Thái Dương Huyền Công

Chương 2: Giữa chợ đời nhân thế bôn danh - Người trẻ tuổi vốn dòng hào kiệt




Đi được một đỗi đường, cô nàng Tuần giám do chỉ đi theo cước bộ của một người thường nhân nên có hơi lạnh do sương khuya thấm dần vào y phục. Nhìn lại nàng thấy đôi chân ngắn củn cỡn của Văn Đức Chính, do chỉ là một đứa bé đang thoăn thoắt đều đặn đi theo nàng một cách lặng lẽ...
Thoáng có hơi bực dọc, cô nàng Tuần giám lên tiếng phá tan sự tĩnh mịch lúc đêm về :
- Này! Ngươi... à, Văn thiếu hiệp không thể đi nhanh hơn nữa được sao? Có biết khinh công không?
Do cố gắng đi cho kịp cước bộ của vị tuần giám nên Văn Đức Chính không nghe lạnh, bù lại nó đã mệt lắm rồi nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Nghe vị Tuần giám hỏi, nó vừa thở dồn dập, vừa trả lời :
- Khinh công? Cái này... hạ nhân không... chưa từng nghe biết đến!
Chán nản, cô nàng Tuần giám dừng lại, nàng không để cho Văn Đức Chính kịp mừng vì được dịp nghỉ ngơi mà nàng nắm tay Văn Đức Chính vừa động thân bằng khinh thân pháp vừa nói :
- Đi như thế này biết bao giờ mới đến nơi? Đi nào!
Do Văn Đức Chính chưa từng nghe biết đến khinh thân pháp, đột nhiên thấy vị Tuần giám giữ chặt nên nó liền kêu lên :
- Nam nữ hữu biệt! Tuần giám hãy buông tay hạ nhân ra nào!
Chỉ nói được trọn câu thì Văn Đức Chính có muốn nói nữa cũng không sao lên tiếng được, vì lúc này tốc độ phi hành của hai người đã quá nhanh. Cho nên những luồng gió thổi tạt vào mắt, mũi, miệng của Văn Đức Chính khiến nó cơ hồ muốn ngộp thở, mắt thì cay xè, dù đã nhắm chặt lại. Còn miệng của nó muốn hé ra để nói thì gió đã ùa vào đến tắt cả khí quản.
Kinh sợ, Văn Đức Chính chỉ còn biết quay ngang đầu, tránh không cho gió thổi ngay vào chính diện! Đến lúc đó, nhờ đã quay ngang, Văn Đức Chính hé mắt ra nhìn, nó càng kinh hãi hơn khi thấy qua ánh sao đêm những hàng cây hai bên đường lướt qua người nó vùn vụt.
Đôi khi có một cành cây dại đưa ra ngoài đường ngang tầm người Văn Đức Chính do tốc độ cao nên quật vào người nó đau đến rát bỏng. Cố nhịn đau, Văn Đức Chính kêu lên :
- Dừng lại, Tuần giám! Đi nhanh thế này vào ban đêm, không khéo va vào cây cối té chết mất!
Cô nàng Tuần giám lúc này không còn thấy lạnh nữa, nàng phấn khích cười lên và nói :
- Ha ha ha... thế nào, Văn thiếu hiệp? Đi nhanh thế này có thích không? Đến khinh công còn không biết làm sao Văn tiểu anh hùng lập nghiệp được?
- Tuần tự nhi tiến! Là anh hùng hay không là do ở cái chí! Nếu hạ nhân gặp được minh sư chỉ dạy, lo gì không có một thân võ học hơn người! Tuần giám, lịnh tôn sư của Tuần giám là ai? Tuần giám có thể cầu xin người cho hạ nhân được bái sư không?
Cô nàng Tuần giám cười khúc khích :
- Sao Văn thiếu hiệp không bái ta làm sư phụ?
Văn Đức Chính lắc đầu quầy quậy :
- Như thế làm sao được? Nam nhân sao lại bái nữ nhân làm sư phụ?
Vẫn tiếp tục bôn hành, cô nàng Tuần giám lớn tiếng hỏi :
- Sao lại không được? Nữ nhân thì đã làm sao? Bái sư là bái người có võ công cao hơn mình để học nghệ, cớ sao lại phân biệt nữ và nam?
Văn Đức Chính đã định nói : “Nữ nhân không đáng làm sư phụ của nam nhân!” Nhưng sợ làm mất lòng vị Tuần giám nên Văn Đức Chính ngậm miệng lại, không nói nữa.
Lườm thằng bé học đòi làm người lớn, vị Tuần giám ngỡ là nó đã đuối lý, bèn thôi, không hỏi nữa.
Một lúc sau, cô nàng Tuần giám chuyển sang đề tài khác hỏi :
- Thế... Văn thiếu hiệp định học võ công để làm gì?
Hai hạt lệ tràn ra khỏi bờ mắt, Văn Đức Chính đưa tay gạt thật nhanh, vừa phân bua, vừa đáp :
- Ngọn gió thật là... cay xé tròng mắt... Đương nhiên là sẽ dùng võ công để hành hiệp trượng nghĩa, xóa bỏ bất công theo đúng tôn chỉ thế thiên hành đạo của bản bang, chứ còn gì nữa?
Cô nàng Tuần giám đã cười thầm trong lòng khi nghe Văn Đức Chính nói lời cả quyết như thế. Xem như là... Nhất Thiên bang quả tuân hành đúng theo tôn chỉ... giả tạo này! Nhưng không nỡ nói ra sự thực cho Văn Đức Chính nghe vì xét ra nàng ta cũng là một phần tử trung kiên của Nhất Thiên bang.nàng nghĩ thầm :
“Từ từ rồi tiểu tử ngươi cũng phải thay đổi lập trường, vì... dù sao ngươi cũng đã là người Nhất Thiên bang!”
Rồi nàng lại nghĩ :
“Sao bỗng dưng mình phải làm mặt giả nhân, giả nghĩa với hắn ta? Hắn chỉ là thằng bé vô danh tiểu tốt, có đáng gì để ta giả vờ hòng thu phục hắn! Giết phức hắn đi cho xong!”
Chỉ vì Văn Đức Chính đang được cô nàng Tuần giám nâng ở đằng trước, nên nó không nhìn được trong đêm đen cặp mắt đang lóe hàn quang độc ác của vị tuần giám mà nó đang đặt trọn niềm tin! Nhưng sao chiếu mệnh của Văn Đức Chính vẫn còn tỏa sáng, nên ngay lúc cô nàng tuần giám đang định nhả kình lực vào người Văn Đức Chính để chấn đứt tâm mạch thì đã có bóng người hiện thân ngáng đường.
Đang chạy lại có kẻ ngáng đường, cô nàng Tuần giám như tìm được chỗ để trút cơn giận. Nàng đập một chưởng vào bóng người này, miệng quát lên lanh lảnh :
- Sao lại dám ngăn đường ta? Đáng chết!
Kình lực theo tay cô nàng Tuần giám xô ào ào vào bóng đen, chỉ thấy bóng đen vẫy mạnh tả thủ một cái.
Lập tức luồng kình lực của cô nàng Tuần giám bị chận lại, và phát lên một tiếng nổ xé tai.
Ầm...
Thân hình của bóng đen chỉ chao khẽ một cái, còn cô nàng Tuần giám phải buông tay Văn Đức Chính ra, kịp thời nương theo dư kình bay tuốt về phía sau hơn một trượng.
Cô nàng Tuần giám còn đang loạng choạng thì bóng đen đã lao tới và rút kiếm định thích vào người nàng ta.
Văn Đức Chính đang đà đẩy tới của cô nàng Tuần giám, bất thình lình lại bị buông tay... Nếu không nhờ chưởng kình xô dạt đẩy mạnh vào thân thì Văn Đức Chính ắt đã lao vào thân cây ở bên đường đến vỡ mặt!
Dù chưởng kình như quả tạ đập vào lồng ngực đau điếng, nhưng kịp thấy cô nàng Tuần giám bị nguy hiểm, bất kể đang đau đớn như dần, Văn Đức Chính xê thân hình sang bên tả, dừng lại, giơ hai tay ra, ngăn động tác bạo lực của bóng đen nọ, Văn Đức Chính hét lên :
- Các hạ không thấy hổ thẹn hay sao, khi dang tay đánh một người trong tay không một tấc sắt, và lại là nữ nhân nữa?
Bóng đen nọ không nói không rằng, đâm ngay trường kiếm có hình thù quái lạ vào ngay tâm thất của tên lõi con đáng ghét... Thì đã có tiếng nói châm chích của cô nàng Tuần giám vang lên :
- Hắn không có võ công đó, cứ việc hạ thủ đi Lưu Thái Hào Kim Xà Kiếm đại hiệp!
Đã bị Văn Đức Chính mắng té tát vào vào mặt, trong khi là một đại hiệp nổi danh lại gây sự, hà hiếp một nữ nhân trong tay không một tấc sắt, bây giờ lại bị nữ nhân đó châm biếm khi định giết người vô tội, không có một chút võ công, dù không tin nhưng cây Kim Xà Kiếm ngoằn ngoèo uốn lượn như quái xà cũng được Lưu Thái Hào đại hiệp xoay ngang vung đốc kiếm vào bờ vai của thằng lõi con không biết sợ chết.
Đúng như lời cô nàng Tuần giám vừa bảo! Văn Đức Chính không đứng vững thân hình sau cái đẩy nhẹ của Lưu Thái Hào đại hiệp, nó đã ngã dúi dụi sang một bên.
Lợi dụng dịp may này, cô nàng Tuần giám vội tung một lúc ba chiêu chưởng liên hoàn vào bóng đen bây giờ đã thấy rõ là đấy là Kim Xà Kiếm Lưu Thái Hào đại hiệp, tuổi độ tứ tuần.
- Âm Phong chưởng! Té ra Âm Phong tán nhân đã là người Nhất Thiên bang à?
Vừa quát lên lời nhận định, Kim Xà Kiếm Lưu Thái Hào đã vung tít ngọn Kim Xà Kiếm lao vào chận đón ba chiêu chưởng của cô nàng Tuần giám.
Thấy sau ba chưởng thế liên hoàn vẫn không làm gì được Kim Xà Kiếm đại hiệp, cô nàng Tuần giám vừa vung tay rộng ra, vừa nói :
- Kim Xà Kiếm quả nhiên lợi hại! Đón đỡ thử tuyệt kỹ thành danh của Âm Phong tán nhân xem nào!
Theo tay cô nàng Tuần giám, ba ánh chớp lao như tên bắn về các đại huyệt của Lưu Thái Hào đại hiệp.
Keng keng keng...
Chỉ một cái hoành tay, ngọn Kim Xà Kiếm đã đẩy bật ba ánh chớp từ tay cô nàng nọ phát xuất ra, kêu lên ba tiếng chói tai.
Kim Xà Kiếm Lưu Thái Hào cười lớn :
- Ha ha ha... quả đúng là tuyệt kỹ Thiết Kỳ châm của lão Âm phong! Được, đã thế thì ta bắt giữ tiểu tỳ để xem lão Âm phong còn nói gì nữa không cho biết!
Nói xong Lưu Thái Hào tấn công tới tấp, vây kín thân hình vị Tuần giám của Tổng đàn Nhất Thiên bang trong bóng kiếm trùng trùng.
Vừa đỡ rối tay, rối chân, cô nàng Tuần giám vừa luống cuống hỏi :
- Lưu Thái Hào! Lão đừng ỷ lớn hiếp nhỏ nha! Tại sao vô cớ lão đòi bắt giữ ta? Lão không ngại thế lực của Nhất Thiên bang ra sao?
Thân danh là đại hiệp, sau năm chiêu vẫn chưa bắt giữ được cô ả tuổi chừng đôi mươi, Lưu Thái Hào giận dữ, quát to như sấm :
- Từ lâu ta đã hồ nghi về ý đồ của Nhất Thiên bang bọn ngươi, nay ta đã rõ mưu đồ đen tối ấy rồi! Ta phải bắt giữ ngươi để chuộc lại tự do cho Bát Quái môn đã bị bọn Nhất Thiên bang khả ố bọn ngươi bắt giữ! Hừ, giỏi lắm, té ra tiện tỳ đã đạt tới tám phần chân truyền của Âm Phong tán nhân... xem đây!
Tuy không biết tí gì về võ công ngoài vài chiêu võ vẽ sơ đẳng do Tam Bộ Thôi Sơn La hương chủ của Nhất Thiên bang chỉ dạy để làm vui, nhưng bây giờ đứng ngoài quan chiến Văn Đức Chính cũng nhận thấy người nọ được Tuần giám gọi là Kim Xà Kiếm Lưu Thái Hào đại hiệp, có hơn được Tuần giám là ở chỗ lão ta có binh khí, còn Tuần giám thì không!
Cúi người xuống, Văn Đức Chính nhặt lấy ngọn ám khí khi nãy do Tuần giám phóng ra đã đụng vào Kim Xà kiếm văng bật ra gần chỗ Văn Đức Chính đứng.
Vừa cầm vào tay, Văn Đức Chính lấy làm ngạc nhiên... nó mới hiểu tại sao Kim Xà Kiếm Lưu Thái Hào lại gọi ngọn ám khí này là Thiết Kỳ châm!
Té ra, đấy là một quân cờ được đúc bằng sắt luyện!
Một mặt của quân cờ sắt được khắc kỳ hiệu thứ bậc của con cờ, còn mặt kia lại có một mũi cương châm ngắn, nhọn và đen nhánh.
Khi Văn Đức Chính nghe lão Lưu Thái Hào nói xấu về Nhất Thiên bang lại còn lộ rõ quyết tâm bắt giữ Tuần giám, người cùng nhà tất phải bênh nhau, cho nên Văn Đức Chính vụt mạnh Thiết Kỳ châm vào Lưu Thái Hào, miệng thì lên tiếng đánh động :
- Lão tặc vô sĩ! Xem Thiết Kỳ châm đây!
Dù đang sắp sửa uy hiếp và bắt giữ được ả nọ là người Nhất Thiên bang, dù vẫn biết Văn Đức Chính thằng lõi con không chút võ công, nhưng Lưu Thái Hào khi nghe hô Thiết Kỳ châm thì lão không thể không lưu tâm đối phó! Vì Kim Xà Kiếm Lưu Thái Hào thừa biết Thiết Kỳ châm có tẩm độc và rất ít được Âm Phong tán nhân dùng đến tuyệt kỹ này, do đó, thay vì thanh kiếm Kim Xà sắp điểm vào huyệt Định Thân của cô nàng, thì Lưu Thái Hào chỉ thích nhẹ vào vai tả của nàng ta mà thôi, khi lão phải đảo người tạt kiếm đẩy Thiết Kỳ châm đang lao vào lão.
Keng...
Như một ánh chớp, cô nàng Tuấn giám hữu thủ giữ bờ vai tả cung người chạy đi. Trước khi lao người đuổi theo, Kim Xà Kiếm Lưu Thái Hào nhân đà vọt đi đã tiện chân thưởng cho Văn Đức Chính một cước té lộn nhào xuống đất. Lão Kim Xà Kiếm còn ném lại một câu hăm dọa :
- Tiểu tử! Khôn hồn hãy tránh xa bọn Nhất Thiên bang! Lần sau ta không tha đâu... tha đâu...
Âm thanh của lão Kim Xà Kiếm Lưu Thái Hào đại hiệp vang dội vào núi rừng lọt vào tai Văn Đức Chính lúc này đang lồm cồm bò dậy, như thúc bách nó phải quay người chạy bán sống bán chết đuổi theo hướng cô nàng Tuần giám và Lưu Thái Hào vừa chạy đi.
Mặc dù là đêm đen, nhưng giữa bầu trời đầy sao thì bóng đêm không là trở lực đáng kể cho những tay giang hồ cự phách, có võ công vào hàng cao thủ. Nhưng lại là trở ngại thập phần gian nan của Văn Đức Chính, một đứa bé tuổi chỉ mười lăm và võ công chỉ vào loại mèo quào, chó cắn.
Do đó, chưa kể đến vấn đề Văn Đức Chính đã lạc phương hướng thì nó đã ít ra là năm lần vấp vào các nhánh rể cây mọc loạn và ngã té sấp mặt.
Mò mẫm quanh quẩn trong vòng mười trượng vuông, Văn Đức Chính không thể nào tìm lại được chỗ giao chiến lúc nãy, vì nó biết rằng chỗ ở sát ngay bên đường sơn đạo, nó có khả năng tìm được hướng đi mà vị Tuần giám lúc nãy đã định đưa nó đi. Hoặc ngược lại, nó có thể đi trở về Hương đàn của vị Tam Bộ Thôi Sơn La Giải, chờ vị Tuần giám đến đấy tìm nó!
Nhưng bây giờ thì bóng tối bao trùm vạn vật, chung quanh là rừng rậm, chỉ có mỗi mình nó là sinh vật duy nhất còn đứng ngơ ngác ở giữa rừng, nếu không kể đến sự hiện diện đâu đây của các loài dã thú đang tỏa ra hoạt động, kiếm ăn về đêm!
Không nghĩ đến dã thú thì không sao, nhưng một khi Văn Đức Chính đã nghĩ đến thì trong tâm tưởng của nó như đã thấy hùm, beo, cọp, gấu... đang chực chờ gần đây nhằm lao vào xâu xé nó.
Run bắn cả người, Văn Đức Chính leo đại lên một thân cây gần ngay bên nó. Và, nó đành ngồi chết cứng, ôm ghì lấy thân cây chờ trời sáng.
Mãi đến khi tiếng gà rừng xao xát gọi, Văn Đức Chính mới choàng mình tỉnh giấc! Và nó thoáng mừng rỡ khi phát hiện cách nó không xa về mé hữu chính là... con đường sơn đạo!
Tìm được đường sơn đạo, mà nó đã ngỡ mình đã đi lạc quá xa, và quan yếu nhất là nó vẫn còn sống. Văn Đức Chính từ trên cây nhảy ào xuống, chạy bổ ra sơn đạo.
Vượt qua chỗ giao đấu đêm qua, như sực nhớ đến một việc, Văn Đức Chính ngừng chân, chạy quành lại chỗ đó.
Sau một lúc tìm kiếm dưới ánh sáng nhập nhòe của buổi bình minh sắp lên, Văn Đức Chính mới tìm được vật nó cần tìm!
Đó là một ngọn Thiết Kỳ châm!
Yên tâm, sau khi để Thiết Kỳ châm vào bọc, Văn Đức Chính bèn nhắm về một hướng của sơn đạo và đi lần theo.
Xa xa, văng vẳng đưa đến tai Văn Đức Chính là tiếng chân của nhiều người ở phía trước. Nó đã ngỡ đấy là những người bần hàn đang gánh từng gánh rau bó củi đi vào trấn vào lúc sớm sủa để đổi lấy thực phẩm dùng trong ngày nên nó khoa chân cố đi nhanh hơn, hầu vầy đoàn cùng họ đến lánh sự cô đơn, thui thủi một mình trên đường!
Nào ngờ, khi đến gần hơn mắt có thể nhìn và phân biệt rõ từng bóng người nó mới biết nó đã lầm!
Những người khá đông đi phía trước nó không phải là những người buôn gánh, bán bưng mà còn tệ hơn thế nữa! Đó là những người hành khất.
“Những tay hành khất này nghe nói chưởng có bang có hội, đâu như La hương chủ đã gọi là... Cái bang thì phải? Nhưng không biết tốp người này có phải là Cái bang hay không?”
Để đề phòng, Văn Đức Chính chỉ dám đi theo xa xa ở phía sau mà thôi. Những người hành khất cứ cắm cúi mải miết đi...
Theo ánh dương quang lên cao dần, Văn Đức Chính nhận định rõ bọn họ gồm gần mười người, hầu hết là người lớn tuổi, và toàn bộ là nam nhân. Tất cả đều trang bị đầy đủ bị gậy, đủ bộ lệ của người hành khất! Kể cả đứa bé đi sau cùng cũng thế! Hắn, tên hành khất bé con, lâu lâu lại quay đầu nhìn về phía sau. Và lần nào cũng thế, hắn nhăn mặt lè lưỡi chừng như thích thú khi thấy một tay oắt con đi theo xa xa ở đằng sau.
Văn Đức Chính không sao chịu được thái độ nháng nháo của hắn, mỗi lần bắt gặp tên ăn mày con quay cả thân người ra sau thì Văn Đức Chính đều giả vờ không trông thấy bộ tịch nhăn nhó như muốn trêu ngươi của hắn. Hoặc giả Văn Đức Chính lập nghiêm dáng đi đứng, chỉnh sắc mặt lại không để vào mắt thái độ bỡn cợt của hắn.
Như không chịu được thái độ cầu cao của Văn Đức Chính, tên ăn mày con len lén dừng người lại, tạt vào vách rừng ra vẻ như muốn đi giải. Chờ cho Văn Đức Chính đến gần, hắn nhảy vụt ra cản đường, hất mặt hỏi Văn Đức Chính :
- Ê! Sao nhà ngươi dám theo dò xét tiểu gia? Ngươi là ai, bang phái nào?
Đã không màng đến hắn, đương nhiên Văn Đức Chính không muốn dòng dài phí thời gian, lạng người sang một bên, Văn Đức Chính khoa chân định đi tiếp.
Gã ăn mày con tuổi độ chừng mười ba mười bốn nhưng thân pháp khá nhanh lẹ! Chỉ đảo người một cái gã đã lại ngáng trước mặt Văn Đức Chính.
Không để gã kịp lên tiếng, Văn Đức Chính vội nói :
- Tại hạ và tiểu huynh đệ nước sông, nước giếng chẳng đụng nhau, hà cớ gì lại sân si gây sự? Xin tiểu huynh đệ hãy nhường đường.
Khoái trá khi nghe đối phương nói chuyện thật đường hoàng, gã ăn mày con vỗ vào vai Văn Đức Chính đánh bộp một cái, đoạn nói :
- Té ra chúng ta đều là giang hồ đồng đạo! Võ công của ngươi kém thế sao? Này, ngươi là người bang phái nào vậy?
Do bất phòng, phần thì tỷ lực của gã tiểu hành khất khá mạnh, nên sau một cú phát vào vai của gã Văn Đức Chính loạng choạng như người say rượu. Bất mãn vì hành vi thô lỗ này, Văn Đức Chính trầm giọng lại nói :
- Tại hạ là người Nhất Thiên bang! Sao tiểu huynh đệ lỗ mãng thế!
- Hoét...
Gã tiểu hành khất vừa nghe đối phương nói xong, liền chúm môi thổi lên một tiếng rõ mạnh khiến cho Văn Đức Chính ngờ vực, không hiểu gã làm vậy là có ý gì?
Ngay sau đó, gã tiểu hành khất lại quát tướng lên hỏi :
- Nói sao? Ngươi là người Nhất Thiên bang à? Xem gậy của Tiểu Hầu Thông ta lấy mạng ngươi đây!
Thế là chưa biết ất giáp gì Văn Đức Chính đã ăn ngay một gậy vào giữa lưng đau điếng. Rõ ràng Văn Đức Chính thấy gã hét xong đã vung gậy đập ngang vào chính diện, vừa khoa tay loạn lên. Văn Đức Chính vừa lùi bộ, nào ngờ... nhoáng một cái, không hiểu gã tiểu hành khất làm thế nào lại đập trúng vào hậu tâm.
Phần thì vì đau, phần thì phẫn nộ, Văn Đức Chính xoay người ra sau, nhằm ngay gã tiểu hành khất ra một quyền theo chiêu Hắc Hổ Thâu Tâm.
Những tưởng gã sẽ phải lúng túng và chịu thua ngay vì chiêu này là một trong ba chiêu được Văn Đức Chính sử dụng thuần thục nhất, và là chiêu đắc ý nhất. Theo lời La hương chủ lúc truyền thụ cho nó đã bảo như thế của Tam Bộ Thôi Sơn La Giải.
Nào ngờ, khi quyền sắp đụng vào người gã tiểu hành khất thì Văn Đức Chính đã thấy gã biến đâu mất tiêu! Rồi kế đó, Văn Đức Chính phải chúi người ra trước cơ hồ sắp té vì... lại lãnh một gậy của gã bổ mạnh vào lưng.
Trước sau hai lần ăn hai gậy, Văn Đức Chính mắt tóe đom đóm lửa, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe có tiếng người hỏi gã tiểu hành khất :
- Tiểu Hầu Thông! Sao lại vô cớ đánh người gây bát nháo thế?
Nhìn lại, Văn Đức Chính lo ngại khi thấy nhóm người hành khất lúc nãy đã đi xa. Bây giờ đang lố nhố đứng gần đó! Người vừa lên tiếng hỏi gã tiểu hành khất là một vị trung niên vắt trên vai lần lượt có đến năm chiếc túi vải vá đùm, vá đụp, nhiều hơn những tay hành khất còn lại. Vị này vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn dò xét Văn Đức Chính.
Gã Tiểu Hầu Thông đáp nhanh :
- Lục thúc thúc! Hắn là cẩu tặc Nhất Thiên bang đó!
Nhóm hành khất vừa nghe đến danh tự Nhất Thiên bang tức thì lộ vẻ sửng sốt... Vị trung niên đeo năm túi thì ngờ vực nhìn tên oắt con đã bị Tiểu Hầu Thông đánh cho nhừ tử...
Văn Đức Chính nhịn đau, đứng thẳng lên dõng dạc nói :
- Quân tử bất hí ngôn! Tại hạ, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, nguyên là Văn Đức Chính, thuộc hạ Nhất Thiên bang đây! Đường sơn đạo không của riêng ai, sao vị tiểu huynh đệ này chưa gì đã giở thói vũ phu đánh người? Chư liệt vị là người lịch đã nhiều, vậy hãy phán định xem tại hạ và tiểu huynh đệ này ai là người có lỗi?
Ngỡ đã nghe lầm, vị hành khất trung niên không tin lời hoa mỹ đó lại được thốt ra từ miệng một tên lõi con, lại là người Nhất Thiên bang giả nhân giả nghĩa.
Vị trung niên còn chưa biết nói gì, thì một người hành khất trong bọn đã lớn tiếng :
- Phân đà chúng ta vừa tan tác cũng là do bọn Nhất Thiên bang, thằng lõi này ắt cũng là một trong số hung thủ! Chúng ta cứ giết nó cho rồi, còn lôi thôi làm gì nữa chứ?
Khi khổng khi không Văn Đức Chính lại nghe người này lớn tiếng đòi giết nó, hồn bất phụ thể, nó vừa lui chân lại vừa kêu lên :
- Người quân tử chỉ hơn nhau bằng lời lẽ chứ không phải mỗi chút mỗi động chân tay à nha!
Được nước Tiểu Hầu Thông lăm lăm gậy trúc xấn tới gần Văn Đức Chính, gã nhăn nhở cười :
- Có vay có trả! Nhất Thiên bang gây tang tóc cho Cái bang tiểu gia, vậy tiểu gia thích động tay động chân thì đã sao?
Hai lần ăn gậy, Văn Đức Chính thừa biết rằng với võ vẽ vài thế quyền nó không là gì so với tên tiểu hành khất này. Hơn nữa in như là gã nói đúng! Nếu quả Nhất Thiên bang đã đánh phá Phân đàn Cái bang của gã thì bảo sao gã lại không đánh nó là người của Nhất Thiên bang để trả hận? Nhưng không lẽ kẻ ăn bánh người trả tiền? Chuyện của Cái bang đâu có liên quan gì đến nó?
Bất giác, trong lúc không tự chủ, Văn Đức Chính cầm ngay lấy Thiết Kỳ châm từ trong bọc áo ra, nó đe dọa :
- Này! Nếu ngươi còn làm khó ta thì... thì đừng trách ngọn Thiết Kỳ châm này sẽ ghim vào người ngươi nhé.
- Khoan nào!
Tiểu Hầu Thông lùi lại.
- Đừng có lỗ mãng!
Vị hành khất trung niên đeo năm túi thốt lên lên tiếng ngăn gã tiểu hành khất lại! Liền ngay sau đó, vị trung niên hành khất hướng về Văn Đức Chính mà hỏi :
- Tiểu huynh đệ là chi của Âm Phong tán nhân? Đã là người chính phái sao tiểu huynh đệ tự vùi mình vào chốn tanh hôi, mạo xưng là người Nhất Thiên bang, suýt nữa đã gây lầm lẫn to tát?
Cái này mới thiệt là khó giải thích! Được sự giáo dưỡng từ thuở ấu thơ, Văn Đức Chính đã thấm nhuần đạo lý của người anh hùng, quân tử, há có thể hai lời, chối bay nó không phải là người Nhất Thiên bang sao? Do đó Văn Đức Chính đành cắn răng nói :
- Tại hạ là người Nhất Thiên bang thì đã sao nào? Như thế đã là tội chết ư?
Không ngờ lời nói cương cứng này của Văn Đức Chính lại phát sinh hiệu lực! Nhóm người Cái bang lập tức lộ vẻ hằm hè, riêng vị hành khất trung niên thì lại nói :
- À! Té ra tiểu huynh đệ không muốn để lộ hành tàng! Được, được! Đã thế thì... chúng tôi không lỗ mãng phá bĩnh việc của tiểu huynh đệ nữa. Thôi, chúng ta đi nào!
Theo hiệu lệnh của vị trung niên đeo năm túi, cả bọn hành khất đều động thân bỏ đi. Văng vẳng, Văn Đức Chính còn nghe vị trung niên đang bảo nhóm đồng hành :
- Âm Phong tán nhân là một trong Ngũ Kỳ... là người hiệp nghĩa...
Gì gì nữa thì Văn Đức Chính không nghe thêm được, nhưng với bấy nhiêu lời thôi đủ làm cho nó thêm rối trí.
Nhất Thiên bang là chánh đạo lại gây căm phẫn cho giới võ lâm? Như việc bắt giữ Chưởng môn Bát Quái môn và việc phá tan một Phân đàn Cái bang là đúng hay sai?
Đầu óc non nớt của Văn Đức Chính mơ hồ cảm nhận rằng phải dè dặt dò xét lại hành vi so với tôn chỉ thế thiên hành đạo của Nhất Thiên bang.
Còn đang dụ dự bất quyết chưa biết phải làm gì thì Văn Đức Chính bất ngờ nhảy nhổm lên khi có ai đó phác nhẹ vào vai một cái.
Thần hồn nát thần tính! Văn Đức Chính ngỡ tên tiểu Cái bang lại lén quay về gây sự, nó liền nhanh chân xoay người, tay vung ra đã định ném Thiết Kỳ châm vào gã.
- Cất đi! Đừng loạn động! Là ta đây mà, coi chừng Thiết Kỳ châm có tẩm độc đấy!
Tiếng nói thánh thót rót vào tai Văn Đức Chính khiến nó ngờ ngợ...
Khi nhìn được đây chính là... cô nàng Tuần giám đêm qua đã bỏ chạy đi, thì Thiết Kỳ châm đã được nó ném ra rồi.
Lo sợ, Văn Đức Chính trố mắt nhìn cô nàng Tuần giám dùng ống tay áo cuốn gọn Thiết Kỳ châm lại... đoạn cô nàng cầm lấy chìa ra cho Văn Đức Chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.