"Đau đau đau!" Ta kêu lên.
Sao tên này lại có thể dịch chuyển tức thời được cơ chứ?
"Thái hậu nương nương?" Thương Trì có chút do dự lên tiếng.
Ta cười gượng gạo hai tiếng, hơi lúng túng: "Ta... chỉ là ra ngoài hóng gió... không ngờ lại gặp Vương gia và Lý thái y ở đây, quấy rầy hai người vui vẻ rồi..."
Mỗi một chữ nói ra, giọng ta lại càng nhỏ hơn một chút.
Rõ ràng là hai người bọn họ đang vi phạm cung quy, tại sao ta lại càng nhìn mặt Thương Trì càng thấy lạnh lẽo thế này?
Thương Trì – người có thể nhanh chóng ổn định triều đình, ngồi lên ngôi vị Nhiếp Chính vương ngay khi lão Hoàng đế vừa băng hà
Tuyệt đối không chỉ dựa vào thân thế của hắn, còn có cả sự cứng rắn tàn nhẫn kia.
Dù sao ta cũng là Thái hậu, Thương Trì hẳn là sẽ không g.i.ế.c ta đâu nhỉ?
4
Sau đêm đó, Thương Trì quả nhiên không g.i.ế.c ta.
Ta là người rất biết điều, mỗi khi Lý thái y đến khám bệnh cho ta.
Ta đều tìm cách để cho bọn họ có không gian riêng, chỉ mong Thương Trì có thể nhớ chút ơn huệ của ta.
Ai ngờ được, Lý thái y thì cảm kích nhìn ta, Thương Trì đối với ta lại càng thêm quá đáng.
Từ sau đêm đó, ta như trở thành cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của hắn, bất kể ta làm gì, hắn cũng phải buông lời chế giễu ta vài câu.
Không phải chỉ là thích nam nhân sao? Bị phát hiện thì có gì là to tát.
Lý thái y thì khác hẳn, rất thẳng thắn, vừa nhìn là biết Thương Trì là kẻ nằm dưới.
Con người ta, cái khác không giỏi, giỏi nhất chính là rất biết tự an ủi bản thân.
"Nương nương sao lại nhìn ta như vậy?"
Thời gian cứ thế trôi qua, giờ ta đã có thể tự nhìn chằm chằm vào gương mặt này của Thương Trì rồi tưởng tượng ra cảnh tượng hắn và Lý thái y ân ái mặn nồng.
Vừa nghe thấy giọng hắn, ta không khỏi ho nhẹ hai tiếng, vốn chỉ muốn che giấu sự xấu hổ của mình, không ngờ ho một cái lại không ngừng được.
Tay Thương Trì đặt trên lưng ta nhẹ nhàng vỗ về, một bên đưa nước cho ta, một bên nói bằng giọng điệu mỉa mai: "Nương nương đừng nên ăn kem sữa đông lạnh nữa, miễn cho ho đến độ này.”
Nhìn xem, nói năng thật khó nghe mà.
Nhưng bàn tay đưa nước của hắn cho ta quả thật rất đẹp, rất thích hợp để làm... omega* hàng đầu!
*Thuật ngữ Alpha, Beta, Omega (ABO) xuất phát từ Omegaverse, một thể loại truyện nổi tiếng có nguồn gốc từ Âu Mỹ. Omegaverse mang hình ảnh của đàn sói, trong đó Alpha đại diện cho sức mạnh, Omega là nhóm yếu đuối, còn Beta là thành viên bình thường trong đàn. (Ý chỉ Nhiếp Chính Vương nằm dưới hê hê).
Uống vài ngụm nước, ta rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
"Thân thể nương nương thế này... hay là để thái y châm kim lại một lần, như vậy cũng..."
"Đa tạ Vương gia quan tâm! Ai gia đã khỏe hơn nhiều rồi!" Ta vội vàng ngắt lời hắn.
Châm cứu rất hữu dụng, nhưng ta thật sự rất sợ!
May mà lúc này bên ngoài truyền đến tiếng của thị vệ.
Ta yên lặng ngồi một bên nhâm nhi tách trà, tai lại vểnh lên nghe ngóng.
"Chiến sự biên cương cấp bách... lần này phải do Vương gia tự mình..."
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, khóe miệng ta lại không khỏi nhếch lên.
Lời này nghe ra, Thương Trì phải đi biên cương!
Đợi hắn đi rồi, ta sẽ là người đứng đầu cung này, đến lúc đó đừng nói là mỹ thực, dù có lật tung hoàng cung này lên ta cũng làm được!
"Nương nương đang cười gì vậy?"
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
5
Giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên khiến ta giật b.ắ.n người.
"Cười, ta có sao? Các ngươi có thấy không?" Phải nói là hoàng quyền tối thượng, cung nữ xung quanh ngoại trừ cúi đầu thấp hơn, không một ai dám lên tiếng.
Ta ra vẻ vô tội nhìn Thương Trì, nhún vai với hắn.
Chết không đối chứng, xem ngươi làm gì được ta.
Thương Trì hít sâu một hơi, dường như đang điều chỉnh lại tâm trạng, đợi đến khi mở miệng, giọng nói của hắn lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng vô tình như cũ.
Lời nói ra đại khái cũng không khác gì mấy so với những gì ta vừa nghe được.
Chiến sự cấp bách, ngày mai hắn phải lên đường.
"Vương gia cứ yên tâm mà đi, ta ở trong cung sẽ dạy dỗ Hoàng nhi thật tốt."
Không phải, sao câu này càng nói càng kỳ cục thế nhỉ?
"Những ngày ta không có ở đây, nương nương chớ nên ăn đồ lạnh, cũng không được đi chân trần trong nội điện, càng không được đến hồ sen kia chơi đùa..."
Từng câu từng chữ, ngày thường cũng đâu thấy hắn dài dòng như vậy!
Trong lòng tuy khó chịu, nhưng ta cũng chỉ có thể vâng dạ từng tiếng.
Kiên trì chính là thắng lợi, nhẫn nhịn thêm một đêm nữa thôi, ta sẽ được lật mình!
"Nương nương."
"Hửm?"
"Đợi ta trở về."
Trong mắt Thương Trì rõ ràng phản chiếu hình ảnh của ta.
Ta... thật sự rất đẹp!
Hắn cũng thật sự... sến súa!
Nói mấy lời này với ta làm gì, nói với Lý thái y ấy!
6
Ngày hôm sau, Thương Trì rời đi trong cơn gió lớn.
Ban đầu ta không muốn đi tiễn hắn, nhưng dù sao thì cũng nên làm như vậy cho phải phép.
Ta phải cố gắng dìu thân thể còn chưa khỏi hẳn này, đứng trên lầu thành vẫy tay về phía hắn.
Nói thật, dáng vẻ hắn mặc áo giáp, thật sự rất đẹp trai!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn và Lý thái y ở bên nhau, ta liền nhịn không được đỏ mặt.
"Nương nương vui vậy sao?" Tiểu thái giám bên cạnh cũng cười ngây ngô theo ta.
Đương nhiên là vui rồi, sao lại không vui cho được?
Ta còn tặng cho Thương Trì một món quà lớn nữa cơ.
Hành quân, nhỡ đâu Thương Trì bị thương thì làm sao có thể không có thái y chăm sóc, ta đã cho người gọi Lý thái y đến thu dọn hành lý suốt đêm rồi đưa vào quân đội.
Còn ta, cuối cùng cũng được tự do rồi!