Thái Hậu, Chuyện Này Không Hợp Phép Tắc

Chương 6: Đau trứng




Trong khi các Quan văn rối rít nghĩ cách làm sao để nịnh hót Thái hậu, Hạng Tuế Thiêm cũng bận rộn điều tra kẻ chủ mưu vụ thay đổi tấu chương. Bởi vì tiểu Hoàng đế còn chưa tự mình chấp chính, các quan muốn dâng lên tấu chương phải qua Lục bộ thẩm nghị, do Lục bộ Thượng Thư kiểm định trước sau đó mới đưa tới Càn Thanh cung để Hoàng Thượng, Thái hậu phê duyệt.
Tấu chương của Hạng Tuế Thiêm là điện báo khẩn cấp, phải trực tiếp dâng lên Hoàng Thượng. Nhưng chỉ cần tấu chương đi qua cửa cung, những kẻ gian trá đã có cơ hội hành động, xúi giục thái giám đánh tráo.
Dân gian đồn đại rằng, Cung thân vương mua chuộc lòng người không phải chuyện ngày một ngày hai, một phần ba Thái giám của Tử Cấm thành đã bị hắn mua chuộc, bọn Thái giám này rải rác ở tất cả các xó xỉnh trong cung, lén lút thông đồng với nhau đánh tráo tấu chương cũng là chuyện dễ dàng.
Hơn nữa, Cung thân vương không chỉ một lần nói bóng gió với Hạng Tuế Thiêm, Kính Hiên đần độn không có tài cán gì, không thể gánh vác được quốc gia đại sự. Mặc dù Hạng Tuế Thiêm cũng đồng ý với quan điểm của Cung thân vương, nhưng Vương quyền là trời cho, còn phải xem bản thân có phúc phận đó hay không.
Cung thân vương cũng mang trong mình dòng dõi Hoàng gia, địa vị cao quý, muốn lật đổ bè phái của hắn không phải chuyện dễ dàng, vì tránh “Rút dây động rừng”, cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Cung thân vương chưa dám tạo phản, vì hắn vẫn còn kiêng kị binh quyền trong tay Hạng Tuế Thiêm.
"Đem danh sách các Thái giám đã chạm qua tấu chương mang lên đây, Bổn tướng quân có cơ hội sẽ tra khảo từng tên một." Mặc dù ngoại thần không được cai quản chuyện trong cung, nhưng Hạng Tuế Thiêm ở Kinh thành cũng coi như một tay che trời, không ai dám phản đối.
Bên này Hạng Tuế Thiêm vì chuyện quốc gia mà dốc hết tâm tư, bên kia Kính Hiên ham chơi vẫn chẳng đoái hoài đến chính sự, mà lẽ ra Thái hậu phải khuyên bảo Hoàng Thượng nên siêng năng cần cù, thì nàng cả ngày chỉ đắm chìm trong công cuộc chữa trị mắt cận.
Tử Ngư bẩm báo, Tề Đan Yên xin thái y châm cứu hai lần một nàng cho nàng, chẳng bao lâu nữa trên đầu sẽ cắm đầy kim châm, giống như một con nhím, vô cùng kinh hãi.
Có lẽ đến Ông trời cũng thấy chướng mắt, sau khi xảy ra nhật thực toàn phần, người dân đều nghĩ đó là điềm báo chẳng lành, toàn dân rơi vào khủng hoảng, vốn dĩ là một mùa màng bội thu, nhưng nạn châu chấu xảy ra khiến cho nhiều nông sản tới ngày thu hoạch hỏng hết. Ngay sau đó là dịch bệnh đáng sợ ập đến.
Thật không may, nhà mẹ đẻ của Tề Đan Yên cũng nằm trong vùng dịch bệnh, người nhà báo tin tới, Tề lão gia cả ngày chỉ thích làm thơ đọc sách, không chịu rèn luyện thân thể, đã mắc bệnh qua đời.
Sau khi Tề Đan Yên nhận được tin tức từ nhà mẹ đẻ, nàng chẳng thiết tha lên triều nữa. Tử Ngư bẩm báo, Thái Hậu cũng bỏ cả việc chữa mắt, cả ngày chỉ ngồi khóc.
Trong một buổi lên triều, hiếm khi Hạng Tuế Thiêm chủ động lên tiếng trước: "Thần cả gan thỉnh cầu, năm xưa thần có nghe nói tộc Ma Lão rất giỏi y thuật, có nhiều phương thuốc cổ quái, bệnh dịch từ Giang Nam đã lan đến đất Thục, chỉ có mình tộc Ma Lão là bình yên vô sự."
Kính Hiên gật đầu như giã tỏi: "Ái khanh muốn tới Tây Nam, vậy thì thuận đường tới đất Thục một chuyến, nghe nói phụ thân của Mẫu hậu qua đời, ta... Trẫm ban tặng lễ vật hậu táng, ngươi tới thăm hỏi rồi quay về bẩm báo lại với Mẫu hậu. Còn nữa, Trẫm nghe nói ở đất Thục đất đai có màu tím, ngươi mang một thùng về đây."
Đối với phát ngôn cực phẩm của tiểu Hoàng đế, các đại thần cũng không quá ngạc nhiên.
Tin tức Hạng Tuế Thiêm muốn tới đất Thục rất nhanh truyền đến tai Tề Đan Yên, nàng không còn khóc lên khóc xuống nữa, mà cho người gọi hắn đến Từ Ninh cung. Nàng còn sai Tử Ngư và Cẩm Tú chọn váy áo, trang điểm cho nàng.
Tuy Cẩm Tú có chút ngu ngốc, nhưng cũng cảm thấy có điều gì đó không đúng. Lúc nàng đi múc nước cho Tề Đan Yên rửa mặt, liền len lén nói với tiểu Đông tử: "Ta cảm thấy Thái hậu rất coi trọng Hạng Tướng quân, dù Hoàng Thượng có khuyên thế nào Thái hậu cũng không nghe, hôm nay lại chủ động gọi Hạng Tướng quân tới, cũng không khóc nữa."
Tiểu Đông tử đánh hơi thấy mùi nguy hiểm: "Ta đoán, tới tám phần là Thái hậu thích Hạng Tướng quân, muốn hắn tiến cung hầu hạ."
Cẩm Tú giật nảy người: "Nghe nói Hạng Tướng quân còn chưa có con trai nối dõi, ngươi nghĩ Tướng Quân có đồng ý không?"
"Ta cũng không có con trai nối dõi..." Tiểu Đông tử mới tám tuổi đã tịnh thân chợt nhớ lại chuyện cũ, nơi đó vẫn còn tràn ngập ưu thương: "Lúc ta tịnh thân có nghe lão Thái giám nói, chỗ đó cắt càng sớm càng tốt, ở tuổi của Hạng Tướng quân, cắt đi có chút khó khăn, sẽ rất đau ."
"Tại sao?" Cẩm Tú hỏi ngu.
"Ta cũng không biết, để hôm khác ta hỏi thăm một chút." Tiểu Đông tử nghiêm túc trả lời, thật sự coi đây là chuyện quan trọng, sau đó hắn chạy tới phòng Kính Sự. Phòng Kính sự có rất nhiều người tinh ranh, ngoài miệng leo lẻo Đông gia gia, mới mấy câu đã lấy được chút tin tức từ Đông gia gia.
Thứ nhất, một người đàn ông ba mươi tuổi muốn tịnh thân. Thứ hai, người đàn ông này không có con trai. Thứ ba, người đàn ông này là đại quan triều đình, sau khi tịnh thân rất có thể sẽ giữ chức Tứ phẩm hoặc là lớn hơn.Thứ tư, tiểu Đông tử vô cùng lo lắng vị trí Đại tổng quản Từ Ninh cung bị cướp đi, vì nghe nói tên nam nhân đó dáng dấp cũng không tệ.
Mấy tên tinh ranh ngồi thảo luận với nhau, nam nhân có bộ dạng không tệ, lại còn là quan lớn, quen biết Thái hậu, chỉ còn lại... Mịa nó, không được, oaaa!
Từ Ninh cung vẫn sóng êm biển lặng.
Hạng Tuế Thiêm đi vào đại điện, sau khi bình thân, hắn nâng tầm mắt lên, thấy Tề Đan Yên ngồi trên ghế quý phi, chải kiểu đầu hoa bách hợp, cài rất nhiều trang sức châu báu, búi tóc cài một đóa hồng đỏ thắm, khoác áo bào đỏ thẫm thêu chim phượng, để lộ ra một góc váy xanh ngọc. Hai mắt sưng vù vì khóc nhiều, dù mang quần áo trang sức lộng lẫy cũng không che dấu được vẻ tiều tụy trên gương mặt nàng.
"Hạng Tướng quân cùng Ai gia đi dạo vườn thượng uyển một chút đi, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi." Tề Đan Yên tiều tụy đứng dậy, còn không cho Tử Ngư và Cẩm Tú đi cùng.
Cẩm Tú vô cùng lo lắng, đứng núp phía sau lan can hành lang, cắn khăn tay, nghĩ thầm, e là nương nương muốn nói chuyện để Tướng quân tiến cung hầu hạ, phải làm sao bây giờ, Tướng quân nam tính như vậy, biến thành thái giám giống như Tiểu Đông tử, ta sợ sẽ không kiềm chế được mất a a a...
"Hạng Tướng quân là nam nhân, thật sự làm cho người khác phải ghen tị." Tề Đan Yên đi phía trước, vừa đi vừa nói: "Trước kia phụ thân ta thường nói, nam nhi chí ở bốn phương, nữ nhân cả ngày chỉ có thể ở trong khuê phòng luyện chữ thêu thùa. Ta hỏi phụ thân, lúc nào thì ta mới có thể ra ngoài, hắn nói cho ta biết, tới khi con trưởng thành là được. Nhưng khi ta đã trưởng thành, sau đó tiến cung, cả đời cũng không có cơ hội đó, không ngờ, ngay cả cơ hội được nhìn mặt phụ thân lần cuối cũng không có... huhu..." Nàng lại bắt đầu khóc.
Hạng Tuế Thiêm vì kiêng kị lễ nghi quân thần, nên luôn giữ khoảng cách đi phía sau nàng.
"Đại tang của phụ thân, ta không thể đi được, chỉ có thể nhờ cậy Hạng Tướng quân chịu tang, thay ta hoàn thành đạo hiếu, không biết có phiền Tướng quân hay không?"
Tề Đan Yên xoay người lại, móc ra một tờ giấy, tha thiết nói: "Ta có vài lời muốn nhờ ngươi chuyển tới mẫu thân ta, vốn dĩ đã viết xong rồi, sau đó lại được tiểu Đông tử nhắc nhở, bây giờ không thể viết lung tung, không những người nhà phải quỳ lạy, còn phải dán trên tường rồi cúng bái. Nhưng bức thư này ta không muốn bọn họ cúng bái, vậy phải làm sao bây giờ?"
Hạng Tuế Thiêm mặt không đổi sắc: "Thái hậu có lời gì muốn nhắn gửi, nói với ta là được."
Tề Đan Yên đưa bức thư cho hắn, lo lắng nói: "Ngươi không biết chữ, có xem cũng không hiểu đâu."
Rốt cuộc là ai nói với ngươi là ta không biết chữ? Hạng Tuế Thiêm giật giật khóe miệng, một phần vì nàng nghĩ là hắn mù chữ thật, mặt khác vì nội dung bức thư.
Dưa chua củ cải, đậu đũa bào, mỗi món hai lọ.
Tương ớt ba lọ ( Ít cay)
Rau củ muối ớt ba lọ.
Mười vò rượu hoa quế cùng mười cân hạch đào Tứ Xuyên.
Còn tưởng rằng là thư nhớ nhà, thì ra là nhớ đặc sản quê hương. Chẳng trách không dám để cho người nhà dán lên tường, nếu dán thật thì đúng là mất mặt.
Khá lắm, hai mẹ con nhà này, một người thì sai hắn mang một thùng đất màu tím, một người thì nhờ hắn mang về đặc sản quê hương.
"Hạng Tướng quân, ta nghe nói tình hình bệnh dịch vô cùng nghiêm trọng, ngươi tới đất Thục, nhớ phải cẩn thận." Cuối cùng Tề Đan Yên cũng nói được một câu ra hồn, coi như xuôi tai, nhưng nàng còn nói tiếp: "Thân thể ta yếu đuối, ánh mắt cũng không tốt, ngươi mắc ôn dịch rồi quay về, ta sợ sẽ lây bệnh từ ngươi."
"Thái hậu yên tâm." Bệnh chết ngươi!
"Khi nào thì lên đường?"
"Ba ngày sau."
"À."
"Nếu không còn chuyện gì khác, vi thần xin cáo lui trước."
"Hạng Tướng quân!"
"Có chuyện gì nữa?"
Tề Đan Yên ngượng ngùng nói: "Ngươi có về sớm được không?"
"Vi thần nhất định sẽ về sớm phục vụ lão phật gia ngài." Hạng Tuế Thiêm ôm quyền rời đi, bước chân gấp gáp, bây giờ hắn chẳng còn kiên nhẫn để nói thêm một câu nào nữa.
Cẩm Tú len lén đi theo phía sau, nghe câu được câu mất: "Tướng quân là nam nhân", “Không biết có làm khó Tướng quân hay không?” và "Phục vụ lão phật gia ngài", lập tức liền tự suy diễn Hạng Tuế Thiêm đã đáp ứng Thái hậu, sau khi trở về sẽ tịnh thân tiến cung.
Nàng liền báo tin cho Tiểu Đông tử biết, Tiểu Đông tử mặt mũi trắng bệch, vội vàng tới phòng Kính Sự hỏi thăm, ở Kinh thành, đại sư tịnh thân nào có kỹ thuật tốt nhất.
Sau đó, ở Kính Sự phòng, Tiểu Lục tử gặp được Tiểu Thanh tử, sau một lúc thì thầm to nhỏ với nhau, thêm dầu thêm mỡ, Tiểu Thanh tử chạy về tẩm cung của tiểu Hoàng đế, nói cho Kính Hiên biết câu chuyện động trời này.
Thái hậu muốn Hạng Tuế Thiêm tiến cung hầu hạ, Hạng Tuế Thiêm đã đồng ý tịnh thân!
Kính Hiên nghe xong, cảm động tới mức nước mắt đong đầy, không ngừng ca ngợi: "Hạng Tướng quân đúng là trung thần! Không màng danh lợi, đặt lợi ích cá nhân ở sau cùng, đem ích lợi quốc gia đặt lên hàng đầu, thật là cao thượng, thật là thuần khiết, thoát khỏi cảnh giới của người thường!"
Tiểu Thanh tử đề nghị: "Không dối gạt Hoàng Thượng, ở kinh thành, Cao Đại sư ở ngõ hẻm phía Nam được xưng tụng là “Thiên hạ đệ nhất đao”, ngón nghề điêu luyện, nghe nói xong chuyện không hề đau một chút nào, không ăn không uống, nằm yên ba ngày, là có thể sinh hoạt bình thường."
"Thật không!" Kính Hiên vô cùng hào hứng hỏi: "Đợi Hạng Tuế Thiêm từ Tây Nam trở về, liền bố trí cho Cao đại sư tịnh thân cho hắn."
"Dạ!"
Đêm đó, tiểu Thanh tử đem ý chỉ của Hoàng Thượng nói với Cao đại sư, muốn Cao đại sư tịnh thân cho Hạng Tuế Thiêm, để hắn chuẩn bị sẵn sàng, đến lúc đó xuống tay nhất định phải “Nhanh, Chính xác, Dứt khoát”, không thể để Hạng Tướng quân có một chút xíu không thoải mái nào. Đối với yêu cầu này, Cao đại sư hết sức lo sợ, thấp thỏm trả lời:
"Thanh gia gia, cắt đi cái đó rồi, làm gì có ai cảm thấy thoải mái được? Ngài nói xem, có phải hay không nha?"
Tiểu Thanh tử nhớ lại lúc hắn tịnh thân, cảm thấy chỗ đó tràn đầy ưu thương, liền tư vấn: "Hạng Tướng quân ở tuổi này, tịnh thân có dễ dàng không?"
"E là không dễ..." Cao đại sư tiếc nuối lắc đầu, lấy ra một ống trúc, to bằng cổ tay, bên trong có bột vôi: "Tới chỗ ta tịnh thân đều là bọn nhỏ chừng năm, sáu tuổi, chỗ đó của nam nhân trưởng thành hơi lớn, cái này là đủ rồi." Dứt lời, lại lục lọi tìm cái gì đó, sau đó lấy ra một ống trúc to bằng bắp đùi: "Hạng Tướng quân tịnh thân, có thể dùng cái này đóng giả. Thanh gia gia, ngài nghĩ xem, nhỏ cắt đau, hay lớn cắt đau hơn."
Đáp án hết sức rõ ràng: Đều đau .
"Cho dù thế nào, tất cả đều trông cậy vào Đại sư." Tiểu Thanh tử để bạc lại, cảm thấy viên mãn tràn trề vì đã hoàn thành đại sự, nhanh nhẹn rời đi.
Cứ như vậy, hai người trong cuộc là Tề Đan Yên và Hạng Tuế Thiêm đều chẳng hay biết gì, tất cả hoàng cung đều đồng lòng, khẩn trương nghiêm túc chuẩn bị, bình tĩnh chờ Hạng Tuế Thiêm trở về liền tiến hành tịnh thân.
P/S: Xin lỗi đã để các bạn bạn đợi lâu. Mọi người có hài lòng với chương này không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.