Thái Đản Du Hí

Chương 4: Khúc nhạc dạo sớm (thượng)




Cái đầu người bị Lục Nhận ném lăn lông lốc đến bên chân Lâm Giác, cậu vừa cúi đầu nhìn liền cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc, chẳng phải chính là con tang thi bị Lục Nhận giết lúc họ mới gặp lần đầu sao? Có điều bây giờ cô ta không có dáng dấp dữ tợn như khi biến thành xác sống kia, trên gương mặt xinh xắn còn tràn đầy kinh ngạc hoảng hốt.
Lâm Giác còn nhớ rõ, Lục Nhận nói cô ta từng tỏ tình với hắn.
“Cậu nhìn máu trên đất đi.” Tống Hàn Chương lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Giác.
Lâm Giác nghe vậy nhìn xuống, chất dịch đỏ tươi văng đầy trên mặt đất, sáng bóng quỷ dị dưới ánh chiều tà, vũng máu vẫn còn đang lan tràn, không ngừng kéo dài ra bốn phương tám hướng… Chảy máu thế này rõ ràng là quá nhiều rồi! Chắc chắn còn nhiều hơn cả số máu có trong cơ thể người nữa!
“”Trật tự” ở đây sẽ tự động làm hợp lý hóa hành động của người chơi, ví dụ như tôi đánh người thì nhiều nhất là bị bảo vệ dạy dỗ một trận, chỉ gây ít rối loạn nho nhỏ sẽ không phá vỡ cái trật tự này, tuy nhiên nếu có một ngày tôi làm lớn chuyện thì nó cũng không có cách nào giải quyết nữa. Cho nên hành vi giữa ban ngày ban mặt công khai giết người này chính là điểm giới hạn có thể phá hỏng trật tự. Cậu xem, dựa theo nguyên tắc bình thường thì bây giờ tôi phải bị cảnh sát tới áp giải đi, bị xét xử rồi tống vào tù, thậm chí có thể bị đem đến nhà tù ở nơi khác, nhưng thế thì tiếp theo biết xử lý làm sao, tôi còn phải tham gia trò chơi, vào tù rồi thì chơi thế nào? “Nó” hẳn cũng đang rất đau đầu đấy.” Lục Nhận giang tay, bộ dạng vừa vô tội vừa phiền não “Cho nên nó đành phải làm trái với quy trình bình thường, nhờ thế chúng ta cũng đã biết đây chả phải là thế giới thực rồi, từ giờ tất cả mọi người thẳng thắn thành khẩn một chút nhé!”.
Trong lúc Lục Nhận nói chuyện, vết máu đã vượt qua bên chân Lâm Giác và Tống Hàn Chương, càng lúc càng bò về phía xa hơn. Những nơi nằm trong phạm vi bao quát được thì đều đã nhuộm đẫm màu tà dương trên biển máu.
Di động Tống Hàn Chương lại vang lên, anh vừa nhận điện thoại, Cố Phong Nghi đã gấp gáp hỏi: “Có chuyện gì thế? Tôi với Thanh Thanh đang ở trong ký túc xá thì nghe bên ngoài hò hét ầm ĩ, cả đám người đều như nổi điên lên đang đánh nhau loạn xạ kia kìa!”.
“Đánh nhau?” Tống Hàn Chương nhìn quanh, không gian xung quanh họ cứ như vừa bị quét qua một lượt, ngoại trừ thi thể ngổn ngang bên chân Lục Nhận thì chẳng còn bóng dáng học sinh nào hết.
“Đúng vậy, dưới chỗ cửa sổ phòng tôi như đang bạo loạn ấy, tụ tập hết lại một chỗ ẩu đả, ở chỗ các cậu không có gì à?”.
Tống Hàn Chương liếc qua Lục Nhận, ánh mắt kia tựa hồ đang nói: nhìn xem cậu làm ra cái chuyện tốt đẹp gì kìa.
Lục Nhận đang nghịch đao nhỏ trong tay, ném lên rồi lại đỡ lấy, có vẻ chẳng cảm thấy gì. Lâm Giác trông mà cũng phải lo thay cho hắn, chỉ cần sơ ý một chút là lưỡi đao sẽ cắt vào tay ngay.
“Ấy, bắt đầu biến hóa rồi.” Lục Nhận nhìn những kiến trúc xung quanh đang nhanh chóng cũ nát, thảm thực vật bên đường bắt đầu héo rũ, ngay cả mặt trời đang lặn dần ở phương tây cũng nhanh chóng chìm khuất sau đường chân trời, bóng đêm đột ngột phủ xuống.
“Trời tối rồi.” Cố Phong Nghi bên kia điện thoại nói.
“Xem ra trật tự đang sụp đổ, mau chuẩn bị cho xong trước khi bắt đầu vòng thứ ba đi, tôi sẽ đến quảng trường nhìn qua, các cô cần làm gì thì làm.” Tống Hàn Chương cúp điện thoại.
Một mảnh trăng loang lổ treo cao trên đỉnh đầu, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi vùng đất kỳ dị.
Dưới màn đêm đậm đặc, trụ đèn đường bị gỉ sét ăn mòn yếu ớt chớp sáng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt phụt. Thứ ánh sáng trắng bệch ảm đạm này khiến cho khoảng đất dưới chân đèn càng thêm vẻ khủng bố… Ở đây dù là nền xi măng hay nền đất xốp đều đã thấm một tầng mỏng máu đen, có nơi vết máu đã khô lại, nhưng giẫm lên vẫn có cảm giác dinh dính, trong không khí tràn ngập mùi gỉ sắt và mùi tanh của máu làm người ta buồn nôn. Tất thảy xung quanh tựa như đang bị một sức mạnh tà ác nào đó ăn mòn, ký túc xá hoang tàn, tường trát vôi cũng biến sắc, cứ như từng bị một lớp sơn bằng máu quét qua, có chỗ mặt tường thậm chí đã bong ra từng mảng lớn rồi.
Di động của Lâm Giác đột ngột đổ chuông, vừa lúc đó điện thoại của Tống Hàn Chương và Lục Nhận cũng vang âm báo, ba người không hẹn mà cùng rút di dộng ra, trên mỗi màn hình là một dòng tin nhắn.
[Người chơi Lâm Giác/Tống Hàn Chương/Lục Nhận, đạt điều kiện tiền đề, tập hợp cho vòng chơi kế tiếp trước giờ quy định.]
“Răng rắc” một tiếng, đèn đường xung quanh đồng loạt tắt phụt, Lâm Giác cảm thấy trời đất đảo điên, bóng tối nặng nề sập xuống.
&&&
Cố Phong Nghi đang suy nghĩ xem nên dùng loại vũ khí nào ở đây thì tốt, tuy đao kiếm gì đó cô cũng có thể sử dụng, nhưng vẫn là cung nỏ các loại thì thuận tay hơn.
“Phong Nghi, có gì không ổn lắm.” Liễu Thanh Thanh chợt níu tay áo Cố Phong Nghi, ý bảo cô nhìn tường.
Cố Phong Nghi hồi thần lại nhìn theo hướng chỉ của Liễu Thanh Thanh, mặt tường vốn trát vôi trắng như tuyết giờ cứ như đã ăn gió nằm sương không biết bao nhiêu năm trời, từng  mảng bong tróc, mà kinh khủng hơn nữa là một thứ dịch thể đỏ sậm mang mùi gỉ sắt đang dọc theo vách tường leo lên. Phòng ngủ vốn sạch sẽ chỉnh tề nháy mắt như đã trôi qua cả thế kỉ, khắp nơi đều loang lổ gỉ sét, ngay cả gạch men sứ dưới chân cũng chằng chịt vết rạn, giữa những khe gạch dinh dính vết máu còn mọc ra từng nhánh cỏ héo khô.
Đây mà còn là căn phòng quen thuộc của các cô sao? Một gian phòng phế tích đã bỏ hoang không biết bao nhiêu năm thì đúng hơn!
Đèn hướng dẫn bỗng chớp nháy yếu ớt, Cố Phong Nghi nhanh chóng đứng lên, vọt tới chiếc bàn đã bị gỉ sét và vết máu ăn mòn vơ lấy một con dao gọt trái cây bằng thép: “Lập tức rời khỏi đây, chúng ta tới quảng trường đồng hồ.”.
Điện thoại di động bỗng vang lên, hai người liền mở ra xem: [Người chơi Cố Phong Nghi/Liễu Thanh Thanh, đạt điều kiện tiền đề, tập hợp cho vòng chơi kế tiếp trước giờ quy định.]
Ngọn đèn trên đỉnh đầu vụt tắt, không hề báo trước cuốn cả hai người vào trong bóng tối.
&&&
“A?” Thiện Lượng đang ngồi trên băng ghế ven đường quan sát các học sinh đi qua khẽ hừ một tiếng.
Những người đang đi lại rất bình thường nháy mắt giống như đều bị thao túng, đột nhiên bắt đầu thất kinh bỏ chạy, sự hoảng loạn này nhanh chóng biến thành náo động, đám người kia chẳng hiểu tại sao bỗng trở mặt ngươi xô ta đẩy, nhào vào nhau quần ẩu điên loạn, cứ như những người giây trước còn không quen không biết giây sau đã biến thành kẻ thù không đội trời chung.
Thiện Lượng thấy thật náo nhiệt, nhưng cũng thật khó hiểu.
Là do mấy người khác đã làm gì đó sao?
Dù là thế thật thì hiện tại hắn cũng chẳng dám đi hỏi họ.
Chưa nói đến ai khác, khi còn ở trong tổ ong trong đêm chơi trước, Lâm Giác không nói hai lời đã cầm đao muốn lấy mạng hắn, nếu không phải hắn nhanh chân thì giờ này e là đã chết rồi.
Nghĩ tới đây, Thiện Lượng bất đắc dĩ vò vò tóc. Tuy là lừa gạt người khác rất thú vị, nhưng mà bị người ta đuổi đến lên bờ xuống ruộng cũng không phải gu của hắn, không còn cách nào khác đành phải tránh trước thôi.
Thiện Lượng vừa đứng dậy thì cảm thấy trong túi có cái gì cộm cộm, rút ra mới thấy đó là một lọ thuốc bằng nhựa. Hắn khẽ lắc lắc lọ thuốc còn non nửa, theo lời bác sĩ thì mỗi ngày hắn cần uống hai viên thuốc để ổn định tinh thần.
Thế nhưng…
Thiện Lượng ném lọ thuốc đi, nhìn nó thoáng cái bay ra ngoài, lăn về phía đám người đang cuồng loạn.
Hắn bỗng cảm thấy thoải mái chưa từng thấy, giống như vừa mới khoét đi được một khối u thối rữa trong lòng, sảng khoái đến nỗi cả người run lên. Loại cảm giác này hắn mới chỉ trải qua một lần vào rất nhiều năm trước, thế nhưng hắn lại y như bị nghiện không thể nào dứt ra nổi, từ đó về sau dù là ở bệnh viện tâm thần hay khu nhà cao cấp xa hoa hắn cũng không thể quên được thứ mê hoặc đến từ sâu trong linh hồn này.
Dối trá có thể khiến hắn vui vẻ, nhưng thứ khiến cho hắn còn thỏa mãn hơn gấp nhiều lần, chính là vạch trần dối trá.
Hắn đùa bỡn lòng người, giày xéo thiện ý, tàn nhẫn lột trần vết thương của kẻ khác, hắn nhìn những kẻ đó hoàn toàn suy sụp, tràn đầy tuyệt vọng và khổ sở khi chân tướng bị vạch trần, tất cả những thứ đó chính là thuốc phiện của hắn, khiến hắn chìm trong cơn nghiện.
Một tên điên nên sống trong thế giới điên cuồng như thế này, nên cùng tất cả sa đọa.
[Người chơi Thiện Lượng, đạt điều kiện tiền đề, tập hợp cho vòng chơi kế tiếp trước giờ quy định.]
&&&
“Tách tách” một tiếng, đèn hướng dẫn sáng lên, ngọn đèn chớp tắt vài lần, rốt cục cũng chiếu sáng căn phòng này, nhưng bóng đèn cứ như đã dùng quá lâu rồi, bên ngoài phủ một lớp bụi mờ nhạt, khiến cho không gian xung quanh nửa tối nửa sáng mông lung.
Lâm Giác phát hiện mình đang năm trên giường, mặt trần trên đỉnh đầu thỉnh thoảng rớt xuống vài mảnh vôi vụn, mùi sắt gỉ và máu tanh từ bốn phương tám hướng xộc vào mũi. Cậu giơ hai bàn tay đang đặt xuôi bên mình lên nhìn, lòng bàn tay dính đầy vụn gỗ từ ván giường bong tróc.
Cậu đang nằm trên giường ở ký túc… Không phải, nơi này chắc là căn phòng ở nhà khách mà cậu và Tống Hàn Chương đã dọn vào ở. Bộ giường này trên là giường nằm, dưới là bàn ghế giống y như ở phòng trọ đó, chỉ khác là đã gỉ đến không còn nguyên dạng nữa, quả thực giống như đã bị bỏ hoang đến mấy chục năm.
Không sai, đây chính là gian phòng ở nhà khách của cậu và Tống Hàn Chương, nhưng Tống Hàn Chương đâu?
Hai lần tham gia trò chơi đã rèn cho Lâm Giác tính cẩn thận, cậu không lập tức ngồi dậy, chỉ cố gắng không phát ra âm thanh, lặng im quan sát bốn phía, còn thò đầu ra khỏi lan can giường tầng trên nhìn xuống dưới, thế nhưng một cái nhìn này lập tức khiến cậu đông cứng.
Bên cửa sổ… là thứ gì?
Lâm Giác chưa bao giờ thấy thứ quái vật dữ tợn như vậy, cho dù là lúc đối mặt với tang thi cậu cũng đã luyện được bản lĩnh mặt không đổi sắc rồi, nhưng khoảnh khắc đối mặt với quái vật này, nỗi sợ hãi khổng lồ vẫn cuồn cuộn tuôn ra từ sâu bên trong cậu, khiến cậu toàn thân run rẩy. Không phải bởi nó hình thù kì quái, cũng không phải bởi nó diện mạo dữ tợn, mà bởi nó thoạt trông vô cùng linh hoạt y như một con người!
Đó là một con quái vật lờ mờ có thể nhìn ra hình người, toàn thân không da không lông, mạch máu bắp thịt lồ lộ dưới ánh đèn tù mù. Nó có đầu, nhưng cái đầu tựa như bị bọc lại trong một tầng bắp thịt với những đường vân mỏng trong suốt, trên gáy không thấy nửa cọng lông măng, cũng không thấy tai; nó có tay, nhưng không có ngón cũng không có bàn tay, giống như hai cây gậy cong cong vậy; nó cũng có chân, hai cái chân vặn vẹo gập lại bên mình, góc độ cong vẹo khiến người ta hoài nghi phải chăng cặp chân kia đã gãy.
Mà quái dị nhất chính là phần lưng của nó, trên tấm lưng trông như bị người ta mạnh mẽ chẻ đôi xương sống rõ ràng là một đôi cánh thịt nửa khép nửa mở! Đôi cánh này có vẻ đã phải chịu vô số cực hình, chẳng những máu thịt be bét, còn bị tàn nhẫn lột sạch lông vũ, từng mảng lông trắng loang lổ máu rơi lả tả trên mặt đất dưới chân quái vật, bị giẫm đạp tả tơi xơ xác.
Thứ giống người mà không phải người giữa phủ phục giữa đám lông vũ, lặng yên ngẩng khuôn mặt không có tai mắt mũi miệng về phía Lâm Giác đang kinh hoàng, “nhìn chằm chằm” vào cậu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.