Quả nhiên, người có tật giật mình.
"Ta kê cho người vài thang thuốc, những ngày này, nương nương cũng đừng tự ép buộc mình nữa, muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra.
"Thái hậu nương nương, không phải là nữ nhân tầm thường."
Lời này của Lý thái y, ta nhất thời không biết là hắn đang mỉa mai hay là đang nịnh hót.
Nói đi cũng phải nói lại, ta mải mê se duyên bậy bạ, thật sự là khiến hắn chịu không ít oan ức.
Ta áy náy, thăm dò hỏi: "Lý thái y dạo gần đây... chuyện tình cảm có thuận lợi không?"
Hắn nhìn chằm chằm mặt ta một lúc, có chút bất đắc dĩ: "Nương nương, vừa rồi thần mới nói với người là muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, người có thể đừng bày ra dáng vẻ áy náy với thần như vậy được không?"
Ta sờ sờ mặt mình, lẩm bẩm: "Rõ ràng như vậy sao?"
Hắn mãnh liệt gật đầu.
Ta xua xua tay, cũng chẳng thèm để ý: "Không nói chuyện này nữa, ngươi... không thích Nhiếp Chính vương nữa?" .
||||| Truyện đề cử: Tình Yêu Ngọt Ngào Và Ấm Áp |||||
Nói đến chuyện này, hắn lại hưng phấn hẳn lên: "Nam nhân trên đời này nhiều như vậy, hắn không thích ta, chẳng lẽ ta phải bám riết lấy hắn không buông?
"Theo đuổi cũng đã theo đuổi rồi, không hổ thẹn với bản thân là được."
Khí phách này, quả nhiên không hổ là nam nhân dám theo đuổi tình yêu của bản thân ở thời đại phong kiến này, ta thật sự bội phục.
"Nhưng mà nương nương, thần có một chuyện, không biết có thể hỏi hay không."
Giọng điệu này, khiến ta không khỏi cảnh giác.
Ngoại trừ lần đầu tiên chúng ta quen biết, hình như hắn rất ít khi nói chuyện cung kính với ta như vậy.
"Ngươi hỏi đi."
"Vương gia hắn... có phải đã tỏ tình với người rồi không?"
"Phụt -" Ngụm trà vừa mới uống vào, cứ thế phun hết lên người Lý thái y.
Hắn thật sự là không biết điều!
"Ngươi đừng có nói bậy!"
Lý thái y giật giật khóe miệng, lấy khăn tay trong n.g.ự.c ra lau mặt.
"Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, sao nương nương phải kích động như vậy."
Ta kích động sao? Không có nha.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, thần xin phép cáo lui trước."
"Khoan đã!" Ngay lúc hắn sắp bước ra khỏi cửa, ta vẫn gọi hắn lại.
Hắn như thể đã đoán trước được, cung kính nghiêng người về phía ta: "Nương nương mời nói."
"Chuyện này... sao ngươi biết?"
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9!!!
18
Đi tới trước cửa thư phòng của Thương Trì, ta vẫn do dự không thôi.
"Lúc Vương gia hành quân, mỗi ngày đều viết thư, lúc đầu, ta tưởng rằng đó là chiến báo. Nhưng có một ngày, ta rõ ràng nhìn thấy trên đó viết là Thanh Hòa thân ái, lúc đưa thư đi, lại bị đổi thành hai chữ Thái hậu.
"Phong thư kia, đại khái là đã bị ném vào đống lửa trại nào đó rồi. Từ lúc đó, ta đã biết, Vương gia thầm mến nương nương.”
"Nghĩ lại, lúc ấy ta còn ở trong cung, luôn cho rằng Vương gia đang nhìn ta, kỳ thực cũng không phải, mỗi lần Vương gia nhìn ta, đều có nương nương bên cạnh ta."
Trước đây không để ý, nhưng Lý thái y vừa nói như vậy, từng cảnh tượng lại như hiện lên trước mắt.
Trong phòng truyền đến tiếng Thương Trì nói chuyện với thuộc hạ.
Loáng thoáng nghe thấy có người trêu chọc: "Vương gia dạo gần đây, thay đổi nhiều thật, ngay cả lông mày cũng giãn ra không ít."
Trong phòng im lặng hồi lâu, sau đó mới có tiếng động.
Là giọng nói của Thương Trì, hắn nói: "Ừm, nàng thích như vậy."
Úp úp mở mở vốn không phải là tính cách của ta, giống như Lý thái y nói, có cơ hội thì phải nắm chắc lấy cơ hội.
Ta dứt khoát đẩy cửa bước vào, phất tay bảo mọi người lui xuống.
"Nương nương?" Lần này đến lượt Thương Trì ngẩn người.
Ta đóng cửa thư phòng lại, hắng giọng: "Nhiếp Chính vương, Ai gia đến đòi nợ ngươi đây."
Hắn có chút mờ mịt: "Nợ?"
Ta vòng tay qua cổ hắn, nghiêm trang nói: "Huynh đã nói, chờ ngươi khỏi, nhất định... sẽ thỏa mãn ta.
"Ta muốn xem xem, ngươi thỏa mãn ta như thế nào."
Địa long trong phòng được đốt rất ấm, ấm đến mức khiến người ta có chút khó thở.
Bây giờ ta đã hiểu, ba người, ta thật sự không chịu nổi.
Dù sao, một mình Thương Trì đã đủ khiến ta mệt mỏi rồi.
19
"Đừng động vào ta, mệt c.h.ế.t rồi..."
Tứ chi như bị rút hết sức lực, ta chỉ muốn được ngủ ngon một giấc.
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của nam nhân, hắn giúp ta vuốt ve những sợi tóc rối trên trán, giọng điệu tràn đầy vui vẻ: "Được."
Trong giấc mơ, ta như nhìn thấy cảnh tượng mà Lý thái y nói ban ngày.
"Tuy rằng Vương gia không có ở kinh thành, nhưng chuyện của nương nương, ngài ấy đều biết rõ, nương nương vui vẻ, Vương gia cũng vui vẻ theo, nương nương tức giận, Vương gia cũng chau mày theo.”
"Nói thật, ta chưa từng thấy qua dáng vẻ ngài ấy vì tình yêu mà khổ sở như vậy, coi như là vì ta trút giận."
"Lúc nương nương bị bệnh nặng, Vương gia cũng bị thương nặng, hôn mê liên miên gần nửa tháng, lúc tỉnh lúc mê, chúng ta đều cho rằng Vương gia sắp không qua khỏi, nhưng mỗi khi tỉnh lại, ngài ấy đều hỏi một câu, Thái hậu nương nương hôm nay thế nào."
Ta muốn đưa tay sờ lên mặt Thương Trì, nhưng lại trong nháy mắt như trở về ký túc xá của mình.
Ta bừng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ngoài trời đã tối đen, ta không nhìn rõ mọi thứ trước mắt.