công thì sao?
- Cũng không phải. Vì nếu có không lẽ gia phụ không muốn ta tìm cách báo thù?
Trầm ngâm một lúc, Ngọc Hà chợt hỏi:
- Trước lúc nhắm mắt, ngoài ba chữ Thạch Phong Thành, lệnh tiên tôn còn trăn trối điều gì nữa không?
Viên Kỳ Hải đáp:
- Nói thêm thì không có. Nhưng lúc đó gia phụ có trao cho ta một vật.
- Là vật gì?
Viên Kỳ Hải đưa tay xuống chân và lấy từ xà cạp ra một chiếc nhẫn bằng sắt có chạm hoa văn tinh tế (thiết chỉ hoàn). Viên Kỳ Hải đáp:
- Là vật này !
Xem qua vật đó một lượt, vì không nhận ra lai lịch của thiết chỉ hoàn, Ngọc Hà vừa trả lại cho Viên Kỳ Hải vừa hỏi:
- Lệnh tiên tôn làm như vậy là có ý gì?
Viên Kỳ Hải lắc đầu:
- Ta chỉ có những ước đoán mà thôi. Chắc chắn gia phụ muốn ta phải tìm đến Thạch Phong Thành. Vì địa danh này chỉ có giới giang hồ am hiểu, mà gia phụ lại không thuộc giới này, ta đoán ta không phải họ Viên.
Ngớ người ra, Ngọc Hà kêu lên:
- Đại ca đoán như vậy có khi nào là quá vô đoán không?
Viên Kỳ Hải thở dài:
- Đôi khi ta cũng nghĩ như muội. Nhưng nếu không hề trăn trối một điều gì khác ngoài ba chữ kinh thiên động địa này. Hơn nữa, tại gia trang ta có nhìn thấy một bàn hương. Nhưng thay vì để phụng tự tổ tiên hay tiện mẫu vốn đã khuất núi từ lâu thì lại phụng thờ một bức di họa hình của một trang hiệp khách.
Ngừng lời một chút, Viên Kỳ Hải lại nói:
- Theo ta, nếu gia phụ có biết đến Thạch Phong Thành thì là do trang hiệp khách này nói lại. Còn ta thì lại có liên quan đến trang hiệp khách đó, liên quan đến thiết chỉ hoàn và cũng liên quan đến những bí ẩn trong Thạch Phong Thành.
- Lệnh tiên tôn vì sao mà chết? Cái chết của lệnh tiên tôn có điều gì bất bình thường hoặc đáng ngờ không?
Viên Kỳ Hải thoáng có nét buồn khi nghe Ngọc Hà nhắc đến việc này:
- Không ! Như mọi thường nhân, gia phụ sau một cơn bạo bệnh rồi mới mất.
- Vậy trong thời gian đó, lệnh tiên tôn không một lời nói nào đề cập đến lai lịch của đại ca sao?
Viên Kỳ Hải cười buồn:
- Cũng không! Hoặc do người không muốn nói hoặc lúc đó bản thân ta còn nhỏ, chưa đủ lý trí để hiểu nên người ngại không nói.
- Hoặc giả không phải như đại ca nghi ngờ, vì không có gì để nói nên lệnh tiên tôn mới không nói?
Viên Kỳ Hải thở dài:
- Cũng có thể. Tuy nhiên ba chữ Thạch Phong Thành phải giải thích như thế nào đây?
Không thể giải đáp được câu hỏi này của Viên Kỳ Hải, Ngọc Hà bèn hỏi lảng sang vấn đề khác:
- Có phải vì thế mà đại ca quyết lòng phải đi vào Thạch Phong Thành?
Viên Kỳ Hải lẳng lặng gật đầu:
Ngọc Hà buồn bã lên tiếng:
- Đúng như đại ca đã nói, câu chuyện của đại ca quả là mơ hồ, mờ mịt ! Muội nghĩ, dù đại ca có nói ra cho gia phụ hoặc Nhị bá bá nghe, chưa chắc có ai tin.
Nhìn vào Ngọc Hà, Viên Kỳ Hải chợt hỏi:
- Ý của muội là muội sẽ không giải thích gì cho ta nghe?
Ngọc Hà cúi đầu:
- Đại ca đừng trách muội. Muội không phải vì không tin đại ca, mà là muội không thể nói được.
Sao đại ca không chờ đến lúc hoàn hành xong việc nhập Thạch Phong Thành rồi hỏi thẳng gia phụ?
Viên Kỳ Hải cười nhẹ:
- Có lẽ phải như vậy thôi. Ta đâu còn cách nào khác. Đi nào, muội.
Ngọc Hà kinh ngạc:
- Phải đi nữa ư? Còn bao lâu nữa đại ca?
Viên Kỳ Hải đưa tay chỉ về phía trước rồi trấn an:
- Ngay phía trước kia rồi. Muội có nhìn thấy ngôi cổ tự đó không? Đêm nay chúng ta đã có chỗ trú thân rồi, đỡ cho muội phải vất vả như những ngày qua.
Nói xong, Viên Kỳ Hải liền đi trước dẫn đường cho Ngọc Hà.
Nhưng khi còn cách Lâm Sơn Tự ngoài mười trượng, Viên Kỳ Hải bỗng dừng lại.
Ngọc Hà buộc miệng nói:
- Có gì bất ổn sao, đại ca?
Viên Kỳ Hải khe khẽ đáp:
- Bên trong Lâm Sơn tự có người.
- Chuyện đó đâu có gì là lạ? Một ngôi miếu tự bề thế như thế này làm gì không có người lưu ngụ để chăm sóc?
Viên Kỳ Hải lắc đầu, khẽ giải thích:
- Bình thường thì đúng như lời muội nói. Nhưng ở Lâm Sơn tự lại không phải như vậy. Trụ trì của Lâm Sơn tự là Thông Hư đại sư đã quay về Thiếu Lâm phái từ lâu rồi, nơi này phải không có người mới đúng. Ta không hề chờ đợi điều này.
Ngọc Hà thản nhiên nói:
- Có thì có. Chúng ta cứ đường hoàng đến gõ cửa và xin tá túc. Sau khi đại ca thu hồi lại Thạch Phong Thành Chi Thược, chúng ta lại đường hoàng lên đường. Đại ca sợ gì chứ?
Ngẫm nghĩ một lúc, Viên Kỳ Hải căn dặn:
- Đành phải hành động như muội thôi. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải đề phòng. Theo ta nếu bên trong Lâm Sơn tự không phải là bọn thảo khấu ẩn nấp thì cũng là những nhân vật giang hồ.
Chúng ta không nên gây sự thì hơn.
Viên Kỳ Hải bắt đầu tiến dần về Lâm Sơn tự, có Ngọc Hà chậm bước theo sau.
Khi còn cách Lâm Sơn tự khoảng ba trượng, một âm thanh từ bên trong bóng xế màn đêm bay ra :
- Dừng lại ! Ai đến đấy? Hãy xưng danh.
Nhíu mày kinh ngạc, Viên Kỳ Hải với thần hồn bất định kêu lên:
- Có phải Cao đại huynh không? Sao Cao đại huynh có mặt ở đây?
Vút !
Vút ! Vút !
Một trước, hai sau, ba bóng người lần lượt từ bên trong Lâm Sơn Tự lao ra.
Đúng như nhận định của Viên Kỳ Hải, nhân vật lao đến trước là Cao Thạch, đại đệ tử của Tiêu minh chủ. Còn hai nhân vật hiện thân sau đó chính là hai Giáp Sĩ Hộ Sảnh, hai trong nhị thập tứ tinh tú, hộ vệ luôn về Tiêu minh chủ.
Không nhận ra Viên Kỳ Hải là ai, Cao Thạch sau khi nhìn chăm bẩm vào Ngọc Hà mà không hề giữ ý mới hỏi Viên Kỳ Hải:
- Thiếu hiệp là ai? Sao lại gọi bản nhân là đại huynh?
Viên Kỳ Hải tuy có điều hiềm khích với Cao Phi, nhị đệ của Cao Thạch, nhưng vẫn thản nhiên đáp lời Cao Thạch:
- Đệ là Viên Kỳ Hải. Cao đại huynh không nhận ra đệ thật à?
Cao Thạch chợt nhe răng, để lộ một nụ cười đầy tà ý. Sau đó, Cao Thạch vùng cười lớn:
- Ha... Ha... Ha... ! Quả là ý trời. Tất cả đều do thiên ý cả mà ! Ha... Ha... Ha...
Lộ vẻ khó chịu, Ngọc Hà tiến lên và đứng sát vào Viên Kỳ Hải. Ngược lại Viên Kỳ Hải vẫn bình thản chờ Cao Thạch thôi cười mới lên tiếng hỏi:
- Cao đại huynh sao lại bảo là ý trời? Dường như Cao đại huynh có phần đắc ý khi nhìn thấy đệ vậy?
Không vội đáp lại, Cao Thạch khẽ vẫy tay làm hiệu và kêu lên:
- Đệ Nhất ! Hãy gọi mọi người ra cả đây. Chúng ta gặp may rồi.
Một trong hai tên Giáp Sĩ Hộ Sảnh liền quay người bước vào trong.
Đang khi đó, Viên Kỳ Hải vẫn bình thản nghe Cao Thạch cật vấn:
- Ngươi đoán đúng đấy, Viên Kỳ Hải! Ta đang muốn tìm ngươi là để họi một vật. Thạch Phong Thành Chi Thược đâu?
Viên Kỳ Hải chưa kịp đáp thì tên Giáp Sĩ Hộ Sảnh kia đã quay lại. Theo sau hắn là mười nhân vật nữa cũng là Giáp Sĩ Hộ Sảnh. Chờ khi vòng người gồm mười hai Giáp Sĩ Hộ Sảnh đã nguyên vị, vây kín Viên Kỳ Hải và Ngọc Hà vào giữa. Viên Kỳ Hải thản nhiên hỏi lại:
- Không phải trước kia đệ đã giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho lệnh sư rồi sao?
Cao Thạch sa sầm nét mặt và gầm lên:
- Đó là vật giả. Người tưởng gia sư không biết sao?
Viên Kỳ Hải vờ ngạc nhiên:
- Giả? Lệnh sư dựa vào đâu mà bảo đó là vật giả.
Cao Thạch cười lớn:
- Ha... Ha... Ha... ! Chính gia sư đã đi vào Thạch Phong Thành. Nhờ đó mới phát hiện được thủ đoạn của ngươi. Ngươi không thể nào chối được đâu.
Viên Kỳ Hải vẫn ngạc nhiên, và lần này là ngạc nhiên thật sự:
- Lệnh sư đã đi vào Thạch Phong Thành? Làm sao vào được? Lệnh sư có họa đồ Thạch Phong Thành à?
Đang đắc ý, Cao Thạch chợt tắt tịt khi nhge Viên Kỳ Hải nói. Để khỏa lấp, hắn bỗng quát lên:
- Làm sao vào được đó là việc của gia sư chứ không phải việc của ngươi. Ngươi chỉ cần trao vật thật ra đây là được rồi.
Viên Kỳ Hải theo m.ach suy nghĩ vẫn lẩm bẩm:
- Trước sau hai mảnh họa đồ đều do Bắc Cương môn hạ đoạt mất. Không lẽ Tiêu minh chủ đã âm thầm đoạt lại và âm thầm do tìm bí ẩn ở Thạch Phong Thành?
Cao Thạch bỗng quát tướng lên:
- Viên Kỳ Hải ! Ngươi nhất định không giao vật ra ư? Ta không còn nhẫn nại được nữa đâu.
Viên Kỳ Hải chậm rãi lắc đầu:
- Nhận được vật là lệnh sư? Cho là thật rồi lại cho là giả cũng là lệnh sư. Cao đại huynh không nghĩ rằng đã dồn ép tại hạ sao?
Đanh giọng lại, Cao Thạch nạt hỏi:
- Lần cuối cùng, ta hỏi ngươi có chịu giao vật ra không?
Ngọc Hà không sao nín nhịn được nữa liền lên tiếng xen vào:
- Bọn ta không giao thì sao? Ngươi và bấy nhiêu tên thuộc hạ đây liệu có đủ để uy hiếp bọn ta không?
Hướng cái nhìn đầy tà ý về phía Ngọc Hà, Cao Thạch bảo:
- Đủ hay không rồi nàng sẽ biết? Lên !
Sau tiếng hạ lệnh của Cao Thạch, mười hai tên Giáp Sĩ Hộ Sảnh đang vây quanh liền tủa lên một lượt.
Ngọc Hà lanh lảnh nạt lên:
- Hừ ! Ngươi bảo bọn chúng tiến lên còn ngươi sao lại lùi? Hạng vô sỉ như ngươi có chết cũng là đáng. Xem đây.
Vút !
Với bộ pháp Tứ Tượng Hồng Hoang, Ngọc Hà chỉ sau hai lượt đảo người đã lao qua khỏi vòng người và tiếp chiêu đánh vào Cao Thạch.
Cao Thạch không những không sợ mà còn cười lên khanh khách:
- Hắc... Hắc... Hắc... ! Là do nàng tìm đến ta đấy nhé ! Vậy thì đừng trách ta. Đỡ !
Vù...
Do đã rõ bản lĩnh của Cao Thạch, nên Viên Kỳ Hải hoàn toàn yên tâm để cho Ngọc Hà giao đấu với hắn. Huống chi Ngọc Hà là ái nữ của Vũ Văn Như Hóa, một nhân vật xem ra có bản lĩnh trội hơn lão nhị Mã Bình, công phu sở học của Ngọc Hà đương nhiên phải cao thâm.
Nhưng khó là khó cho Viên Kỳ Hải, bây giờ là bọn Giáp Sĩ Hộ Sảnh, những nhân vật vì ngưỡng mộ uy danh của Tiêu minh chủ nên tự nguyện làm giáp vệ cho Minh chủ.
Giữa Viên Kỳ Hải và Tiêu minh chủ tuy có mâu thuẫm hoặc hiềm khích thì đâu có liên quan gì đến bọn Giáp Sĩ Hộ Sảnh. Do đó Viên Kỳ Hải không thể tận lực giao đấu với bọn họ.
Ngược lại, quân lệnh như sơn, bọn Giáp Sĩ Hộ Sảnh vì tuân theo mệnh lệnh của Cao Thạch, là cao đồ của Tiêu minh chủ. Bọn họ không thể không tận lực.
Giữa vòng vây của mười hai người, là cao thủ của các môn hội bang phái trên giang hồ hợp lại, Viên Kỳ Hải không tận lực có khác nào tự chuốc họa vào thân?
Cuối cùng, Viên Kỳ Hải chỉ biết dựa vào Tứ Tượng Hồng Hoang bộ pháp để vừa tránh mọi chiêu thức lợi hại của mười hai tên Giáp Sĩ Hộ Sảnh vừa cất tiếng kêu gọi họ:
- Chư vị nên tự suy xét lại. Tại hạ không là công địch của võ lâm. Cũng không có thù oán gì với Minh chủ. Việc tại hạ ly kha Chính Nghĩa Sảnh và còn giao Thạch Phong Thành Chi Thược lại cho Minh chủ. Không rõ chư vị có rõ hay không? Vì lẽ gì chư vị muốn tại hạ phải đối địch cùng chư vị?
Vốn đã có hon một năm trường cùng chung sống ở Chính Nghĩa Sảnh, giữa Viên Kỳ Hải và bọn Nhị Thập Tứ Giáp Nghĩa dẫu sao cũng có chút hiểu biết.
Vì thế Viên Kỳ Hải vừa dứt lời, vị đệ nhất giáp sĩ liền lên tiếng:
- Viên huynh đệ ! Bọn ta chỉ biết hành sự theo mệnh lệnh, từ lâu hẳn huynh đệ đã biết rõ điều này. Đối địch với huynh đệ, bọn ta thật tình không muốn. Mà kháng lệnh, bọn ta càng không muốn hơn. Tại sao huynh đệ không buông tay, rồi theo bọn ta đến gặp Minh chủ, chờ Minh chủ phát lạc, như thế có phải dễ cho boọn ta đồng thời là dễ cho huynh đệ hơn không?
Họ có lý của họ, và việc Viên Kỳ Hải không chấp thuận hành động theo lời này cũng có cái lý riêng của Viên Kỳ Hải.
Viên Kỳ Hải chỉ biết cười trừ và tiếp tục vận dụng bộ pháp để tranh chiêu mà thôi.
Đang khi Viên Kỳ Hải chưa có hành động gì rõ ràng thì ở phía bên kia có tiếng kêu thất thanh của Ngọc Hà vang lên rõ mồn một.
Soạt !
- Ái ! Ác tặc ! Ngươi là thế nào của bọn Bắc Cương? Sao ngươi lại biết tà môn công phu Hắc Sát Phi Trảo?
Bốn tiếng này vừa lọt vào tai Viên Kỳ Hải, tâm trí của chàng như được muôn ngàn tia nắng chiếu rọi vào.
Viên Kỳ Hải bỗng nạt lên:
- Tại hạ cam đắc tội.
Vút !
Bằng một động tác lăng không tuyệt mỹ, Viên Kỳ Hải như hóa thành một vệt khói mờ và lượn quanh trên thân của mười hai tên Giáp Sĩ Hộ Sảnh.
Phịch ! Phịch ! Phịch!...
Bằng thủ pháp cách không điểm huyệt, mười hai tên Giáp Sĩ Hộ Sảnh liền ngã lăn ra do bị Viên Kỳ Hải chết trụ huyệt đạo.
Nhanh như tên bắn, Viên Kỳ Hải uốn người chuyển hướng lao về phía Cao Thạch.
Và ngay trước mắt đang mở thật to của Viên Kỳ Hải, rõ ràng Cao Thạch đang giương hữu thủ với năm ngón tay khoằm khoằm để thi triển Hắc Sát Phi Trảo, một tà môn công phu chỉ có bọn Bắc Cương môn hạ luyện mà thôi.
Ngay khi ngọn trảo của Cao Thạch sắp sửa vồ vào huyệt Nhũ hoa của Ngọc Hà, một chiêu thức chỉ có hạng thô bỉ mới dám dùng đến, Viên Kỳ Hải nộ khí xung thiên gầm lên cực to:
- Cao Thạch to gan. Dám luyện tà công của Bắc Cương môn hạ. Đáng chết.
Vù...
Phát hiện sự xuất hiện và can thiệp của Viên Kỳ Hải, nở một nụ cười ác độc, Cao Thạch khẽ nghiêng người và hoán đổi chiêu thức.
Hắn hướng hữu trảo vào Viên Kỳ Hải còn tả thủ thì khẽ vỗ vào hậu tâm của Ngọc Hà.
Víu... Víu...
Viên Kỳ Hải cười lạnh và giữ nguyên chiêu thức. Viên Kỳ Hải hiểu rằng Cao Thạch do đã lâu không gặp lại nên hắn không thể biết được Viên Kỳ Hải bây giờ không phải là Viên Kỳ Hải năm xưa nữa.
Hắn đúng là đã đánh giá sai về Viên Kỳ Hải.
Vù...
Ào... Ào...
Ầm !
Tả thủ của Cao Thạch chưa kịp động đến hậu tâm của Ngọc Hà thì hắn đã bị ngọn kình mãnh liệt của Viên Kỳ Hải đẩy bật sang một bên.
Bất ngờ về điều này, Cao Thạch càng thêm bất ngờ khi nhìn thấy mười hai tên Giáp Sĩ Hộ Sảnh đi theo hắn đã bị một tay Viên Kỳ Hải chế ngự.
Không tin vào hiện thực trước mắt, Cao Thạch vừa ổn định cước bộ liền rút kiếm lao đến.
Hắn phẫn nộ và gầm lên:
- Viên Kỳ Hải! Ta giết ngươi!
Veo... Veo...
Vù... Vù...
Với hữu kiếm Mê Tung, tả chưởng Xích Dương, Cao Thạch đang tận lực bình sinh dụng hai công phu tuyệt học của Tiêu minh chủ cùng một lúc quyết lấy mạng Viên Kỳ Hải mới hả giận.
Dầu không dám xem thường hai môn công phu tuyệt học này nhưng Viên Kỳ Hải cũng không vì thế mà phải nao núng.
Ung dung thi triển Tứ Tượng Hồng Hoang bộ pháp để tránh chiêu, Viên Kỳ Hải còn tìm cách tiếp cận Cao Thạch để dùng Lưỡng Nghi chưởng công vào Cao Thạch.
Lưỡng Nghi chưởng chính là pho chưởng do Hoa Mãn Thiên tiền bối truyền thụ cho Viên Kỳ Hải.
Và do Lưỡng Nghi cũng là âm dương, nên sau khi Viên Kỳ Hải thấu triệt đạo lý âm dương do Vũ Văn Như Hóa chỉ điểm, pho chưởng này đã tăng thêm uy lực so với trước kia.
Thấy đã dùng cả hai loại tuyệt học, vừa là kiếm vừa là chưởng, vẫn không đụng được vào Viên Kỳ Hải, dù chỉ là một chéo áo, Cao Thạch liền thay đổi đấu pháp, một đấu pháp độc ác xảo quyệt.
Hắn bỗng buông kiếm và vận dụng toàn bộ chân lực vào song chưởng, đẩy ra một ngọn Xích Dương chưởng vỗ một luồng nhiệt khí phả ra nóng hừng hực.
Viên Kỳ Hải chỉ chờ có thế liền thi triển Lưỡng Nghi chưởng để đối phó với chưởng Xích Dương.
Vù...
Ào... Ào...
Ầm !
Gian ngoa quỷ quyệt, Cao Thạch liền nương theo dư kình để lùi chếch người xeo xéo về mé tả và lanh lẹ vẫy tay bắn xạ vào Viên Kỳ Hải ba đạo kim quang chói ngời dưới ánh trăng.
Víu... víu...
Nhận ra ba đạo kim quang đó, Viên Kỳ Hải gầm lên:
- Bắc Cương Tàn Hồn Châm? Cao Thạch, ngươi đích thực là Bắc Cương môn hạ rồi. Xem đây !
Véo... véo...
Bằng thủ pháp cách không, Viên Kỳ Hải ngẫu nhiên nghĩ đến công phu mượn hoa hiến phật của lão ác ma Mông Diện Nhân để tung ra một ngọn chỉ kỳ bí đến vô tưởng.
Ngọn chỉ kình này ngay khi chạm phải đạo kim quang đầu tiên liền vận dụng ngay bốn chữ tả lực đả lực trong pho chưởng nọ được Viên Kỳ Hải điều động cho đạo kim quang đó bay ngược lại và đụng vào đạo kim quang thứ hai. Đến ngọn kim quang thứ hai cũng phải quay lại và đụng vào ngọn kim quang thứ ba.
Đến khi thực hiện xong kỳ tích này, Viên Kỳ Hải mới kinh hoàng khi nghe có tiếng cười lớn của Cao Thạch :
- Ha... ha... ha... ! Thủ pháp của ngươi thật ảo diệu, ta không ngờ đấy ! Ha... Ha...
Nhìn về phía có tiếng cười, Viên Kỳ Hải bàng hoàng kêu lên:
- Cao Thạch, hãy buông Vũ Văn cô nương ra.
Một tay chết ngự Ngọc Hà, tay còn lại Cao Thạch vừa xoa vào một bên mặt nàng vừa cười cợt:
- Mỹ nhân vừa mới lọt vào tay, ngươi bảo ta buông dễ như thế nào? Hắc... hắc... hắc.
Không chờ Cao Thạch vừa giảo hoạt vừa dâm tà đê tiện như vậy, Viên Kỳ Hải rít lên:
- Thủ đoạn của ngươi có phải là hành động của anh hùng hảo hán không? Hãy buông nàng ra rồi quyết đấu với ta.
Hắn cười lên cuồng ngạo:
- Ha... ha... ha... ! Ta đâu dại như ngươi tưởng, Viên Kỳ Hải? Ngươi muốn ta buông nàng ra ư?
Dễ thôi, hãy tự chế trụ huyệt đạo và nói cho ta biết Thạch Phong Thành Chi Thược hiện đang ở đâu !
Ha... ha... ha...
Nhìn sắc diện của Vũ Văn Ngọc Hà đang lộ rõ sự kinh hoảng tột cùng, Viên Kỳ Hải không còn cách nào khác để chọn lựa.
Gật nhanh đầu, Viên Kỳ Hải ứng tiếng:
- Được, ta mong rằng ngươi phải nhớ lời.
Đưa tay lên, Viên Kỳ Hải vừa định tự tay điểm vào huyệt đạo thì Ngọc Hà chợt thất thanh kêu lên:
- Đừng nghe lời hắn, đại... ự...!
Ngọc Hà chưa kịp dứt lời đã phải kêu lên một tiếng đau đớn.
Viên Kỳ Hải quát lên:
- Cao Thạch, ngươi chưa gì đã bội lời ư?
Cao Thạch cười rú lên:
- Ha... Ha... Ha... ! Ngươi có cần phải bấn loạn như thế không, Viên Kỳ Hải? Là nàng ta tự chuốc hoa. vào thân thôi. Ngươi yên tâm, một khi ngươi thực hiện y như lời ta vừa bảo, nhất định ta sẽ buông tha nàng ! Ha... Ha... Ha...
Không ngại bị Cao Thạch gây đau đớn như lần vừa rồi, Vũ Văn Ngọc Hà vẫn tiếp tục gào lên:
- Đại ca đừng tin hắn. Hắn sẽ không buông tha muội đâu. Đại ca đừng lý gì đến muội. Hãy ra tay đi.
Quả nhiên Cao Thạch không có hành động gì để ngăn lời nói của Ngọc Hà. Ngược lại, chờ cho Ngọc Hà nói xong, Cao Thạch cao ngạo lên tiếng bảo:
- Phải đấy tiểu tử ! Ngươi quan tâm đến nàng như thế để làm gì? Hãy tiến lên động thủ đi. Thử tiến lên xem tiểu tử ! Ha... Ha...
Dù biết rằng Thạch Phong Thành Chi Thược không những có liên quan đến lai lịch bản thân, Viên Kỳ Hải đã nghi ngờ, mà còn là tâm huyết một đời của tứ vị huynh đệ:
Quỷ Y Tử lão đại, Mã Bình lão nhị, Vũ Văn Như Hóa lão tam, Hoa Mãn Thiên lão tứ, nhưng nếu dùng sinh mạng của Vũ Văn Ngọc Hà để đánh đổi tất cả, Viên Kỳ Hải thật sự không đành lòng.
Viên Kỳ Hải bối rối nhìn Vũ Văn Ngọc Hà rồi tìm lời trấn an nàng :
- Ngọc Hà muội ! Muội đừng trách ta. Ta không thể hành động khác được. Có hay không có Thạch Phong Thành Chi Thược, điều đó đối với ta thật sự không quan trọng bằng tính mạng của muội, ta không thể bỏ mặc muội được.
Chuyển cái nhìn sang Cao Thạch, Viên Kỳ Hải rít lên:
- Cao Thạch ! Ta tạm cho ngươi được đắc ý lần này.
Nhưng Viên Kỳ Hải định đưa tay điểm vào huyệt đạo, một lần nữa lại có người lên tiếng ngăn lại.
Và lần này là Cao Thạch.
- Khoan đã tiểu tử !
Viên Kỳ Hải ngạc nhiên:
- Ngươi còn muốn gì nữa đây?
Cao Thạch trân tráo bảo:
- Ta cần Thạch Phong Thành Chi Thược trước ! Ngươi hãy lấy ra đã.
Viên Kỳ Hải lúng túng:
- Ta... ta...
- Sao? Ngươi đổi ý rồi sao? Những lời ngươi vừa nói là những lời giả dối cả sao?
Viên Kỳ Hải hít mạnh một hơi thanh khí rồi nói:
- Ta không hề đổi ý như ngươi tưởng. Chỉ có điều, Thạch Phong Thành Chi Thược hiện giờ không có trong người ta.
Cao Thạch biến sắc quát hỏi:
- Ngươi... ! Vậy thì ở đâu?
Viên Kỳ Hải biết rằng không nói không được đành phải đưa tay chỉ vào trong Lâm Sơn tự.
- Ta đã cất giấu ở trong đó.
Cao Thạch chợt gầm lên:
- Nói dối ! Trong Lâm Sơn tự này, ta đã lục tìm tất cả rồi, làm gì có Thạch Phong Thành Chi Thược?
Viên Kỳ Hải thở ra :
- Nếu là chỗ dễ tìm, ta đâu cần phải cất giấu ở đây làm chi? Sao ngươi không chờ ta vào trong đó và lấy ra cho ngươi xem?
- Ha... ha... ha... ! Cho ngươi đi vào để ngươi có dịp lẩn đi sao tiểu tử? Ngươi xem thường Cao Thạch này quá rồi đấy !
Viên Kỳ Hải cười gượng:
- Vậy thì ta chịu thôi. Ta không thể giao vật theo ý muốn của ngươi được.
- Ngươi dám?
- Ôi chao !
Ngay sau tiếng quát nạt của Cao Thạch là tiếng kêu đau đớn của Ngọc Hà một lần nữa phải thốt ra, do chính Cao Thạch hành hạ.
Viên Kỳ Hải bấn loạn kêu lên:
- Ngươi đừng hành hạ nàng nữa. Muốn biết rõ thực hư, ngươi hãy đưa nàng cùng vào bên trong với ta.
Nhận thấy Viên Kỳ Hải đang lo lắng thật sự và vẫn giữ nguyên lời đã hứa là Thạch Phong Thành Chi Thược đang được cất giấu bên trong Lâm Sơn tự, Cao Thạch đảo nhanh tròng mắt và hỏi:
- Được, phải để xem ngươi có thù hận gì. Vào trước đi. Nhớ đấy. Chỉ khi ngươi có một cử chỉ nào khả nghi, ta sẽ không nương tay nữa đâu. Đi !
Không muốn tạo bất ngờ cho Cao Thạch, Viên Kỳ Hải không những phải đi trước mà còn cố tình đi chậm để cho Cao Thạch dễ quan sát.
Đi luôn vào tịnh phòng, là nơi trước đấy Viên Kỳ Hải đã được Thông Hư đại sư đưa vào cùng với Mã- Hoa hai người, Hà Vân đạo trưởng và Tạ tổng tiêu đầu Phi Ưng tiêu cục.
Viên Kỳ Hải dừng chân trước một pho tượng phật trong tư thế tọa thiền.
Cao Thạch nghi hoặc hỏi:
- Sao lại dừng ở đây? Không lẽ ngươi đã cất giấu trong tịnh phòng này? Hừ, ngươi có biết rằng căn tịnh phòng này chính là nơi được bọn ta sục tìm kỹ nhất. Ngươi muốn giở trò ư?
Viên Kỳ Hải đưa tay chỉ vào pho tượng phật rồi nói:
- Nơi ta cất giấu chính là ở đây. Ngươi chưa tìm kỹ như lời ngươi nói đâu.
Cao Thạch đột nhiên kéo Ngọc Hà lùi lại. Sau đó hắn mới bảo:
- Khẩu thuyết vô bằng. Ngươi hãy lấy vật ra đã, rồi muốn nói gì thì nói.
Viên Kỳ Hải chầm chậm quay lại bảo Cao Thạch:
- Trên đầu Ngọc Hà có một cây trâm, ngươi hãy lấy xuống và ném qua đây cho ta.
Cao Thạch dù có giải quyệt cũng không thể nào đoán được Viên Kỳ Hải định làm gì với cây trâm.
Hắn rít lên:
- Ta bảo ngươi lấy vật kia mà? Ngươi định kéo dài thời gian ư?
Viên Kỳ Hải lắc đầu và tìm cách xua tan sự nghi ngờ của Cao Thạch:
- Trong pho tượng này có ẩn tàng cơ quan. Muốn khai mở cơ quan ta cần phải có một vật nhọn.
Ngươi nghi ngờ ta như vậy thì hãy tự đến mà lấy ! Ta sẽ chỉ cách cho ngươi.
Gỡ lấy cây trâm đang cài trên đầu của Ngọc Hà, Cao Thạch bán tín bán nghi hỏi:
- Có thật như thế không? Trong pho tượng này cũng có cơ quan ẩn tàng à? Khai mở cơ quan như thế nào?
Đưa tay chỉ vào một kẻ hở nằm ở phía dưới một bàn chân của pho tượng phật, Viên Kỳ Hải bảo:
- Đưa một đầu của cây trâm vào đẩy thật mạnh, đầu của pho tượng sẽ dịch chuyển và để lộ một phần rỗng bên trong pho tượng. Thạch Phong Thành Chi Thược đã được ta cất ở đây. Ngươi có thể tự kiểm chứng.
Mỉm cười một cách gian giảo, Cao Thạch ném cây trâm cho Viên Kỳ Hải:
- Nếu vậy ngươi hãy thực hiện đi, ta chờ ngươi vậy.
Nói xong, Cao Thạch còn lôi Ngọc Hà cùng với hắn lùi về phía sau thêm nữa.
Không hiểu hành động của Cao Thạch có ý nghĩa gì, Viên Kỳ Hải vẫn ung dung dùng cây trâm cài đầu để thực hiện những việc như chàng vừa nói.
Vừa chọc chọc cây trâm vào khe hở, Viên Kỳ Hải vừa chờ nghe những tiếng động chắc chắn phải phát ra như lần trước.
Và tiếng động rồi cũng vang lên thật...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.