Thạch Phong Thành

Chương 38: Đạo lý vĩnh hằng chính thắng tà - tủi thân phận hồng nhan tìm chết




Nhờ tiếng hú đầy ắp nội lực của Long Kỳ Hải tiếp trợ đúng lúc, quần hùng vừa sực tỉNh liền tiếng hành phân chia bọn U Hồn Nhân theo kế sách của chàng.
Trong những nhóm đó có đến hai nhóm là do phái Thiếu Lâm chủ xướng.
Do Ngươn Trí đại sư đã từng dùng công phu phật môn là Miên Hoa Chỉ để cứu tỉnh Bảo chủ Thanh Long bảo Tư Không Bách, nên bây giờ hai tên U Hồn Nhân đang bị nhóm của đại sư vây hãm lại là hai trong số Nhị Thập Tứ Tinh, Giáp Sĩ Hộ Sảnh của Chính Nghĩa Sảnh. Ngươn Trí đại sư liền nhân lúc mọi người đang dùng công phu Sư Tử Hống thượng thừa để khống chế U Hồn Âm Công, vội đưa tay ra dùng Miên Hoa Chỉ công phu và điểm vào bách hội huyệt của một U Hồn Nhân.
Bị điểm trúng yếu huyệt, tên U Hồn Nhân này liền bủn rủn toàn thân và té xuống, U Hồn Âm Công do chỉ còn có mỗ một tên phát động nên không sao chốnglại được quá nhiều âm thanh được phát ra bằng Sư Tử Hống, tên U Hồn Nhân còn lại liền bị xuất huyết từ thất khiếu.
Hắn chết ngay đương trường.
Cái chết của tên này làm cho quần hùng thức ngộ được một điều. Công phu phật môn Sư Tử Hống nếu bị lạm dụng cũng có tác hại như U Hồn Âm Công. Và còn đáng tiếc hơn khi tên vừa bị chết lại là một tên Giáp Sĩ chứ không phải ác nhân.
Có tiếc cũng đã muộn, Ngươn Trí đại sư và bốn vị cao tăng còn lại liền nghĩ ra một biện pháp khác.
Hai vị đại sư hàng chữ Ngươn đi chung với nhau. Để khi gặp phải hai tên U Hồn Nhân đều là nhân vật thuộc chính phái, chỉ bị lão quái vật Bắc Cương ám hại thì hai vị đại sư này sẽ đồng loạt dùng Miên Hoa Chỉ để cứu tỉnh.
Ba vị đại sư hàng chữu Ngươn còn lại thì đi về ba hướng, và họ sẽ cứu tỉnh một trong hai U Hồn Nhân nếu tên còn lại chính là một trong bọn ác nhân thuộc hạ của Bắc Cương Lão tổ.
Theo đó mà hành động, không bao lâu tất cả những tên U Hồn Nhân đều bị xử trí. Hoặc là cứu tỉnh hoặc là phải chết.
Và quần hùng sau cơn nguy ngập, bây giờ đều an thân đứng từ xa dõi nhìn trận thư hùng giữa Long Kỳ Hải và đôi phu phụ ác ma.
Càng nhìn họ càng thêm thán phục nguồn chân nguyên nội lực thâm hậu chưa từng có của Long Kỳ Hải.
Vì tuy chàng đang phải một mình giao chiến với hai tên đại ma đầu nhưng thần sắc giữa song phương tỏ ra trái ngược nhau.
Thần sắc của Long Kỳ Hải vẫn cứ như thuở nào, như là chàng không hề trải qua trận giao chiến kinh thiên động địa nào cả.
Còn sắc diện của đôi phu phụ ác ma thì thật là thảm não.
Chỉ còn mỗi một chân, nếu lão quái vật không được mụ quái bà ném sang cho lão cây trúc trượng để chống tạm, có lẽ lão đã phải vừa ngồi vừa chống lại những ngọn chưởng đầy uy lực của chàng từ lâu rồi.
Còn mụ quái bà lưng đã còng lại càng còng hơn sau một lúc lâu giao phong ác liệt.
Đúng lúc quần hùng ngừng tay đứng quan chiến, đôi phu phụ ác ma bỗng đồng loạt quát lên:
- Xem này tiểu tử !
Vù...
Ào...
Hai ngọn Xích Dương Chưởng của đôi phu phụ ác ma thay vì quật thẳng vào Long Kỳ Hải thì lại tự đâm sầm vào nhau.
Và trước sự kinh ngạc của quần hùng, vì ngỡ rằng bọn ác ma đã phát cuồng nên phải tự hủy hoại lẫn nhau, hai ngọn chưởng Xích Dương ngay khi lao vào nhau bỗng nhập lại thành một. Sau đó, nhanh không thể tưởng một ánh hào quang liền lóe lên từ hợp chưởng này và lao ập vào Long Kỳ Hải bằng một khí thế chưa từng có.
Long Kỳ Hải liền rùn người trụ bộ. Và chàng chợt gầm lên:
- Hay cho Xích Dương Hợp Chưởng ! Xem đây !
Viu... Viu...
Từ hai tâm chưởng của đôi song thủ, ngay khi Long Kỳ Hải vẫy ra liền xuất hiện một luồng lực đạo âm nhu.
Tiền Huỳnh, Chu Bất Nhược, Vũ Văn Như Hóa và Mã Bình bỗng há miệng gào lên thật to:
- Vô Vi Chưởng ! Là Vô Vi tuyệt chưởng !
Ào... Ào...
Ầm ! Ầm !
Ngay sau loạt chấn kình kinh thiên động địa này, đôi phu phụ ác ma thật sự phải ngồi xuống để giao đấu tiếp với Long Kỳ Hải.
Họ không muốn ngồi không được, vì họ làm gì còn đủ lực để chi trì.
Đôi phu phụ ác ma lại rít lên:
- Đỡ !
Viu... Viu...
Viu... Viu...
Không hẹn mà đồng, cả hai đồng loạt thi triển cùng một loại công phu như nhau. Đó là Hắc Sát Phi Trảo.
Thấy hai ngọn kình hình hắc trảo đang cuồn cuộn lao đến, Long Kỳ Hải vụt cười dài:
- Ha... Ha... Ha ! Bọn ác ma các ngươi đúng là muốn chết. Xem này !
Vù...
Đôi phu phụ ác ma đến lúc này mới hiểu ra tại sao chàng lại cười :
Vì họ đã quên rằng chàng còn có Huyền Huyền Vô Vi tuyệt học với yếu quyết tả lực đả lực đầy uy lực.
Và khi chàng thi triển loại công phu này, hai ngọn kình hình hắc trảo liền đổi hướng và lao vào nhau.
Viu... Viu...
Một điều bất ngờ liền xảy đến.
Trước những ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người đương diện, kể cả Long Kỳ Hải là người đương cuộc cũng vậy, đôi phu phụ ác ma ngay trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh này không hiểu sao lại vung tay mỗi người một cánh tay còn lại.
Và họ cùng một lúc quát lên uất ức:
- Lão già bỉ ổi ! Lão thật đáng chết !
- Mụ cẩu tặc ! Ta có chết cũng quyết đòi mụ một món nợ !
Viu... Viu...
Diễn biến xảy ra quá nhanh. Những tiếng chấn kình lần lượt vang lên.
Ầm !
Ầm ! Ầm !
Tiếng chấn kình vang lên đầu tiên là do Long Kỳ Hải dùng Huyền Huyền Vô Vi tuyệt học để đưa hai ngọn kình hình hắc trảo của đôi phu phụ ác ma lao vào nhau. Còn những tiếng chạm kình tiếp đó là đôi phu phụ đổi bạn thành thù để quấn lấy nhau hỗn chiến.
Đứng trước tình thế này, Long Kỳ Hải hoàn toàn ngơ ngác. Chàng không biết là chàng phải có thái độ gì bây giờ.
Hoặc là lao đến xử trí luôn đôi phu phụ để báo thù rửa hận?
Hoặc cứ để cho họ tự hủy diệt lẫn nhau hầu đúng với câu:
gieo nhân gặt quả?
Chàng đang còn ngơ ngác, quần hùng còn đang bàng hoàng thì đôi phu phụ ác ma bỗng ngã xuống đất.
Cả hai cứ thế mà ôm chầm lấy nhau.
Tay đấm chân đá, đôi phu phụ ác ma vuừa lăn tròn vừa tìm cách diệt trừ lẫn nhau.
Họ lăn mãi, bất chấp ở phía dưới họ là những thi thể của bao người xấu số vừa bị họ hoặc bị công phu U Hồn Âm Công của họ hủy diệt.
Bất nhẫn trước thảm cảnh này, Ngươn Tuệ đại sư vụt bước tới.
Tuy nhiên, khi quần hùng còn chưa hiểu Ngươn Tuệ đại sư định làm gì thì đôi phu phụ ác ma chợt thét lên thất thanh:
- Lão...
- Mụ...
Bộp ! Bộp !
Hai chiêu Hắc Sát Phi Trảo trong một khoảng cách thật gần đã được cả hai thi triển.
Và chiêu trảo của mụ quái bà thì bóp vỡ Thiên linh cái của lão quái vật và ngược lại.
Vẫn chưa hết, ở phía sau lưng quần hùng, một âm thanh khô khốc nữa bỗng vang lên tiếp nối.
Bốp !
Quần hùng đều quay cả lại.
Vút !
Long Kỳ Hải vì kinh nghi bỗng cất mình lao vượt qua đầu mọi người.
Và chàng bàng hoàng kêu lên:
- Tuệ muội !
Đúng là Vô Danh Tuệ. Nàng ta có lẽ đã hồi tỉnh sau khi được Long Kỳ Hải kịp tiếp cứu, và nàng đã tự hủy diệt chính nàng bằng cách vung chưởng tự tận.
Từ phía quần hùng liền có tiếng người bình phẩm nho nhỏ:
- Ả chết thật đáng. Bằng không...
Long Kỳ Hải vụt quay lại và chàng liền chớp động thân hình lao nhanh về phía vừa có tiếng bình phẩm.
Vút !
Chàng chộp đúng vào kẻ đó và lôi hắn ra ngoài.
Chàng quát lên với bao nhiêu phẫn hận chất chứa:
- Cao Thạch ! Ngươi mới là kẻ đáng chết chứ không phải nàng.
Bộp !
Oa !
Buông Cao Thạch ra, sau một lúc thẫn thờ, chàng liền thuật cho mọi người nghe đại ân to lớn của Vô Danh Tuệ khi nàng tình cờ giúp chàng tỉnh lại lúc nãy.
Nghe xong, quần hùng bất giác nghĩ đến những gì mà họ đã nghi ngờ về nàng và họ hổ thẹn cúi đầu.
Nước mắt chan hòa những dòng lệ thảm, chàng lại nói:
- Nàng tuy được ác nhân nuôi dưỡng, sống trong bọn ác nhân nhưng nàng vẫn luôn thiện lương như tại hạ đã từng nghĩ như vậy. Đôi phu phụ ác ma này đã lợi dụng nàng làm cho âm mưu thâm độc của chúng. Cả hai đã hợp lực lại với nhau nên mới rút ngắn được thời gian luyện hồn. Nàng ta vì ân hận nên đã lấy cái chết để tạ tội. Nhưng nàng đâu biết rằng nàng đã chết uổng. Tại hạ ngay khi thóat được sự khống chế của U Hồn Âm Công đã hiểu rõ về nàng. Nàng ta vô tội. Nàng ta không có tội. Tuệ muội ! Muội vô tội mà.
Nỗi đau của chàng theo quần hùng hiểu là nỗi đau dành cho một thiện nhân bị ác ma hãm hại.
Duy chỉ có Vũ Văn Ngọc Hà thì hiểu khác. Nàng hiểu rõ hơn ai hết là Long Kỳ Hải đang buồn thương cho một kiếp hồng nhan bạc mệnh. Chàng đang thương tâm cho một vị nữ nhân trinh trắng vẫn chưa một lần rung động đầu đời nhưng suýt nữa đã bị những kẻ thân cận dày vò làm nhục. Và không chừng là chàng tiếc thương cho một hồng nhan tri kỷ.
Mãi sau này Vũ Văn Ngọc Hà mới được Long Kỳ Hải tỏ bày nỗi lòng và biết rằng nàng đã hiểu đúng với tâm trạng của chàng.
Đó là lúc quần hùng cùng kéo đến Chính Nghĩa Sảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.