Thái Giám Chức Nghiệp Tu Dưỡng

Chương 297: Phiên ngoại




Chuyện xảy ra rất lâu về sau, Thiệu Hoa Trì từng có một thời gian dài luôn cảm thấy bất an. Sự bất an này đến từng những việc y thấy thường ngày. Ví dụ như Phó Thần, dù thấy nam tử xinh đẹp cỡ nào cũng không thèm liếc mắt, chỉ dựa vào năng lực mà đánh giá người ta, tất nhiên là với nữ tử cũng vậy. Nhiều khi y nổi cơn ghen hắn cũng không nhận ra. Điều này cho thấy, Phó Thần trời sinh thẳng tắp, không hứng thú với nam nhân.
Thiệu Hoa Trì không biểu hiện ra mặt, thậm chí còn cố gắng che giấu. Y không muốn cho Phó Thần biết mình đang ôm mấy thứ tâm tư hẹp hòi này.
Cho đến một lần nọ, Phó Thần làm một trận quá dữ dội trên giường, Thiệu Hoa Trì không thể không kêu hắn kiềm chế một chút.
Vậy mà một lần kiềm chế này, Phó Thần tu luôn thành khổ hạnh tăng. Bấy giờ Thiệu Hoa Trì mới cuống cuồng lên.
Lòng tự trọng của Thiệu Hoa Trì cao ngất, dù hai người có mâu thuẫn gì cũng không chịu nói thẳng ra.
Phó Thần đã giải thích hết nước hết cái rằng lần trước làm không tiết chế, khiến y bị thương. Hắn cần tu thân dưỡng tính một thời gian. Đó là sự thật mà. Nam nhân ở trên giường mà nhìn thấy người yêu mười phân vẹn mười như vậy, có thể bình tĩnh được thì đúng là sinh lý có vấn đề.
Thiệu Hoa Trì vẫn nhìn chằm chằm tấu chương, nghe vậy chỉ bình tĩnh phản bác, "Nhưng ta đã khỏi rồi, khỏi từ hơn nửa tháng trước."
Ý nói, ngươi tưởng kiếm cớ như vậy là ta sẽ tin sao?
Phó Thần hiểu tính Thiệu Hoa Trì, biết chắc không dễ thuyết phục y như vậy. Hơn nữa, giữa hai người có những mâu thuẫn bám rễ quá sâu. Từ lúc quen nhau đến giờ đã gần một thập kỷ, hắn đương nhiên đoán được phần nào suy nghĩ của Thiệu Hoa Trì.
Không thể cứ để yên như thế được, phải tìm cách giải quyết dần đi thôi.
Chẳng bao lâu sau, cơ hội đã đến.
Mấy năm nay, hoàng thượng ra sức đề bạt người tài, đồng thời cũng không ngừng trấn an các lão thần.
Ân khoa năm nay được tổ chức ngay sau khoa cử năm ngoái. Trạng nguyên lần trước là Tiết Duệ, còn Nhất giáp tiến sĩ lần này lại là một vị mỹ nam tử. Năm ngoái, sau khi vừa đỗ trạng nguyên, Tiết Duệ lập tức cưới thị nữ xinh đẹp của Bảo Tuyên vương làm chính thất. Mười dặm hồng trang rực rỡ, khiến người đi đường lóa mắt ghen tị. Hơn nữa, sau khi thành hôn, y còn tuyên bố cả đời chỉ chung thủy với duy nhất một người, từ chối mọi lời mai mối khác.
Chuyện này khiến cho vị trí thị nữ trong Bảo Tuyên vương phủ bị cạnh tranh quyết liệt, là chuyện vui để bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Người ta nói, nếu con gái nhà ai mà được tuyển vào Bảo Tuyên vương phủ thì đúng là có phước mấy đời.
Trạng nguyên năm nay chưa có hôn phối, khiến các cô nương trong thành bồn chồn không thôi. Các bà mối cũng vây kín cửa phủ đệ của Trạng nguyên lang. May sao hoàng thượng đánh giá rất cao tài hùng biện của Trạng nguyên lang này, cho nên thường xuyên gọi người vào cung, thảo luận vấn đề nhân sinh, nhờ thế chàng ta mới tránh được kiếp nạn.
Tuy Trạng nguyên lang chỉ giữ chức thứ cát sĩ ở Hàn Lâm viện, nhưng được hoàng thượng vừa ý thì quan to lộc hậu chỉ là vấn đề thời gian.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy là cuộc hội đàm nghiêm túc giữa quân và thần, nhưng hai mỹ nam tử tuyệt sắc đứng cùng nhau, quả thật chói mắt. Ngay cả các cung nữ đi ngang cũng không nhịn được mà ngó nghiêng. Chuyện này đương nhiên không qua được mắt Phó Thần.
Một lần nọ, quá giờ ăn trưa, mì Phó Thần nấu đã bở nát mà người còn chưa về.
Phó Thần đi thẳng đến Dưỡng Tâm điện. Trạng nguyên lang thấy Bảo Tuyên vương đến, vội vàng hành lễ, nhưng Phó Thần chẳng thèm liếc y một cái, chỉ nhìn thẳng lên đế vương ở chính điện, "Hoàng thượng vẫn chưa dùng bữa sao?"
Trạng nguyên lang nghẹn cứng họng. Y biết Bảo Tuyên vương là đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng, nhưng chứng kiến thái độ không coi ai ra gì của hắn, y vẫn khá bất ngờ. Đương nhiên, thường ngày Phó Thần không vô lễ như vậy, chẳng qua tâm trạng hôm nay quá nặng nề thôi. Thiệu Hoa Trì cũng rất ít khi thấy Phó Thần tức giận, ngây cả người. Y cố gắng bình tĩnh, bảo Trạng nguyên lui xuống trước, rồi mới nhìn sắc mặt Phó Thần, nhẹ giọng giải thích, "Chúng ta đang nghĩ cách giải quyết vấn đề lũ lụt hàng năm trên sông Giang nên không để ý thời gian." Sông Giang là con sông chảy dọc nam bắc Tấn quốc.
"Ừ, bệ hạ còn nhớ điều thứ ba trong ước pháp tam chương của chúng ta không?"
"Ba bữa ăn đúng giờ." Thiệu Hoa Trì biết mình đuối lý, càng chột dạ.
Tuy sắc mặt Phó Thần không tốt, nhưng lòng lại ấm như ngồi bên than hồng.
Từ nhỏ đến lớn, Thiệu Hoa Trì chưa từng được quan tâm thật lòng, cho nên mỗi lần đối diện với thái độ này của Phó Thần, y đều thua tan tác.
Y từ ao ước có một ngày Phó Thần sẽ dùng chân tâm đối đãi y, cuối cùng giấc mơ đã thành hiện thực.
Thiệu Hoa Trì ngây người, bị Phó Thần dẫn đến bên bàn ăn. Nhìn bát mì đã không còn ra hình dạng nữa, Phó Thần thở dài, "Mì nát rồi. Ta đi nấu bát khác, ngươi chờ ở đây một lát."
Thiệu Hoa Trì im lặng chống cằm đợi, ngẩn ngơ nghĩ đến dáng vẻ rất bá đạo của Phó Thần vừa rồi, tủm tỉm cười một mình.
Nhưng sao y cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Dù Phó Thần trách y sinh hoạt không điều độ, nhưng sẽ không biểu hiện trước mặt người ngoài mới đúng chứ. Vậy mà lần này, hắn phũ thẳng tay với một người tài vừa được đề bạt, thế có hơi quá đáng không?
Phó Thần giỏi nhất là nhẫn nhịn và che giấu, tính tình kín đáo vô cùng, sao lại biểu hiện như thế với một người ngoài?
Y giật thót cả mình, nhảy dựng như sét đánh ngang tai. Không lẽ....Phó Thần ghen?
Hơn nữa, có khi chính bản thân hắn còn chưa nhận ra!
Thiệu Hoa Trì vỗ đầu mình một cái. Sao y lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ.
Mấy ngày nay, cứ mỗi lần y nhắc đến Trạng nguyên lang, Phó Thần lại đổi đề tài, sắc mặt cũng không tốt lắm. Hôm nay, hắn thậm chí còn làm ngơ người ta, bày rõ thái độ đuổi khách.
Hắn mà cũng biết ghen sao? Đúng là không thể tin nổi!
Thiệu Hoa Trì không kìm chế được khóe miệng nhếch lên, đến tận khi Phó Thần bưng bát mì tới, y vẫn đang ngây ngô cười.
Phó Thần đặt bát đũa xuống trước mặt đế vương, "Có gì vui mà cười suốt vậy?"
"Không...không có gì." Dù sao chỉ cần mình y biết là được, không nhất thiết phải nói cho Phó Thần.
Cái người sắp vui vẻ đến nổ pháo hoa từng bừng kia, dùng bữa trưa xong, không nhịn được mà thủ thỉ vào tai Phó Thần, "Đêm nay.....hồi cung sớm chút nhé."
"Ừ." Hai người tự hiểu với nhau.
Sau cơn mưa trời lại sáng. Nỗi bất an chôn giấu từ lâu trong lòng Thiệu Hoa Trì dần dần tan biến.
Y bắt đầu tin, Phó Thần thật sư quan tâm đến y.
Chắc có lẽ, Phó Thần cũng rất thích y phải không?
Hắn không hứng thú với bất cứ ai, chỉ đối xử với một mình y như thế. Nghĩ sao cũng cảm thấy tuyệt vời đến không giống hiên thực.
Phó Thần thu dọn bát đĩa, lúc quay đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Cuối cùng cũng không phí công nhờ Trạng nguyên lang phối hợp với mình một phen. Hắn chẳng qua chỉ nói với Trạng nguyên lang đang phiền não vì bị đám bà mối quấy rối rằng, chi bằng tạm thời vào cung lánh nạn. Gần đây, hoàng thượng luôn đau đầu về vấn đề lũ lụt trên sông Giang. Ta có biện pháp ứng phó, kết hợp với tài hùng biện của ngươi, thử tìm cách thảo luận với hoàng thượng nhiều một chút xem sao.
Trạng nguyên lang âm thầm cảm kích Phó Thần. Y còn đang nghĩ, sau khi thi đình, tuy hoàng thượng khen ngợi tam giáp tiến sĩ bọn họ mấy câu, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng năng lực của họ. Không ngờ Bảo Tuyên vương không xem thường y chỉ vì y trẻ tuổi, còn giúp y thể hiện trước mặt rồng.
Thấy Thiệu Hoa Trì đã nghĩ thông, lén vui vẻ một mình, Phó Thần tự cảm thấy phục bản thân, giải quyết dứt điểm mà chẳng tốn công sức gì.
Những thứ lo lắng vớ vẩn kia không nên để lâu trong lòng Thiệu Hoa Trì.
Nếu y đã vui như thế thì xem ra sau này phải "ghen" nhiều một chút mới được.
Hôm đó, Vương Ninh Đức trực đên, ngước cặp mắt tiều tụy lên trời, nghe âm thanh phấn khởi không ngừng vọng ra từ tẩm cung.
Xem ra mâu thuẫn gần đây giữa hoàng thượng vào Bảo Tuyên vương đã giải quyết xong rồi. Không đúng, càng thêm gắn bó keo sơn mới phải, kiểu này chắc chắn là chiến đến sau nửa đêm.
Hắn không nói gì, chỉ biết ngửa đầu than thở. Bao giờ ông trời mới cho hắn một người bạn đây.
Không cần ăn người không nhả xương như Phó ca, chỉ cần đêm dài đằng đẵng có thể ở cạnh hắn là được. Yêu cầu này đâu có gì cao sang lắm?
Bách Hoa yến năm nay diễn ra sau Lộc Minh yến. Hoàng thượng tỏ ý hài lòng với vài vị học sinh ở kỳ thi đình, lại thêm tin tức các nơi báo rằng sản lượng khoai lang, khoai tây cùng các loại nông sản du nhập từ các nước phiên bang tăng mạnh, giải quyết được vấn đề thiếu lương thực cở các vùng khu hạn, đế vương phá lệ cho phép tổ chức tiệc mừng, chỉ nói chuyện phong nguyệt, không bàn chính sự.
Các vương gia đã tấn phong cùng quan viên tam phẩm trở lên đều có thể đưa gia quyến đến tham dự.
Thu hút sự chú ý nhất vẫn là các vương gia. Trước kia có lời đồn rằng, khi hoàng thượng còn là hoàng tử, từng bị các huynh đệ xa lánh, cuộc sống khó khăn vô cùng. Người biết ít chuyện thì ám chỉ rằng thực tế còn kinh khủng hơn lời đồn nhiều, thất hoàng tử còn sống được đến nay là một kỳ tích, chứ không thì nửa gương mặt nhiễm độc là do đâu mà có, rõ ràng là kết quả của tranh giành quyền lực.
Nhưng tại yến hội, các đại thần thấy nhóm vương gia nói nói cười cười với hoàng thượng, không khí hòa hợp, nhất là bát vương gia Thiệu Gia Mậu và thập nhị vương gia Thiệu Tân Ngôn. Bọn họ ai cũng tươi cười chói lóa, chỉ hận không thể quay ngược thời gian để xóa sạch những hành vi ngược đãi Thiệu Hoa Trì ngày trước. Thiệu Hoa Trì chỉ cười mà không đáp, không quá thân mật cũng không quá bất hòa, khiến hai vị vương gia kia thấp thỏm cực kỳ, chỉ sợ lúc nào đó hoàng thượng sẽ nhắc lại chuyện cũ.
Bọn họ vạn lần không ngờ cuối cùng mình lại hạ cánh an toàn ở phe mà mình không ngờ đến nhất.
Thấy Phó Thần tới, họ lại thi nhau chúc rượu, khiến người xem càng kinh hãi. Ngay cả hai vị vương gia có quan hệ huyết thống với hoàng đế mà cũng phải tỏ thái độ tôn kính với quận vương khác họ này.
"Ta nói nghe này, ta kính Phó Thần thì còn có lý, các ngươi chen vào đây làm gì?" Lão lục Thiệu Cẩn Đàm chặn đường bọn họ. Chuyện làm ăn của y bây giờ đều nhờ Phó Thần cho ý kiến, Phó Thần chính là cái kho vàng di động của y. Hai người thân thiết với nhau như đôi bạn già, thế như lão bát và thập nhị thì có giao thiệp gì với Phó Thần đâu, sao dám cướp người trong tay y?
Lão bát và thập nhị khổ mà không nói được. Chẳng ai biết bọn họ đã trải qua đủ chuyện ở Ấm Đột quốc, cũng không biết sau khi quay về, họ đã là người của Phó đảng, nghiễm nhiên làm việc cho Thiệu Hoa Trì. Hệ thống tình báo trong kinh thành đều do bọ họ quản lý. Thủ hạ của bọn họ bao gồm cả giáo phường, trà lâu, thư viện..... Bề ngoài, họ là những tên vương gia ăn chơi trác táng, nhưng ngay cả vương phi nhà họ cũng không biết nhiệm vụ thật sự của họ là gì. Nhưng mà gần đây, thái độ của hoàng thượng với họ lúc nóng lúc lạnh, họ không biết phải làm sao, liệu có phải hoàng thượng còn ghi thù những chuyện xấu xa lúc trước hay không, đành phải tìm đến Phó Thần xin ý kiến.
Nghe nói hai người họ không biết đã chọc giận hoàng thượng chỗ nào, Thiệu Cẩn Đàm chỉ cười thần bí, "Đi hỏi Tiết Duệ đi." Dù sao ta cũng không thể nói cho các ngươi được, cứ tự đoán mò vậy nhé.
Sau đó y nhanh chóng cuốn gói đi tìm hoàng phi của mình.
"Vương gia xấy tính quá đấy." Thuần vương phi lấy khăn che miệng, khẽ cười.
"Sao vương phi lại nói thế?"
"Thiếp thân không biết hai vị vương gia kia hỏi ngài cái gì, chỉ biết ngài đang cố tình lừa bọn họ."
Thiệu Cẩm Đàm nghĩ đến một lần tình cờ, mình phát hiện ra bí mật động trời kia. Ngay sau hôm đó, Phó Thần đã tìm đến tận nhà, lấy tính mạng vương phi, mẫu phi cùng với sự nghiệp buôn bán lâu nay ra uy hiếp, biện pháp cứng mềm đầy đủ, khiến y từ nay về sau phải ngậm chặt bí mật này. Đó chính là thủ đoạn của Bảo Tuyên vương.
Rủi ro quá lớn. Nếu không vì nghĩ đến lợi ích lâu dài thì y đã chẳng chịu mất mặt như thế.
Có vài chuyện vĩnh viễn không nên phơi bày ra ánh sáng.
Lão bát và thập nhị cũng có cảm giác mình bị lừa, nhưng nghĩ đến những sai lầm thời trẻ con nông nổi, sợ bị hoàng thượng tìm cớ giải quyết, bọn ho không ngại học hỏi, chạy đi tìm Tiết Duệ. Lúc này, y còn đang dẫn phu nhân dạo chơi ở Ngự hoa viên, bỗng dưng bị quấy rầy, mất hết cả hứng, "Hai vị vương gia chỉ cần bớt tìm Bảo Tuyên vương chút là được." Các ngươi bám dính lấy hắn, không bị hoàng thượng lườm cháy mặt mới lạ.
Bớt tìm Bảo Tuyên vương? Thế là thế nào?
Đến khi hai vị quay về yến tiệc thì đã chẳng thấy hoàng thượng và Bảo Tuyên vương đâu nữa.
Lúc này, Phó Thần bị Thiệu Hoa Trì kéo đến phòng thay đồ trong thiên điện, đè hắn lên cánh cửa, quấn quýt ôm hôn một hồi lâu.
Đôi môi thoáng tách ra, "Làm trong này luôn à?"
"Thế thì về Cam Tuyền cung." Ánh mắt Thiệu Hoa Trì khi say, nhìn đờ đãn mà mê ly. Chỉ có lúc này, y mới không e ngại với Phó Thần.
Nhắc đến Cam Tuyền cung, lại mơ hồ nhớ tới tấm gương lưu ly ngay cạnh long sàng, gương mặt Thiệu Hoa Trì đỏ bừng như bị nấu chín. Đêm qua, Phó Thần dám bắt y bày ra tư thế xấu hổ như vậy ngay trước gương, báo hại y cứ thấy gương là lại suy nghĩ đen tối.
Phó Thần nhấm nháp hương vị của đôi môi kia, siết chặt eo nhỏ, xem như trừng phạt, "Uống bao nhiêu rồi? Còn nhớ đã hứa thế nào không?"
Lại nữa rồi. Sao bây giờ Phó Thần lại lắm lời như vậy nhỉ. Ngày xưa, hắn rõ ràng là kiểu người không cần nói thì tuyệt đối không nói.
"Biết rồi khổ lắm nói mãi, không được mê rượu chứ gì! Ta không say nha....ngươi phiền quá! Giải quyết được vấn đề lương thực, ta vui mà! Nếu không nhờ ngươi cung cấp hạt giống mới, thu hoạch vượt chỉ tiêu thì không biết năm nay lại chết thêm bao nhiêu người." Giọng nói của đế vương có chút mềm yếu, "Ngày trước, ngươi nói con người ta thậm chí còn không thể làm chủ được mạng sống của mình. Giờ thì không có chuyện đó nữa đâu."
"Bởi vì ngươi là hoàng đế tốt." Trái tim ngươi không hề cứng rắn như ngươi tưởng.
"Hả? Cái gì.......À, đúng rồi. Ngày mai ngươi phải nhắc ta, gọi cái tên quan huyện dám tham mồ hôi nước mắt của dân tới, hắn tên là cái gì ta.....Ta phải bắt hắn...xử trảm! Ai cầu xin cũng vô ích. Cậu của hắn là Lễ bộ thượng thư thì có cái gì to tát, ta khinh! Ta là hoàng thượng. Thiên vương lão tử đến đây, ta cũng phải chém!"
"Được được được, để mai rồi tính. Ngươi say rồi, chúng ta về cung trước đã, được không?" Thấy Thiệu Hoa Trì quậy phá như đứa trẻ, Phó Thần cười cười, ôm y vào lòng.
Phó Thần nhớ cách đây ít lâu, bọn họ đi thị sát miền tây, thấy một mảnh đất hoang cằn cỗi cùng người dân gầy guộc đến trơ cả sống lưng. Hắn có thể hiểu cảm giác không thể chịu đựng lũ tham quan ô lại của Thiệu Hoa Trì.
Lúc ấy, một ông cụ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, không khác gì bộ hài cốt di động, giàn dụa nước mắt, nắm bàn tay Thiệu Hoa Trì, không ngừng nói lời cảm tạ. Thiệu Hoa Trì trằn trọc suốt mấy đêm, ngay cả trong mơ cũng chỉ mong dân chúng được sống trong no ấm. Phó Thần biết y có lòng, nhưng việc này chỉ có thể tiến hành từ từ, không phải chỉ một sớm một chiều là giải quyết được.
Nghe Phó Thần dỗ dành, Thiệu Hoa Trì lại tức trợn mắt, hung dữ đè hắn lên song cửa, phát ra tiếng kêu ầm ĩ. Vương Ninh Đức vừa mang quần áo để thay đến thì nghe thấy, vội vàng chạy đi.
"Nói mau, vì sao gần đây ngươi ít ở cạnh ta như thế? Đã vậy còn cất nhắc lão bát và thập nhị. Ngươi biết rõ ta không ưa bọn họ mà." Y ức chế suốt nửa tháng, đến lúc say rượu mới chịu nói ra.
"Gần đây, có đám người không rõ lai lịch đến kinh thành, ta sợ tân đế Kích quốc lại giở trò quỷ nên mới nhờ hai người họ điều tra." Hai vị vương gia này tuy rằng háo sắc, ham chơi, không kinh nghiệm chốn quan trường, nhưng lại rất thành thạo trong công tác làm tình báo.
Phó Thần có chút bất đắc dĩ, "Ta cũng không thích bọn họ."
"Thế thì không cho đến gần bọn họ nữa!"
"Được, sau này không giao thiệp với họ, cứ để Tiết Duệ lo." Có cơ hội, ta còn muốn thay ngươi hành bọn họ một chút.
Tiết Duệ hắt xì một cái vang dội.
"Ừ....Thế còn được. Sao không nói sớm?"
"Nói cái gì?" Đôi mắt Thiệu Hoa Trì mù sương, khiến trái tim Phó Thần nảy thình thịch. Y đẹp quá....
"Sao ngươi nhìn ta như thế?"
"Nhìn thế nào?"
"....." Nhìn bằng cái ánh mắt khiến ta muốn cứng.
Nhưng còn chưa lãng mạn đắm đuối được bao lâu, cái người say quắc cần câu kia lại bắt đầu náo loạn. Toàn bộ hình tượng minh quân điềm đạm y xây dựng bấy lâu xem như không cánh mà bay. Hai vị huynh đệ kia đúng là giúp y không ít chuyện, nhưng mà thù cũ còn lâu y mới tha.
"Hừ, ta thích thấy bọn họ nơm nớp lo sợ đấy, ta cố tình làm bọn họ đứng đống lửa ngồi đống than đấy! Họ tưởng ta quên hết chuyện trước kia rồi sao? Ha ha, cứ chờ đấy cả đời cho ta, ta cho bọn họ hưởng hết!"
Cái bộ dạng gian gian xảo xảo này lại càng khiến chỗ nào đó của Phó Thần cứng rắn hơn.
Bất đắc dĩ kéo cái người quậy phá khắp dọc đường này về giường xong, thân dưới của Phó Thần đã kêu gào đòi tiến công. Hắn vội vàng đi ngâm nước nóng, tự giải quyết cho mình. Nhìn chất lỏng trắng đục dính trên tay, hắn uể oải lắc đầu. Người này đúng là khắc tinh của hắn.
Cho nên ngày hôm sau, Thiệu Hoa Trì vừa mới say rượu tỉnh lại, đã bị Phó Thần đè lên giường, làm chuyện thân mật.
Xong xuôi đâu đấy, Thiệu Hoa Trì xoa xoa hông, nuốt từng miếng cháo sáng, giờ đã thành bữa trưa mà Phó Thần đút. Nhìn dáng vẻ dịu dàng của nam nhân kia khi cúi đầu thổi cháo, y hoàn toàn không thể liên tưởng đến bộ dạng thú tính trên giường.
Y thất thần nghĩ, hình như y quên mất Phó Thần cấm dục là như thế nào rồi.
Tác giả có lời muốn nói.
Vương Ninh Đức: Ông trời ơi, mau ban cho ta một người kết đôi đi. Nam hay nữ cũng được, ta không kén!
Chuyện ngọt ngào hàng ngày.
Đồng (tác giả tên Đồng Kha ạ): Thi thoảng ăn dấm chua, tốt cho sức khỏe tâm sinh lý, bồi dưỡng quan hệ với bạn đời.
Thần: Ta giả vờ thôi.
Đồng: Nếu thật sự xảy ra thì sao?
Thần: Ồ, cứ thử đi. ( ánh mắt miệt thị)
Đồng (run như cầy sấy):.......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.