Gần đến mức, ta có thể nhìn rõ làn da dưới lớp áo mỏng manh của hắn.
Trắng nõn nà, có chút muốn chọc ghẹo.
Dù sao ta cũng là Thái hậu, chọc hắn một cái hẳn là hắn cũng sẽ không g.i.ế.c ta đâu nhỉ?
"Ta thích nữ nhân!" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.
Giọng nói gần trong gang tấc khiến ta bừng tỉnh, g.i.ế.c ta thì hắn không đến mức, nhưng sau đó nhất định sẽ không cho ta sống tốt.
Nghĩ đến những ngày tháng sau này khó khăn chồng chất, ta bỗng nhiên run rẩy, lùi xa khỏi hắn.
"Thích nữ nhân thì đi mà tìm, ngươi đến gần như vậy làm gì."
Ta vốn định dời tầm mắt, cằm lại đột nhiên bị siết chặt.
"Thái hậu nương nương có biết ta thích nữ nhân như thế nào không?"
Gương mặt hắn áp sát lại gần, gần đến mức ta thậm chí có thể đếm rõ từng sợi lông mi của hắn.
Không phải chứ, hắn thích kiểu nữ nhân như thế nào sao ta biết được?
Nhiếp Chính vương và Thái hậu có thể đứng gần nhau như vậy sao?
Hương trúc thanh nhã trên người hắn phảng phất quanh quẩn bên cánh mũi ta, từ khi nào mà hương trúc lại trở nên quyến rũ đến vậy?
Có lẽ là do tối nay ta uống quá nhiều rượu, lúc này men rượu đã lên, hai má không khỏi đỏ bừng.
"Ta... không biết."
"Vậy nương nương... thích nam nhân như thế nào?"
Giọng nói của hắn mang theo vài phần mê hoặc lòng người.
Rõ ràng là nên đề phòng hắn, nhưng tâm trí ta lại không tự chủ được mà bị hắn dẫn dắt.
"Thích... dung mạo tuấn tú."
Yết hầu hắn phát ra tiếng cười khẽ, nốt ruồi nơi đuôi mắt dường như cũng đang cười theo.
"Vậy ta thì sao? Nương nương đã từng gặp ai tuấn tú hơn ta sao?
"Nương nương, thích ta như vậy sao?"
10
Xong rồi, ta đại khái là thật sự say rồi, say đến mức thần trí đều không còn minh mẫn.
Thương Trì đây là đang... tự tiến cử bản thân?
"Ta thích... không thích!"
Trước khi bị hắn mê hoặc, lý trí đã trở về.
Ở thời đại này, ta nuôi vài nam sủng còn có thể được, nhưng nếu dây dưa với Thương Trì, những lão già trong triều, sẽ tâu với Hoàng đế ta là yêu hậu mất.
"Không thích? Tại sao?" Hắn hơi nhíu mày, như thể không hiểu.
Ta lại bị dáng vẻ này của hắn chọc cười: "Ngươi cho rằng bản thân là cái bánh bao nhân thịt thơm ngon ai cũng thích sao, người khác đều phải thích ngươi chắc."
Thật sự không ngờ, đến thời cổ đại này rồi mà vẫn còn gặp phải tên nam nhân tự luyến thế này.
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt ta lại không nhịn được liếc xuống theo vạt áo đang mở rộng kia.
"Ực -" Ta theo bản năng nuốt nước miếng.
Tên nhóc này... quả thật có chút vốn liếng.
"Cũng phải, ai cũng sợ ta, ta sao có thể mong cầu trong cung này có người nguyện ý thật lòng kết giao với mình chứ."
Nói đến đây, Thương Trì thở dài.
Hắn cụp mắt xuống, cộng thêm bộ dạng mặc áo mỏng manh kia, ta bỗng nhiên hiểu ra tại sao các vị vua chúa thời xưa lại không muốn nhìn thấy mỹ nhân rơi lệ.
Mỹ nam rơi lệ, cũng khiến người ta đau lòng!
Ta không nhịn được vỗ vai hắn: "Cũng không thể nói vậy, Lý thái y chẳng phải..."
Hắn hờ hững liếc mắt, ta lập tức ngậm miệng.
"Hay là... ta tổ chức một buổi du ngoạn, ngươi xem thử có ai vừa mắt không?"
Ta cẩn thận thăm dò, thấy sắc mặt hắn không có gì khác lạ, lúc này mới tiếp tục nói: "Ngươi tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nếu có người thích, ta sẽ thay ngươi nói giúp."
Ta thay đổi rồi, người tốt nhà ai lại đi khuyên người khác xem mắt vào đêm trăng đẹp thế này chứ?
"Có người thích rồi."
Nghe vậy, mắt ta không khỏi sáng lên.
"Ngươi nói đi, ta thay ngươi làm chủ."
"Ta thích nữ nhi của nhà Anh quốc công."
Anh quốc công? Người này ta quen à nha, là nhà mẹ đẻ của thân thể này.
"Là khuê nữ nào?"
"Đích nữ của Anh quốc công, Thẩm Thanh Hòa."
Lần này ta thật sự ngây người, nhà Anh quốc công, ngoài ta ra, còn có Thẩm Thanh Hòa thứ hai sao?
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
11
Bàn tay vừa rồi vì an ủi hắn mà đặt trên vai hắn, lúc này lại trở thành củ khoai lang nóng phỏng tay.
Không biết từ lúc nào, môi hắn đã kề sát bên tai ta.
Cảm giác chạm nhẹ nhàng như có như không càng khiến ta rối loạn.
"Ta từ nhỏ đã sống trong bầy sói, nương nương... có nguyện ý thương xót ta không?"
Giọng nói trầm thấp khàn khàn khiến người ta gần như mất đi khả năng suy nghĩ.
Thương Trì trước đây, luôn lạnh lùng, thậm chí có người còn lén lút gọi hắn là Diện Ngọc La Sát.
Ta chưa từng thấy qua Thương Trì như vậy, lại khiến người ta... động lòng.
"Thương xót như thế nào?"
Hắn khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng hôn lên má ta: "Đương nhiên là như vậy, nương nương có nguyện ý không?"
Hắn không cho ta cơ hội trả lời, như thể sợ ta đổi ý.
Kỳ thực, hắn không cần phải vội vàng như vậy.
Dù sao... ta thật sự không chịu nổi sự trêu chọc của hắn, dù sao ta cũng là phụ nữ trưởng thành rồi.
Ta theo bản năng ôm lấy cổ hắn, khẽ gọi một tiếng: "Thương Trì?"
Hắn không động đậy.
Ta lại đẩy hắn, vẫn không có ai trả lời ta.
Không phải chứ! Tên này đùa ta sao?
"Tên khốn kiếp nhà ngươi! Cút cho ta!"
Tức giận dâng lên, một cảm giác bị làm nhục trào lên trong lòng.
Lúc này, ta nào còn quan tâm hắn là Nhiếp Chính vương quyền khuynh triều dã gì đó, trực tiếp giáng cho hắn một cái tát.
"Không được thì nói sớm đi, giả vờ giỏi giang cái gì.”
"Quả nhiên ở cái thời đại này, đến tuổi này mà còn chưa cưới vợ, không phải gay thì là bất lực!"”
Ta vừa chỉnh trang lại y phục, vừa mắng.
Mắng xong, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.
Tên này, sao không mắng lại ta?
Vừa quay đầu lại, chân ta liền mềm nhũn.
"Người đâu, mau truyền thái y!"