Thái Dương Rực Rỡ

Chương 2: Lấy hết đồ CỦA MÀY ĐI ĐI, ĐỪNG QUAY VỀ NỮA




Bà Lục nghe vậy thì sầm mặt, máy móc nói: "Tình hình kinh tế trong nhà chúng ta không có tốt như con nghĩ. Em trai con sắp lên lớp chín rồi, thành tích của thằng bé vô cùng xuất sắc. Con hiểu không?"
Phương Chước nhìn thẳng bà ta, trần thuật: "Từ góc độ pháp luật mà nói, tôi còn chưa trưởng thành, các người có nhiệm vụ nuôi nấng tôi."
Bà Lục cười ra tiếng, "Giáo dục bắt buộc là chín năm! Con có hiểu pháp luật không?"
"Quả thật là tôi không hiểu lắm nhưng tôi nghĩ người trưởng thành phải hiểu." Phương Chước nói, "Các người chưa thực hiện được nghĩa vụ này, cho dù tính theo tiêu chuẩn thấp nhất của phí nuôi nấng, chi phí bao nhiêu năm qua cũng có thể đủ để trả học phí cho tôi."
Người đàn ông trung niên vẫn vùi đầu không lên tiếng cuối cùng không kiềm chế được nữa, bất mãn nói: "Con đây là có ý gì?"
Phương Chước hơi nhắm mắt, nhìn chằm chằm vào các hoa văn trên bàn ăn gỗ trước mặt, "Tôi biết địa chỉ làm việc của hai người, tôi cũng đã gặp đồng nghiệp của hai người."
Sắc mặt của Phương Dật Minh trắng nhợt, nhận ra được cái gì, ngũ quan kéo căng bắt đầu bốc lên cơn giận.
Đôi đũa gỗ bị đập thật mạnh lên trên bàn khiến một chiếc bay qua. Bà Lục tức giận đứng lên, hung dữ nhìn chòng chọc vào khuôn mặt Phương Chước, lại rút đôi đũa ra khỏi tay Phương Dật Minh, mắng: "Còn ăn cơm cái gì! Ông nhìn con gái mà ông sinh ra đi, ông nghe xem nó đang nói tiếng người sao? Vẫn chỉ là một đứa học sinh mà dám uy hiếp chúng ta, Phương Dật Minh, hồi đó lúc tôi lấy ông, ông nói người này không cần tôi quản!"
Bà ta kích động nói nhưng mà không ai tiếp lời. Phương Chước nghiêng đầu, nhướng mày, hơi liếc nhìn bà ta, hỏi ngược lại: "Bà cảm thấy tôi đang uy hiếp bà, có phải bà cũng biết bản thân đã làm ra chuyện đáng xấu hổ sao?"
Bà Lục nghẹn họng, còn muốn mắng lại nhưng bị Phương Dật Minh giơ tay ngăn cản.
Không biết là do cảm giác áy náy hiếm có hay là vì kiêng dè tâm tư kín đáo của Phương Chước mà lồng ngực Phương Dật Minh phập phồng kịch liệt, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhíu mày nói: "Đưa học phí cho nó."
Bên kia bàn ăn, Phương Tiểu Đệ ném cái bát đi, khoanh tay dựa người ra sau, không ăn nữa.
Phương Chước bổ sung: "Còn có tiền sinh hoạt."
"Mày muốn tính toán rõ ràng với bọn tao phải không?" Bà Lục khó mà tin được, chỉ vào cửa, "Tao có thể cho mày nhưng mày phải cút ra ngoài cho tao, cũng đừng quay lại nữa!"
Phương Chước đứng dậy đi về phía sofa, cầm ba lô của mình lên, không chút lưu luyến nào mà bước ra khỏi cửa.
Bà Lục cũng cầm lấy túi đeo vai đang treo một bên, xỏ dép lê chạy ra khỏi cửa chống trộm, lấy trong túi ra một xấp tiền giấy, không đếm bao nhiêu mà cáu kỉnh ném thẳng qua.
"Tháng sau mày đủ mười tám tuổi rồi phải không? Tao coi như mày còn nửa tháng, những đồng này đều cho mày, không cần thối lại!"
Những tờ tiền giấy trắng đỏ vương vãi khắp sàn, một số ít bị gió thổi từ cửa sổ thông gió ở cầu thang thổi xuống bậc thang bên dưới.
Ngọn đèn cảm ứng bằng giọng nói bật sáng khiến cho mặt Phương Chước càng thêm tái nhợt hơn.
Gió đêm tràn vào, hơi lạnh phả vào làn da của mọi người, lúc này bọn họ mới nhận ra sắc trời đã đen như mực.
Phương Chước mím chặt môi, ngón tay móc vào dây đeo vai của ba lô rồi nhấc lên, giọng điệu sắc bén, gằn từng chữ: "Nhặt lên."
Xung quanh tĩnh mịch.
"Nếu tôi không thể đi học, không sao. Mỗi ngày tôi sẽ ôm một cái bảng đi đến trường của con trai bà, ngồi trước cửa lớp nó, nói cho bạn học và giáo viên của nó biết, tôi là vì gia đình thờ ơ, lạnh lùng không lấy được trợ cấp nghèo khó, không được đi học như thế nào. Nó lên cấp ba tôi cũng đến cấp ba, nó lên đại học tôi cũng theo tới đại học. Trời nóng hay lạnh, tôi cũng có thể đến đơn vị của các người."
Giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng chậm rãi nhưng lại khiến không ít người cảm thấy khiếp đảm.
Ánh đèn mờ tối như bị hút vào trong đôi đồng tử đen nhánh của Phương Chước, hàng mi dài che đi đôi mắt sâu thẳm của cô.
Cô lặp lại lần nữa: "Nhặt lên."
Gương mặt bà Lục run lên, bị sự uy hiếp trong lời nói của Phương Chước làm cho run lên tại chỗ, bà ta cảm thấy hối hận nhưng tôn nghiêm lại không cho phép bà ta cúi đầu trước Phương Chước. Đang trong lúc tiến thoái lưỡng nan thì Phương Dật Minh bước lên trước, nhặt từng tờ tiền giấy dưới đất lên.
Phương Tiểu Đệ víu vào khung cửa, do dự kêu lên: "Ba." Người sau nghiêm túc phất phất tay ý bảo nó về phòng đi.
Nhặt hết tiền xong, Phương Dật Minh ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phương Chước.
Cái kiểu nhìn từ trên cao xuống này, hoàn toàn vô cảm, thậm chí mang theo chút uy nghiêm khủng bố.
Phương Dật Minh ngớ ra, xấu hổ mà dời tầm mắt, lần đầu tiên nhận ra Phương Chước không hề nhát gan, dễ bị bắt nạt như trong tưởng tượng của ông ta. Lời nói muốn giảng hoà lúc ban đầu cũng bị nuốt về bụng.
Phương Chước không hề giống với mẹ của cô, Phương Dật Minh hoảng hốt nghĩ, Diệp Diệu Linh là một người rất đơn thuần.
Ông ta đưa tiền qua, Phương Chước dừng lại hai giây mới nhận lấy.
Như là cố ý tra tấn bọn họ, Phương Chước cẩn thận đếm từng tờ tiền, ba lần liên tiếp trước mặt hai người họ, mãi đến khi bà Lục hết kiên nhẫn thì cô mới dừng lại.
Tổng cộng là năm ngàn.
(~18tr)
Phản ứng của Phương Dật Minh trì độn ra, lại lấy hai trăm trong túi ra rồi đưa cho Phương Chước.
"Tiền học phí với tiền ký túc xá, còn có chi tiêu khác, phải đưa 4200." Phương Chước kéo ba lô, để tiền cẩn thận vào trong ngăn giữa, không nhìn bất cứ ai mà chỉ nhàn nhạt nói một câu, "Tiền chuộc thân đã thanh toán xong, làm tròn lên 1000."
Phương Dật Minh mấp máy môi, muốn nói 'không phải' nhưng Phương Chước lại tiếp thêm một câu: "Đáng giá hơn tôi tưởng."
Cô liếc về phía bà Lục, nhìn thấy sự cẩn thận và lo lắng của đối phương bèn nở nụ cười, khoé môi hơi cong, có hơi xấu xa nói: "Tôi sẽ còn quay lại."
Bà Lục kéo mạnh Phương Dật Minh qua rồi đóng cửa cái rầm.
Sau tiếng đóng cửa nặng nề, có tiếng động nhẹ từ trên lầu truyền đến, cho dù đối phương có thả nhẹ bước chân nhưng âm thanh nhỏ này vẫn có hơi rõ ràng trong cầu thang yên tĩnh.
Bên trong cánh cửa ngăn cách một bức tường, bà Lục không có thể diện gì nữa mà cuồng loạn ầm ĩ: "Phương Dật Minh, một tháng ông kiếm được bao nhiêu tiền? Ông rõ ràng một chút coi, năm nay con trai đã lên lớp 9, tiền học bổ túc một tháng của nó là bao nhiêu? Tiền ăn mặc là bao nhiêu hả? Ông định lột lớp da của con trai ông để bù đắp lên cho cái đứa vong ơn bội nghĩa bên ngoài kia à? Vậy để hai mẹ con tôi rời đi!"
Phương Chước đã không có cái gọi là nhớ nhung, lưu luyến gì với cái gia đình này, nhấc chân đi xuống dưới lầu.
Cuối cùng tất cả sự hỗn loạn và cãi nhau kịch liệt cũng đều chấm dứt yên ổn như vậy. Tựa như thuỷ triều dù có mãnh liệt đến đâu, sau khi đánh vào biển khơi cũng chỉ có thể lưu lại những gợn sóng ngắn ngủi.
Lúc đẩy cửa chống trộm ra, cơn mưa phùn rơi xuống tạo ra chút mát mẻ cho cuối hè, Phương Chước bỏ tiền vào túi, siết chặt ngón tay nhưng lại cảm thấy nhiệt độ cơ thể đều bị những tờ tiền giấy dày kia hút đi.
Có lẽ tình thân giữa bọn họ không ấm áp như vậy.
Mái tóc rối loạn bị mưa làm ướt rơi xuống má, Phương Chước vùi mình đi trong màn mưa, không quá hai bước lại nghe thấy âm thanh trên đỉnh đầu.
"Này!"
Cửa sổ trên lầu được mở ra, Phương Tiểu Đệ cầm cây dù trong tay ném xuống phía cô.
Phương Chước khom lưng nhặt lên, nghe thấy người phía trên nói: "Lấy hết đồ của mày đi đi, đừng quay lại nữa!"
Vừa dứt lời, người đã bị Phương Dật Minh kéo vào.
Phương Chước bật dù ra rồi đứng ngây ra một lúc.
Cô không có điện thoại, không có định vị. Ký túc xá trong trường đã đóng cửa, không biết xe bus có còn tuyến nào không hay nghỉ rồi.
Thành phố này phơi ra một mặt xa lạ nhất cho người lạc đường.
Cô đi không mục đích dọc theo ngã tư một đoạn, cuối cùng chọn một cửa hàng tiện lợi 24 giờ rồi ngồi xuống ở ghế dài bên ngoài, mở ba lô ra, nương theo ánh đèn trong cửa hàng mà đọc sách.
Ánh sáng qua một lớp kính bị gọt đi một lớp, mờ tối, Phương Chước cảm thấy hốc mắt chua xót sau khi nhìn một lúc. Thu dọn đồ xong rồi nhẹ nhàng ngả người ra sau, nửa dựa vào tấm kính để nghỉ ngơi.
-
Nhìn thấy bóng dáng màu xanh quen thuộc đi ngang qua, Nghiêm Liệt đặt chiếc bánh hamburger đang ăn dở xuống, nghiêm túc phân biệt một lúc, xác định người đó là Phương Chước, trong lòng cảm thán sao lại trùng hợp thế.
Dường như đối phương rất mệt mỏi, ngồi trước cửa hàng, ôm chặt ba lô trong lòng, không bao lâu sau đã ngủ.
Nghiêm Liệt do dự một lúc rồi lại ngồi quan sát tiếp. Vốn định xem khi nào Phương Chước sẽ rời đi, đợi cậu ăn xong cơm tối trên bàn, lại chơi một ván game rồi ngẩng đầu lên, phát hiện người trong tầm mắt vẫn còn ở đấy.
Cậu đi qua định gọi cô dậy, lại không biết sao cô lại ở đây. Cánh tay giơ lên cuối cùng để ở không trung chưa có hạ xuống, chỉ có bóng dáng che nửa đèn đường cho cô.
Không biết là do ánh sáng hay do cuộc sống của Phương Chước gần đây không theo quy luật mà nhìn từ góc độ của Nghiêm Liệt, sắc mặt của cô trắng đến mức có hơi đáng sợ, môi cũng bong tróc vì khô, một đoạn cổ tay gầy nhỏ lộ ra bên ngoài, có thể nhìn ra được dáng người gầy gò của cô.
Nghiêm Liệt bỗng chốc không nhớ nổi cảnh tượng Phương Chước ở trường, vì hai người tiếp xúc thật sự rất ít. Chỉ nhớ hình như cô rất bận, lúc nào cũng là dáng vẻ vội vàng. Tính cách cũng không hoà đồng, vẻ mặt lúc nào cũng không cảm thấy hứng thú với bất cứ điều gì.
Mỗi người đều có một chút quái gở, trực giác của Nghiêm Liệt bảo đừng đi quấy rầy sự bình yên của cô.
Cậu đi vào cửa hàng tiện lợi rồi lấy hai cái bánh bao trên quầy, một bát cháo ngọt, còn có thêm hai cái bánh ngọt nhỏ. Sau khi tính tiền xong, cậu thấp giọng trao đổi với nhân viên thu ngân: "Anh đưa mấy đồ này cho người ở bên ngoài kia, nói là bán không hết, sắp hết hạn nên đưa cho cô ấy ăn."
Nhân viên thu ngân nhìn theo tầm mắt của cậu, mới phát hiện có một người ngồi bên ngoài cửa hàng, đánh giá bóng lưng mơ hồ còn đang mặc đồng phục học sinh với thiếu niên tuấn tú cũng mặc đồng phục như vậy trước mặt, lúc này mới đồng ý.
Nghiêm Liệt cũng cầm bình đồ uống của mình, sau khi đi ra, đứng trước mặt Phương Chước hai giây rồi xoay người rời đi.
Dáng người biến mất không xa, Phương Chước liền mở mắt.
Cô không có can đảm ngủ ngoài đường, tiền trong túi khiến cô ăn ngủ không yên.
Nhân viên thu ngân mang cái túi theo sát, thấy Phương Chước đã tỉnh, vốn định làm theo lời dặn của Nghiêm Liệt nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngước lên của Phương Chước, không biết làm sao lời nói lại biến thành: "Bạn học của em rất lo lắng cho em đấy. Có đói không? Ăn một chút gì đi."
Phương Chước từ từ cúi đầu, dời lực chú ý đến cái túi nhựa màu trắng trên tay anh ấy.
Nhân viên thu ngân cảm thấy cô gái này rất trưởng thành. Nói là trưởng thành không bằng nói là bị xã hội này ma sát đến mỏi mệt.
Lúc cho rằng cô sẽ từ chối thì cô duỗi tay ra, lễ phép nói một câu: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Nhân viên thu ngân nhét tay vào túi áo chuẩn bị đi vào, bước được nửa bước lại lùi lại nói: "Hai ngày nay đều mưa, bên ngoài côn trùng khá nhiều. Nếu em không tìm được khách sạn, có muốn vào ngồi một lúc không?"
Thấy Phương Chước thiếu điều ghi chữ 'không có tiền' lên trên mặt, anh ấy bất giác bật cười, tuỳ ý chỉ một chỗ rồi nói: "Có một KFC ở con phố phía trước, mở cửa suốt đêm. Thái độ nhân viên ở đó khá tốt, em là học sinh chắc bọn họ sẽ không làm khó dễ em. Trong góc có một cái ghế sofa ngủ rất thoải mái, nếu may còn có thể nằm được. Nếu không được thì gần đó có bệnh viện. Chú ý bảo quản tài sản bên người."
Phương Chước nghe vậy thì gật đầu, đắn đo một lát rồi cầm ba lô đứng dậy.
Bánh bao vẫn còn hơi nóng, truyền qua những ngón tay đang siết chặt của cô đến lòng bàn tay.
Cô quan sát tình hình giao thông, lúc đi đến trước đèn đỏ, nhịn không được mà cúi đầu ăn một miếng.
Hơi nóng tràn vào khoang miệng cùng với vị mặn và tươi ngon bên trong đã sưởi ấm lục phủ ngũ tạng vốn lạnh lẽo của cô, đồng thời cũng khiến cô nhận ra cơn đói của mình.
Cô ăn rất nghiêm túc, mãi đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh rồi xanh qua đỏ.
Mưa phùn mù mịt, gió đêm lạnh lẽo.
Đây mới là bữa cơm đầu tiên của cô trong ngày hôm nay.
Những ngọn đèn neon rực rỡ nối liền nhau vào trong màn đêm sâu thẳm vô tận.
Phương Chước thất thần nhìn về phía cuối bầu trời, cảm thấy tương lai của mình như dải ngân hà này, có thể không thẳng thắn rõ ràng nhưng không hề né tránh mà bày ra trước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.