Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Chương 16: Động tình




Edit: Lục Vân
Trăng sáng treo cao, vô số ánh sao lấp lánh trên bầu trời, một làn gió đêm thổi tới xoa dịu cái nắng gắt khô nóng cuối thu.
Cố ý thả lòng mấy phần bước chân, chậm rãi bước về ghế phượng nơi sâu nhất trong điện, cuối cùng dừng lại trước điện,
Nữ tử nằm trên tháp nghe được tiếng động rất nhỏ, lông mi giật giật, đạp cái chăn lộ ra thân hình mềm mại nõn nà trong chiếc áo ngủ mỏng manh.
-Thu Dung, hôm nay phải ra khỏi thành dự tiệc tối thật mệt đến gãy xương sống, ngươi tới đấm bóp cho ai gia. – nữ từ trên giường khẽ ghé sang bên cạnh, uể oải lên tiếng, giọng nói thực mệt mỏi.
Người tới không nói gì, chậm rãi bước lên, xốc màn trướng bên giường, đặt hai tay lên vai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lực không mạnh không nhẹ, vừa vặn yêu cầu của nàng, Xuân Yến thoải mái lim dim mắt, thở dài:
-Ufhm, đúng chỗ này. Đó, cứ như vậy! Thu Dung hôm nay mát xa thật tốt, nhớ về sau cứ làm như thế này, đã biết chưa?
Người tới vẫn không nói lời nào, một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ vai mềm mại không xương của nàng.
Vai đỡ hẳn đau nhức, Xuân Yến thở đều đều, lại ra lệnh:
-Lui xuống, xoa bóp thắt lưng.
Đôi tay ngừng lại trên vai nàng một chút, lại dời xuống.
Cơn đau nhức ở eo được đôi tay kia làm cho dịu đi, Xuân Yến rên nhẹ thỏa mãn, một tiếng rên nữ tính khiến cho đôi mắt của nam nhân ngồi bên giường sáng lên dã tính.
Thật thoải mái, lực không lớn không nhỏ, tiết tấu nhẹ nhàng chậm chậm nhưng có lực. Để Thu Dung mát xa thực sự là một đại hưởng thụ a! Xuân Yến hạnh phúc cảm thán, sự phiền não cũng được hòa tan một chút, nàng bắt đầu mơ màng muốn ngủ.
Chậm chậm nhắm mắt lại, giấc ngủ đang nhẹ nhàng đến. Đột nhiên…
Vú ngứa ngứa…
Xuân Yến lơ đễnh, tiếp tục ngủ.
Dương ý càng sâu, hai bàn tay vốn nên vuốt ve trên lưng nàng đang dời đi, liên miên không dứt tràn xuống tấn công mông nàng, khiến cho nàng khó chịu.
Xuân Yến chậm chậm mở to mắt, nhích vào trong giường mắng trêu:
-Thu Dung, mông ai gia không phải ngươi có thể sờ loạn…
Mới nói được nửa câu nàng nuốt nôt nửa câu còn lại, bởi vì khiếp sợ.
Hành vi trộm hương bị bắt trúng tại trận, Phượng Dật tranh thủ sờ loạn ngực nàng một trân mới lưu luyến rụt tay lại, nhìn nàng, cười nhạt:
-Mẫu hậu, làm sao mà ngay cả tay nhi thần và Thu Dung cũng không phân biệt nổi thế? Nhi thần còn đang nghĩ đến khi nào ngài mới có thể nhận ra không đúng kia.
Bộ dáng thoải mái như thể đang nói chuyện thời tiết với nàng vậy, một chút dáng vẻ đi ăn trộm bị bắt quả tang cũng không có.
-Ta… ngươi… vì sao ngươi lại ở đây? – Xuân Yến trợn tròn mắt phượng, không thể tin nổi, lẩm bẩm – Không phải ngươi nên… nên…
-Nên ở trong tẩm cung của ta lâm hạnh đám cung nữ đói khát nàng đem về sao? – Phượng Dật tiếp lời nàng, dựa vào đầu giường, nhìn bộ dáng phù dung ngái ngủ, cười nhạt – Mẫu hậu, chẳng lẽ ngài đã quên, ba năm qua, dươi sự đào tạo của người, nhi thần đã luyện xong công phu nhổ ra được chén thuốc mới uống thật thành thạo sao. Mà vừa rồi Lục Ngọc bởi vì có tật giật mình, không giống như mọi khi, tới cưỡng bức nhi thần ăn xong chén tổ yến liền vội vàng đào tẩu.
Đây chính là đáp án tại sao hắn vẫn bình an vô sự ở đây!
Xuân Yến lúc này muốn cắn một phát tự tử luôn. Làm sao nàng quên được tiểu tử này còn có một tuyệt chiêu đệ nhât chứ! Phượng Dật chết tiệt! Lục Ngọc được việc không đủ bại sự có thừa! Sai thì cũng lỡ rồi, nàng chỉ có thể lầm bầm mắng một trận trong lòng.
Thừa dịp nàng lắc mình mà chừa ra một chỗ trống, Phượng Dât đột nhiên nửa nằm nửa ngồi dựa nửa người lên ghế, ghé sát vào đỉnh mũi nàng, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt nàng, hỏi:
-Xuân Yến, nàng thật hy vọng ta cùng nữ nhân khác đến vậy sao?
Khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào mặt mình, vừa to vừa rõ, Xuân Yến đột nhiên cảm thấy hô hấp dồn dập, tim đập thịch thịch.
-Đúng… đương nhiên! – Nàng thở không xong ngạnh cứng đáp lại, lại vội lùi ra sau một chút, để lại chút khoảng cách giữa hai người.
Không khí! Nàng cần không khí trong lành!
Một làn áo ngủ mỏng manh không thể che được cái gì, ngược lại còn lột tả những đường cong mềm mại kia đẹp hơn, bộ ngực cao ngất phập phòng, trước mặt ai đó chính là một hình ảnh phi thường hương diễm.
Ánh mắt Phượng Dật nháy mắt trở nên sâu không lường được.
Xuân Yến nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn đến chính mình, lập tức đỏ mặt lên, tát một cái:
-Lưu manh!
Không ngờ nàng động thủ, Phượng Dật sửng sốt, trên má nóng bừng lên hơi ran rát.
Nàng xuống tay vẫn cứ tận hết sức như trước.
Đánh xong, nhìn năm dấu ngón tay hồng hồng trên mặt hắn, Xuân yến cũng choáng vàng.
-ngươi… sao ngươi không tránh! Nàng buồn bực trừng mắt hắn, gắt giọng, sĩ diện đến chết cũng không chịu giải thích xin lỗi.
Nàng nhất định không biết được bộ dáng mở tròn to mắt xinh đẹp đến thế nào, tựa như một tiểu cô nương hồn nhiên đáng yêu, ngàn lần mê người. Phượng Dật thản nhiên nhếch khóe môi, trên mặt tựa hồ như cũng không đau lắm.
Nam nhân này, bị đánh cho như vậy mà còn cười được? Thật sự là không chữa nổi!
Xuân Yến bĩu môi, đè nén cảm giác có lỗi trong lòng, đuổi hắn ra:
-Ngươi đi ra ngoài! Ngươi đi ra ngoài! – Lại quay ra ngoài hô to – Người đâu! Người đâu!
Cô nam quả nữ trong một phòng, không ổn, không ổn thật to!
Phượng Dật giữ chặt lấy miệng nàng không cho kêu
-Ô ô ô! – Buông! Xuân Yến trừng mắt nhìn hắn.
-Xuân Yến, nàng lớn tiếng kêu như vậy là muốn để cho người ta thấy bộ dáng chúng ta đang ở trong tẩm cung của nàng sao? Phượng Dật thản nhiên hỏi lại. Hắn thì chả sao. Chỉ sợ tiểu nữ nhân này còn không dám.
Một câu trúng tử huyệt, Xuân Yến không kêu nữa, nhưng một đôi mắt trừng to vẫn muốn thiêu hắn.
Buông tay khỏi miệng nàng, hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, dịu dàng gọi:
-Xuân Yến…
Xuân Yến chẳng chút cảm động, đẩy phắt ra, chỉ ra ngoài màn:
-Ngươi cút ra cho ta!
Phượng Dật lắc đầu, hai tay lại giữ chặt lấy vai nàng, ánh mắt tràn đầy nhu tình chậm chậm lướt qua cơ thể nàng, dịu dàng hỏi:
–Xuân yến, nàng còn đau không? Thực xin lỗi, sau này ta mới biết, lần đầu tiên của nữ tử rất đau.
Mặt đỏ lên. Chuyện đã qua rồi còn nhắc lại làm cái gì? Mắc cỡ chết người!
Xuân Yến không hề quên mệnh lệnh, hia tay đẩy hắn ra, hổn hển quát:
-Cút!~
Phượng Dật nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của nàng, nắm chặt trong tay mình, vẫn đầy nhu tình:
-Xuân Yến, nàng còn giận ta sao? Giận ta không biết tiết chế? Vẫn giận ta không hiểu ôn nhu? Thực xin lỗi, lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút lúng tùng, về sau nhất định ta sẽ sửa lại,
Về sau? Hắn còn muốn có về sau nữa? Bị người ta nhắc đến cái đêm đầy phóng đãng đó, Xuân Yến vừa thẹn vừa giận, sống chết giãy dụa:
-Ngươi buông ra! Ngươi mau cút cho ta!
Chỉ thiế điều hét lên thôi.
Phượng Dật không để ý, xuân Yến tiếp tục giãy dụa, ngươi tranh ta đoạt, hai ngường giằng co mọt lúc cùng ngã xuống tấm đệm giường êm ái, giường chiếu loạn xạ, chút khoảng cách nãy xuân yến cố lùi lại mà thành giờ bằng 0.
Hai tay thật vất vả mới giữ được người hắn, Xuân Yến đẩy thân hình thon dài đang ở trên người mình, thấp giọng:
-Mau đứng lên, ngươi nặng lắm!
Thoạt nhìn cái cây sậy kia gầy hơn gậy trúc, thế nào mà đè lên người mình lại như một tảng đá lớn, chút không khí trong lồng ngực đã bị ép không còn.
Phượng Dật thuận thế lăn một vòng trên giường, ôm nàng đặt lên người mình.
Dễ chịu hơn, Xuân Yến thoải mái hít một hơi không khí.
Hai tay xoa xoa thắt lưng nàng, Phượng Dật cười:
-Xem ra nàng thực sự thích ở trên.
Cái gì mà thích ở trên…
Ai nha! Nhìn lại tư thế hai người đi, thật đúng là nữ thượng nam đó mà! Khuôn mặt khả ái vốn đã hồng lại càng thêm đỏ.
-Ngươi, ngươi thả ta xuống! – Xuân Yến giãy.
-Đừng, đừng lộn xộn! – Phượng Dật thống khổ khẽ nói, chỉ tiếc một bộ phận thân thể không chịu nghe hắn cứ lớn dần lên.
Xuân Yến cũng cảm thấy có gì lạ lạ, không cần nhìn cũng biết, nàng gắt:
-Ngươi… ngươi hạ lưu!
Không thể tát hắn một cái nữa, nàng chỉ có thể dùng ngôn ngữ để nói lên sự phẫn nộ của mình.
Mỹ nhân trong ngực, hơn nữa lại đúng là người ngày nhớ đêm mong, hắn không có phản ứng mới không bình thường! Phượng Dật cười khổ, lại xoay người chín mươi độ, ôm nàng cùng nằm trên giường.
-Phượng Dật, ngươi mau thả ta ra, buông ra!
Cảm giác trên đùi càng lúc càng rõ ràng, Xuân Yến lại càng đẩy hắn ra mãnh liệt, nàng sợ chuyện đêm đó lại tái diễn.
Một lần sai lầm, lại sai một lần nữa, thì sẽ không thể bước lên nổi!
Tựa hồ hiểu suy nghĩ của nàng, Phượng Dật hơi hơi buông lỏng tay, nhưng vẫn ôm nàng, nhẹ giọng:
-Nàng yên tâm, nàng đã mệt muốn chết, đêm nay ta sẽ không động nàng.
Thật vậy chăng? Xuân Yến nhướn mắt nhìn hắn.
Phượng Dật lặng lẽ gật đầu, ánh mắt chân thành tha thiết không chút dối lừa.
Xuân Yến tin, không giãy nữa, chỉ thấp giọng:
-Vậy ngươi mau đi đi!
Phượng Dật lắc đầu, kéo đầu nàng nép vào lòng mình, khẩn khoản:
-Ta muốn ôm nàng một cái, chỉ ôm thôi, được không? – Hai tháng không gặp, hắn rất nhớ nàng, bây giờ nàng gần ngay trước mắt, hắn chỉ muốn ôm nàng vào lòng thật chặt, để biết đây không phải là mộng.
Lời nói thực dịu dàng khiến cho Xuân Yến cũng nhũn ra, động tác phản đối cũng không còn.
Một dấu hiệu tốt! Ánh mắt PHượng Dật sáng lên chút đắc ý, lập tức buông đầu nàng ra, một tay nắm thắt lưng nàng, một tay ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, đau lòng nói:
- Xuân Yến, đừng đùa ta nữa được không? Ta thừa nhận, trước kia tất cả là do ta không đúng. Ngàn vạn lần đều là ta sai, nàng không cần phải ép buộc mình nhiều quá nữa được không? Nàng biết không, hai tháng nay nàng gầy đi nhiều lắm.
Ánh mắt hắn rõ ràng đau đớn khiến Xuân Yến run run.
-ngươi… – Uống nhầm thuốc? Nàng rất muốn hỏi một câu như thế.
-Ta rất nhớ nàng, nghĩ đến tâm can cũng đau nhói. – Phượng Dật lại đầy thâm tình chân ý nói tiếp một câu, thuận tay nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng đặt lên ngực trái của mình.
-Nàng cảm nhận được không?
-ngươi… – Khẳng định là ở biên quan đã bị ngựa đá! Trong lòng Xuân Yến khẳng định một câu trúng trọng tâm. Nhưng vì sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào?
-Xuân Yến… – Phượng Dật lại gọi tên nàng, vẫn lưu luyến đầy thâm tình như vậy.
Xuân Yến cố nén, lời nói của hắn thế nào lại có một chút cảm giác buồn nôn? Nói thật, nàng không quen nhìn bộ dáng này của hắn.
-Sau khi ròi khỏi nàng, ta vốn đã nghĩ mình thật vui. – Phượng Dật nhẹ nhàng nói.
Một câu nói bất ngờ khiến cho Xuân Yến đứng hình.
-Ta bị nàng áp bức ba năm, mọi chuyện đều phải nghe theo an bài của nàng, mặc kệ tình nguyện hay không tình nguyện. Nói thật, thực sự ta rất hận nàng. – Một tay ôm nàng trong ngực, một tay vuốt mái tóc đen mềm của nàng, PHượng Dật nói rõ êm tai.
Nàng cũng vậy thôi! Ai bảo hắn luôn không nghe lời nàng, luôn chống đối bằng mặt mà không bằng lòng với các quyết định của nàng! Xuân Yến thầm nghĩ thế, nàng cũng vẫn hận không thể một đạo chém hắn làm mười tám mảnh ném cho cún!
-Ngày ngày nhìn nàng cao ngạo xinh đẹp đi qua đi lại trước mắt ta, giống như đang khoe sự khỏe mạnh của nàng. Đối với ta, nàng luôn cười lạnh, động tay động chân sẽ giáo huấn ta, giống như ta vẫn là một đứa nhỏ không lớn. Rõ ràng nàng còn ít tuổi hơn cả ta! Trong triều, nàng cũng bày mưu tính kê,s chư vị đại thần tuy có phê bình kín đáo với việc nữ tử nắm quyền, nhưng cũng không thể bội phục năng lực trác tuyệt của nàng, cam tâm nghe nàng làm chủ, chỉ đâu đánh đó. Những điều đó, vốn nên thuộc về ta! Cho nên ta đã cho là ta hận nàng. – Phượng Dật chậm chậm kể chuyện như kể chuyện của người khác.
Nàng cũng không muốn như vậy! Nhưng nếu không phải như vậy thì làm sao trấn được đám đàn ông mắt cao hơn đỉnh đầu này, lúc này cũng cho rằng mình tài trí hơn người! Xuân Yến nén tức bất mãn nghĩ thầm. Hắn nghĩ nàng không muốn làm một tiểu nữ nhân yêu kiều ôn nhu trốn trong vòng tay nam nhân, tận tình làm nũng, hưởng thụ hết mọi yêu chiều sao? Nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường với những khát vọng bình thường mà thôi.
-Nhưng không biết từ khi nào, hận ý này dần dần bị cảm giác khác thay thế, nhưng ta vẫn kháng cự… – Vân vê lọn tóc đen của nàng, PHượng Dật nói tiếp – Thẳng cho tới buổi sáng hôm đó, một cái hôn của nàng đã phá tan phòng tuyến cuối cùng của ta, ánh mắt của ta không biết từ khi nào luôn đuổi theo nàng, ngay cả nàng xuất cung ta cũng kìm lòng không nổi phải đi theo. Cố ý, vô tình, ta lại phát hiện ra thêm nhiều điều ở nàng, đáng yêu, hoạt bát, giảo hoạt, nàng đã làm cho ta yêu đến tận trong tim. Cứ như vậy, tâm ta vốn dã không yên ổn, lại càng xốn xao.
Xuân Yến vẫn không nhúc nhích, cắn chặt môi không cho mình phát ra tiếng gì, nhưng không thể ngăn được tim đập càng lúc càng nhanh.
-nhưng ta vẫn còn cố chống lại. Khiên trì không rơi xuống cái hố đó. – Khóe môi hắn dâng lên một nụ cười thản nhiên – Nhưng Ti Thần đã phát hiện ra sự khác biệt của ta, chỉ rõ cho ta, đẩy ta một cái khiến cho ta thực sự ngã vào không ra nổi.
Thì ra là tên kia đã đẩy nàng vào hố lửa! Trong lòng phượng dật, xuân yến trừng mắt. Tốt lăm, món nợ này nàng đã nhớ kỹ.
Tuy không nhìn thấy biểu hiện của nàng, nhưng ngẫm lại phượng Dật cũng hiểu trong lòng nàng đang có chủ ý quỷ gì, không nề hà cười cười:
-Nhưng, hiểu được tâm ý của mình thì sao? Trong mắt nàng vẫn không có ta. NHận ra điều này khiến cho ta vừa thất vọng vừa đau lòng. Khi đó ta nghĩ, có lẽ ta đối với nàng chỉ là một chút tò mò, nhất thời tình mê. Có lẽ bởi vì nàng luôn ở bên cạnh cuộc sống của ta, trong tầm mắt ta nên ta mới luôn chú ý đến nàng. Có lẽ rời xa nàng một thời gian ta sẽ quên được cái bóng của nàng. Cho nên, ta quyết định ngự giá thân chinh.
Nghe xem! Xem tiểu tử này nói, thì ra nguyên nhân là như thế này? Đây là cái gọi là lấy công làm tư, công tư lẫn lộn sao?
-Một đêm trước khi xuất phát đó, ta trằn trọc, trong đầu chỉ tràn ngập bóng hình nàng, nên đã nghĩ có lẽ đi gặp nàng một lần, cho dù là chỉ liếc một cái cũng tốt. – Dừng một chút, hắn tăng giọng điệu cường điệu – Thực ra ta chỉ muốn nhìn nàng một cái trước khi đi thôi! Ai ngờ lại bị nàng uống say cưỡng ép như thế, lại nghe nàng muốn cao chạy xa bay, cùng Tiết Minh bỏ trốn! Ta thật sự gấp đến mất phương hướng, không nghĩ ngợi gì liền…
Sai lầm tuyệt vời đó, tới giờ hắn vẫn nhớ như mới vừa xong. Chuyện đã phát sinh, ngoài ý liệu, ngoài cả tình cả lý, nhưng hắn không hối hận.
-Khi đó ta chỉ biết ta thực sự yêu àng. Nếu không ta sẽ không vì chuyện phát sinh hôm đó mà trở thành như vậy, thậm chí nghĩ ra biện pháp này để để giữ nàng bên cạnh. – Phượng Dật cười nhạt – Nàng biết không? Buối sáng hôm đó, mở mắt ra ngắm nhìn dung nhan đang say ngủ của nàng, ta thật sự bị dọa phát sợ! Khoảng chừng thời gian một chén trà nhỏ một cử động nhỏ ta cũng không dám, chỉ sợ đánh thức nàng. Tính tình của nàng dữ như thế, ta không dám tưởng tượng nàng tỉnh lại, biết ta đã làm gì nàng, nàng sẽ làm gì ta. Khi đó, trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ – trốn! Cho nên, ta mới thực không có cốt khí ôm đồ chạy mất, một chữ cũng không lưu lại cho nàng, cũng khó trách nàng tức giận.
Hắn cười khẽ, ngẫm lại quả nhiên mình vẫn còn rất trẻ, không hiểu tình, không hiểu yêu, lại càng không hiểu cách làm sao để ứng phó tình huống đột phát này.
Làm sao hắn biết nàng tức vì chuyện này? Xuân Yến âm thầm kinh ngạc.
-Nhưng, Xuân Yến, hai tháng nay thực sự ta rất không ổn.- Giọng nói ảm đạm hơn, bàn tay trên lưng nàng siết thật chặt, thân thể hai người lại càng sát nhau, nhu tình như nước, từng làn hơi thở nam nhân nóng bỏng phả vào bên tai nàng – Ta nhớ nàng, mỗi ngày đều nhớ nàng. Chỉ cần nhắm mắt lại trước mắt ta nhất định là hình bóng nàng, trong mộng cũng là nàng.
Trái tim run lên, hai má nóng bỏng, Xuân Yến cuộn mình lại trốn trong lòng hắn.
Phượng Dật ôm nàng thật chặt, buồn bã tiếp lời:
-Ta vốn tưởng rằng quản đông quản tây quản nàng thật chặt thì có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nhưng, thực sự là, ta nhận ra mình một chút vui vẻ cũng không có. Mỗi một bước xa nàng, lòng ta lại càng nhộn nhạo mười phần, lồng ngực như trống rỗng, như bị người ta lấy đi một phần vậy. Mỗi ngày chỉ biết nhờ thư Ti Thần gửi mà biết nàng, ta mới cảm thấy dễ chịu một chút. Khi đó, ta dần dần hiểu được, nàng đã dần dần bước vào cuộc đời ta, trở thành một phần sinh mệh ta. Ta cũng biết, ta không thể rời khỏi nàng. Ta nghĩ, cuộc sống không có nàng, nhất định sẽ không còn đầy đủ.
Lại là hắn. Lý – Ti – Thần! Khó trách tại sao tiểu tử kia mỗi ngày đều đến đưa đầu vào lưới! Nàng đã nói là chưa từng gặp tiểu tử nào tự tìm ngược đến như thế! Xuân Yến tốn hơi thừa lời. Nàng thề, ngày mai, nàng nhất định phải tìm đao lớn, thương to, sau đó đi ăn tươi hắn!
-Nàng biết không? Ngày đó, ta làm cho nàng bị sưng mắt cá chân, nàng giải tỏa với ta xong, liền hờ hững, ta kinh ngạc biết bao. – kéo nàng từ trong lòng ra, hắn nâng cằm nàng lên, buộc nàng phải nhìn vào mắt mình, để cho nàng thấy sự lo lắng của mình.
-Vốn tưởng rằng, nàng không quản ta nữa, coi như ta đã có được tự do mình ao ước bấy lâu, ta nên cao hứng mới phải. Nhưng sự thật lại không đơn giản như trong tưởng tượng. – Phượng Dật thở dài – khi đó, ta đột nhiên cảm thấy bốn phía tĩnh mịch đáng sợ, không thấy nụ cười lạnh nhạt của nàng, không nghe giọng nói tức giận của nàng, không cảm nhận được ánh mắt tự tin của nàng, cả người ta đều cảm thấy không ổn. HƠn nữa, mỗi lần nhìn tháy nàng và tiểu oa nhi kia chơi thật vui, thấy nàng dành hết mọi nụ cười cho nó, ngươi có biết ta ghen tị đến thế nào không? Thiếu chút nữa ta đã thừa dịp các nàng không chú ý mà ném nó vào hồ trong ngự hoa viên luôn!
-Ngươi… Ngươi thế nào lại bạo ngược đến thế! – Xuân Yến trừng to mắt phượng, không đồng tình tình hắn.
-Đương nhiên, chỉ là nghĩ thôi – Phượng Dật trấn an xoa xoa mặt nàng, nói tiếp –Cho tới khi ra ngoài biên quan, tình hình lại càng nghiêm trọng. Thật lâu không được thấy bóng hình cao ngạo của nàng, không được nghe nàng mắng, mọi thứ đối với ta đều trở nên nhạt nhẽo vô vị, ngày càng gian nan. Ta vẫn thất thần nhìn về hướng phượng hoàng thành, tưởng tượng nàng đang làm gì.
-Mới đầu, ta còn không ngừng tự bao biện cho mình, an ủi chính mình rằng bị nàng chế ước ba năm, nhất thời rời đi còn không quan. Nhưng hai tháng trôi qua, ta chỉ cảm thấy càng lúc càng buồn phiền, suy nghĩ muốn gặp nàng càng lúc càng trở nên mãnh liệt, tất cả những cái khác đều không quan tâm nữa. Tiếu nguyên soái còn cho rằng ta tái phát bệnh.
-Đợi cho đến khi chiến thắng, quân địch đầu hàng, ta không nói hai lời nhanh chân phân phó bọn họ chuẩn bị long liễn hồi cung. Mà bây giờ về PHượng hoàng thành rồi, nhìn tháy nàng, nhìn lại được nụ cười trên mặt nàng, nghe giọng nói trang nghiêm không kém phần kiều mỵ của àng, vẫn giống như bộ dáng chói ngợp trong ký ức của ta kia, một góc thiếu khuyết trong lòng liền đầy lại. – Khóe môi giương cao, lòng nhẹ nhàng dâng lên cảm giác hạnh phúc.
-Ta từng phủ nhận ý nghĩ đó vô số lần. Ta cũng không dám tin sẽ có ngày mình thích một nữ tử kiêu ngạo ương ngạnh như nàng. Nữ thử ôn nhu nhàn thục trong thiên hạ đâu thiếu, vì sao ta lại thich nàng? Thật sự ta không thể thừa nhận sự thật này!
Giọng nói cường điệu, lại thêm vẻ mặt thật sự là rất “bất quá”, Xuân Yến nhịn không được cười ra tiếng. Có thể thấy hắn bất đắc dĩ đến thế nào.
-Tất cả đã thật sự xảy ra trước mắt, ta trốn cũng không dc, ngay cả muốn làm như không biết cũng không được. Cuối cùng, ta chỉ có thể chấp nhận. – Thở dài thật dài, Phượng Dật lại nâng cằm nàng lên, bình tĩnh nói –Xuân Yến, ta nói nhiều như vậy, chỉ là muốn để có nàng biết ta cần nàng đến thế nào. Vô luận thế nào, ta cũng sẽ không để nàng đi. Tiểu Yến tử nàng nhất định phải ở lại bên ta.
Ngữ khí bình thản, cũng lại la tuyên cáo trịnh trọng, tựa như một hòn đá ném xuống khuấy động một làn sóng lan ra trong lòng Xuân Yến.
Nghe một lời tuyên bố như thế, nói không động tâm thì là giả. Nhưng nếu tiếp nhận rồi, lại nghĩ đến tự do mình theo đuổi đã lâu. Nàng không muốn…
Tự do…
Tình yêu…
Hơn nữa, nói đến yêu, nàng chỉ có thể nói mình có cảm giác với hắn. Còn cảm giác này có phải là yêu không, nàng còn chưa thể xác định được.
Học đà điểu nàng nhắm tịt mắt lại, rúc sâu vào trong chăn, uể oải nói vọng ra:
-Ta đng ngủ. Cái gì cũng không nghe thấy.
Có thể trốn được thì cứ tạm trốn một lúc đi! Luc này lòng nàng bị hắn làm cho rối tung lên rồi, muốn nghĩ gì cũng không được.
Không nghĩ tới mình nói đến miệng lưỡi đều khô, thâu tâm đào phế, cô nàng nhỏ này lại chỉ qua loa một câu ứng phó, phượng dật cảm thấy có chút mất mát.
Nhưng, nghĩ lại, đột nhiên tiếp nhận nhiều như vậy, nhất định là không thể bình tâm được. Chính mình bây giờ bắt nàng phải hứa hẹn cũng thực là quá vội vã. Hắn xốc lại chăn, ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ lưng nàng, ôn nhu nói:
-Được rồi, nàng ngủ đi!
-Nhưng – hắn bổ sung –Ta chỉ cho nàng vài ngày để thích ứng. Tốt nhất nàng nên chấp nhận sự thật. Ta không tiếp nhận sự từ chối.
Thân thể mềm mại trong lòng cứng đờ.
Không thể… từ chối sao?
Có thể giải thich được sự giãy dụa của nàng, PHượng Dật ôm chặt nàng, ôn nhu nói:
-Trước hết đừng nghĩ nhiều như vậy, nàng ngủ đi đã. Nghe Tiểu Cao tử nói, mấy ngày gần đây ngươi ngủ không ngon đúng không?
Một hồi sau thân thể nhỏ nhắn giật giật, một giọng nói nhỏ xíu từ trong lòng hắn truyền ra:
-Ngươi… không quay về ngủ sao?
Muốn nàng ngủ, thế hắn sẽ đi đâu? Không phải là muốn ở lại ngủ chung luôn chứ?
-Ta còn muốn ôm nàng một lúc nữa. Nàng yên tâm, nàng ngủ rồi ta sẽ đi.
-Chỉ là ôm một lúc? Giọng nói nhỏ xíu kia lại một lần nữa muốn xác nhận.
-Trẫm đường đường là thiên tử, nhất ngôn cửu đỉnh, còn có thể lừa nàng sao?
Vậy là tốt rồi. Xuân Yến thả lỏng tâm.nhắm mắt lại.
Trên giường, ngoài mình ra còn có một nam nhân đang nằm, người mà theo như luân lý mà nói thì là con trai nàng, hơn nữa lại là một nam nhân vẫn mang dục niệm với nàng, theo đạo lý mà nói, nàng nên lo lắng không ngủ được mới phải.
Nhưng vì sao phiền não trong lòng nghe hắn nói chuyện xong liền biến mất không còn, nhịp tim đều đều bên tai khiến cho trái tim nàng cũng nhảy lên theo, bất giác nàng ngây ngốc.
Không bao lâu sau, Xuân Yến đã ngủ ngoan trong lòng PHượng Dật ấm áp.
Còn phượng dật, hắn còn đang si ngốc nhìn nàng say ngủ, tách hai người ra, nhẹ nhàng nói vào tai nàng:
-Nhanh nghĩ thông suốt đi, ta đã muốn chờ không kịp!
Hồi lâu sau, nghe được tiếng hít thở đều đều trong lòng, nhìn đóa hoa đào của nhân nhi đang say ngủ, lòng hắn lại động, kìm không được cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, sau đó tự liếm liếm môi mình, hưởng thụ hương vị ngọt ngào ở đầu môi thật lâu không tan.
-Quả nhiên, hương vị này còn ngọt hơn kẹo quế hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.