Trông thấy Lý Biến Thiên đã ngồi lên xe lăn chuẩn bị rời khỏi, thành viên hoàng thất Ấm Đột quốc còn định mở miệng nó gì đó nhưng vẫn cứng họng. Ấm Đột quốc chẳng biết phát tiến nỗi oan ức, tức giận này vào đâu, đành nói với các vũ nữ và người đang run run rẩy rẩy đứng bên dưới: Các ngươi đi cùng thích khách này, đều đang nghi. Mang ra ngoài, giết hết."
Hành động này không phải chỉ là phát tiết cơn giận, mà còn là để biểu hiện lòng trong với Lý Biến Thiên. Ngài xem, ta đã giết sạch hạ nhân ở đây rồi, xử lý vậy chắc đủ long trọng rồi chứ.
Những người này không dám mở miệng xin tha, nhưng hận ý trong mắt quốc vương chẳng hề giảm. Bọn họ làm sao biết được trong đoàn của mình có thích khách. Làm thế chẳng phải cố tình gán tội cho họ ư?
Bọn họ cuối cùng đều thành hình nhân thế mạng, cũng thành cái hố xả giận cho quốc vương.
Lý Biến Thiên khoát tay, để thuộc hạ ngừng đẩy xe lăn. "Không cần phải vậy, ta tin đa số những người này vô tội. Trước tiên, bệ hạ cứ điều tra ngọn nguồn đi rồi hãy cân nhắc xử lý ra sao."
Đối với Lý Biến Thiên, đó chẳng qua chỉ là một câu nói, nhưng với những người may mắn sống sót thì là cả sinh mạng, còn lời hắn nói chính là phán quyết từ trời xanh. Vô hình chung, hảo cảm của người người khác đối với Lý Biến Thiên càng tăng gấp bội. Có lẽ Lý hoàng sẽ không bao giờ nhớ đến bọn họ, nhưng chỉ một lời có thể khiến bọn họ suốt đời không quên. Hơn nữa, sau này, hễ có người lên tiếng căm phẫn Lý hoàng, kẻ đó sẽ bị dư luận của dân chúng vùi dập.
Lúc làm như vậy, Lý hoàng chẳng có tính toán nào hết, mà đơn giản chỉ là thói quen. Hắn thậm chí không định dùng những phương thức như thế nhằm thu phục nhân tâm, có nên mới càng tạo ấn tượng rằng Lý Biến Thiên trạch tâm nhân hậu, thiên cổ danh quân. Những việc nho nhỏ tích lại càng nhiều, danh tiếng truyền miệng cũng càng lừng lẫy.
Một đám người lũ lượt kéo đến, lại lũ lượt kéo đi, chẳng thèm chào hỏi quốc chủ Ấm Đột quốc, vậy mà quốc vương cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Một câu nói cuối cùng của Lý Biến Thiên đã miễn tội chết cho đa số người hầu, đồng thời nhắc nhở quốc vương, sự việc không hề đơn giản như vậy, vẫn phải truy cứu đến cùng. Còn sau đấy thì xem gã biểu hiện ra sao.
Điều quan trọng nhất là hắn bị ám sát ngay trong lãnh thổ Ấm Đột quốc, giữa hành cung đang tổ chức yến tiệc chiêu đãi, dù có thể nào thì Ấm Đột quốc cũng khó mà thoát được liên quan. Muốn bình an vô sự thì phải nghĩ cách giải quyết chuyên này. Mà Lý Biến Thiên cũng có thể nhân cớ đó để kiếm vài món lợi.
Đây cũng chỉ là một trong những lần Lý Biến Thiên tận dụng âm mưu ám sát mình để trục lợi thôi, hắn làm đã quen rồi. Cứ như vậy, những thế lực trợ giúp hắn sẽ ngày càng nhiều.
Sau khi ra khỏi hành cung, Lý Biến Thiên lập tức truyền đạt mệnh lệnh, ngữ tốc thật nhanh, "Mau thông báo cho quân đội chuẩn bị, vào thành Đanh Hô trợ giúp. Nếu ta đoán không sai, ngay sau khi đốt lương thảo sẽ là tổng tấn công! Những người ở bên ngoài chưa chắc đã chống đỡ được.
"Vâng."
"Muốn ép tả ở lại, cũng phải xem có đủ bản lĩnh không." Lý Biến Thiên chậm rãi nói.
Bóng dáng các hộ vệ nhanh chóng biến mấy. Lý Biến Thiên ngẩng đầu nhìn trời cao. Bây giờ đang là ban ngày, nhìn không thấy trăng sao. Hắn chưa từng nghiên cứu tinh tượng, bởi hắn là kẻ chỉ tin chính mình, cho nên không có hứng thú với phương diện này. Nhưng một năm trước, quá nhiều việc phát sinh ngoài dự kiến, thậm chí còn không để lại dấu vết nào để truy ra kẻ phía sau.
Lý Biến Thiên bình ổn nỗi lo thoáng qua. Dù xảy ra chuyện gì, hắn cũng không được rối loạn khi đứng đầu trận tuyến.
Trên đường đi, Lý Biến Thiên gọi các tâm phúc đến xe ngựa, hỏi thăm cặn kẽ vì sao lương thảo đột nhiên bốc cháy, người gác đêm đi đâu..... Hắn cần một vài manh mối mới giải thích được tình hình.
A Tam kể rằng đối phương dựng kế dương đông kích tây, dựa vào thời gian lính tuần giao ca để đánh lén, sau đó lại canh giờ vừa chuẩn để dụ lính gác kho lương đi, tiến hành thiêu trụi.
Lý Biến Thiên tỏ vẻ đã hiểu, lại hỏi tiếp.
"Tìm hết các điểm tộc Ô Ưởng thường dừng chân chưa?"
"Đã tìm rồi. Chúng ta hoài nghi tộc Ô Ưởng trước tiên vì bọn họ gần đây nhất. Ngài cũng biết tứ vương gia đoạt một trong những vị hôn phu của tộc trưởng bọn họ, bọn họ lại có tư tưởng trả thù rất cực đoan. Nhưng khi chúng ta điều tra dựa trên những địa điểm ngài nói trước kia thì thấy chẳng còn dấu vết gì cả. Chỉ có duy nhất một điểm dừng chân thường dùng nhất đã bị lửa thiêu không còn một mảnh, chỉ có tro tàn. Ngoài ra......" A Tam ngập ngừng.
"Nói." Lý Biến Thiên uống trà, không nhanh không chập ra lệnh.
A Tam tiếp tục nói, "Ngoài ra, chúng ta phát hiện ra thi thể của Đại Vu tộc Ô Ưởng với nhiều vết thương trí mạng trên người. Dựa vào dấu vết trên, có lẽ bà ta bị giết bởi một mũi tên xuyên qua yết hầu, sau này mới bị chém thêm. Để che giấu, đối phương còn cố tình cắt dao ngang cổ bà ta. Nếu không phải người phe ta được huấn luyện khả năng khám nghiệm tử thi, lại điều tra kỹ càng thì có lẽ cũng không phát hiện được.
Điều này cũng gián tiếp cho thấy, đối phương rất cẩn thận, cẩn thận tức là có mưu đồ từ trước rồi mới ra tay tấn công tộc Ô Ưởng. Hắn hành động cực kỳ có kế hoạch, trình tự, không hề hỗn loạn.
Ngày đầu tiên tới đây, các văn võ bá quan cùng quân đội tới đón tiếp, vì sau đó xảy ra chuyện của tứ vương gia nên đám người Lý Biến Thiên mới ở lại thành Đan Hô thêm một thời gian. Đa số quân binh đều ở lại Kích quốc chuẩn bị cho lễ niên tế hằng năm, chỉ phái một bộ phân đến bảo hộ sự bình an cho Lý hoàn. Đó cũng à một trong mười hai quân chủ lực dưới trướng Lý Biến Thiên, sức chiến đấu đứng hàng thư năm cho nên mới gọi là Ngũ Hào Doanh.
Nhưng đám người A Tam phát hiện ra, ở hiện trường còn sót lại một góc áo nhỏ của binh lính Ngũ Hào Doanh.
Điều này nghĩa là gì? Có kẻ muốn giá họa.
Ngoài, còn kỳ lạ ở chỗ dùng hiện trường có nhiều vết hố lớn, trên mặt đất còn dính máu, có lẽ là bày ra để huyết tẩy tộc Ô Ưởng. Bảo sao mà tộc trưởng A Kỳ Lâm lại chạy đến ám sát. Diệt toàn bộ tộc của ả mà ả chỉ đến lấy mạng kẻ thù thôi là còn quá nhẹ.
"Ngươi nói, ở hiện trường có hố lớn?"
"Đúng vậy thưa chủ công, các hố dài rộng không đều. Chúng ta đã điều tra, sâu 7-8 thước, rộng 6-7 thước, không có vài người ngày đêm đào xới thì không thể làm được. Nhưng điều kỳ lạ nhất là, nếu làm thì ắt hẳn phải gây ra động tĩnh." Đó là điểm hắn cảm thấy hoang mang nhất. Một khi có động tĩnh, người tộc Ô Ưởng canh giữ ở đó nhất định sẽ phát hiện ra, "Hơn nữa, trừ mặt đất bị đốt trọi, còn có vài thi thể bị cố tình làm cho biết dạng, khiến chúng ta không tìm được thêm manh mối."
"Các ngươi từng nghe đến Thiết Sa chưởng hay là Cự Nhân chưởng chưa? Từng có dũng sĩ sở hữu năng lực này, nhưng về sau bị một nhóm thế lực bí mật nào đó mua mất rồi đổi chủ mấy lần. Nhiều hố lớn như vậy mà chỉ để vây khốn bọn họ thôi thì sẽ không để lại nhiều vết máu. Bên trong chắc chắn có lắp đặt cạm bẫy khác, nhưng có kẻ đã thu dọn sau đó nên các ngươi không phát hiện ra. Đây là hai loại năng lực khác hẳn nhau, cho nên hẳn là có hai người làm. Ít nhất có thể xác định, trong nhóm người này, có một hoặc vài người am hiểu đào hầm, nhưng có thể làm đến thần không biết quỷ không hay thì có lẽ thiên về đơn binh tác chiến, thậm chí còn là nhân tài số một. Ngoài ra, trong đội có ít nhất một người nữa hợp tác với hắn để chế tạp cạm bẫy, loại bẫy bất ngờ khiến người Ô Ưởng không thể đào thoát. Có thể huy động được từng này người, có lẽ đối phương không phải là Thất Sát." Lý Biến Thiên ngẩng đầu nhìn trời cao, chậm rãi nhắm mắt rồi nói thêm, "Loại người nào mới cần dùng cạm bẫy? Chỉ có khi xác định phe mình không có đủ thực lực đối chiến thì mới đưa ra hạ sách như thế. Nhân thủ của đối phương chắc chắn không nhiều, không hơn hai miowi người. Vị Đại Vu kia chắc hẳn bị giết đầu tiên. Chỉ có giết một người đức cao vọng trọng mới khiến tộc nhân hoảng hốt, dẫn đến trúng kế. A Tứ."
"Có." A Tứ đáp.
"Lập tức quay về, tìm toàn bộ tướng lãnh và người chủ sự. Ta muốn bọn họ lập tức điều hết binh lính trong thành. Từ giờ phút này, không ai được bước ra khỏi cổng thành nửa bước." Giọng điệu Lý Biến Thiên vẫn tương đối nhu hòa, "Chúng ta phải thủ thành."
A Tứ nghe vậy, thoáng chút sững sờ, rồi nói, "Thuộc hã sẽ xuất phát ngay."
"Khương Vu, Kị Tang, Cô Bạch.... Chỉ có mười mấy quốc gia có khả năng liên quan, còn vô số tổ chức, Tấn quốc cũng không thoát được hiềm nghi...." Sauk hi người lui xuống rồi, Lý Biến Thiên mới từ từ phân tích. Sau khi phân phó xong những việc quan trọng, hắn mới không nhanh không chậm hỏi, "Vì sao nhất định phải bắt Lý Ngộ?"
Đối với Lý Biến Thiên, hắn có thể đóng vài trò như kẻ ngoài cuộc để quan sát, phân tích một cách lý trí, chẳng liên quan đến việc tín nhiệm hay không. Hắn không đưa tình cảm dư thừa vào trong suy nghĩ, cũng không cố ý hoài nghi ai.
Gương mặt lạnh lùng của A Tam thoáng chút lo lắng, "Hình như tứ vương gia cũng có liên quan. Ngài cũng biết, trước kia Lý Ngộ thường ra ngoài thành đưa đồ ăn đồ dùng cho các tướng lãnh. Phải đến mấy ngày nay hắn mới nghỉ ngơi một chút, cho nên cũng dễ tìm hiểu được hắn chạy đi những đâu. Nghe nói lần này tứ vương gia mở tiệc cởi đồ trong viện, vừa lúc Lý Ngộ đi qua nhìn thấy, hai người có lời qua tiếng lại với nhau. Trên đường đi, Lý Ngộ bị vương gia sai người gọi về, sau đó thì không thấy hắn đâu nữa, cũng không quay lại. Còn tứ vương gia thì không hay biết gì chuyện này hết."
Từ sau khi bị cắt mất vật kia, tứ vương gia vẫn chưa thể khôi phục lại được. Có lẽ hắn luôn ảo giác rằng Lý Ngộ đang cười nhạo mình, cho nên nổi sát tâm với Lý Ngộ. Nếu không phải chủ tử ngăn cản kịp thời, có lẽ Tiểu Tứ nhi đã sớm bị hại rồi.
Nhắc lại nhớ, hôm nọ Lý Ngộ ăn hai mươi bản tử, tưởng hắn sẽ chịu an phận một chút thì chủ vắng nhà gà vọc niêu tôm, mới nhảy nhót được đã lại định ra quân doanh, vô tình chọc phải tứ vương gia.
Lý Biến Thiên đau đầu bóp trán, đúng là cái thứ không bớt lo, "Tứ ca còn trong phủ à?"
"Đúng vậy. Tứ vương gia còn ở đây. Có người trông thấy Lý Ngộ bị bắt đi. Chúng ta đoán là người tộc Ô Ưởng làm."
Nếu thât do tứ vương gia thì chuyện đã như vậy, hắn cũng không làm gì được nữa. Đó là vị vương gia duy nhất còn sống của Kích quốc, cũng là huynh đệ duy nhất của đương kim bệ hạ, danh hào này không phải chỉ dể trưng bày. Dù Lý Ngộ có cười nhạo hắn hay không, một khi hắn đã muốn giết thì chỉ có nước trói lại cho hắn giết. Nếu chỉ để đối phó với Lý Biến Thiên mà phải giá họa cho người khác, hắn không đến mức phải làm như thế.
"Ý ngươi là, sau khi Lý Ngộ ra ngoài thì không thấy tăm hơi, cũng không biết bị ai băt mang đi, chỉ đoán là do tộc Ô Ưởng. Tình cờ ngay sau đó, tộc Ô Ưởng lại bị tập kích trong đêm?" Lý Biến Thiên cười ha hả.
A Tam không rõ Lý Biến Thiên có ý gì, nhưng có dự cảm không lành.
Lý Biến Thiên lại nói, không có chút tình cảm, "Tên nhóc đó, gặp phải việc lần này, đành mặc cho số phận thôi."
Riêng câu này, mọi người đều nghe hiểu.
Lý Biến Thiên vẫn ngoài nghi có người đang ngầm quấy phá thế lực của mình từ bên trong. Chẳng qua hắn vẫn luôn im lặng xem diễn biến, trên mặt không thể hiện mà thôi.
Bất cứ ai dính dáng đến chuyện này, dù có vô tội hay không vẫn phải diệt trừ tận gốc. Trừ việc bắt cóc Lý Ngộ, góc áo còn sót lại của binh lính quân đội Kích quốc xuất hiện ở tộc Ô Ưởng cũng rất có khả năng là do "thám tử" mà Lý Biến Thiên hoài nghi lấy trộm ra. Toàn bộ Ngũ Hào Doang đều đáng nghi. Nếu hiềm nghi lên đến đỉnh điểm, hắn có khả năng sẽ trừ bỏ tướng sĩ toàn doanh này.
Đương nhiên, nói là diệt trừ cũng không đúng. Lúc này hắn đang cần ứng phó với kẻ địch, cần dùng sức chiến đấu của họ. Trong chiến đấu ắt có hy sinh, điều này làm sao mà tránh được.
Cưỡng ép để đạt được mục đích không bao giờ là lựa chọn khôn ngoan nhất. Phải theo tự nhiên mới là thượng sách.
Không có A Kỳ Lâm, tộc Ô Ưởng cũng xem như vứt đi.
"Nhưng chủ tử, lần này Lý Ngộ vô tội!" Ai mà biết, tứ vương gia có thể giận chó đánh mèo lên Lý Ngộ một cách vô lý như thế. Lợi dụng lòng thù hận của tộc Ô Ưởng đốt với mình, để người bị bắt đi, không rõ sống chết. Thế mà giờ Lý Biến Thiên lại thẳng tay từ bỏ.
Thật hiếm khi A Tam lại gấp gáp đến độ mở miệng nói không tuân kỷ luật.
Hắn thậm chí còn muốn nói với chủ công, Lý Ngộ từng liều mình cứu ngài.
Nhưng bị A Nhất đứng bên cạnh giữ lại trừng mắt nhìn A Tam như muốn nói có phải ngươi không cần mạng nữa không mà dám cãi lời chủ nhân. Dù Lý Ngộ có đáng nghi hay không, miễn là liên quan tới chuyện này, chủ nhân sẽ không để kẻ nào sống sót. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nhủ nhân tàn nhẫn sao? Ngài ấy mới là người yêu thích Lý Ngộ hơn bất cứ ai.
"A Tam, trên đời này, người vô tội rất nhiều."
Thập nhị hoàng tử Thiệu Tân Ngôn nằm trong phòng dưỡng thương luôn mồm kêu đau. Thanh Nhiễm ngồi bên bài phân tích bản đồ địa hình, nghe thấy, chỉ lạnh lùng liếc hắn, "Ngài có thể im lặng một chút không?"
"Thử là ngươi mà xem, bị người ta chưởng một cú chí mạng vào ngực thì có đau hay không?" Thiệu Tân Ngôn vẫn kêu ý ới. Y đau đến độ cả người đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Tuy mỗi ngày đều có người hầu thuốc, nhưng cơn đau không giảm tí nào. Lý Diệp Tổ hận y tận xương, xuống tay một cái gần như lấy nửa cái mạng. Y cảm thấy Thanh Nhiễm đúng là đồ đứng nói chuyện không biết eo đau. Chưa nói xong đã thấy Thanh Nhiễm cởi quần áo, "Ơ này này, ngươi giữ ý giữ tứ một tí có được không? Ta là ta bảo thú lắm đó, nếu có ý gì với ta....Ấy?"
Thanh Nhiễm đương nhiên không cởi đồ. Nàng chỉ kéo tay áo lên, cho Thiệu Tân Ngôn nhìn làn da trên người mình. Tất cả đều là vết roi, vết bỏng cùng những dấu vết không tên. Dù bây giờ đã thành sẹo nhưng vẫn có thể nhận ra chúng vô cùng đau đớn, chịu từ nhiều năm trước rồi, chẳng biết đã bị tra tấn ra sao. "Lúc trước, khi ta còn hầu hạ khách nhân thì phải dùng thuốc dán để che những dấu vết trên người. Giờ ta không còn phải phục vụ nam nhân nữa thì càng thoải mái để lộ. Ngươi thì đáng gì mà kêu gào. Vết thương đã khá lên rồi, chỉ cần chịu đau mấy ngày nữa là có thể đi lại. Đường đường là một nam nhân, đừng có để ta xem thường ngươi."
Thiệu Tân Ngôn nhìn gương mặt của nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp này, trong lòng bỗng nhiên đắng chát. Nữ nhân này chắc hẳn từng trải qua nhiều biến cố, nhưng y cũng biết nàng sẽ chẳng nói ra.
Ngoài cửa có tiếng ám hiệu vang lên. Thanh Nhiễm mở cửa thì trông thấy Cô Ưng dẫn theo một nam nhân trẻ tuổi. Nam nhân này hình như đầu óc không được rõ ràng, ánh mắt khác người bình thường. Thiệu Tân Ngôn trông thấy y, mừng rỡ muốn bật dậy, nhưng vì đau đớn mà ngã rạp, "Bát ca......"
Thiệu Gia Mậu không để ý tới, đáy mắt còn đỏ ửng như vừa khóc xong. Y đã hoàn toàn quên người đệ đệ mà trước kia mình đã xả thân cứu giúp.
"Ca ca ta sao vậy?" Thiệu Tân Ngôn nhịn đau, bước xuống giường, phát hiện ra ca ca mình không bình thường.
"Không có thời gian nói chuyện. Chủ tử sai ta lập tức đưa các ngươi rời thành. Các ngươi mau quay về Tấn quốc đi." Cô Ưng nói.
"Sao lại bỗng nhiên đuổi ta đi?" Thiệu Tân Ngôn không ngờ ca ca mình đã bị bộ lạc kia tra tấn thành thế này, khó chịu nói. Y nhẹ nhàng ôm lấy ca ca, cọ cọ. Y thật không ngờ Phó Thần lại giữu lời cứu ca ca. Lúc này, dù biết nam nhân kia rất đáng sợ những y cũng lấy làm cảm kích.
"Chủ tử nói cửa thành e là sắp bị phong tỏa. Nếu bây giờ các ngươi không ra ngoài thì không thoát được đâu. Còn nữa, Thanh Nhiễm cũng phải đi cùng!" Cô Ưng sốt ruột nói.
Cả đời Thiệu Tân Ngôn chỉ sợ hãi một mình Phó Thần. Vừa nghe là Phó Thần ra lệnh, dù có là chuyện kỳ quái đến đâu, y cũng chỉ dám oán thầm trong bụng chứ không mở miệng lên tiếng.
Thanh Nhiễm gật đầu, nhanh chóng xóa sạch dấu vết chứng tỏ bọn họ từng ở đây. Sau đó, bốn người giả trang thành thương nhân đi đến cổng thành. Đây là tiểu thành biên thùy của Ấm Đột quốc. Vì việc tứ vương gia tới "săn thú" gần đây nên việc ra vào thành khá hỗn tạp, quản lý cũng lỏng lẻo hơn một chút.
Bây giờ còn đang là ban ngày. Hoàng hôn sắp buông, là lúc buôn bán trao đổi kết thúc, thương nhân ra vào cửa thành đông như kiến. Chỉ cần là thương đoàn có văn thư thông hành thì sẽ được thả ra. Sau khi bọn họ ra khỏi thành chưa được bao lâu thì một đám lính đông đúc đi tới, đóng kín cổng thành. Binh lính uy nghiêm canh giữ trên mảnh đất khô cằn vàng vọt, như thể sắp xảy ra biến cố gì đó nghiêm trọng lắm.
Không khí căng thẳng tràn ngập khắp nơi.
"Cửa thành phong tỏa thật! Thế mà hắn cũng đoán ra!" Thiệu Tân Ngôn kỳ quái nói.
Ở một diễn biến khác, đoàn người vừa về tới cửa phủ đô úy đã thấy Lý Diệp Tổ chờ sẵn từ lâu, bộ dạng như đang hóng kịch vui.
Thấy Lý Biến Thiên được dìu xuống ngựa, ngồi lên xe lăn, Lý Diệp Tổ mới mới sai người lôi một kẻ đang khúm núm sau lưng ra. Đó làm một thiếu niên tầm mười sau mười bảy tuổi, măt cúi gằm không dám ngẩng lên. Chợt nghe Lý Biến Thiên mừng rõ gọi, "Cẩm Trình?"
Đại hoàng tử Kích quốc Lý Cẩm Trình há miệng thở dốc, không thốt được tiếng nào. Từ khi ra đời, y đã chẳng thế nói chuyện.
Y thực hiện một bái lễ với quân phụ Lý Biến Thiên, thấy Lý Biến Thiên mở rộng hai cánh tay, y mới run rẩy bước tới, dụi đầu vào lòng hắn. Ôm lấy hài tử đã mất đi nay lại quay về, giọng nói Lý Biến Thiên có chút nghẹn ngào, "Con biến mất nhiều năm như vậy, vi phụ ăn không ngon ngủ không yên. Giờ con về rồi, vi phụ rất vui mừng."
Lý Cẩm Trình càng run rẩy hơn.
"Nói ta nghe, con làm cách nào về được? Trước kia con ở đâu?" Lý Biến Thiên vỗ lưng hài tử, làm như không nhận ra y đang kinh hãi, dịu dàng hỏi.
Chạng vạng, ánh tichh dương loang đỏ chân trời, ngay cả những đám mây dày đặc cũng sống động như hít thở. Cảnh tượng sa mạc lúc hoàng hôn đẹp đến lóa mắt, nhưng chẳng có ai có lòng thưởng thức bây giờ.
Sau khi cửa thành đóng kín, những kẻ nấp trong bụi cỏ lẳng lặng nhìn thành Đan Hô được canh gác sâm nghiêm. Bọn họ gửi ám hiệu, báo cáo việc này cho những người khác. Đây là những người dân tộc Ô Ưởng đã mất tích. Sauk hi biết Thánh Tử đã chịu nhiều đau khổ bởi tứ vương gia của Kích quốc, thù hận trong lòng lại càng dâng cao. Trưởng lão Ba Nhã Nhĩ tuyên bố, làm hại tộc nhân, ám sát Đại Vu, đuổi tận giết tuyệt, lợi dụng mười năm, giam cầm Thánh Tử, một mối thù sâu sắc như vậy, có chết cũng không thể nuốt trôi.
Bọn họ tập trung toàn bộ tộc nhân, lần này quyết tâm khiến đối phương nợ máu trả máu. Nhưng không ngờ đối phương đã có sự chuẩn bị.
Dưới sự phân điều động của Lý Biến Thiên, binh lính đóng bên ngoài thành đều sẵn sàng nghênh đón quân địch. Lính tuần tra trên tường thành cũng nhiều hơn hẳn thường ngày.
Lúc đám Phì Hổ còn ở một chỗ với Phó Thần, hắn đã dặn bọn họ ra ngoài thành, tìm nơi ẩn nấp.
Những người này đương nhiên không đồng ý. Đây là cơ hội tốt để thể hiện bản thân mà.
"Tộc Ô ưởng có thể xuất hiện. Toàn bộ chiến lược của bọn họ đều do ta sắp xếp. Các ngươi nghĩ rằng chỉ bấy nhiêu đó là có thể uy hiếp được Lý Biến Thiên sao? Không đời nào, dù cả thế gian này có chết đi, hắn cũng có thể sống sót. Ta chỉ muốn bọn họ lưỡng bại câu thương, gây thù kết oán để sau này có thêm cơ hội mà thôi." Chỉ cần không chết hết, với sức sinh sôi mạnh mẽ của tộc Ô Ưởng, sau này bọn họ nhất định sẽ có cơ hội vùng lên. Như vậy thì có thể gây thêm phiền toái không nhỏ cho Lý Biến Thiên. Lúc ấy, hắn làm gì còn dư thời gian mà đối phó vớ Tấn quốc. Bản thân Phó Thần đương nhiên chẳng có bao nhiêu lòng trung thành với cố thổ, nhưng đối với hắn, gia đình thân nhân quan trọng nhất lại là người Tấn quốc. "Ở đây chỉ cần có tộc Ô Ưởng là được rồi. Bọn họ tập kích quân doanh, thêm cả kế hoạch ta nữa thì thế lực vừa vặn ngang nhau. Nhưng các ngươi không thể xuất hiện, dù chỉ một người. Không được phép để hắn biết đến sự tồn tại của các ngươi. Lần này không giống như khi giăng bẫy tộc Ô Ưởng, chúng ta đang đối đầu với thánh quân Lý Biến Thiên. Chỉ cần các ngươi ra mặt thì ta sẽ có nhiều khả năng bại lộ danh tính."
"Nhưng ngài ra ngoài như thế sẽ rất nguy hiểm."
"Làm gì có chuyện gì không nguy hiểm? Chẳng có kế hoạch nào mà không phải chịu rủi ro. Muốn đạt được mục đích thì nhất định phải trả giá."
Thấy Phó Thần đã quyết tâm, bọn họ chỉ có thể ngậm miệng.
Thịt mỡ trên người Phì Hổ run run, lý nhí hỏi, "Công tử, vì sao ngài phải hao tâm tổn trí đối đầu với Lý Hoàng? Chúng ta có thể biết nguyên nhân được không?"
Thực ra, sau khi Phó Thần tiến vào thành Đan Hô, ai cũng có thể nhận ra Lý hoàng và những thân tín của hắn đều cực kỳ yêu mến Phó Thần. Hắn việc gì phải làm như vậy, quá nguy hiểm.
"Người bọn họ yêu thích, là kẻ mang tên Lý Ngộ." Phó Thần mỉm cười.
Mọi người đều biết, đó là tên giả của Phó Thần, cũng là quốc tính của Kích quốc, như vậy đã đủ thấy Lý hoàng sủng ái Phó Thần bao nhiêu.
"Ngoài ra, có lẽ các ngươi không biết, Lý Biến Thiên từng nhiều lần sai người ám sát ta. Nếu......thì ta đã chết lâu rồi." Hắn sẽ tìm ra chân tướng, dù là Thẩm Kiêu, Tưởng Thần, Thẩm Bân, việc tê tước truy đuổi khiến hắn phải chạy trốn trên sông hộ thành, việc tìm được đường sống trong chỗ chết ở quan tài. Nhiều lần đuổi tận giết tuyệt, cả đời này khó quên. Nếu đối phương không biết hắn là ai thì may ra còn có cơ hội phản kích. Cho nên, vì sao lại phải chịu chết? Mạng của Lý Biến Thiên cũng là mạng, mạng của hắn thì không phải sao? Hắn tuyệt đối không để cho Lý Biến Thiên giết được mình dễ dàng như thế! Còn đôi vợ chồng già kia nữa. Cho đến giờ, hắn vẫn không thể nào quên đôi mắt kinh ngạc của hai người họ, chết mà không hiểu vì sao mình lại chết. "Chuyện này nói ra thì phức tạp. Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ nói với các ngươi. Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nghe theo sắp xếp của ta. Giờ thì giải tán đi."
Mọi người tản ra, rời đi theo nhiều hướng khác nhau. Sau khi nghe Phó Thần giải thích, bọn họ cũng nhận ra, hiện giờ bọn họ không được lộ diện, nếu không Phó Thần khó mà tự bảo vệ mình.
Sau đó, Phó Thần đến địa đạo mà hắn sai Địa Thử vừa làm ra. Sở dĩ hắn chia nhiệm vụ cho những người khác mà không có Địa Thử là vì việc này.
Địa Thử đào xong địa đạo này mất trọn một ngày. Dù hắn có Cự Nhân Thủ đi chăng nữa thì cũng đã không dùng nổi nữa, còn đang run run. Đôi tay kia chắc sẽ không phục hồi nhanh chóng được.
Nhìn gương mặt tươi cười ngốc nghếch của Địa Thử, Phó Thần lặng lẽ ấm áp trong lòng. Hắn nhận ra, đám thuộc hạ của Thanh Nhiễm, nói một cách nào đó thì chẳng hề phức tạp. Ai cho họ cơm ăn thì họ làm việc cho người đó chứ chẳng yêu cầu gì, thậm chí còn đơn giản đến mức khiến người khác giận sôi gan. Phó Thần thường nghĩ về tâm lý người khác một cách quá rắc rối, cho nên khi gặp những người này, hắn tự nhủ sau này nên bớt nghĩ nhiều đi một chút. Trước kia bọn họ bi rao bán, đổi chủ nhiều lần. Nghe nói, trong lần làm nhiệm vụ cuối cùng, bọn họ gặp phải rắc rối lớn, nhờ Túc Ngọc và Thanh Nhiễm mới giữ được mạng.
Phó Thần không cố tình thăm dò, nghe nói bọn họ đều không muốn nhớ lại những chuyện trước kia.
Cho nên dù đánh ra riêng của bản thân, dù có lòng bất mãn, nhưng suy cho cùng, từ thái độ của những người này, Phó Thần cũng đoán được phần nào, họ sẽ không phản bội mình, cũng như không phản bội lại Túc Ngọc và Thanh Nhiễm.
"Vất vả rồi. Sau lần này, ngươi có thể nghỉ ngơi một thời gian dài." Hắn năm bàn tay to lớn, mập mạp của Địa Thử.
Địa Thử run lên, nhưng không vùng khỏi cái nắm tay ấm áp của Phó Thần. Hắn chưa từng nghĩ, Phó Thần cũng có khi ôn hòa săn sóc như vậy, cho nên nói năng lộn xộn hết cả lên. "CHủ tử đừng nói thế, ta cảm thấy mình có thể trở nên hữu dụng cũng rất tốt, còn hơn quanh năm suốt tháng chẳng biết sống làm gì."
"Ừ, vậy ta đi đây." Phó Thần biết không cần phải quá nhiều lời. Chỉ cần nhóm người này không phản bội, hắn sẽ không đề cao cảnh giác. Nhìn đường hầm tối đen, hắn biết lát nữa mình phải chui vào đây. Đầu tiên, hắn cần khắc phục chứng sợ hãi không gian chật hẹp, mất đi thị lực, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào thính giác và khứu giác để phán đoán.
"Công tử, xin ngài cẩn thận." Địa Thử trịnh trọng nói.
Ý bảo Phó Thần phải chú ý giữ mạng. Lên chiến trường rồi, sẽ chẳng còn phân biệt địch ta.
Phó Thần nở nụ cười xảo quyệt, "Tai họa sống ngàn năm, cho nên ta nhất định sẽ sống."
Long tướng quân là một nhân vật nói một thì không nói hai ở Đệ Ngũ Doanh, một trong mười hai quân chủ lực của Kích quốc hoàng đế. Sau khi Lý hoàng ban lệnh tăng cường cảnh giác, phòng địch tập kích, hắn cùng các vị tướng lãnh khác cùng nhau thảo luận cách đối ứng khi địch tấn công, đặt an nguy của hoàng thượng lên đầu.
Cuối cùng, sau khi chốt được vài phương án, hắn về doanh trướng của mình, thay chiến phục. Nhưng doanh trướng vừa mở ra, hắn đã có cảm giác bên trong có người.
Hắn vừa chuẩn bi tư thế tấn công, nhưng chưa kịp cử động đã bị một cặp mắt màu bạc khống chế.
Một thiếu niên có chút quen thuộc mở miệng nói, mỗi lời đều hết sức mị hoặc nhân tâm. Hắn không biết rằng thiếu niên kia gần như đã dốc hết sức lực, nhằm một lưới bắt gọn hắn.
"Làm theo những gì ta nói sau đây......"
......
Một nén hương sau, trong lều chỉ còn lại một mình thiếu niên.
Có một binh lính nhỏ bị tướng quân yêu cầu đưa cơm cho một phạm nhân bên trong. Chẳng hiểu sau việc đưa cơm này, tướng quân nói rất thần bí, vụng trộm sai bảo gã. Tên tiểu binh cho là tướng quân bắt về một quân kỹ, đó là chuyện rất bình thường. Mỗi lần bọn họ xuất hành là đi liền mười ngày nửa tháng, cũng có khi vài tháng đến cả năm. Trong quân doanh chỉ toàn nam nhân, mà ai cũng cần phát tiết dục vọng, cho nên nhiều khi sẽ lén lút đưa nữ nhân vào. Nhưng quân doanh Kích quốc quản lý rất nghiêm, thường thì chỉ có những tướng sĩ có thực quyền mới được đưa người về giải quyết.
Hóa ra Long tướng quân bình thường kỷ luật nghiêm minh, công chính cương trực là thế mà cũng lén làm chuyện như vậy.
Tiểu binh cảm thấy mình đã phát hiện ra chuyện bí mật ít tai biết cho nên mừng thầm trong bụng. Bây giờ ngoài kia còn loạn hết cả lên, nơi nơi đều chuẩn bị cho khả năng có kẻ địch tập kích bất ngờ. Gã chuẩn bị một ít màn thầu, đi tới khu lều trại, "Có người không, ta vào nhé?"
Bên trong không có ai trả lời. Tên lính nhỏ cẩn thận vén mành trại, nhìn quanh mội chút mới thấy một thiếu niên nằm trên mặt đất. Hắn bị trói lại bằng dây thừng, quần áo hỗn độn, khóe miệng dính máu, nhìn rất yếu ớt. Thật ra đó là di chứng của thuật thôi miên, chẳng qua tên lính không biết mà thôi.
Gã biết thiếu niên này. Gã nhận ra đó là vị thân tín bên cạnh bệ hạ, trước vẫn thường đi theo bệ hạ, còn rất được những lính trẻ ở Kích quốc như gã âm thầm hâm mộ. Có thể ở gần bệ hạ như thế, chẳng biết là phúc đức tu mấy đời. Thiếu niên đó còn rất ôn hòa, thường mang áo bông, đồ dùng, thức ăn cho bọn họ. Những thứ ấy hắn bỏ tiền mua ở thành Đan Hô. Bệ hạ có quy định, bọn họ đóng quân bên ngoài, không được nhiễu dân nên bọn họ không được phép vào thành. Theieus niên vô cùng săn sóc, cho bọn họ nhu yếu phẩm. Tuy nói là ý của bệ hạ, nhưng bọn họ cũng thầm nhỡ kỹ thiếu niên này.
Đặc biêt là gã tiểu binh này còn từng nói chuyện với thiếu niên cho nên cũng tính là người quen. Gã tới vỗ nhẹ người thiếu niên đang hôn mê, "Lý Ngộ, Lý Ngộ? Mau tỉnh lại đi."
Thiếu niên từ từ mở mắt, khẽ cử động. Quần áo trên người hắn rách nát, gã tiểu binh có thể nhìn thấy xuyên qua những vết rách là những vết bầm tím, trên cổ còn vương dấu hồng lốm đốm.
Cái gì đây?
Thiếu niên ngước mắt lên, thấy tên lính nhỏ, vội vàng túm lấy gã, "Giúp ta, giúp ta ra khỏi đây!"
Tiểu binh nọ nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ. Gã từng nghe, có đôi khi không tìm được nữ nhân để giải quyết, bọn họ cũng làm ra chuyện này.
"Ông ta làm gì với ngươi?!" Lính nhỏ trừng mắt căm giận, nghĩ đến mà ghê.
Phó Thần đã cố ý chọn người chính trực nhất là gã.
Tên lính còn không thèm gọi Long tướng quân. Mặt gã đỏ bừng. Hóa ra Long tướng quân không gần nữ sắc là vì nguyên nhân này.
"Yên tâm, ông ta chưa làm gì được, chỉ dám đụng chạm một chút bên ngoài thôi. Lão cũng chẳng dám, vì ta là người của bệ hạ. Vậy, ngươi thả ta ra có được không?"
Tiểu binh vội vội vàng vàng cởi trói cho hắn. Thiếu niên vươn tay duỗi người một chút.
"Ngươi còn yếu như vậy, hay là mặc quần áo của ta đi, rồi lát ta đi mượn người khác. Bây giờ ta sẽ đưa ngươi ra ngoài!" Gã nhất đinh không để Long tướng quân đạt được ý đồ.
Thiếu niên cảm kích, mỉm cười ngọt ngào, "Cảm ơn ngươi!"
Đợt tấn công đầu tiên đã bắt đầu!
Người tộc Ô Ưởng đứng trên thân cây, dùng mũi tên tẩm dầu hỏa bắn vào trong thành. Bách tính hỗn loạn chạy khắp nơi.
Phần đông chiến binh của tộc Ô Ưởng không có mặt nghênh chiến ngay từ đầu. Họ nấp trong lùm cây, mặc thuẫn y và võ trang hạng nặng. Lúc quân Kích quốc còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, lửa đã đốt cháy mấy lều trại quân doanh. Đối phương lại dùng cách ẩn thân. Trò này bọn họ cũng học được từ lần "Kích quốc" tấn công đêm nọ.
Tộc Ô Ưởng thiện về du kích. Bọn họ đánh một thương rồi đổi một pháo, dần dần dụ quân Kích quốc vào rừng, sau đó sát hại.
Chẳng bao lâu, Kích quốc đã không phản ứng kịp, "Đừng truy đuổi nữa, canh giữ tại chỗ."
Bọn họ triển khai đội hình ba lớp, các binh lính dùng khiên chắn phòng thủ, tạo thành một bức tường khổng lồ, khiến mũi tên của tộc Ô Ưởng không thể bắn tới.
Tên không dùng được nữa thì đến phương án hai, đối chiến trực diện. Người Ô Ưởng thân thể to lớn cường tráng, có thể nói là lực lưỡng nhất khu vực tây bộ. Nhiều người trong tộc chết thảm đã khiến bọn họ căm phẫn tột độ, bộc phát sức mạnh nguyên thủy nhất. Chiêu nào chiêu nấy đều chẳng lưu tình, không hề có ý định cho Kích quốc cơ hội hòa đàm.
Thông thường, không một ai có thể đánh một trọi một mà thắng được người Ô Ưởng. Đặc biệt, bọn họ còn ti tiện đến mức dùng ám khí. Những ám khí này Phó Thần nhờ Túc Ngọc làm từ cách đây rất lâu. Binh sĩ Kích quốc chưa từng thấy ai dùng ám khí trên chiến trường, tức đến nghẹn họng. Sao lại có loại chiến đấu một cách hèn hạ như vậy cơ chứ? Chỉ qua một lúc, quân linh Đệ Ngũ Doanh thương vong thảm trọng.
Khói lửa nổi lên bốn phía, máu tươi nhuộn đỏ đất đen, mùi tanh bốc lên gay mũi. Phó Thần trốn trong góc nhỏ, nhìn cảnh tượng này, run rẩy nhắm mắt. Có lẽ đúng như Thiệu Tân Ngôn nói, bụng dạ hắn đen như mực.
Từng nhóm người ngã xuống, lại có nhóm khác lao lên, trận đối chiến chưa hề ngừng lại.
Lúc này, Lý biến Thiên đã đứng trên tường thành, quan sát tình hình chiến đấu. Hắn không hề sợ hãi, đích thân xuất hiện đã khích lệ tinh thần binh sĩ, cũng khiến kẻ địch căm tức mà mất bình tĩnh. Tên đó thật quá kiêu ngạo, tự cho là không ai có thể giết hắn sao? Đứng bên Lý Biến Thiên còn một vài thân tín và đại hoàng tử vừa mới quay về.
Bỗng nhiên, A Tam kêu lên, "Lý Ngộ, hắn đằng kia!"
Thực ra A Tam cực kỳ thất thố. Trước kia hắn không phải kiểu người không nguyên tắc không kỷ luật trong những thời điểm quan trọng như vậy. May mà Lý Biến Thiên không xử phạt hắn.
Tất cả mọi người nhìn xuống, quả nhiên thấy Lý Ngộ mặc quần áo của Tiểu Binh, trốn thụt trốn thò. Hắn cũng chỉ có chút công phu mèo cào theo học A Tam mấy tháng, đối phó với người thường còn được chứ nếu gặp địch mạnh thì chẳng qua được mấy chiêu. Lúc này đang ở giữa chiến trường, khắp nơi đều chém chém giết giết, làm sao mà đối địch được, chỉ có nước trốn kỹ thôi.
"Không mất tích, lại còn ở trong quân doanh?" Lý Biến Thiên thản nhiên nói, nhưng không thèm nhìn sang.
Hắn không phát hiện ra, đại hoàng tử Lý Cẩm Trình đang trợn mắt kinh hoàng, thấy thiếu niên kia một cái là né như chuột né mèo.
Tên kia.......là cái tên ma quỷ đó!
Hắn dám.....
Nhưng lúc này chẳng ai để ý đến Lý Cẩm Trình cả, mà kể cả có để ý thì cũng chỉ nghĩ y bị cảnh máu me dọa sợ thôi, may sao Lý hoàng không có ý định lập vị hoàng tử này làm thái tử.
Bỗng nhiên, Lý Ngộ đang né tránh binh đao thì trông thấy đám người Lý Biến Thiên đứng thành hàng trên tường thành, vui sướng vẫy vẫy tay.
Ngay lúc đó, một thanh đao lớn bổ thẳng về phía Lý Ngộ.
Khải giáp của hắn bị xẻ đôi, đao cắt vào thịt, máu tươi giàn giụa.
Hắn bị bất ngờ, còn không kịp kêu lên, ngã nhoài ra đất.
Người tộc Ô Ưởng thấy Thánh Tử bị thương, gần như muốn phát điên. Bọn họ nhớ trước khi đi, Thánh Tử đã dặn thật kỹ, dù xảy ra chuyện gì cũng không được đến bảo vệ hắn, phải vờ như không biết, dù hắn chết cũng không được quan tâm. Vì vinh quang, vì tương lai của tộc Ô Ưởng!
Bọn họ từng thề trước Miêu thần, lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Thánh Tử ngã gục, không dám biểu hiện gì.
Binh lính Kích quốc nhận thấy, tộc Ô Ưởng vốn đã hung hãn, gần như trở nên phát rồ, ra tay càng cay nghiệt. Bọn họ giết đến đỏ mắt, trạng thái cuồng loạn, không thể chống đỡ.
Chiến trận càng lúc càng kịch liệt. Phó Thần ngã xuống không dậy nổi, thậm chí có kẻ còn đạp lên người hắn, đâm thêm một nhát.
Phó Thần khổ sở nhìn về phía Lý Biến Thiên, ánh mắt hai người chạm nhau.
Phó Thần mấp máy môi: Cứu ta với.
Người đứng trên thành đều trông thấy. A Tam là người đầu tiên định chạy xuống cứu người, nhưng bị A Nhất ngăn cản.
"Nó chịu thay ta hai mươi roi! A Nhất, là hai mươi roi!" A Tam nhấn mạnh. Hắn không thể trơ mắt nhìn Phó Thần chết.
"Ta biết, nhưng chủ tử sẽ không cho ngươi đi! Ngươi bình tĩnh một chút!" Ngươi thật sự muốn bị xóa sổ sao?
Cuối cùng, A Nhất không giữ nổi A Tam, ánh mắt đau xót, đành phải bất đắc dĩ đánh A Tam ngất đi.
Sắc mặt Lý Biến Thiên không thay đổi từ đầu đến cuối, dù nhìn thấy, hiểu được khẩu hình của Lý Ngộ cũng không ra mệnh lệnh nào, chỉ quan sát mà thôi.
Hắn thấy rất rót, ánh mắt Lý Ngộ từ ngập tràn hy vọng, chuyển dần sang tuyệt vọng.
Người thông minh như Lý Ngộ nhất định đã hiểu, Lý hoàng bỏ rơi hắn rồi.
Đúng như Lý Biến Thiên dự liệu, chậm rãi cúi đầu. Lý Biến Thiên không biết vì sao không nỡ nhìn sang chỗ khác. Lý trí nhắc nhở hắn nhất định nên dời mắt đi. Xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng trong mắt hắn chỉ có mình tên nhóc kiên cường này.
Sau đó, hắn lại thấy Lý Ngộ ngẩng đầu lên lần nữa, khẽ khàng nở nụ cười, thoải mái bao dung.
Quen biết Lý Ngộ đã lâu như thế, lần đầu tiên Lý Biến Thiên nhận ra, Lý Ngộ cười rất đẹp, đẹp đến kinh tâm động phác, đẹp đến chấn nhiếp linh hồn.
Tay Lý Biến Thiên bất chợt run lên.
Một vài người tộc Ô Ưởng bắt đầu lặng lẽ đến gần Phó Thần, muốn lén lút che chở hắn.
Trong đó, một chiến binh Ô Ưởng khác thiện về cung tiễn, đã đoán được kẻ cầm đầu quân địch là ai. Gã kéo căng cung tên, nhắm vào Lý hoàng mà bắn.
Biến cố xảy ra quá nhanh. Bên cạnh Lý hoàng rất nhiều cao thủ, vốn dĩ khó mà chạm tới hắn được. Nhưng sự việc lần này lại ngay lúc mọi người phân tâm, không kịp đề phòng.
Lý Ngô đang nằm sấp trên mặt đất, không biết tìm đâu ra sức lực, bỗng nhiên nhảy lên. Mũi tên kia đâm thẳng vào lưng hắn.
Hắn không giãy dụa nữa, như một cánh bướm bị xé nát, ngã vật xuống đất. Như thể đã chết thật sự.
Đồng tử Lý Biến Thiên co rút.
Đây không phải lần đầu tiên. Khi bị người thôn Thượng Thiện bao vây, tên nhóc này cũng từng làm thế.
Chỉ là lần đó hắn còn mang tâm lý thử thách, cho nên cảm xúc không mạnh mẽ. Lần này, hắn lại chọn bỏ rơi.
Lý Biến Thiên biết rõ, những người bên cạnh hắn đều sẵn sàng bán mạng vì hắn, không hề do dự. Nhưng một kẻ đã bị hắn vứt bỏ hoàn toàn, thì nhất định sẽ suy nghĩ, một kẻ đã bỏ rơi mình rồi, còn gì đáng để trung thành với hắn nữa? Có trung thành như trước cũng không thể toàn tâm. Nhưng Lý Ngộ lại không hề chần chừ. Ngay tình cảnh tuyệt vọng nhất, hắn không hề do dự cản mũi tên cứu Lý Biến Thiên, dù biết xung quanh Lý Biến Thiên cao thủ nhiều như mây.
Ta đã hoàn toàn vứt bỏ hắn, nhưng hắn lại liều chết ngăn cản hiểm nguy cho ta, hiến tế mọi thứ hắn có cho ta.
Dù có là gỗ đá cũng không thể không cảm động.
Lời Editor: Chương này tác giả đã giải thích vì sao thuyền sugar daddy Lý Biến Thiên x thiếu niên tạc mao Phó Thần lại chìm. Vì Lý Biến Thiên thích Lý Ngộ, chớ hông phải Phó Thần.