Thạch Phong Thành

Chương 9: Bởi nghi kỵ thanh long giận dữ - để trọn tin:đề xuất hai điều




- Hừ ! Nội công của Tiêu Minh chủ thật đáng khâm phục.
Ngay sau câu nói của bảo chủ Thanh Long bảo là âm thanh châm chọc của Tiêu Minh chủ:
- Nội lực của Bảo chủ cũng chẳng kém gì ! Bội phục, thật bội phục !
Nghe nhưng không hiểu, Viên Kỳ Hải bất ngờ lên tiếng:
- Minh chủ và Bảo chủ đã sao rồi? Việc gì vừa mới xảy ra cho tiểu điệt vậy?
Qua sự ngơ ngác của Viên Kỳ Hải, qua câu hỏi hàm ý lo lắng của phương trượng Thiếu Lâm và qua mấy câu nói ngụ ý châm chọc nhau của Tiêu minh chủ và Bảo chủ Thanh Long Bảo, Thông Hư đại sư dọ đoán được điều gì đã xảy ra liền hốt hoảng hỏi Viên Kỳ Hải:
- A di đà Phật ! Tiểu thí chủ có cảm thấy khó chịu ở trong người không?
Không hiểu tại sao Thông Hư đại sư lại hỏi như vậy, Viên Kỳ Hải gượng cười đáp lại:
- Tiểu điệt vẫn không hề gì, đa tạ đại sư đã quan tâm.
Nghe Viên Kỳ Hải vẫn còn đối đáp được, không có một biểu hiện nào bất thường, Thông Hư đại sư thở phào nhẹ nhõm và lên tiếng trách Bảo chủ Thanh Long Bảo:
- Ngoài miệng Bảo chủ nói là không trách, vậy tại sao Bảo chủ lại nhả kình định hủy diệt vị tiểu thí chủ này vậy? Nếu không nhờ Tiêu minh chủ kịp thời vận lực đối kháng, liệu Bảo chủ có thoát được công đạo võ lâm do Tiêu minh chủ chủ trì không?
Giận đến xám ngoét sắc diện, Bảo chủ Thanh Long bảo hậm hực bảo:
- Từ lâu bổn Bảo chủ vốn đã bất phục Tiêu minh chủ ! Nay với công phu bàng môn tà đạo mà Tiêu minh chủ vừa thi triển, bổn Bảo chủ quyết không chịu sự sai khiến của y nữa ! Ngũ Hổ ! Chúng ta đi thôi !
Bảo chủ Thanh Long bảo vừa mới quay người, chưa kịp bỏ di, Tiêu minh chủ bỗng lên tiếng ngăn lại:
- Dừng lại đã nào, Bảo chủ!
Bảo chủ Thanh Long bảo liền quay lại và quắc mắt nhìn Tiêu minh chủ với câu hỏi gay gắt:
- Tôn giá kêu bổn Bảo chủ là có gì chỉ giáo? Có phải tôn giá định dùng uy quyền của một Minh chủ để bức bổn Bảo chủ động thủ phải không?
Vút ! Vút !
Năm nhân vật thân cận với Bảo chủ Thanh Long bảo là Ngũ Hổ bất ngờ động thân và lao đến đứng ngay phía sau Bảo chủ Thanh Long bảo!
Tình thế này ngay tức khắc làm cho hiện trường vốn hòa dịu bỗng trở nên khẩn trương.
Vị phương trượng Thiếu Lâm phái buộc phải lên tiếng trấn định mọi người:
- A di đà Phật ! Tư Không Bảo chủ và Tiêu minh chủ có thể nghe bần tăng nói một lời được không? Họa Bắc Cương vừa mới xuất hiện, nếu nhị vị vì mối bất hòa nhỏ mà xảy ra xung đột, hậu họa thiệt khó lường. Bần tăng mong nhị vị lấy giang hồ làm trọng và mau mau bình tâm lại ! A di đà Phật !
Lời nói từ tốn và khoan hòa của vị phương trượng Thiếu Lâm phái làm cho thần sắc của Bảo chủ Thanh Long bảo thoáng lắng dịu.
Tuy nhiên, sắc thái giận dữ liền trở lại với Tư Không Bảo chủ khi Tiêu minh chủ vừa cười nhẹ vừa lên tiếng hỏi:
- Phương trượng nói thật đúng, bản nhân không hề để tâm đến việc này ! Chỉ có điều bản nhân muốn nghe Tư Không Bảo chủ giải thích cho bản nhân một điều ! Tại sao Tư Không Bảo chủ lại gọi công phu của bản nhân là bàng môn tà đạo?
Bằng giọng phẫn nộ, Tư Không Bảo chủ phản ứng lại bằng một câu hỏi:
- Hừ ! Tôn giá còn định chối ư? Vậy tôn giá giải thích ra sao về hiện trạng lúc mới rồi?
Câu hỏi khá mập mờ của Bảo chủ Thanh Long bảo đương nhiên đã làm cho hai vị chưởng môn hai đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang và làm cho Thông Hư đại sư khó hiểu. Tất cả cùng nhìn sang Tiêu minh chủ để xem Tiêu minh chủ sẽ đối đáp như thế nào.
Ngược lại, Tiêu minh chủ cũng đặt một câu hỏi tương tự cho Bảo chủ Thanh Long bảo:
- Chính bản nhân cũng đang muốn hỏi Bảo chủ về việc này. Công phu mà Bảo chủ vừa thi triển là loại công phu gì? Dường như đó không phải là sở học gia truyền của Tư Không Bảo chủ thì phải?
Đang chờ nghe giải thích không ngờ lại nghe đối phương hỏi ngược lại, Bảo chủ Thanh Long bảo vụt cười dài:
- Ha... ha... ha... ! Toôn giá cho bổn Bảo chủ là trẻ lên ba hay sao? Lời nói khỏa lấp của tôn giá không thể che mắt bổn Bảo chủ được đâu.
Hai mắt chợt long lên, Tiêu minh chủ thoáng giận:
- Lời nói của bản nhân không phải là lời nói để khỏa lấp, Bảo chủ không được ngậm máu phun người.
Song phương dù đã qua lại mấy lời nhưng vẫn không giải thích cho những người còn lại hiểu rõ được sự thực. Càng nghe càng hoang mang, Đại Hà đạo trưởng buộc phải hỏi chen ngang:
- Vô lượng thọ phật ! Rốt cuộc nhị vị có thể giải thiích là chuyện gì đã xảy ra hay không?
Cười gằn một tiếng, Bảo chủ Thanh Long bảo hất hàm bảo:
- Nếu đạo trưởng muốn hiểu rõ mọi việc sao không hỏi Tiêu minh chủ võ lâm kia?
Trước những cái nhìn dò hỏi của hai vị chưởng môn đại phái võ lâm và của Thông Hư đại sư, Tiêu minh chủ do không giải thích được đành phải nhún vai và cười nhẹ.
Thấy thế, Bảo chủ Thanh Long bảo vừa quay người bước đi vừa bảo:
- Nếu tôn giá thấy không nên giải thích thì thôi vậy, cáo biệt !
Vút !
Lần này do không một ai lên tiếng ngăn lại nên Bảo chủ Thanh Long bảo và bọn Ngũ Hổ cứ ung dung bỏ đi.
Tuy nhiên trước khi bóng ảnh của sáu nhân vật Thanh Long bảo vừa khuất dạng thì ngược chiều với họ lần lượt có hơn mười bóng người xuất hiện Số người còn lại đang đưa mắt nhìn theo những tưởng đâu những bóng người vừa xuất hiện rất có thể là địch nhân và thế nào bọn người Thanh Long bảo cũng bị ngăn trở.
Nhưng sau đó, hai tốp người đi ngược chiều nọ vẫn thản nhiên lướt ngang qua nhau làm cho nhóm người cùng đứng với Viên Kỳ Hải phải kinh ngạc.
Chỉ khi mười mấy bóng người đó đến gần hơn thì sự việc mới được làm rõ. Đó là năm nhân vật thuộc Võ Đang phái do Hà Vân đạo trưởng dẫn đầu, ba vị tăng nhân cũng trạc niên kỷ với Thông Hư đại sư, Mã, Hoa hai vị trưởng lão của Cái Bang, Tạ tổng tiêu đầu Phi Ưng tiêu cục và hai nhân vật xa lạ nhưng có thần thái thật đĩnh đạc với hai đốc kiếm nhô lên ở hai đầu vai.
Ngay khi mười mấy bóng người này xuất hiện, tất cả liền quấn lấy những người đương diện tạo thành bốn nhóm người rõ ràng.
Năm vị đạo nhân sau khi thi lễ với Đại Hà đạo trưởng liền vòng ra sau Đại Hà đạo trưởng. Tất cả đều là môn hạ Võ Đang phái.
Ba vị tăng nhân kia đương nhiên là phái đứng chung chỗ với Thông Hư đại sư vì họ là môn hạ Thiếu Lâm phái và là sư huynh sư đệ với Thông Hư đại sư.
Mã, Hoa hai vị trưởng lão Cái Bang sau khi ngó nhìn Viên Kỳ Hải để xem nó có được nguyên vẹn hay không, rồi đứng ở hai bên Viên Kỳ Hải.
Hai nhân vật có thần thái đĩnh đạc kia thì không nói không rằng chỉ lẳng lặng đứng phía sau Tiêu minh chủ.
Còn Tạ tổng tiêu đầu thì sau một lúc phân vân liền tiến đến thi lễ với vị phương trượng của Thiếu Lâm phái:
- Đệ tử Tạ Linh Vân xin tham kiến phương trượng đại sư bá.
Quay sang Thông Hư đại sư, Tạ tổng tiêu đầu lại hỏi:
- Chuyện gì đã xảy ra cho bọn người Thanh Long bảo vậy sư huynh? Tạ mỗi có chào hỏi Tư Không Bách nhưng y cứ hầm hầm mà không nói gì. Có phải vẫn là việc Tư Không Bách bất phục Tiêu minh chủ mà ra không?
Vì không tiện giải thích nhiều, vả lại dù có muốn giải thích thì cũng không biết gì để giải thích nên Thông Hư đại sư chỉ gật đầu chiếu lệ mà thôi.
Thái độ của Tiêu minh chủ thật khác lạ. Thay vì giải thích rõ ngọn ngành như bao nhiêu người đang tỏ ý chờ đợi, Tiêu minh chủ lại thản nhiên hỏi hai nhân vật đeo kiếm đang đứng như hai pho tượng ở phía sau:
- Thư Hùng Song Kiếm! Hai ngươi đến đây để làm gì? Sao không lưu lại Chính Nghĩa Sảnh để chờ ta quay lại?
Nhân vật đứng ngay bên tả vị Minh chủ liền khẽ nghiêng người đáp lại:
- Sư phụ ! Do Tạ tổng tiêu đầu khẩn thiết yêu cầu và vì bọn đệ tử không biết lão nhân gia người đã đến đây cho nên...
Tỏ vẻ đã hiểu, Tiêu minh chủ chợt đưa tay lên làm hiệu ngăn lại:
- Được rồi ! Lối hành sự của hai người thật nhanh nhạy, ta không trách. Do ta đang lúc đàm đạo với Ngươn Tuệ đại sư và Đại Hà đạo trưởng có tình cờ nghe Hà Vân đạo trưởng nói qua moọi việc, nên ta không kịp báo về Sảnh cho hai ngươi nghe.
Nói xong, Tiêu minh chủ chợt đưa mắt nhìn mọi người khắp lượt rồi chậm rãi nói:
- Việc môn hạ của Bắc Cương Lão Tổ vừa xuất hiện rất có thể liên quan đến việc Ngươn Trí đại sư lâm thảm tử ! Dù Thiếu Lâm phái đã có lời nhưng bản nhân chính là Minh chủ võ lâm, chuyện này nhất định bản nhân sẽ điều tra hư thực. Riêng việc Thạch Phong Thành Chi Thược có quan hệ mật thiết với điều bí ẩn bấy lâu nay vẫn bao trùm võ lâm Trung Nguyên của chúng ta, chư vị có cao kiến gì xin cứ nói. Bản nhân sẵn lòng nghe chỉ giáo.
Tạ tổng tiêu đầu vì trước đó đã có sẵn chủ trương liền lên tiếng trước tiên:
- Chính vì điều này Tạ mỗ mới chạy đến Chính Nghĩa Sảnh để kêu cầu. Theo Tạ mỗ, Tiêu minh chủ nên liệu ý việc này thì hơn.
Biết Tạ tổng tiêu đầu vì đến sau một bước nên không thể biết việc Viên Kỳ Hải đã khẳng khái chối từ đề nghị này, Thông Hư đại sư khẽ hắng giọng :
- Tạ lão đệ ! Bần tăng cũng đã có kiến nghị như vậy, nhưng tiểu thí chủ đây không bằng lòng. Tạ lão đệ thử khuyên can một lời xem.
Không chờ Tạ tổng tiêu đầu lên tiếng, Viên Kỳ Hải do cảm nhận được sự đồng tình của Mã, Hoa hai vị trưởng lão Cái Bang nên nó vội lên tiếng:
- Tạ lão bá dù có khuyên can cũng vô ích thôi. Ý của tiểu điệt đã quyết, tiểu điệt sẽ không nói lại.
Tạ Linh Vân kêu lên:
- Sao lạ vậy, tiểu thế huynh? Không phải trước đó chúng ta đã thỏa thuận rồi sao? Vì được sự ưng thuận của tiểu thế huynh, lão phu mới bôn ba vất vả và làm phiền đến nhị vị Hộ Sảnh là Thư Hùng Song Kiếm kia mà?
Viên Kỳ Hải lắc đầu quầy quậy:
- Đó là ý của Tạ lão bá chứ không phải của tiểu điệt.
- Tiểu thế huynh nói như thế nghĩa là gì? Ý của tiểu thế huynh thật sư là thế nào?
Để đáp lại câu hỏi kế tiếp này của Tạ tổng tiêu đầu, Viên Kỳ Hải vừa nhìn sang Thông Hư đại sư vừa bảo:
- Ý của tiểu điệt như thế nào, đại sư đã rõ. Chỉ cần đại sư lên tiếng tán đồng thì một là tiểu điệt xin đến với phái Thiếu Lâm, hai là tiểu điệt xin giao Thạch Phong Thành Chi Thược cho Thiếu Lâm phái.
- Không được !
- Không được !
- Điều này tuyệt nhiên là không được.
- A di đà Phật ! Không được đâu tiểu thí chủ !
...
Ngay khi Viên Kỳ Hải bày tỏ ý nguyện xong, có rất nhiều người đồng lên tiếng và cũng là phản bác ý nguyện đó của nó.
Viên Kỳ Hải nhận định rõ, tất cả đều có phản ứng y như vậy, ngoại trừ những người thuộc phái Võ Đang vẫn lặng câm không tỏ rõ thái độ mà thôi.
Nguyên nhân dẫn đến sự bác bỏ của Mã, Hoa hai vị trưởng lão là thế nào thì Viên Kỳ Hải do đã biết từ trước nên nó không cần phải hỏi lại nữa. Nhưng nó thật sự kinh ngạc khi nghe không những Tiêu minh chủ và Thư Hùng Song Kiếm cùng lên tiếng phản bác mà ngay cả đến những vị tăng nhân Thiếu Lâm phái cũng tỏ ra không đồng tình. Nó đành buột miệng hỏi:
- Có gì là không được? Có phải là chư vị đại sư vì sợ chuốc lấy phiền não làm vẩn đục sư thanh tu của chư vị nên chư vị không dám nhận lời không?
Ngươn Tuệ đại sư, chưởng môn phương trượng Thiếu Lâm phái liền giải thiích:
- A di đà Phật ! Có chuốc lấy phiền não hay không, tệ phái không hề sợ điều đó. Duy có một điều, bần tăng e rằng tiểu thí chủ vì còn ít niên kỷ nên không thể biết được Thạch Phong Thành hàm chứa nhiều điều bí ẩn, là mối lo ngại chung cho toàn thể võ lâm Trung Nguyên, do vậy mà tiểu thí chủ vừa tỏ bày, tệ phái thật sự không dám đảm đương nổi. A di đà Phật !
Vẫn không hiểu, Viên Kỳ Hải bèn hỏi tiếp:
- Một đại môn phái như Thiếu Lâm nếu không dám đảm đương việc này thì còn ai khác dám đảm đương đây?
Ngay tức khắc, những tăng nhân và đạo nhân thuộc hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang cùng hướng nhìn về Tiêu minh chủ. Họ đáp:
- Ngoài Tiêu minh chủ thì không ai khác đảm đương được.
Do chúng khẩu đồng từ, có quá nhiều người cùng nói như vậy nên Mã, Hoa hai vị trưởng lão Cái Bang dù không đồng tình cũng không lên tiếng.
Thái độ im lặng của cả hai vị vô tình trở thành những thái độ đồng tình, khiến cho Tiêu minh chủ không thể không hỏi:
- Tiểu huynh đệ hiểu rồi đó. Bây giờ tiểu huynh đệ còn có ý gì khác nữa không?
Bất đắc dĩ, Viên Kỳ Hải đành phải nói:
- Đã như vậy, tiểu điệt nào dám có ý gì khác. Nhưng có một điều này tiểu điệt xin nói trước.
Tiêu minh chủ mỉm cười:
- Có điều gì còn nghi ngại, tiểu huynh đệ cứ nói tất cả ra đi.
Nó nghiêm mặt lại:
- Tiểu điệt vẫn tự mình cất giữ lấy Thạch Phong Thành Chi Thược. Tiểu điệt sẽ không giao lại cho bất cứ ai, dù đó là Tiêu minh chủ tiền bối đi nữa.
Nửa đùa nửa thật, Tiêu minh chủ hỏi:
- Tại sao vậy, tiểu huynh đệ? Tiểu huynh đệ không tin tưởng ở bản nhân sao?
Nó lắc đầu:
- Không phải là không tin, chỉ vì tiểu điệt chưa thật sự hiểu rõ năng lực của Tiêu tiền bối mà thôi.
Khẽ cau mày, Tiêu minh chủ lên tiếng hỏi:
- Năng lực của bản nhân có vấn đề sao?
Viên Kỳ Hải đáp:
- Tiểu điệt có hai đề xuất này, mong Tiêu tiền bối chấp thuận cho. Tiểu điệt sẽ nguyện ý dâng Thạch Phong Thành Chi Thược cho Tiêu tiền bối một khi hai đề xuất này được thực hiện.
Nghe thế Thư Hùng Song Kiếm cùng lớn tiếng nạt nộ:
- Tiểu tử, ngươi dám khinh thường và mạo phạm đến gia sư là Minh chủ võ lâm ư?
Tiếng nạt của cả hai làm cho Viên Kỳ Hải phải lo sợ.
Tuy nhiên, Viên Kỳ Hải thoáng yên lòng và thêm ngưỡng mộ Tiêu minh chủ khi nó nghe Tiêu minh chủ quắc mắt với Thư Hùng Song Kiếm là hai đệ tử của lão:
- Hai ngươi im đi ! Ai mượn hai ngươi phải xen vào?
Đoạn, Tiêu minh chủ cất giọng hòa nhã hỏi Viên Kỳ Hải:
- Là hai đề xuất gì, tiểu huynh đệ cứ nói.
Nó bắt đầu nói:
- Điều thứ nhất:
chỉ khi nào bọn người của Bắc Cương không gây thêm khó khăn nào nữa cho tiểu điệt, dù là ở đây hay là Chính Nghĩa Sảnh, tiểu điệt mới yên tâm ! Còn điều thứ hai thì...
Thấy nó ngập ngừng, Tiêu minh chủ mỉm cười trấn an:
- Tiểu huynh đệ không việc gì phải ngần ngại, dù có là lời khó nghe đến đâu đi nữa, bản nhân vẫn không trách tiểu huynh đệ.
Nghe xong lời này, Viên Kỳ Hải mới mạnh dạn nói:
- Nếu Tiêu tiền bối bảo là không trách, tiểu điệt mới dám nói. Vào đêm Ngươn Trí đại sư lâm thảm tử, trước đó tên ác nhân có xuống tay hạ thủ vị bái đệ của hắn ! Tiểu điệt chỉ mong Tiêu minh chủ tìm cho được tên ác nhân và giết đi ! Có như thế tiểu điệt mới hả dạ.
Tiêu minh chủ bật cười:
- Điều này đâu cần tiểu huynh đệ phải nhắc nhỏ ! Không phải bản nhân vừa nói là sẽ điều tra mọi hư thực, có nghĩa là sẽ tìm cho được tên hung thủ hạ sát Ngươn Trí đại sư rồi sao? Tiểu huynh đệ yên tâm, bản nhân sẽ không phụ lòng kỳ vọng của đồng đạo giang hồ vẫn ưu ái dành cho bản nhân.
Mọi chuyện đến lúc này kể như đã sắp xếp xong, do Viên Kỳ Hải đã thuận lòng, Tiêu minh chủ nhìn mọi người và nói:
- Cũng là tiện đường, bản nhân xin thỉnh chư vị cùng đến Chính Nghĩa Sảnh để đàm đạo. Chư vị nghĩ thế nào?
Lần lượt những người thuộc hai môn phái Võ Đang và Thiếu Lâm ngỏ ý từ chối, viện cớ là phải hồi sơn phòng khi bọn Bắc Cương đến quấy nhiễu.
Duy chỉ có hai vị trưởng lão Cái Bang là tỏ ý tán thành.
Không hiểu Tiêu minh chủ có bất bình trước thái độ này của hai vị trưởng lão Cái Bang hay không, nhưng vì đã có lời mời nên Tiêu minh chủ vẫn phải vui vẻ:
- Đã lâu rồi, Bang chủ quý bang vẫn không cho bản nhân được diễm phúc hầu chuyện. Nay có nhị vị quang lâm, Chính Nghĩa Sảnh càng thêm vinh hạnh. Mời !
Được lời mời khá chí thành, Mã – Hoa hai vị trưởng lão liền chớp động thân hình và đưa Viên Kỳ Hải cùng đi với Tiêu minh chủ và Thư Hùng Song Kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.