Thái Đản Du Hí

Chương 10: Sóng dồn (thượng)




“Cẩn thận!” Lâm Giác chỉ kịp kêu một tiếng, quái vật khổng lồ kia đã giơ thanh thước sắt lớn lên cao, hung hăng chém xuống nơi Tống Hàn Chương đứng!
Một tiếng va đập đinh tai nhức óc vang lên trong căn phòng u ám khiến mặt đất cũng rung lên. Lâm Giác lảo đảo mở to mắt cố gắng nhìn xuyên qua luồng bụi mù mịt, chỉ sợ Tống Hàn Chương đã bị một kích này đập thành cái xác không hồn, sự sợ hãi trong chớp nhoáng này thậm chí còn kinh khủng hơn cả cảm giác khi cậu lần đầu nhìn thấy tang thi.
Trong nháy mắt khi thước sắt nện xuống, Tống Hàn Chương đã lăn khỏi chỗ đang đứng tránh được một đòn, giữa không gian cuộn đầy bụi bặm, anh bén nhạy như một tên thích khách ẩn trong bóng tối, ngay khi quái vật còn chưa kịp nhận ra mình thất bại, anh đã đứng dậy hô lên với Lâm Giác: “Đỉnh đầu!”.
Lâm Giác hoàn toàn yên tâm.
Tống Hàn Chương nói cần đánh vào đầu của nó, nhưng con quái vật này quả thật quá to cao, cái thân cao tận hơn hai mét đó trừ phi cúi người hoặc ngã xuống đất, nếu không cậu căn bản không thể tấn công được đầu nó, phải làm sao đây…
Đang lúc Lâm Giác vắt óc suy nghĩ, con quái kia đã phát hiện con mồi mình nhắm trúng vừa đào thoát khỏi công kích của mình. Nó phẫn nộ quơ cây thước to lớn quét ngang chẻ dọc trong phòng khiến Tống Hàn Chương phải tập trung toàn bộ tinh lực vào việc chạy trốn, nhưng dù vậy vẫn có mấy lần anh suýt bị thước sắt đánh trúng.
Dưới từng cú nện hung hãn của quái vật, sàn phòng nhanh chóng trở nên gồ ghề, sau khi né tránh xong đứng lên còn phải cẩn thận không để vấp ngã. Mắt thấy tình cảnh Tống Hàn Chương càng lúc càng nguy hiểm, đại não Lâm Giác gần như đã không thể suy nghĩ bình thường được, lại càng chẳng đào ra nổi một chút lý trí nào để tìm cách tấn công đầu quái vật kia.
Tống Hàn Chương đã bị quái vật dồn đến dưới ngọn đèn tường ở góc nhà, bộ bàn ghế lớn duy nhất trong phòng chặn đường lui của anh, quái vật khổng lồ lập tức áp sát trước mặt, bộ đồng phục chỉnh tề của nó đã nhăn nhúm trong trò mèo bắt chuột này… Tống Hàn Chương cũng không biết vì sao bản thân lại chú ý chút tiểu tiết đó trong thời khắc nguy hiểm như vậy, chỉ có thể giải thích rằng trong suốt mười mấy năm bị “hắn” nuôi dưỡng, thói quen quan sát và phán đoán đã ăn sâu vào tận xương tủy, hoàn toàn trở thành bản năng của anh.
Không thể thoát ra từ bên cạnh, đường đó đã bị cái bàn chắn mất, vậy chỉ còn cách liều mạng từ phía chính diện thôi.
Đại não Tống Hàn Chương vận chuyển hết tốc lực, trước giờ mỗi khi đối mặt với hiểm cảnh anh đều sẽ tính toán xác suất mạo hiểm thành công chứ không chọn cách dựa vào bản năng để chiến đấu, về điểm này anh cùng Lâm Giác hoàn toàn là hai thái cực trái ngược nhau.
Thước sắt đã nâng lên cao, tựa như một thanh kiếm dần hạ xuống, hạ xuống, hạ xuống…
Đó là phán xử và hình phạt, là một thứ mà chúng ta không bao giờ nên giao phó quyền lực vào nó, nếu không sẽ chỉ để nó có cơ hội lạm dụng tư cách một kẻ giám hộ, tự cho là bản thân đang cứu vớt một linh hồn tội lỗi, cuối cùng tự rơi vào con đường lầm lạc.
Nên cắt tai của nó, khiến nó không còn có thể tiếp tục quẩn quanh những lời đồn vô căn cứ;
Nên khoét mắt nó, khiến nó từ giờ không còn có thể giám thị nhất cử nhất động của mình;
Nên khâu miệng nó lại, khiến nó không còn có thể nhả ra những chỉ trích sai lầm bọc trong ngôn từ chính nghĩa;
Nên khiến nó chết, bởi vì nó, vốn đã chết rồi.
Thước sắt vung lên, bổ một đường cắt kéo dài từ trên tường xuống đến mặt đất, bụi bay mù mịt. Tống Hàn Chương nhắm đúng thời cơ, khom người lăn một vòng về phía trước, lao qua đùi phải quái vật thoát khỏi tử địa, dao găm trên tay cũng để lại một vết khắc “kỷ niệm” ngay trên bắp chân kia.
Quái vật bị đau “rống” lên giận dữ, cái miệng bị vá kín khiến tiếng kêu đó giống như của một người bị nhốt trong bao tải, mơ mơ hồ hồ.
“Học trưởng!” quái vật cản trở tầm nhìn khiến Lâm Giác không thấy được bóng dáng Tống Hàn Chương bị bao phủ sau màn bụi, cậu thậm chí cho là anh đã gặp bất trắc. Sự hoảng sợ và phẫn nộ hoàn toàn che khuất lý trí, Lâm Giác dựa vào bản năng bộc phát tốc độ kinh người, bắn vọt đến chỗ quái vật, nhảy lên mặt bàn bên cạnh lấy đà, tay trái cậu móc vào ngọn đèn u ám nơi góc tường, dùng một động tác đu xà thường thấy bật nhảy lên vai quái vật.
Quái vật khó chịu gào rú, thanh âm mơ hồ cuộn lên trong cổ họng nhưng không cách nào thoát ra khỏi cái miệng kín mít. Nó cảm giác được trọng lượng bất thường trên cổ, giãy giụa muốn hất Lâm Giác đi.
Lâm Giác gập người trên vai con quái, hai chân kẹp lấy đầu nó. Cậu phẫn nộ thét lên, một tay giữ cái đầu lớn kia, một tay nắm chặt cán đao hung hãn đâm xuống đỉnh đầu nó. Mũi đao sắc bén xuyên qua một tầng thịt mềm, một đao xuyên thẳng não quái vật!
Lâm Giác đã giết đến đỏ mắt hoàn toàn chẳng kịp ngẫm nghĩ vì sao nó không có xương sọ, chỉ không ngừng đảo loạn mũi đao. Quái vật điên cuồng giãy giụa, nó ngã quỵ bò lê trên đất khiến Lâm Giác đang bám trên vai cũng nặng nề đập xuống, cậu đau đớn văng ra, lăn lông lốc vài vòng trên sàn mới dừng lại được.
Tiếng kêu gào đục ngầu của quái vật dần dần yếu đi, cơ thể to lớn dường như cũng dần chìm xuống… Quái vật với đại não bị nghiền nát đã chết.
Lâm Giác bị ngã không nhẹ, giờ phút này cậu đã đau đến không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, toàn thân không có chỗ nào còn lành lặn, máu ròng ròng chảy từ cái trán vừa rồi bị va đập mạnh xuống giữa chân mày, dịch thể ấm nóng mằn mặn phủ lên, đôi mắt vừa mở ra ngập trong một màu máu.
Có bóng người xuất hiện sau tầng tầng ánh đỏ, người đó ngồi xuống trước cậu, vừa vỗ vỗ mặt vừa gọi tên cậu.
Lâm Giác vẫn còn ý thức, thế nhưng cơ thể lại không cách nào phản ứng được. Phản xạ trì độn của cậu khiến Tống Hàn Chương cảnh giác, anh đưa tay sờ động mạch cổ, xác nhận trái tim cậu còn đang nảy lên từng nhịp, lại kiểm tra hô hấp. Ngay cả mí mắt cậu cũng bị anh vạch ra, ánh đèn từ điện thoại di động chiếu xuyên qua màn máu che trên đồng tử, không ngừng lia qua lại trước mắt cậu. Môi Lâm Giác hơi giật giật, cậu muốn gọi tên anh nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.
“Không vấn đề gì, dấu hiệu sinh mạng bình thường, phản xạ đồng tử tốt, không có thương tổn về thần kinh.” Tống Hàn Chương sờ soạng trên đầu cậu một hồi “Sau gáy sưng tấy nhưng không quá nghiêm trọng, chắc là không chết được.”
Một vầng hào quang màu bạc lấp lánh sáng lên trước mắt Lâm Giác, thuật chữa thương mà Tống Hàn Chương nhận được trong đêm thứ hai được phát huy tác dụng, tuy không thể khiến Lâm Giác lập tức khôi phục trạng thái hoạt bát sôi nổi nhưng chữa trị ngoại thương trên đầu cậu thì không thành vấn đề, sau đó chỉ cần chờ cậu từ từ tỉnh lại.
Một tuần trước Lâm Giác là một sinh viên bình thường, hiện giờ cậu vẫn chỉ là một người bình thường nhưng đã có thể coi là rất có thiên phú, trong thân thể cậu có sự dẻo dai cũng có trực giác chiến đấu, cho dù là trong khoảnh khắc đột ngột bị quăng từ trên mình quái vật xuống, bản năng tự bảo vệ vẫn giúp cậu tránh được tổn thương nơi yếu hại, tuy cú rơi khiến cậu nhất thời choáng váng nhưng kỳ thực cũng không có thương tích nghiêm trọng gì.
Tống Hàn Chương ngồi xuống dựa vào vách tường, Lâm Giác nằm bên cạnh anh, đầu óc hỗn loạn dần dần thanh tỉnh. Cảm giác này giống như từ dưới vực sâu băng giá chết chóc trở lại nhân gian, từng chút tỉnh lại dưới ánh nắng ấm áp, uể oải nhưng cũng thật thoải mái, khiến người ta lười biếng không muốn động đậy một li nào nữa, chỉ muốn cứ vậy nằm xoài ra đó.
Chiếc đèn tường trơ trọi nơi góc phòng tỏa ra ánh sáng ảm đạm. Lâm Giác hé mắt, ngửa mặt ngắm Tống Hàn Chương đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Dường như cảm giác được cậu đang chăm chú nhìn mình, anh bất chợt mở mắt đối diện với cậu.
Lâm Giác khó khăn bò dậy, lăn lăn đến ngồi cạnh Tống Hàn Chương, bắt chước anh tựa vào tường. Động tác này với cậu bây giờ có vẻ hơi quá sức, Tống Hàn Chương liền giúp cậu một tay.
“Cảm thấy thế nào?” Tống Hàn Chương hỏi.
“Ổn lắm, chỉ có chút kiệt sức thôi.” Lâm Giác trả lời.
Tống Hàn Chương nhìn đồng hồ, 21:07.
“Nghỉ ngơi nửa giờ đi, có biến cố gì chắc cũng là chuyện sau nửa đêm.” Tống Hàn Chương thản nhiên nói.
Lâm Giác “ừm” một tiếng, ánh mắt đảo qua thân thể quái vật khổng lồ bên kia, còn cả cái xác quái vật bị bọc trong bộ đồ liền bó.
“Ở đây chẳng có lấy nửa cái cửa sổ, là tầng hầm sao?” Lâm Giác dò hỏi.
“Cậu muốn biết cái gì?” Tống Hàn Chương liếc mắt một cái đã nhìn ra nghi hoặc trong lòng cậu, không khách khí hỏi lại.
Lâm Giác lúng túng gãi gãi mặt, nhân tiện bôi luôn cả bàn tay dính đầy máu nửa khô lên, trên mu bàn tay vẽ hai nét ngang dọc, là hai nét đầu của chữ “Chính” (正)*, hàm ý cậu đã giết được hai con quái vật rồi: “Anh cứ coi như tôi hiếu kỳ đi… Nếu anh không muốn nói thì thôi.”.
(*Chữ “Chính” (正) có 5 nét gạch, người Trung Quốc thường dùng để đếm số.)
Lâm Giác nói nghe nhẹ nhàng, thật ra trong lòng cậu đã tò mò muốn chết. Cậu biết Tống Hàn Chương là kiểu người không thích kể lể chuyện riêng của bản thân, anh thường lặng yên quan sát người bên cạnh, lúc cần thiết anh sẽ dùng lời nói mạnh mẽ hoặc khéo léo thăm dò suy nghĩ của người khác, anh có một bản năng luôn muốn hiểu rõ tất thảy, điều mà anh căm ghét nhất chính là không biết hoặc không khống chế được. Nếu như anh nói “tôi cho cậu vài lựa chọn” thì tốt nhất cứ chiếu theo cách anh thật sự muốn mà làm, bởi vì những lựa chọn khác chỉ có một ý nghĩa duy nhất: tạm biệt.
Lâm Giác cũng biết Tống Hàn Chương thật ra là một người rất đa nghi đa lo, chuyên quyền độc đoán, trời sinh bạc bẽo, nhìn kiểu gì cũng không giống một đồng đội tốt. Mặc dù anh thông minh nhạy cảm, cẩn thận, hành sự kín đáo, còn có sự dũng cảm liều lĩnh theo đuổi chân tướng sự thật, thế nhưng tất cả ưu điểm này vẫn không đủ để bù đắp sự thiếu hụt trong tính cách của anh.
Có thể nói là bản năng chim non, hoặc là cảm tình dần dần vun đắp từ đồng sinh cộng tử, Lâm Giác chỉ muốn quan tâm con người này, nỗ lực lý giải anh, cẩn cẩn thận thận vén lên một lớp màn che, để lộ ra Tống Hàn Chương chân chính giấu mình sau vách ngăn ấy.
Tống Hàn Chương liếc Lâm Giác một cái, hai người vai kề vai ngồi đó, anh chỉ có thể nhìn thấy vết máu còn chưa khô trên gò má Lâm Giác cùng đôi mắt viết đầy hiếu kỳ và khát vọng.
Kỳ thực Tống Hàn Chương không cần nhìn cũng biết, Lâm Giác lúc này hẳn là đang cảm thấy trong ngực như bị mèo cào, ngứa ngáy vô cùng chờ anh mở miệng.
Chính Tống Hàn Chương cũng không hiểu tại sao, nhưng sự tò mò không đè nén nổi này không hề khiến anh tức giận, anh thậm chí muốn đùa Lâm Giác một chút, chọc cho cậu càng thêm lo lắng, càng thêm tò mò, sau đó mới cho cậu biết anh sẽ không nói gì cả đâu, thế rồi Lâm Giác nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt vừa vô cùng thất vọng vừa thẹn quá thành giận, nhưng lại không dám trút giận với anh. Có điều con người cậu có một ưu điểm giận nhanh hết cũng nhanh, hờn dỗi không được mấy phút sẽ lại mon men đến gần anh, làm bộ như không có chuyện gì nói “Thôi, chúng ta có thể xuất phát rồi.”.
Nhìn xem, anh hiểu rõ Lâm Giác đến như thế đấy, mỗi một loại tâm tình mỗi một động tác, thậm chí giọng nói chuyện của cậu anh đều có thể đoán được, Lâm Giác đứng trước anh cơ hồ chẳng có bí mật gì, đây cũng là lý do anh tin tưởng Lâm Giác, con người này khiến anh cảm thấy an toàn.
Thế nhưng, Tống Hàn Chương sẽ không làm như vậy. Có đôi khi trong đầu anh sẽ lóe lên suy nghĩ muốn trêu cợt Lâm Giác, nhưng ý niệm cổ quái này luôn giống như chuồn chuồn mùa hè, bất chợt lướt ngang che phủ ánh mặt trời, rung rung một đôi cánh trong suốt mong manh, rồi thoáng sau đã biến mất khỏi tầm mắt.
Tuy rất thú vị, nhưng cái chuyện trêu đùa này chẳng có ý nghĩa gì, nên Tống Hàn Chương sẽ không làm.
Nói một chút chuyện cũ cũng không sao, nói ra còn có thể khiến Lâm Giác càng thêm tin tưởng anh, coi như thỏa mãn lòng hiếu kỳ nho nhỏ của cậu cũng được.
Nghĩ vậy, Tống Hàn Chương liền lên tiếng dưới vẻ thấp thỏm bất an của người bên cạnh.
“Thật ra cậu đã đoán được một chút rồi, đây là tầng hầm, chính là nơi khi còn bé tôi thường ở. Có một khoảng thời gian tôi rất thích ở trong này một mình, mãi cho đến khi tôi phát hiện nơi đây lúc nào cũng có camera giấu kín đang giám thị nhất cử nhất động của mình. Cái người bị nhốt trong bộ đồ liền đó có thể xem như là tôi khi còn bé, bộ đồ gió thổi không lọt là một kiểu tượng trưng, ngụ ý tôi luôn bị trói buộc chặt chẽ, đôi tay chảy máu chính là khi tôi giãy giụa. Còn con quái vật bị cậu bổ đầu đó là cha nuôi của tôi Tống Luật, là một cảnh sát. Hắn đã nuôi nấng tôi từ nhỏ, nhưng tôi với hắn không hề có chút quan hệ máu mủ nào, lý do mà hắn nhận nuôi tôi có lẽ vì chính hắn đã đưa cha ruột của tôi lên pháp trường. Hắn từng nói cha tôi là kẻ gian ác nhất, xảo quyệt nhất, là tên phản xã hội, hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn, vì vậy hắn vô cùng lo lắng tôi cũng bị di truyền cái gien phạm tội đó. Đúng vậy, hắn là một người ủng hộ thuyết phạm tội di truyền, thậm chí còn là loại say mê điên cuồng nữa.”
Tống Hàn Chương nhìn ngọn đèn tường mờ ảo, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo: “Cho nên hắn phải giáo dục tôi thật kĩ càng, phải uốn nắn tôi, dùng cách giáo dục trong thời kỳ trường thành để cải biến thiên tính trong gien của tôi. Hắn gọi cái này là giáo dục uốn nắn, còn tôi gọi nó, là hành hạ tinh thần.”

Ở đây chị tác giả có viết một chút gọi là bày tỏ tâm tình nhưng mà tớ lười không edit hết, chỉ edit 1 đoạn cuối đáng yêu này thôi nhá.
“Lâm Giác: Tới ghẹo em đi! Học trưởng sao anh không ghẹo em! Em cam đoan chỉ cần ghẹo một cái là em cắn câu mà!
Học trưởng:… Toàn trò cũ rích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.